Biểu hiện cứng cỏi của Hạ Hầu Tuyên đã xoa dịu tâm trạng của mọi người
rất nhiều, mặc dù hầu hết đều cho rằng công chúa điện hạ bị thương rất
nặng, chỉ đang gắng gượng chống đỡ mà thôi, nhưng Hạ Hầu Tuyên là một
Thống soái, dưới tình huống này chỉ cần có thể chống đỡ, thì nhất định
phải cắn răng chống đỡ... Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể chuyển biến
tâm trạng hoảng loạn trong lòng mọi người thành căm phẫn "Ai binh tất
thắng*", khiến mọi người tìm lại chủ kiến, hành động hữu hiệu, mà không
đến nỗi tinh thần xuống dốc, cả đội ngũ loạn thành một đống.
*Ai binh tất thắng: Quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì tất chiến thắng
Hơn nữa, cố gắng ổn định cảm xúc của tướng sĩ, cũng có thể giảm thiểu tỷ lệ đánh lén thành công của những tên Yến tặc đang chìm nổi giữa dòng nước
hay nấp ở trong cánh rừng lân cận.
... Vào lúc vừa chiến thắng
một trận vô cùng đẹp, tâm trạng đang vui vẻ thì bị kẻ địch đánh lén hơn
nữa còn bị thương, thật sự là một trải nghiệm cực kỳ bết bát. Hạ Hầu
Tuyên đã đích thân cảm nhận được, đương nhiên không hy vọng các huynh đệ của hắn cũng thấy tệ giống như hắn.
"Chỉnh quân xếp thành hàng!" Lăng Viễn lớn giọng quát to, triệu tập hơn hai vạn người lên ngựa chuẩn bị xuất phát,"Tất cả mọi người xốc lại tinh thần cho ta, không được hốt hoảng, hành động cũng không được chậm trễ!"
Trải qua một phen
"Thu hoạch" trước đó, số lượng chiến mã của đội ngũ bọn họ đã tăng lên
khoảng ba vạn, vậy nên ngay cả nhóm bộ binh Hạ Hầu Tuyên mang từ thành
Trác An tới cũng có thể cưỡi ngựa, hơn nữa ngựa còn dư lại có thể dùng
để thay đổi hoặc vận chuyển chiến lợi phẩm... Đây là chuyện đáng để vui
mừng cỡ nào, nếu vừa rồi không có tên họ Trịnh kia đột nhiên nhô ra tập
kích Hạ Hầu Tuyên, lúc này nhất định Lăng Viễn sẽ mang dáng vẻ mừng rỡ
không thấy Nam Bắc đâu, cái đuôi cũng muốn vểnh lên tận trời.
Đáng tiếc cho dù bây giờ trên trời rơi xuống mười vạn con ngựa tiên thì tâm
trạng của Lăng Viễn cũng sẽ không khá lên nổi: Sắc mặt hắn cực kỳ tệ,
bứt rứt, ngột ngạt và hối hận trong đầu sắp làm hắn nổ tung!
Bởi vì việc Trịnh Kỳ Anh ám sát Hạ Hầu Tuyên, Lăng Viễn thật sự khó có thể chối tội.
Chỉ là bây giờ không phải thời điểm tốt để so đo ưu khuyết đúng sai, hộ
tống người bị thương Hạ Hầu Tuyên quý giá này chạy về thành Trác An để
chữa trị mới là ưu tiên hàng đầu của mọi người.
Có lẽ bởi vì
trong lòng các huynh đệ đều nghẹn một hơi, vậy nên đội ngũ của bọn họ
tập hợp xong trong một thời gian rất ngắn, bắt đầu cuồn cuộn tiến về
phía thành Trác An.
Về phần Hạ Hầu Tuyên, dưới tình huống trong
người cắm ba mũi tên, cho dù hắn cứng cỏi kiên cường đến cỡ nào, là một
hán tử chân chính đến đâu, thì cũng không thể cưỡi ngựa lên đường, dù
sao hắn cũng không phải người sắt. Cũng may trước đó bọn Lăng Viễn có
thu được một vài chiếc xe chứa khí giới công thành, vì vậy liền sửa sang lại một chút, làm một cái xe ngựa đơn giản cho công chúa điện hạ.
Khi đội ngũ xuất phát, màn xe "Roạt" một cái phủ xuống, cuối cùng Hạ Hầu
Tuyên cũng không cần tiếp tục cố gắng chống đỡ nữa. Hắn nằm xuống chiếc
xe ngựa đơn sơ dù đã trải nhiều lớp vải cũng vẫn cứng ngắc cấn người như cũ, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết
thương của mình.
"Hự..." Hạ Hầu Tuyên thử tháo giáp ngực ra, cũng chẳng dễ mà làm được, bởi vì phần bị phá hủy của giáp ngực rất gần với
trục mũi tên, nếu hắn cố dùng sức mạnh, rất có thể sẽ xé rách vết
thương, vậy thì thật là gay go.
"Điện hạ?" Tề Tĩnh An cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe thăm dò gõ vào thành bên của xe ngựa.
Hạ Hầu Tuyên chợt cảm thấy ấm áp: Hắn cũng chỉ nhẹ giọng hít vào một hơi
mà thôi, ngay cả Lăng Viên đảm nhiệm chức vụ phu xe cũng không nhận ra,
vậy mà Tề Tĩnh An lại lập tức có phản ứng, tình cảm chân thành, thật
lòng quan tâm ấy có thể nhận thấy rõ được.
"Tĩnh An, ngươi vào
cùng ta." Vào lúc này, Hạ Hầu Tuyên không còn muốn nghĩ đến những vấn đề như thanh danh nữa, trong lòng hắn thật sự muốn gì, ngoài miệng cũng
lập tức bật thốt ra.
Nghe vậy, Tề Tĩnh An chỉ sửng sốt trong nháy mắt, cũng không chút do dư giao dây cương trong tay cho thân binh bên
cạnh, tung người một cái từ trên lưng ngựa đang chạy chậm nhảy vào chiếc xe ngựa vẫn còn đang tiến lên phía trước, nửa ngồi sau lưng "Phu xe"
Lăng Viễn, nói: "Điện hạ, ta vén rèm vào nhé?"
Nghe vậy, tuy hiện tại trong lòng Lăng Viễn đang ngập tràn tự trách, buồn bực và băn
khoăn, cũng không khỏi giật giật khóe miệng, vẻ mặt cổ quái, giọng nói
cũng cổ quái: "Vén đi vén đi, ta bảo đảm không quay đầu nhìn lén, Phò Mã ngài cứ thoải mái đi!"
Tề Tĩnh An khẽ hừ một tiếng, không muốn
dây dưa nhiều với Lăng Viễn, khom lưng "Xoạt" một cái chui vào trong xe. Sau khi đi vào, thấy ánh mắt Hạ Hầu Tuyên cũng không ảm đạm, trên mặt
vẫn treo nụ cười thản nhiên, khối đá lớn đè lên ngực hắn từ lúc Trịnh Kỳ Anh ra tay cuối cùng cũng buông lỏng ra vài phần.
Tiến lại gần,
Tề Tĩnh An cẩn thận quan sát tình hình của người yêu, sau đó không nói
một lời bắt tay vào cởi áo giáp của đối phương ra... Không thể không
nói, Tề Tĩnh An thân là đại sư điêu khắc quả nhiên có một đôi tay rất
khéo léo, chỉ thấy hắn "Loẹt xoẹt" vài cái là có thể cởi được chiếc giáp ngực mà Hạ Hầu Tuyên không thể tự cởi ra, hơn nữa còn không hề chạm vào mũi tên, công chúa điện hạ hầu như không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Sau khi cởi bỏ áo giáp, Tề Tĩnh An nhìn chằm chằm vào ngực
Hạ Hầu Tuyên ngơ ngác, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi nở
nụ cười: "Kính hộ tâm đúng là đồ tốt..."
Hạ Hầu Tuyên cười híp
mắt nhỏ giọng nói: "Không phải kính hộ tâm, mà là kính hộ ngực... Nhất
định ngươi hiểu tác dụng của bọn nó là gì."
Kính hộ tâm của người bình thường đều chỉ có một bên, mà công chúa điện hạ... Khụ, trong lớp
quần áo của hắn có may thêm hai chiếc gương tròn nhỏ hình vòng cung bằng vàng ròng, ở nhà ra ngoài đều một khắc không rời, vừa có thể dùng để
bảo vệ tính mạng, còn có thể dùng để chọc người, quả nhiên tác dụng cực
kỳ tốt.
Ừm, Tề Tĩnh An tự nhiên lại bị đùa giỡn, hai má hắn nóng
bừng, vừa xấu hổ lại không biết làm sao: "Bị thương rồi mà còn không
đứng đắn..." Hắn vừa nói vừa tiếp tục phát huy đôi tay khéo léo của
mình, cởi hết quần áo bên trên kể cả kính hộ ngực của Hạ Hầu Tuyên ra.
Có áo giáp và kính hộ ngực đồng thời bảo vệ, đương nhiên Hạ Hầu Tuyên
không bị thương quá nặng, mũi tên chỉ đâm vào bắp thịt của hắn, hoàn
toàn không ảnh hưởng đến phủ tạng... "Chỉ một vết thương da thịt nhỏ
đương nhiên không ảnh hướng đến trình độ đứng đắn của ta." Hạ Hầu Tuyên
khẽ giơ tay lên, xoa xoa khuôn mặt ấm áp của Tề Tĩnh An vài cái, cực kỳ
không đứng đắn cười nói. Nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày nói tiếp:
"Nhưng mà vết thương thật sự rất đau, ngươi xem giúp ta trên đầu mũi tên này có móc câu không?"
Tề Tĩnh An lập tức khẩn trương, không
rảnh so đo về vấn đề đứng đắn hay không đứng đắn với người yêu hắn nữa,
một lòng tập trung vào vết thương của đối phương.
Hạ Hầu Tuyên
cong cong khóe miệng, dứt khoát khẽ nhắm mắt dưỡng khí định thần, giao
tất cả công việc xử lý vết thương cho Tề Tĩnh An, hắn cực kì yên tâm.
Nhưng công chúa điện hạ cũng không phải thuần túy dùng khổ nhục kế để trêu
chọc nội trợ hiền của hắn, hắn thật sự cảm thấy vết thương rất đau, hơn
nữa trải qua thời gian dài như vậy, ba vết thương trên người vẫn không
ngừng rướm máu ra bên ngoài, xem ra trên mũi tên không chỉ có móc câu,
mà còn có rãnh lấy máu...
Ngược lại thử nghĩ xem, những tên nỏ
này sau khi xuyên qua hai lớp áo giáp và kính hộ ngực còn có thể găm sâu vào thịt gần hai tấc rưỡi, hơn nữa còn vừa có móc câu vừa có rãnh lấy
máu, đủ để thấy tính cách tên Trịnh Kỳ Anh này âm ngoan đến cỡ nào. Nếu
Hạ Hầu Tuyên không vì nguyên nhân đặc biệt mà có "Trang bị đặc biệt", e
rằng lần này cũng khó tránh khỏi kiếp nạn!
Vừa dùng một con dao
nhỏ khoét từng đầu mũi tên trên người Hạ Hầu Tuyên ra, Tề Tĩnh An vừa
cảm thấy vô cùng sợ hãi, cũng căm hận tên họ Trinh kia đến tận xương
tủy... "Trịnh Kỳ Anh thật sự độc ác!" Hắn vừa nói trái tim vừa run lên,
lại nói: "Cũng may trên đầu mũi tên của hắn không được tẩm độc, nếu
không hậu quả thể nào... Ta thật sự không dám tưởng tượng."
Hạ
Hầu Tuyên chợt mở mắt ra, trong mắt mang theo sát ý nói: "Không hẳn là
hắn không muốn tẩm độc, có lẽ vì độc dược hắn mang theo bên người đã tan vào trong nước..." Thông thường, mũi tên độc không phải được tẩm ngay
từ đầu, bởi vì thuốc nước và thuốc viên sẽ bị biến chất, thuốc độc tự
nhiên cũng có thời hạn sử dụng... Nước thuốc bôi trên mũi tên sau một
thời gian cũng sẽ không còn tác dụng gì nữa, vậy nên cách tẩm độc tốt
nhất là chuẩn bị một bình thuốc độc có thể nhét đầu mũi tên vào mang
theo bên mình, khi nào dùng thì nhúng vào.
Lấy tác phong của
Trịnh Kỳ Anh, thì khả năng mang theo thuốc độc bên người tương đối lớn,
về phần Hạ Hầu Tuyên may mắn không trúng độc, đó chính là số mệnh.
Tuy nhiên, sắc mặt Hạ Hầu Tuyên âm trầm, "Mặc dù bên trên đầu mũi tên không có độc, nhưng cũng không sạch sẽ!" Hộp tên nỏ kia của Trịnh Kỳ Anh hẳn
không bịt kín, vậy thì đầu mũi tên sẽ dính nước, ngẫm lại hình ảnh nghìn vạn xác chết trôi trên mặt nước... Trong lòng Hạ Hầu Tuyên cực kỳ kinh
hãi, lập tức lấy cây nến trên tay Tề Tĩnh An tới, không chút do dự hơ
ngọn lửa lên trên vết thương của mình!
Âm thanh "Xèo xèo xèo"
vang lên khiến trái tim Tề Tĩnh An phát rét, hắn gần như không nỡ nhìn,
nhưng vẫn cầm nến vào tay, tiếp tục hành động tàn khốc này thay người
trong lòng...
Đúng lúc Hạ Hầu Tuyên cũng không còn sức tiếp tục,
hắn đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, lại không muốn rên rỉ tỏ
ra yếu đuối trước mặt nội trợ hiền của mình, vì vậy hắn dứt khoát
nghiêng đầu, ngất đi.
Thế nên khi đội ngũ của bọn họ đi cả đêm về thành Trác An, Hạ Hầu Tuyên vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Xe ngựa chạy thẳng đến viện tử mà bọn họ "Trưng dụng" trong thành trì, Tề
Tĩnh An cầm áo choàng quấn người yêu của hắn lại, ôm ngang đi vào phòng
ngủ, sau đó ăn ngủ đều ở bên trong trông coi, dứt khoát không ra
ngoài...
Thấy một màn như vậy, các tướng sĩ đều sợ đến ngây người, không khỏi nghi ngờ.
Chỉ là nghĩ lại, lần này bọn họ đột nhập vào trong biên giới Bắc Yến, hai
muội tử Trần Thục Dao và Nhược Nghiên đều không đi cùng, toàn quân trên
dưới cũng là các đại lão gia, vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, trách nhiệm nặng nề chăm sóc công chúa điện hạ bị thương, thật sự chỉ có thể rơi vào vai Tề Tĩnh An... Dù sao vị nhân huynh này vốn là người mà công chúa điện
hạ nhìn trúng, vậy thì vấn đề hai phu thê bọn họ "Thụ thụ bất thân"
trước cũng không có gì ghê gớm cả?
Tác giả có lời muốn nói: Đây coi như là phúc lợi đi XD