Bởi vì Hạ Hầu Tuyên "Bất ngờ lộ sạch" mà
"Bùng phát sát tính", hận không thể tắm máu toàn bộ chu vi xung quanh
một lần... Mặc dù hắn cũng biết, ngoại trừ thái tử đã bị diệt khẩu ra
thì cho dù những người khác có nhìn thấy cảnh tượng kia cũng không thể
thấy rõ được chi tiết quan trọng; nhưng phản ứng kinh ngạc của thái tử
trước khi hắn chết lại khó tránh khỏi khiến người ta sinh nghi, mà một
khi mầm mống nghi ngờ đã được chôn xuống, thì những rắc rối không lường
trước được sẽ nối tiếp nhau ập đến...
Vậy nên Hạ Hầu Tuyên không
thể không đại khai sát giới, hơn nữa còn muốn trong thời gian ngắn cố
gắng giết càng nhiều càng tốt... Đáng tiếc là chuyện không theo ý người, không bao lâu sau, tin tức thái tử bỏ mình lan truyền khắp toàn điện
nhanh như gió thổi. Sau khi nghe tin, đám phản tặc rối rít buông vũ khí
đầu hàng, Hứa Thắng cũng dẫn các huynh đệ chạy tới, vì vậy Hạ Hầu Tuyên
chỉ có thể hậm hực thu tay.
"Điện hạ..."
Hứa Thắng cả
người toàn vết máu sải bước mà đến, trịnh trọng chắp tay hành lễ với Hạ
Hầu Tuyên. Tuy vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như khúc gỗ, nhưng giọng
điệu hơi cao lên đã tiết lộ tâm trạng vui vẻ của hắn. Sao Hứa Thắng có
thể không vui được cơ chứ? Vừa nãy hắn và các huynh đệ đã nghĩ đến việc
cùng nhau hy sinh rồi, bây giờ chẳng những bảo vệ được tính mạng, còn có thể dính ánh sáng của Hạ Hầu Tuyên trở thành đại công thần cứu giá,
thăng quan phát tài là chuyện đương nhiên, tiền độ rạng rỡ đang ở ngay
trước mắt, cho dù hắn thật sự là khúc gỗ cũng không thể thờ ơ được.
Mà ngoài vui mừng ra còn có cảm kích, Hứa Thắng cảm kích ai nhất còn cần
hỏi à? Đương nhiên là trưởng công chúa điện hạ anh dũng khí phách rồi.
Vậy nên động tác âm vang có lực cộng với ánh mắt kiên định đã âm thầm
thể hiện một ý: Đại ân không lời nào có thể cảm ơn hết được, ngày sau sẽ báo đáp.
Hạ Hầu Tuyên gật đầu: Trải qua lần này, cuối cùng Hứa
Thắng cũng coi như thành nửa tiểu đệ của hắn, đây xem như cũng là một
thu hoạch tốt.
Tại sao lại là nửa tiểu đệ, bởi vì Hứa Thắng có
một nguyên tắc: Chỉ cần hắn còn là một thành viên trong cấm vệ quân, thì sẽ luôn luôn đặt "Trung quân" lên đầu, điểm này, ngay từ khi còn ở
chiến trường Hạ Hầu Tuyên đã biết rõ, vậy nên quan hệ giữa hai người vẫn luôn khi nóng khi lạnh, không xa không gần...
Cho đến lúc này,
quan hệ giữa Hạ Hầu Tuyên và Hứa Thắng cuối cùng cũng có bước đột phá
mang tính thực chất, như vậy có thể thấy, đối với Hứa Thắng, ý nghĩa của "Công cứu giá" lớn hơn lên chiến trường giết địch nhiều... Đây là "Giá
trị quan chung" của phần lớn lính cấm vệ, không có gì đáng ngạc nhiên
cả, dù sao"Trung quân" và "Ái Quốc" bất kể cái nào xếp trước cũng có một đống đạo lý để nói, Hạ Hầu Tuyên cũng không tự đại đến mức cố gắng
phải thay đổi quan niệm của Hứa Thắng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được... Người hơi ngu trung tất có chỗ cần dùng, ví dụ như lần này, nếu không có đám người Hứu Thắng thà chết không hàng, liều mình kháng địch, Hoàng đế Đại Ngụy thật sự phải đổi người làm rồi.
"Hứa Thống
lĩnh và các huynh đệ đã vất vả rồi," Hạ Hầu Tuyên cười nhạt, trầm ổn
nói: "Công lao của các ngươi, ta nhìn ở trong mắt, bệ hạ cũng nhìn ở
trong mắt; ta nhớ trong lòng, bệ hạ cũng nhất định sẽ không quên mọi
người..." Nói xong, hắn chỉ chỉ thi thể của thái tử và cữu cữu, "Đi,
chúng ta cùng đến ngự tiền phục mệnh!"
"Được!" Mọi người đều hoan hô, bầu không khí nhiệt liệt dường như lập tức xua tan mùi máu tanh xung quanh.
"Công lao lớn nhất thuộc về Điện hạ..." "Nhờ có điện hạ tới kịp thời, nếu
không ta cũng xong đời rồi!" "Điện hạ vũ dũng, các huynh đệ đều bội phục sát đất!" "Tính mạng của tất cả mọi người chúng ta đều do Điện hạ vớt
về, ân tình này còn sâu hơn biển!"
Hạ Hầu Tuyên đã ghi công cho
mọi người nên ai nấy đều phấn khởi bàn tán xôn xao, ríu ra ríu rít cười
nói, ánh mắt như đang nhìn thấy bồ tát cứu khổ cứu nạn chí công vô tư... Đáng lẽ Hạ Hầu Tuyên cũng nên vui mừng với bọn họ, tiếc là trước khi
thái tử chết vẫn còn muốn quét sạch hứng thú của hắn, vậy nên vẻ mặt của công chúa có hơi cứng nhắc, vẫn còn đang âm thầm quan sát mọi người
xung quanh...
"Điện hạ, mới vừa rồi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
So với những người khác, Hứa Thắng thật sự có thể coi như cực kỳ bình
tĩnh, vì vậy hắn lập tức xác định được mấu chốt của vấn đề... Hắn nhìn
lướt qua thi thể của thái tử, lại nhìn đám người dưới chân Hạ Hầu Tuyên
chưa kịp đầu hàng đã bị công chúa giết chết thì hơi nhíu mày nghi ngờ:
Hành động cuối cùng của công chúa điện hạ... Rõ ràng là có gì đó không
đúng?
Nghe Hứa Thắng hỏi, ánh mắt của Hạ Hầu Tuyên lập tức trở
nên buồn bã, hắn quấn chặt áo choàng che kín mình hơn một chút, sau đó
ánh dùng giọng điệu trầm thấp, buồn bực không vui giải thích: "Vừa rồi
đại ca bộc phát tàn nhẫn... Kéo rách quần áo của ta!"
Khụ! Lấy
gương mặt liệt của Hứa Thắng thì lúc này cũng lộ ra vẻ khó xử, hơn nữa
bởi vì Tề Tĩnh An chạy lại từ cách đó hai ba trăm bước đúng lúc nghe
được những lời này của Hạ Hầu Tuyên, mặt của Phò Mã lập tức tối sầm
lại...
Tiếng cười nói của các huynh đệ đột ngột dừng lại, mọi
người không khỏi rùng mình, còn đám phản tặc quăng binh khí, quỳ phục ở
bên cạnh lại càng vừa hoảng sợ vừa đau đớn: Ông trời ơi, ngoại trừ tội
"Nghe theo phản tặc" ra, bọn họ lại có thêm tội danh "Nhìn trộm xỉ nhục
công chúa", quả thật là xong cmn cái trứng rồi!
Tề Tĩnh An tức
giận quét mắt một vòng, không nói hai lời kéo Hạ Hầu Tuyên rời đi, diễn
nhân vật trượng phu có "Vợ mình bị người khác chiếm tiện nghi" đến là
sống động, kế tiếp, đương nhiên là hắn muốn dẫn vợ mình đi tìm nhạc phụ
đại nhân "Phân xử" rồi...
Đám người Hứa Thắng hai mắt nhìn nhau,
dừng lại chốc lát, sau đó bọn họ lặng lẽ nâng thi thể thái tử và cữu cữu thái tử đi theo công chúa và phò mã, động tác của mọi người đều cực kỳ
thô lỗ, trong lòng đang ra sức khinh bỉ tthái tử một vạn lần!
Còn Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An thì trao đổi với nhau một ánh mắt ăn ý, trong lòng đều đã có tính toán riêng của mình.
Hiển nhiên, vừa rồi Hạ Hầu Tuyên đã cố ý lộ ra vẻ khó chịu, chính là để dẫn
dắt Hứa Thắng đặt câu hỏi, sau đó hắn có thể ném ra "Lời thật" này,
không chỉ có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho hành động khác thường
của hắn, mà còn hướng mũi nhọn vào thái tử... Hừ, thái tử thân là ca ca
mà lại có thể dùng thủ đoạn vô liên sỉ như vậy để đối phó với muội muội
của mình, phẩm đức quá là tồi tệ, quả nhiên "Không hổ là" kẻ cầm đầu độc sát Tứ hoàng tử rồi bức vui thoái vị, thật đúng là chết không hết tội.
Trước tiên thu hút sự chú ý của mọi người vào thái tử, cố gắng tránh để mọi
người chú ý đến sơ hở của công chúa điện hạ, càng nghĩ càng nhiều, về
phần chuyện sau đó... Cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Về phần
công chúa điện hạ có thể vì chuyện này mà bị hủy hoại danh tiếng không?
So với đủ loại rắc rối có thể xuất hiện sau đó, thì chuyện này căn bản
không phải vấn đề. Thực tế, người người đều biết công chúa là nữ trung
hào kiệt, đương nhiên sẽ không lấy tiêu chuẩn đại gia khuê tú để đánh
giá hắn. Hơn nữa, công chúa cũng đã lập gia đình, chỉ cần phò mã không
ngại thì người khác có tư cách gì để ý?
Hơn nữa, thái độ của hoàng đế mới là quan trọng nhất...
"Con ta cực khổ rồi!" À, thái độ của Hoàng đế là gì hả?... Nhìn con gái tốt
và con rể tốt của ông tay trong tay bước đến, Hoàng đế kích động đến mức lệ nóng doanh tròng... Ông vội vàng bước lên trước mấy bước, liên tục
gật đầu nói: "Tốt, tốt, 'Tuyên Nhi' chính là trân bảo tuyệt thế mà trời
giáng cho trẫm, Tĩnh An cũng tốt lắm, nhờ các con, thật sự may nhờ có
các con, mới không để nghiệt súc kia được như ý muốn!"
Hạ Hầu
Tuyên và Tề Tĩnh An cực kỳ thức thời song song quỳ xuống, ngươi nói một
câu "Tất cả nhờ vào phụ hoàng Hồng Phúc Tề Thiên", ta nói một câu "Công
lao của nhi thần cực kỳ bé nhỏ", vừa vỗ mông ngựa vừa khiêm tốn, tới tới lui lui cũng là mấy lời đó, không có ý gì mới cả, nhưng Hoàng đế lại
thích cái kiểu này, hai mắt cười đến mức híp lại thành một đường may,
còn đích thân khom lưng đỡ phu phu hai người lên, bày ra một cảnh tượng
vô cùng hài hòa...
Mãi đến khi đám người Hứa Thắng khiêng thi thể đứng ở ngoài điện đợi mỏi cả tay, Hoàng đế mới thu lại gương mặt vui
vẻ, vẫy tay để bọn họ mang đại nhi tử và đại cữu tử của ông vào trong
điện, bắt đầu thưởng phạt và xử lý trước sau.
Hạ Hầu Tuyên và Tề
Tĩnh An tay nắm tay lui về phía sau Hoàng đế, liếc mắt nhìn nhau một
cái, cũng âm thầm thở phào nửa hơi: Khi nói chuyện với Hoàng đế, hai
người bọn họ đều dùng toàn bộ tinh thần để quan sát ông, cơ bản có thể
khẳng định Hoàng đế không nảy sinh nghi ngờ với cảnh tượng trước khi
thái tử chết... Nghĩ lại cũng đúng, Hoàng đế không có hỏa nhãn kim tinh, cũng không có thuận phong nhĩ, khi Hạ Hầu Tuyên bị thái tử đẩy ngã
xuống đất, giữa hắn và hoàng đế cách nhau cả mấy chục người chém chém
giết giết, xung quanh cũng rất ồn ào, vậy nên Hoàng đế không thấy rõ
không nghe rõ cũng là điều dễ hiểu... Cho dù thật sự trùng hợp, Hoàng đế đúng lúc thấy rõ một màn kia cũng nghe rõ nửa câu này, thì lấy trí
thông minh của ông, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra nguyên do
gì?
Vì vậy, thời điểm thật sự quan trọng nằm ở phía sau, đợi khi
chuyện thái tử tạo phản hoàn toàn kết thúc, Hoàng đế bình tĩnh suy nghĩ
lại, sau đó hỏi đám người Hứa thắng chi tiết tỉ mỉ, đọc lời khai của bọn phản tặc... Những chi tiết ấy sẽ "Chỉ dẫn" và "Dẫn dắt" Hoàng đế thế
nào thì thật sự khó nói...
"Hứa Thắng, từ giờ phút này, ngươi
chính là tân điện tiền Đô Chỉ Huy Sứ, phải khen thưởng những người có
công còn lại như thế nào thì ngươi cứ vạch ra đi, trẫm chờ điều lệ của
ngươi." Hoàng đế vung tay lên, một đống việc lập tức rơi xuống đầu Hứa
Thắng.
Đương nhiên Hứa Thắng cũng rất cam tâm tình nguyện làm
những việc đó, sau khi hắn lĩnh chỉ tạ ơn, Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát,
lại nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Tuyên, nói: "Tiếp theo nên làm gì, con ta có ý kiến hay nào không? Không bằng sao hết lại cho con sắp xếp đi!"
Đúng vậy, sau khi tâm trạng lên lên xuống xuống cả ngày, đầu óc Hoàng đế vốn đã không sáng suốt thì bây giờ hoàn toàn trở thành bột nhão rồi à?
Hạ Hầu Tuyên thầm giật giật khóe miệng, sau vài câu khiêm tốn mới mang
dáng vẻ bất đắc dĩ nhận lấy trọng trách này: Trước tiên hắn gọi Hứa
Thắng vừa mới được thăng chức dẫn người khiêng thi thể thái tử đến cửa
cung để chiêu hàng những tên phản tặc khác, đợi khi cửa cung lưu thông
thì gõ trống Đăng Văn triệu chúng thần vào cung nghị sự; ngoài ra, còn
phải xin ý chỉ đặc biệt của hoàng đế, triệu tập các tướng sĩ ở đại doanh Kinh Giao đến quét sạch cung đình, đề phòng có phản tặc ẩn núp ở chỗ bí mật; sau đó, tổ chức lại cấm vệ quân, trấn an hậu cung, truyền thái y
chữa trị cho người bị thương, tịch thu phủ đệ của thái tử và cữu cữu
hắn... Đủ thứ đủ loại, tóm lại là cực kỳ bận rộn.
Bận rộn như vậy, có vẻ như chuyện công chúa điện hạ lộ sạch cũng không còn quan trọng nữa?
Còn Tề Tĩnh An thì sao, hắn trơ mắt nhìn Hoàng đế thoải mái khoan khoái
nghỉ ngơi trên giường êm, còn người yêu mình ngay cả y phục cũng không
kịp đổi, đã bắt đầu bận rộn trước sau, loay hoay chân không chạm đất,
Phò Mã vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy đau lòng. Vậy mà Hoàng đế
vẫn còn "Ôi ôi ôi" cảm khái nói: "Tất cả nhi tử của trẫm cộng lại, cũng
không sánh nổi nữ nhi tri kỷ tài giỏi này... Tĩnh An ngươi ấy, đúng là
có phúc lớn!"
Tề Tĩnh An đang định khiêm tốn thêm vài câu, nhưng
lại vô tình liếc thấy nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên đang nép vào một góc
trong điện, tay che vết thương, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm... Đột nhiên nghe thấy câu cảm khái này của Hoàng đế, Hạ Hầu Viên không khống chế được lộ ra một nụ cười châm chọc...