Đột nhiên nghe được tin dữ, Trần Thục Dao thẫn thờ, nàng vốn định đến tìm
Tề Tĩnh An để hỏi tình hình khuê mật của mình một chút, ai mà ngờ tin
tức của khuê mật còn chưa dò được, thì đã nghe được tin dữ về gia gia
nàng!
Thấy tình trạng này, Tề Tĩnh An khẽ thở dài một hơi, cũng
không ngăn Trần Thục Dao thỏa thê rơi lệ, mà khoát tay nói với Tần Liên
Hoành đang đứng bên cạnh: "Lập tức sắp xếp nhân thủ truyền tin này đến
cho Điện hạ, cành nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể có chút chậm trễ
nào!"
Tần Liên Hoành gật đầu, đang định đồng ý, thì lại bị Trần
Thục Dao giành trước, chỉ thấy nàng căm hận nói: "Đúng! Nhất định công
chúa sẽ báo thù cho gia gia ta, nhất định nàng có thể tiêu diệt toàn bộ
Yến tặc... Ta cũng vậy, ta cũng phải đến phương Bắc giết giặc, giết sạch bọn chúng!" Lúc nói chuyện, vẻ mặt nàng dữ tợn, cắn răng nghiến lợi,
lại vẫn khó nén được đau thương trong lòng, nước mắt cũng không hề ngừng rơi, vẫn chảy ào ào như cũ.
Nhưng Tề Tĩnh An không những không
an ủi Trần Thục Dao, ngược lại còn nghiêm túc lắc đầu nói: "Bất kể là
ngươi hay Điện hạ, đều không cần đến phương Bắc giết giặc, bởi vì Yến
tặc rất có thể sẽ nhân cơ hội này giết đến Kinh Thành!"
"Hả?!". truyện kiếm hiệp hay
Trần Thục Dao sợ hãi thốt lên, Tần Liên Hoành cũng há to miệng, bọn họ đều
mang dáng vẻ không tin nổi... Kinh đô Đại Ngụy nằm ở thủ phủ Trung
Nguyên, nếu người Bắc Yến muốn giết tới đây, dọc đường phải đi qua mấy
chục tòa thành trấn, bôn ba nghìn vạn dặm, điều này có thể ư?
"Sao lại không thể?" Tề Tĩnh An như nghe được tiếng lòng của hai người, "Hầu Gia suất lĩnh Trấn Bắc đại quân đã thâm nhập vào thủ phủ Bắc Yến, lúc
này chợt mất đi Thống soái, khó đảm bảo sẽ không xảy ra loạn, hơn nữa
đại quân Chinh Tây của điện hạ cũng ở tận sa mạc Tây Cương, vì vậy thủ
phủ Trung Nguyên hoàn toàn trống không!" Nói xong, ánh mắt hắn mãnh
liệt, chậm rãi quét qua Trần Thục Dao và Tần Liên Hoành, hỏi: "Nếu các
ngươi là quốc chủ Bắc Yến, lúc này phải làm thế nào?"
Khi Phò Mã
nghiêm túc thì khí thế thật sự quá mạnh mẽ, dưới cái liếc nhìn của hắn,
Trần Thục Dao ngừng rơi nước mắt, Tần Liên Hoành cũng ngậm miệng lại,
bọn họ đều bị kinh hãi, đồng thời câm như hến: Thật không hổ là Phò Mã,
ngay cả khí thế cũng có "Tướng phu thê" với công chúa điện hạ như vậy...
"Sao, các ngươi cũng không biết quốc chủ Bắc Yến sẽ làm thế nào à? Vậy để ta
nói cho các ngươi biết, nếu ta là quốc chủ Bắc Yến, thì nhất định sẽ
nhân cơ hội này chia quân ra làm hai, một mặt kéo chặt mấy chục vạn quân Ngụy ở sâu trong Yến cảnh, mặt khác phái binh đánh úp kinh đô Đại Ngụy, ra sức đâm một dao vào ngực kẻ địch!" Nói tới đây, mắt Tề Tĩnh An lộ ra ánh sáng lạnh, chỉ thoáng liếc Tần Liên Hoành một cái, cái người từng
làm hào hiệp này tựa như thỏ bị lửa đốt mông chạy như bay, vội nghĩ cách đưa tin tức quan trọng này đến cho Hạ Hầu Tuyên.
Trần Thục Dao
cũng bị Tề Tĩnh An dọa sợ đến mức không còn đau buồn như khi vừa mới
nghe tin nữa, nàng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt dần dần kiên định, ôm quyền chào Tề Tĩnh An một cái, sau đó xoay người về nhà... Cột chống trời của Trần gia bọn họ, gia gia của nàng đã qua đời, mà tất cả huynh phụ đều
không ở nhà, hoặc đang tha hương chinh chiến, hoặc đang trấn thủ một
phương, vậy nên lúc này, Trần Thục Dao nàng chính là trụ cột của Trần
gia, nàng nhất định phải kiên cường!
Còn Tề Tĩnh An thi sao? Thân là nhân vật quyền lực một tay che nửa bầu trời của triều Đại Ngụy, hắn
càng kiên cường hơn, bình tĩnh hơn, quả quyết, Động Sát Tiên Cơ... Trọng trách trên người hắn rất nặng, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn phải vì
người yêu đang chinh chiến chưa về chống đỡ tất cả áp lực đến từ phía
sau!
Vậy nên sau khi tiễn Tần Liên Hoành và Trần Thục Dao, Tề
Tĩnh An cũng lập tức vào cung tìm Hạ Hầu Trác, còn dùng chút thời gian
trên đường đi để soạn sẵn bản thảo trong đầu, chuẩn bị thi triển "Thần
công" lưỡi nở hoa sen để thuyết phục hoàng đế bệ hạ vừa mới lên ngôi,
thậm chí còn chưa có niên hiệu riêng của mình...
Ha, về phần Phò Mã thuyết phục hoàng đế có kết quả thế nào, còn cần phải hỏi sao?
Lấy bản lĩnh của Tề Tĩnh An, ngay cả lão hoàng đế tính khí thất thường hắn
cũng có thể giải quyết, chứ nói gì đến kiểu người mềm yếu vô năng như?
"Yến, yến tặc sắp giết tới đây! Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nghe một bài phân tích có lý có cứ, cộng thêm bị khí thế của em rể chấn
động, Hạ Hầu Trác gần như tin chắc không hề nghi ngờ chuyện người Bắc
Yến sắp xâm chiếm kinh thành, càng bị dọa sợ đến mặt trắng chân run, ngơ ngác mờ mịt, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào mới đúng.
"Bệ hạ đừng lo lắng, chỉ cần ban xuống hai thánh chỉ, thì vấn đề này lập tức sẽ trở nên không khó giải quyết như vậy nữa."
Bên trong ngự thư phòng, Tề Tĩnh An mang vẻ mặt bình tĩnh khẽ mỉm cười,
thoáng trấn an trái tim nhỏ đang kinh hoàng của Hạ Hầu Trác, sau đó bắt
đầu nói đến điểm chính... Chỉ nghe hắn chân thành nói: "Đầu tiên, bệ hạ
phải thiết lập một Thống soái mới cho vài chục vạn Trấn Bắc đại quân
đang sa vào trong Yên cảnh, cành nhanh càng tốt, như vậy vừa có thể ổn
định lòng quân, vừa có thể áp chế ngược lại Yến tặc, nếu Thống soái mới
là một người có năng lực, hắn thậm chỉ còn có thể nhân lúc đội ngũ tập
kích Kinh thành của kẻ địch chưa giết đến mà suất quân công phá Vương
Đình của Yến tặc trước!"
Ánh mắt Hạ Hầu Trác sáng lên, gật đầu
liên tục nói: "Đúng đúng đúng, nên làm như vậy, không bằng để trẫm cho
hoàng muội đi làm Thống soái mới đi!"
Làm cái em gái ngươi ấy! Tề Tĩnh An thầm giật giật khóe miệng, ngoài mặt lại bày ra vẻ mặt hết sức
khẩn thiết, nói: "Có thể được bệ hạ coi trọng như vậy, ta và Điện hạ đều cảm động rơi nước mắt. Tuy nhiên hiện tại Điện hạ đang ở tận Tây Man,
cho dù hắn rất muốn dốc toàn lực để báo đáp long ân của bệ hạ thì cũng
thật sự không có cách nào chắp cánh bay đến Bắc Yến nhận trách nhiệm
nặng nề này được, thậm chí khi tin tức này truyền đến tai Điện hạ, e
rằng đội ngũ tập kích của Yến tặc cũng đã giết tới rồi."
Tề Tĩnh
An thật sự đang trình bày tình hình thực tế, cho dù người yêu hắn lợi
hại thế này thì rốt cuộc cũng không phải thần tiên, sao có thể lập tức
từ hoang mạc Tây Man bay đến phụ cận Vương đình Bắc Yến được? Đây chính
là khoảng cách mấy vạn dặm đấy!
Hơn nữa, tình hình chiến đấu ở
Tây Man bên phía Hạ Hầu Tuyên như thế nào, lúc này vẫn chưa có tin tức
xác thực truyền về Kinh Thành, có lẽ vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt?
Tề Tĩnh An thật lòng cho rằng, phàm Hạ Hầu Trác còn có một chút đầu óc,
cũng không nên nói muốn cho "Hoàng muội" của hắn tới phía Bắc nhận trọng trách chứ?
"A," Ngay sau đó Hạ Hầu Trác lại mờ mịt, "Vậy ngoại trừ hoàng muội ra, còn có người nào khác gánh vác được sao?"
Tề Tĩnh An cúi đầu chắp tay nói: "Theo thiển kiến của thần, hãy lựa chọn
một người thích hợp nhất trong số các tướng quân, những người quen thuộc nhất với tình hình của Trấn Bắc đại quân..."
Ánh mắt của Hạ Hầu
Trác lại sáng lên một lần nữa, "Vậy thì chọn biểu ca đi!" Những tướng
quân khác trông tròn hay méo hoàng đế bệ hạ cũng không biết, chỉ biết
một mình Kỷ Ngạn Bình.
Biểu cái đầu ngươi ấy, Tề Tĩnh An thật sự
cạn lời, Kỷ Ngạn Bình là Tướng quân phụ trợ chuyên quản hậu cần quân
nhu, cho hắn làm Tân Thống soái quản lý vài chục vạn đại quân? Có người
nghe hắn mới là lạ!
Thật ra, Tề Tĩnh An muốn để Lục Thiên Thạch
đảm đương chức thống soái này: Năng lực thống lĩnh quân binh của Lục
Thiên Thạch đã sớm được đôi phu phu công nhận, hơn nữa hắn là người
thông minh thức thời, còn có một đệ đệ ruột là mãnh tướng, chỉ cần cho
hắn cơ hội, không sợ hắn không khống chế nổi cục diện.
Cũng may
Hạ Hầu Trác nhắc tới Kỷ Ngạn Bình cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, không đợi Tề Tĩnh An lại uyển chuyển phản đối, hoàng đế bệ hạ đã bác bỏ lời
mình vừa nói, "Không được không được, biểu ca không làm được, vẫn để
Tĩnh An ngươi nói đi, ngươi cảm thấy ai thích hợp nhất?"
Tề Tĩnh
An thầm thở ra một hơi, trầm ổn nói: "Xuân năm nay, Trần Hầu Gia từng
tiến cứ một nhóm người có công chiến đấu với triều đình thăng lên làm
Tướng quân, lúc ấy Kỷ biểu ca cũng năm trong số đó, nhưng người được
Trần Hầu Gia thưởng thức nhất là một thanh niên tên là Lục Thiên
Thạch... Thần tin tưởng ánh mắt thống lĩnh quân đội mấy chục năm của
Trần Hầu Gia, vì vậy tiến cử Lục Thiên Thạch."
Nghe lời này của
Phò Mã mà xem, hoàn toàn chính là cảnh giới tối cao trong việc tiến cử
tiểu đệ của mình: Mặc dù lấy tư lịch và cấp bậc quân chức của Lục Thiên
Thạch thì còn lâu mới đạt tới tư cách đảm nhiệm chức tân thống soái,
nhưng hắn lại được Trần Hầu Gia nhìn trúng tài năng, bây giờ Trần Hầu
Gia cũng đã vì nước hy sinh thân mình rồi, để hắn tạm thời gánh vác
không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?
Hơn nữa Tề Tĩnh An còn
dùng "Nghệ thuật ngôn ngữ" để gạt Hạ Hầu Trác, như thể hắn và Lục Thiên
Thạch không hề quen biết, chỉ cực kỳ khách quan tiến cử người Trần Hầu
Gia coi mà thôi...
Phò Mã đã làm đến thế này rồi, sao hoàng đế bệ hạ có thể không vào tròng chứ?
Cứ như vậy, dưới sự "Thuyết phục" và "Giật dây" của Tề Tĩnh An, lúc này Hạ Hầu Trác nhấc bút viết một đạo thánh chỉ, tiến phong Lục Thiên Thạch
làm nhị phẩm Kiêu Dũng Tướng quân, cũng ra sắc lệnh tạm thời dẫn toàn
quân, tiến vào tiêu diệt Yến tặc... Vừa mới viết xong, Hạ Hầu Trác thuận tay đưa thánh chỉ cho Tề Tĩnh An.
Cho đến khi Tề Tĩnh An cuộn
thánh chỉ lại cất đi, Hạ Hầu Trác mới đột nhiên phản ứng lại, "Đợi chút, có phải thánh chỉ này nên giao cho Xu Mật Viện tuyên sắc lệnh không?"
"Đó là đương nhiên," Tề Tĩnh An bình tĩnh thản nhiên nói: "Thần sẽ giao
thánh chỉ này cho Xu Mật Viện, nếu như nhóm Viện thừa, Viện sử còn có dị nghị gì với người được chọn làm tân thống soái, vừa hay có thể thảo
luận thêm trong buổi triều hội ngày mai."
Hạ Hầu Trác gật đầu một cái, nhưng hiển nhiên hắn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp: Rõ ràng
thánh chỉ này nên do thái giám đưa đến Xu Mật Viện, cần gì phải làm
phiền Phò Mã đặc biệt đi một chuyến?
Nhưng Tề Tĩnh An không đợi
đầu óc chậm lụt của Hạ Hầu Trác đi dạo về, hắn tiếp tục nói: "Để giải
quyết vấn đề Yến tặc tập kích kinh đô, Trấn Bắc đại quân chỉ có thể coi
là hậu chiêu, bởi vì trước khi Tân Thống soái được Xu Mật Viện chính
thức bổ nhiệm, đội ngũ tập kích của Yến tặc đại khái có thể tránh khỏi
Trấn Bắc đại quân và Thành Ninh Kinh kiên cố, đột phá Sơn Bình quan, Dư
Khánh quan, chạy thẳng tới Kinh Thành..."
Nói tới đây, Tề Tĩnh An chậm rãi quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Thế nên, đề nghị thứ hai của thần, là một thỉnh cầu quá đáng, xin bệ hạ ra sắc lệnh cho các tướng sĩ đại
doanh Kinh Giao chỉnh đốn quân ngũ chờ phân phó, đến khi triều đình xác
định người thích hợp làm Thống soái, thì chỉ huy quân đội đi về phương
Bắc, trấn giữ Vĩnh Định quan, chuẩn bị đầy đủ để chặn đánh Yến tặc sắp
xâm phạm!"
Hạ Hầu Trác trừng mắt nhìn, tay chống cằm trầm ngâm
nói: "Lời của Tĩnh An nghe rất có lý, nhưng ngươi cũng biết, muốn điều
binh mã đại doanh Kinh Giao, phải được Xu Mật Viện đồng ý, thế nên
chuyện này... Hay là chờ đến triều hội ngày mai cùng thương nghị với
quần thần đi?"
Mặc dù Hạ Hầu Trác ngu ngốc, nhưng vẫn có chút độ
nhạy cảm với binh mã thuộc đại doanh Kinh Giao, mà Tề Tĩnh An cũng đoán
trước được lời "Thỉnh cầu quá đáng" này khó mà được đồng ý, vậy nên hắn
cũng không nói thêm gì nữa, khách sáo vài câu liền cáo lui.
Vội
vã chạy về phủ phò mã, Tề Tĩnh An lập tức gọi Tần Liên Hoành trở lại,
"Thế nào, chuyện sắp xếp xong xuôi rồi chứ? Theo ước lượng của ngươi,
bao lâu nữa thì Điện hạ mới có thể nhận được tin tức?"
"Bởi vì
chuyện quá khẩn cấp, vậy nên ta đã sử dụng cả ám tuyến ở Tây Bắc, nếu
như mọi thứ thuận lợi, có lẽ khoảng hai mươi ngày sau Điện hạ sẽ nhận
được tin tức."
Tề Tĩnh An gật đầu, mấy bức thư trước của hắn phải hơn một tháng mới có thể đưa đến tay Hạ Hầu Tuyên, vì vậy lần này, Tần
Liên Hoành thật sự đã dốc toàn lực rồi.
"Vất vả rồi, Liên Hoành, ở đây còn một việc cần ngươi lập tức đi làm." Tề Tĩnh An lấy thánh chỉ mà Hạ Hầu Trác "Thuận tay" đưa giao cho Tần Liên Hoành, nói: "Ta nhớ thủ
hạ của ngươi có nhân tài về phương diện này, để bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất mô phỏng theo thánh chỉ này, sau đó phái người khẩn cấp mang đến
đại quân Trấn Bắc, giao cho Lục Thiên Thạch..."
"...!"
Tần Liên Hoành vốn còn muốn nói gì đó để bày tỏ sự kinh ngạc của mình,
nhưng dường như cằm hắn đã cả kinh đến trật khớp, không nói gì được nữa, chỉ biết làm theo: Dù sao Phò mã cũng khí phách như vậy, trời sập xuống hắn cũng chống đỡ được.
Nhận lấy thánh chỉ, Tần Liên Hoành xoay
người rời đi, Tề Tĩnh An ở phía sau dặn dò thêm mấy câu: "Bất kế hôm nay có phỏng chế xong được hay không, cũng nhất định phải trả lại bản chính cho ta, ta còn phải cầm đi giao cho Xu Mật Viện! Nếu thật sự không kịp, thì người bảo bọn họ in khuôn ra trước, sau đó dựa theo đó mà làm,
không cần phải quá tinh tế, có thể dọa đám quân Hán không có kiến thức
kia là được."
Lòng bàn chân Tần Liên Hoành lảo đảo một cái, rốt cuộc không nhịn được phải quay đầu giơ ngón tay cái với Phò Mã.
Tác giả có lời muốn nói: Hê hê hê, cho phò mã khí phách một lời khen đi ~
Nhớ ngày đó lão Từ Thừa tướng cũng chỉ sửa đổi quốc thư nước láng giềng một chút, tiểu Miêu Miêu đây vẫn chỉ là Quyền Thừa Tướng thôi, mà đã trực
tiếp nhái lại thánh chỉ rồi =_= Chỉ bằng can đảm này, ngoại trừ công
chúa ra thì thật sự không có ai có thể áp chế được hắn ~