"Công chúa và phò mã tham gia đại hôn của ca ca mình, lại đi cắt đứt chân thị nữ của tân tẩu tử..."
Sau khi tiệc cưới của Hạ Hầu Trác kết thúc, đã là lúc đêm khuya vắng người, trên đường phu phu hai người dắt tay về nhà, Hạ Hầu Tuyên vừa nói
chuyện vừa rồi, vừa lắc đầu bật cười không dứt, "Thật sự quá hung tàn,
sau này còn ai dám mời chúng ta uống rượu mừng nữa?"
Tề Tĩnh An
lầm bầm hai tiếng, căm giận nói: "Ngươi đừng có mà phóng đại lên thế,
thứ nhất ta không đánh nàng ta, chỉ khiến nàng trật chân té ngã; thứ hai chân nàng vẫn chưa gãy lìa, dưỡng thương cùng lắm mười ngày là tốt lên
rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, rõ ràng ta là một người bị hại vô tội
đấy biết không? Đầu tiên nàng ta dọa ta giật mình, sau đó lại dùng tiếng thét chói tai hành hạ lỗ tai của ta..."
Hạ Hầu Tuyên cười đau cả bụng, đưa tay làm bộ vuốt vuốt lỗ tai Tề Tĩnh An, "Ngươi ấy, đúng là
không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, trực tiếp để ngươi ta va vào
lồng ngực của ngươi, chẳng phải tất cả đều vui vẻ à?"
"Hừ, nếu ta thật sự thương hương tiếc ngọc, thì sẽ bị ngươi cắt đứt chân mới
đúng?!" Tề Tĩnh An nheo mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên, mắt trừng tròn vo.
"Xem ngươi nói kìa, ta có dữ như vậy à?" Hạ Hầu Tuyên mập mờ ghé sát tai Tề
Tĩnh An, nhỏ giọng cười nói: "Ta rất biết thương hương tiếc ngọc, hơn
nữa chỉ thương tiếc duy nhất một mình ngươi, nhất định sẽ không nỡ đánh
ngươi..."
Tề Tĩnh An hừ một tiếng, "Bây giờ ngươi nói dễ nghe
nhỉ, vậy lần sau mà có chuyện như thế nữa, ta sẽ không khách sáo, chắc
chắn phải thương hương tiếc ngọc một lần, thu một thị thiếp vào nhà, xem đến lúc đó ngươi lại nói thế nào nữa."
"... Sẽ không có lần
sau!" Hạ Hầu Tuyên nhe răng, con ngươi đảo một vòng, thấy bốn bề vắng
lặng, hắn thuận thế cắn cắn vành tai Tề Tĩnh An.
"Này!" Tề Tĩnh
An há mồm định nói sao ngươi dám làm như vậy trước mặt mọi người, nhưng
đảo mắt nhìn quanh, lân cận quả thật không một bóng người, nên cũng hơi
thả lỏng, lẩm bẩm càu nhàu nói: "Không phải ngươi nói ngươi rất biết
thương hương tiếc ngọc à? Vậy sao lại cắn ta, đau đấy!"
"Vậy ư, thế để ta đổi cho ngươi nhé..."
"..."
Trăng sáng treo cao dưới bầu trời đêm, đôi phu phu vừa đi về nhà, vừa liếc
mắt đưa tình, sau lưng là hai cái bóng kéo dài càng ngày càng gần sát
vào nhau, cuối cùng dứt khoát xen lẫn một chỗ, tuy hai mà một.
Đối với đôi phu phu mà nói, chuyện tối nay chẳng qua chỉ là một chuyện
cười, không hề ảnh hướng chút nào đến tình cảm giữa bọn họ, cũng không
ảnh hưởng đến tâm tình khanh khanh ta ta của bọn họ. Mà trên thực tế,
trong khoảng thời gian sau đó, chuyện này quả thật cũng trở thành một
chuyện cười rất náo nhiệt... Ngay đêm đại hôn của Tam hoàng tử, thị nữ
thiếp thân của Tam hoàng tử phi thế mà lại có ý đồ quyến rũ Phò Mã đã
uống không ít rượu, kết quả thì sao? Không biết là bị công chúa đánh,
hay là bị phò mã đánh, hay là bị cả công chúa và phò mã đánh, tóm lại
chân tiểu nữ tử kia gãy rồi, thật sự thê thảm không thể tả... Các tân
khách tham sự tiệc tối cũng tự giác lan truyền "Chuyện lý thú" này ra
ngoài, rồi nhanh chóng truyền khắp vòng quý nhân của cả kinh thành,
khiến cho Từ Yến Du vừa mới trở thành Tam hoàng tử phi mất rất nhiều thể diện.
Gây ra chuyện như vậy, người mất thể diện nhất không phải
Từ Yến Du thì là ai? Tình cảm của đôi vợ chồng son công chúa và phò mã
tốt cỡ nào, chỉ cần người không bị mù đều có thể nhìn ra. Mà Từ gia tiểu thư vừa mới lên chức tẩu tử của đôi "Phu thê ân ái" này, lại chơi cái
trò như thế, cố ý phả hỏng hạnh phúc nhà người ta, thật sự quá đáng.
Tất nhiên quan trọng nhất là do thủ đoạn lần này của Từ Yến Du hoàn toàn
thất bại. Nếu thành công, nàng còn có thể uất uất ức ức kêu lên hai
tiếng "Oan uổng", "Vô tội", thậm chí tố cáo Phò mã say rượu mất trí. Kết quả nàng ta bị bại thảm như vậy, khó nhìn như vậy, nhất thời trở thành
kẻ ác, vai hề, cho dù nàng giải thích đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn,
hai chữ "Phụ đức" đã càng nàng quá xa... Hết cách rồi, ai bảo nàng là
một nữ nhân, hơn nữa còn là một tiểu thư khuê các, hiện tại trở thành
con dâu của hoàng gia, đương nhiên người đời có yêu cầu rất cao với "Nữ
tắc" của nàng.
Khách quan mà nói, công chúa điện hạ sảng khoái hơn nhiều.
Nhớ ngày đó, Hạ Hầu Trác ngủ với Nhược Nghiên, mất mặt cũng là hắn chứ
không phải Hạ Hầu Tuyên, ai bảo hắn là ca ca chứ? Sau khi say rượu thì
lăn trên một cái giường với thị nữ của muội muội, nói thế nào cũng thấy
vấn đề của hắn lớn nhất. Hơn nữa lúc ấy Hoàng đế còn hạ xuống một ý chỉ, khẳng định công lao trên đường theo quân của Nhược Nghiên, cũng sắc
phong nàng làm trắc phi của Tam hoàng tử, cứ như vậy, trách nhiệm thật
sự đổ hết lên đầu Hạ Hầu Trác, Nhược Nghiên và công chúa điện hạ đều là
người bị hại, hơn nữa công chúa điện hạ là vô tội nhất...
Aizz,
liên hệ trước sau, đôi phu thê mới cưới Hạ Hầu Trác và Từ Yến Du này,
một người từng vì ngủ với thị nữ của muội muội mà mất thể diện, một
người thì sai khiến thị nữ của mình đi quyến rũ em rể mà mất thể diện:
Thật đúng là một đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa!
Nói tóm lại, Từ
Yến Du "Trận đầu thất bại", hơn nữa trộm gà không được còn mất một nắm
gạo, từ đó yên tĩnh một khoảng thời gian, đàng hoàng vùi trong hậu viện
của phủ Tam hoàng tử, cố gắng ôm tái tim của chồng mình gấp đôi, ngoại
trừ lần đó cũng không dám tùy tiện ra tay... Điều này cũng làm cho Nhược Nghiên nhặt được chỗ tốt, yên tĩnh dưỡng thai, rất là may mắn.
Bánh xe thời gian lăn chuyển, chớp mắt một cái đã lại vào thu. Trong vòng
mấy tháng này, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An phu phu liên thủ, khuếch
chương thế lực trên triều đình, hiệu quả rất nổi bật.
Đầu tiên
bọn họ đội lên đầu Tần Liên Hoành cái mũ "Giám Sát Ngự Sử", mặc dù đây
là một chức vụ không có màu mỡ, phẩm cấp thấp, lại còn rất thanh nhàn,
nhưng lại có thể để Tần Liên Hoành danh chính ngôn thuận giám sát bách
quan, dễ dàng thu thập tin tức tình báo hơn. Hơn nữa đã thành quan viên
"Trong cơ chế", sự an toàn và địa vị của Tần Liên Hoành đều được bảo
đảm, tẩu tẩu và cháu gái của hắn cũng trở thành thân quyến của Quan Gia, việc làm ăn buôn bán càng thuận lợi hơn... Tẩu tẩu của Tần Liên Hoành
Cam Tố Linh trước đó đã tiếp nhận phần lớn sản nghiệp trong kinh thành
của Hạ Hầu Tuyên, nàng là một nữ chưởng quỹ cực kỳ tài giỏi, hiện tại đã mở rộng sự nghiệp đến tận Lũng Châu và Ninh Kinh, kiếm được không ít
tiền cho Hạ Hầu Tuyên, quan trọng hơn là xây dựng nên một nền tảng vững
chắc, tương đương với việc nuôi vài con gà mái mẹ biết đẻ trứng vàng,
sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Mà con gái của Cam Tố Linh -
Tần Dục Chung cũng không phải một cô gái nhỏ bình thường, tuy tuổi nàng
còn nhỏ nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, kể từ sau khi yên ổn ở kinh
thành, nàng đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp kiếm tiền, vừa hay có thể
phối hợp với mẹ nàng, hai mẹ con hợp tác chặt chẽ, khiến Hạ Hầu Tuyên
thầm kêu "Nhặt được một đôi bảo bối rồi", đúng là vừa vui mừng vừa thoải mái.
Ngoại trừ cả nhà Tần Liên Hoành ra, bằng hữu mà Lư Tiềm
quen được trong kỳ thi mùa xuân, cộng với đồng liêu hắn quen khi ra
ngoài làm quan, hầu hết đều trở thành môn hạ của Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An. Đôi phu phu chọn ra sáu bảy nhân tài có thể dùng trong đó, cũng
thừa dịp cơ hội tốt lần trước, thêm tất cả bọn họ vào trong danh sách
tiến cử của đám trọng thần chấp chính, đến đây, "Đoàn thể nhỏ" của bọn
họ càng ngày càng phồn thịnh.
Về phần ba người Kỷ Ngạn Bình, Lục
Thiên Thạch và Lăng Viễn thì vẫn còn đang chiến đấu hăng hái ở phương
Bắc, càng vất vả công lao càng lớn, đương nhiên Hạ Hầu Tuyên không thể
nào không kiếm chỗ tốt cho bọn họ được. Trên thực tế, người chính thức
tiến cử bọn họ là Trấn Bắc hầu, lại thêm đôi phu phu Hạ Hầu Tuyên và Tề
Tĩnh An lưỡi nở hoa sen cổ động trước mặt hoàng đế, việc này tự nhiên
không có chuyện không thành, ba người anh em kia cũng thăng quan phát
tài rồi, chỉ tiếc là không thể hồi kinh hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp
ngay được, vẫn còn phải tiếp tục phấn đấu.
Còn Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An thì sao, hai người bọn họ trải qua những ngày tháng vô cùng tốt đẹp, đối ngoại thì kiêu ngạo phí phách, bên nhau thì ân ái ngọt ngào,
nhưng dù sao bọn họ vẫn chưa phấn đấu đến độ cao cuối cùng, vậy nên cuộc sống như thế không thể kéo dài tiếp được, cuối cùng vẫn phải chấm dứt.
"Thật ra quốc chủ Tây Man không chết? Hắn ngủ đông một thời gian, lúc này
xông ra, đang lấy thủ đoạn cực kỳ cường thế thu gom các bộ Tây Man?!"
Trong Cần Chính Điện, hai mắt Hoàng đế trừng lớn, sững sờ nhìn Trần Trường
Thanh đứng nghiêm trong đại điện chắp tay thượng tấu... "Trần tướng
quân, tin tức này là thật sao?"
"Thần lấy tính mạng ra để bảo đảm, tuyệt đối là thật!" Trần Trường Thanh nói như đinh đóng cột.
Hoàng đế bởi vì khiếp sợ mà không nói gì một lúc lâu, lúc này mới nhìn về
phía Hạ Hầu Tuyên đứng ở vị trí đầu tiên bên tay phải mình, "Con ta thấy chuyện này thế nào?"
"Diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể dung
túng nuôi dưỡng kẻ gian!" Hạ Hầu Tuyên bỗng nhiên bước ra khỏi hàng,
giọng điệu cũng như đinh đóng cột.
Về vấn đề này, trước khi báo
cáo lên Hoàng đế, Trần Trường Thanh đã nói trước với Hạ Hầu Tuyên: Kể từ lần hành động năm ngoái của Quách lão tướng khiến cho Tây Man quốc bất
thành quốc, chia năm xẻ bảy, Trần Trường Thanh nhân cơ hội phái đi rất
nhiều thám tử tới các bộ lạc phía Tây, để bọn họ chia ra ẩn nấp thu thập tình báo, tin tức lần này chính là do thám tử liều mạng truyền về, Trần Trường Thanh đã nhiều lần xác nhận lại thật giả... Đúng là thật, quốc
chủ Tây Man đúng là mạng lớn, vậy nên bọn họ tuyệt đối không thể trì
hoãn, phải lập tức xuất binh đánh tan một lần nữa, nếu không một khi để
Tây Man khôi phục lại thống nhất, thì Quách lão tướng quân phải chết vô
ích rồi!. Truyện mới cập nhật
Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát, nặng nề gật đầu nói: "Các ngươi mau sớm
nghĩ ra điều lệ, Xu Mật Viện cũng khẩn cấp chuẩn bị những thứ cần thiết
để xuất binh... Việc này khẩn trương đi làm đi, bãi triều."
Đa số đại thần đều có cảm giác như rơi vào trong mộng, tình huống gì vậy? Cũng quá ngoài dự đoán rồi!
Bọn họ nhìn vẻ mặt kiên định của trưởng công chúa điện hạ, lại ngó vẻ mặt
cực kỳ nghiêm túc của Phò Mã, ôi chao? Nói cách khác, bọn họ lại muốn
xuất chinh à?
Lại thoáng liếc nhìn về phía Từ thừa tướng ở phía
xa, chúng thần đều âm thầm cảm thấy, chuyện này quả thật không đơn giản
như vậy. Nói lời đại nghịch bất đạo thì, có thể thấy sức khỏe của hoàng
đế càng ngày càng suy yếu, trước giây phút quan trọng như vậy, nhân vật
trụ cột của phe Tam hoàng tử lại rời kinh viễn chinh? Nhỡ đâu bọn họ
không kịp trở về hoặc xảy ra việc gì ngoài ý muốn trên chiến trường thì
sao, thế này... Thế này thì xem như bị treo rồi.
"Thật sự không có cách nào khác à? Chúng ta nhất định phải tách ra sao?"
Trong phủ phò mã, Tề Tĩnh An vừa giúp người yêu thu dọn đồ đạc, vừa không
nhịn được hỏi lại vấn đề này một lần nữa: Điều lệ Hoàng đế muốn, bọn họ
đã sớm nghĩ xong rồi, đó là để Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh, hai vị từng làm Bình Man tả hữu tướng quân xuất chinh đến phía Tây một lần
nữa, nhất thiết phải diệt trừ hoàn toàn cái uy hiếp này cho Đại Ngụy;
còn Tề Tĩnh An thì sao? Hắn thân là trọng thần chấp chính, đương nhiên
không thể tiếp tục theo quân làm quan phụ thuộc hay quân sư rồi, hắn
phải ở lại kinh thành, ổn định lòng người của phe Tam hoàng tử, cũng giữ một sự ủng hộ kiên cố vững chắc cho Hạ Hầu Tuyên rời kinh đi xa.
"Thật sự tin tức này tới quá đột ngột, hơn nữa cũng không được phép chậm trễ, nếu không còn có thể triệu hồi hai huynh đệ Lục Lăng và biểu ca, để bọn họ đi theo Trần tướng quân vào sâu trong sa mạc đánh giặc..."
Nói xong, Hạ Hầu Tuyên thở dài, ôm lấy Tề Tĩnh An, đưa lên một nụ hôn thật
sâu. Một lúc lâu sau, hắn gác cằm lên vai phò mã nhà mình, lẩm bẩm nói:
"Ta thật sự không muốn tách ra với ngươi, chẳng qua không còn cách nào
khác... Thật mong đây là lần cuối cùng!"
Tác giả có lời muốn nói: Hê hê hê =w= Bước ngoặt thần kỳ tới nữa rồi ~ Không ngờ tới đúng không hê hê hê hê hê ~~