Ao nước trong triều Đại Ngụy đúng là càng ngày càng đục, không cẩn thận một cái thì e rằng toàn bộ sẽ đều bị văng trúng.
May mà cùng lúc đó, hai nước láng giềng như hổ như sói đều tự lo không
xong: Tây Man vì mất quốc chủ mà chia rẽ, chư vương giằng co nhau, chẳng biết lúc nào mới có thể thống nhất lại lần nữa; Bắc Yến thì tình thế
càng nát bét hơn, kể từ cuối thu năm ngoái, Trấn Bắc hầu nhận lấy trọng
trách phía Bắc từ trong tay Hạ Hầu Tuyên tới nay, ông cụ lập tức như
uống máu gà, trẻ ra hai mươi ba mươi tuổi, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cực
kỳ bạo dạn, dẫn binh mã đánh thẳng vào cảnh nội Bắc Yến, thậm chí lúc
này đã tới gần kinh đô phụ trên danh nghĩa của Bắc Yến, thực tế là chỗ
đóng đô của Vương Đình!
Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn, nội bộ
Đại Ngụy coi như được dẹp yên. Về phần triều đình, có loạn một chút thì
cứ loạn đi, không loạn một trận đánh vỡ thế cục hiện tại thì sao có thể
phá đi xây lại?
"Tĩnh An à, những người ngươi tiến cử cho trẫm
quả thật không tệ, bọn họ đều rất tốt, có thể dùng được..." Trong ngự
thư phòng, Hoàng đế dời ánh mắt khỏi tấu sớ trên tay, nhìn sang Tề Tĩnh
An đang đứng nghiêm trước bàn sách, nở một nụ cười hiền hoà, nhưng nụ
cười này lại không chạm tới đáy mắt: "Không nhìn ra, ngươi còn có nhân
mạch rất rộng, thoáng cái tìm ra được nhiều nhân tài như vậy."
Gần nửa tháng trước, qua ngày cúng tuần của nhị hoàng tử, Lại bộ, Hình bộ
và Đại Lý Tự cùng nhau đệ trình kết quả điều tra ban đầu cho Hoàng đế:
Bởi vì đã có tấu chương của Tề Tĩnh An, Tam Ti đương nhiên không thể để
kết quả điều tra của mình khác với Phò mã một trời một vực được, nếu
không chuyện này sẽ còn kéo dài lâu, phiền phức sẽ lăn như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn, đó là điều mà tất cả mọi người đều không muốn thấy, bao gồm cả Từ thừa tướng; vậy nên kết quả cuối cùng là Tam Ti điều tra
bằng chứng cho tấu chương của Phò Mã, hai mươi tám người này quả thật có tội, phải trừng phạt nghiêm khắc, mà những người còn lại đúng là cũng
có một vài vấn đề nhỏ, về phần sẽ xử lý như thế nào, thì phải xem quyết
định của hoàng đế.
Sau khi thấy kết quả điều tra của Tam Ti,
Hoàng đế thật sự có chút tức giận, liền quyết định mượn cơ hội này gõ
một búa thật mạnh lên đầu Từ thừa tướng, vì vậy ông vung ngự bút lên, xử lý nghiêm hơn trăm người được tiến cử lần này, ngay cả người có vết nhơ nhỏ nhất cũng bị phạt ba năm bổng lộc, giáng chức giữ lại sử dụng, chứ
đừng nói là những người khác. Thế nên, trải qua lần này, cái hố củ cái
đằng trước không được lấp cái nào, cái phía sau cũng trống không, Hoàng
đế gõ búa đến là thoải mái lập tức đối mặt với vấn đề mới, còn là một
vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Nhổ hết củ cải thối rồi, chỉ còn lại cái hố
đầy đất, vậy củ cải tốt thì sao đây? Củ cải tốt ở chỗ nào?
Hoàng
đế phiền não một hồi, sau đó giao trọng trách "Tìm được củ cải tốt để
lấp hố" cho con rể tốt của mình... Đây là một công việc béo bở, nhưng
cũng rất khó xử lý: Văn võ cả triều đều nhìn chằm chằm, chỉ cần người
phò mã tiến cử có một chút vấn đề nhỏ... Khà khà, vậy thì thời điểm "Một thù trả một thù" đến rồi!
Ngay cả Hoàng đế cũng cho rằng, con rể tốt của ông khó tránh khỏi việc bị bắt lén: Nhưng mà không sao, người
trẻ tuổi mà, rèn luyện thêm một chút cũng tốt, dù sao nhạc phụ là ông
nhất định sẽ cố gắng hết sức để che chở con rể, bất kể trên đường có bao nhiêu nhấp nhô, thì kết quả cuối cùng sẽ là mọi người đều vui.
Vậy mà không ngờ, Tề Tĩnh An chỉ tốn không tới mười ngày, trước mặt mọi
người trình lên cho Hoàng đế một danh sách tiến cử mới tinh, hơn nữa làm cho Hoàng đế giật mình hơn là: Văn võ cả triều không hề có chút dị nghị nào với danh sách lần này!
Hoàng đế vừa buồn bực vừa chần chừ,
lại để Tam Ti đi thăm dò những người trong danh sách mới này, kết quả
thì sao? Trong triều hội hôm nay, chủ quan của Tam Ti dâng sổ con lên,
bọn họ đều nhất trí: Hơn một trăm người Tề Tĩnh An đề cử, thế mà lại con mẹ nó đều là những người trung hiếu nhân nghĩa đạo đức mẫu mực!
... Điều này có thể sao, điều này sao có thể?!
Vậy nên vừa hạ triều, Hoàng đế đã truyền một mình con rể tốt của ông đến Ngự Thư Phòng.
Lúc này, Hoàng đế nhìn Tề Tĩnh An chằm chằm, mặc dù khóe miệng treo nụ
cười, nhưng da mặt đã cứng đờ, ngay cả các đốt ngón tay nắm tấu chương
cũng nổi gân xanh.
"Khen ngợi lần này của phụ hoàng, con rể thật
sự không dám nhận." Tề Tĩnh An chắp tay, khẽ thở dài: "Tuyệt đối không
dám giấu giếm phụ hoàng, chuyện này, thật ra con rể đã làm thế này..."
Một việc khó làm như vậy, rốt cuộc phải làm gì mới tốt đây?
Thật ra biện pháp giải quyết cũng không huyền diệu bao nhiêu: Sau khi Tề
Tĩnh An nhận lấy chuyện xui xẻo này dưới ánh mắt phức tạp và cái nhìn
soi mói của văn võ cả triều, hắn quay đầu liền đến phủ bái phỏng từng vị trọng thần chấp chính một, lấy thái độ "Thành khẩn khiêm tốn" "Mời" bọn họ cùng hắn lấp đầy danh sách tiến cử lần này...
Aizz, đạo lý "Có thịt mọi người cùng ăn, chỗ tốt mọi người cùng chia", sao Phò Mã có thể không hiểu?
Tề Tĩnh An làm như vậy, ý tứ rất rõ ràng, là vì muốn nói cho các vị trọng
thần chấp chính biết: Trước đó các ngươi ăn thịt không gọi ta, làm việc
không hiền hậu, vậy nên ta mới hất đổ cả cái mâm đi! Còn giờ thì sao, ta mang tới một bàn thịt khác mời mọi người cùng ăn, sau khi ăn, chuyện
lúc trước cũng nên bỏ qua hết, sau này mới có thịt ăn, ta cũng sẽ tuyệt
đối không ăn một mình. Nhưng nếu có người không nể mặt ta, không ăn mâm
thịt mới này, hơn nữa còn muốn lật đổ cái mâm này của ta... Hừ, vậy thì
cứ chờ mà xem! Xem ai hơn ai!
Phần lớn đám trọng thần chấp chính
đều cùng một phe với Từ thừa tướng, nhưng trưởng công chúa và phò mã
quật khởi mạnh mẽ thật sự khiến bọn họ sinh lòng kiêng kỵ. Hơn nữa tài
ăn nói của Tề Tĩnh An rất giỏi, khí thế cũng không hề yếu, trong quá
trình bái phỏng các vị trọng thần, hắn luôn nói những lời xã giao cực kỳ xinh đẹp, giả vờ khiêm tốn, nhưng hàm ý ẩn sâu trong đó lại khiến lưng
của từng trọng thần đều toát mồ hôi lạnh... Vậy nên bọn họ cũng không
kiên trì được bao lâu, liền bị Phò mã nắm trong lòng bàn tay.
Sau khi nắm chắc tất cả các trọng thần chấp chính không để sót một ai, cuối cùng "Vấn đề khó khăn nhất" đương nhiên là Từ thừa tướng rồi.
Đối mặt với đòn "Tấn công mạnh mẽ" của Tề Tĩnh An, ngay cả Từ thừa tướng
cũng không thể không tạm lùi một bước: Ông ta già rồi, nhất là sau khi
Tứ hoàng tử chết, ông gia đi rất nhanh, cái khí thế quắc thước nắm quyền to trong tay cũng bị hao mòn rất nhiều, nhìn qua như một ông cụ gần đất xa trời, cho dù ông vẫn có kỳ vọng với Ngũ hoàng tử, nhưng cũng muốn
chuẩn bị thêm đường lui cho Từ gia... Hôn sự của Từ Yến Du chính là yêu
cầu của Từ thừa tướng, ông biết Kỷ quý phi muốn thoái hôn, ông cũng có
biện pháp ngăn cản đối phương, nhưng ông già rồi, không muốn tốn nhiều
tinh thần, nên coi chuyện này làm lợi thế trao đổi với Phò Mã.
Tuy nhiên, thật ra Từ thừa tướng cũng có tính toán của mình: Ông giao
chuyện ngăn cản Kỷ quý phi thoái hôn cho công chúa và phò mã làm, là
muốn cho hai người bọn họ đứng lệch trận doanh trong trận đấu đá ngầm
giữa mẹ chồng nàng dâu sau này, mượn việc này để làm tan rã liên minh
"Hai mẹ con" Kỷ quý phi và công chúa, cũng kéo gần quan hệ chị dâu em
chồng giữa công chúa và Từ Yến Du... Lão hồ ly này, tuy già gần mục nát
rồi, mà tâm tư vẫn sáng rõ, cùng không già mà lẩn thẩn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, mẹ con? Chị dâu em chồng? Ha... Chẳng lẽ Hạ Hầu Tuyên còn
định cùng chơi cung đấu với Kỷ quý phi và Từ Yến Du à? Đáp án hiển nhiên là không rồi.
Vậy nên Tề Tĩnh An hớn hở đồng ý với điều kiện của Từ thừa tướng, vì thế mới có danh sách tiến cử lần này.
Đương nhiên, trước mặt hoàng đế, Tề Tĩnh An tuyệt đối sẽ không thể hiện ra
khí phách lúc đó, cũng không khoe khoang mình từng bước uy hiếp dọa nạt
đám trọng thần chấp chính thế nào. Vẻ mặt lúc này của hắn, có thể nói là bất đắc dĩ, có thể nói là tủi thân... "Phụ hoàng, kinh nghiệm từng trải của con rể vẫn còn nông, giao thiệp không rộng, có thể tiến cử ra mười
người mới đã vô cùng khó khăn rồi, càng không nói đến hơn một trăm
người? Vậy nên con rể nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ là một biện pháp không thể coi là biện pháp, để các vị đại thần tiến cử ra nhóm
người khác một lần nữa..."
"Thì ra là vậy," Vẻ mặt hoàng đế nhất
thời nhẹ nhõm, ông cười hỏi "Vậy Tĩnh An à, nếu nhóm người bọn họ tiến
cử lần này vẫn có việc xấu, vẫn có vết nhơ, thì nên làm thế nào cho
phải?"
Tề Tĩnh An cảm khái thở dài: "Đúng như Điện hạ đã từng
nói, nhân vô thập toàn, con rể cũng không tin nhóm người này hoàn toàn
không có vấn đề gì. Nhưng triều đình gấp gáp cần dùng người, thì cũng
chỉ có thể cất nhắc bọn họ lên trước, sau đó mới kén tài thay thế. Hơn
nữa đã có vết xe đổ của nhóm người thứ nhất, không bàn đến các vị đại
nhân có nâng cao tiêu chuẩn khi tiến cử nhóm người thứ hai này không,
chỉ nói đến hơn một trăm người ở nhóm thứ hai, sau này trong thời gian
ngắn nhất định sẽ không dám quá lỗ mãng, sẽ cố gắng tạo phúc cho dân...
Đây xem như cũng hơi tiến bộ rồi, phụ hoàng thấy đúng không?"
"Đúng," Hoàng đế cười gật đầu nói: "Tĩnh An à, việc lần này ngươi làm tương đối tốt, trẫm phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi!"
Tề Tĩnh An
khiêm tốn nói: "Con rể vẫn còn nhiều thiếu sót, nhất là nội tình vẫn còn quá cạn, vậy nên chỉ có thể biện pháp thủ xảo để ban sai, tự cảm thấy
vô cùng hổ thẹn." Nói xong, vẻ mặt của hắn chuyển sang thành khẩn một
cách tự nhiên, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, con rể vẫn có chỗ tự hào, đó là ở điểm 'Tận tâm tận lực', không thẹn với lòng, cũng không thẹn với phụ
hoàng."
"Được, tốt! Cái trẫm cần nhất, chính là nhân tài trọn tâm trọn lực ban sai cho trẫm!" Hoàng đế vui vẻ rời khỏi ngự tọa, đi vòng
qua bàn sách đến trước mặt Tề Tĩnh An, vỗ vỗ bả vai của đối phương,
không tiếc lời tán dương: "Đứa bé này, tính tình bướng bỉnh chính trực,
nhưng cũng biết thay đổi dựa theo tình hình, làm việc cũng ổn định vững
vàng, được, thật sự rất tốt!"
"..."
Đương nhiên Tề Tĩnh An sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt dỗ Hoàng đế vui vẻ, hắn tiếp tục thi
triển lưỡi nở hoa sen đại pháp, cho đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, miệng đắng lưỡi khô cộng thêm bụng kêu ọc ọc, lúc này Phò mã mới trở về nhà.
"Tĩnh An vất vả rồi." Hạ Hầu Tuyên ôm Phò mã thân yêu của
mình vào trong lồng ngực vuốt ve sưởi ấm, sau đó ôm đối phương đi ăn
ngon... "Đoán ngươi trở về rất muộn, nên ta đã đích thân xuống bếp nấu
cho ngươi một nồi canh đại bổ, còn làm một bàn đồ ăn ngon, khà khà, ta
hiền huệ như vậy, phò mã có cảm động không?"
Tề Tĩnh An liếc mắt, "Chỉ bằng tài nấu nướng của ngươi, có thể đạt được tiêu chuẩn hiền huệ
mới là lạ!" Nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn rất vui sướng, lúm đồng
tiền nhỏ trên khuôn mặt đã làm bại độ tâm trạng vui vẻ lúc này của hắn.
Hạ Hầu Tuyên dán đến hôn phò mã của mình một cái, cười híp mắt nói: "Yên
tâm, ta đặc biệt học chút tay nghề với Từ cô nương, kỹ năng nấu nướng đã tiến bộ hơn rất nhiều."
"Ồ, ngươi thừa dịp ta không ở nhà mà lén gặp riêng với tiểu mỹ nhân à?" Tề Tĩnh An cười hai tiếng.
"Ta và nàng cần gì phải lén lút gặp riêng? Chúng ta là 'Chị dâu em chồng'
quang minh chính đại 'Ở chung hòa thuận'." Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, nở một nụ cười ý nghĩa sâu xa.
Tác giả có lời muốn nói: Phò mã tiến công ~ Công chúa tiến công ~