Ta cảm thấy mình quả thực là kỳ tài bồi giấy kiệt xuất, cho dù bị bàn
tay của Khánh Phúc vỗ về yêu thương, nhưng vẫn bồi bức tranh đến gần như không tỳ vết.
Mãi mới chờ đến lúc giấy khô, ta che giấu bức tranh bảo bối suốt một đường trở về Tuyên Vi điện như trộm cắp.
Ngụy Uyển Nhi nhìn thành phẩm xong thì cực kỳ hài lòng, không nén được nụ cười.
Mỗi lần nàng vui vẻ, trong mắt sẽ lấp la lấp lánh ánh sáng giống như tinh
thạch lưu ly Tây Vực mà Lý Tư Diễm cất giấu. Giờ phút này đôi mắt hạnh
thanh tú mang theo ánh sao đang vui vẻ nhìn ta, cong thành một hạt hạnh
nhân đáng yêu.
Tiểu Điệp góp vui nói: "Dung mạo Thẩm nương tử lại giống Tài nhân đến mấy phần đấy, nhất là đôi mắt này đều là mắt hạnh
vừa to vừa tròn, xinh đẹp cực kỳ."
Ngụy Uyển Nhi nghe vậy nhìn kỹ ta một chút, gật đầu nói: "Thật vậy, ngươi không nói ta còn không phát
hiện ra, mà không chỉ riêng đôi mắt, mũi miệng đều có điểm giống. Chẳng
trách ta vừa gặp Thẩm nương tử đã cảm thấy thân thiết, không cảm thấy là cung nhân bình thường mà giống như tỷ muội nhà mình vậy."
Ta vội vàng cười nói: "Tiểu Điệp chỉ toàn biết nịnh người, ta sao có thể đánh đồng với Tài nhân được."
Nguỵ Uyển Nhi nói: "Cô đừng nói như vậy, ta mới phát hiện hai chúng ta thật
sự trông có chỗ tương tự, duy chỉ có khác ở kiểu tóc và lông mày. Lông
mày của Thẩm nương tử hẳn là chưa từng sửa, nếu chăm chút một hai, chưa
biết chừng chúng ta thực giống như tỷ muội một nhà."
Ta âm thầm nhớ kỹ lời Ngụy Uyển Nhi, mơ hồ quay về soi gương đồng nửa ngày, kinh ngạc phát hiện: Ô, đúng là có phần tương tự.
Thế nhưng trước kia làm sao không phát hiện ra nhỉ?
"Vấn đề nằm ở khí chất."
Tiểu Điệp trả lời ta như thế.
"Cô xem, Tài nhân chúng ta dịu dàng uyển chuyển nhất, giọng nói như tắm mưa gió mùa xuân, cử chỉ như nhành liễu phất qua đê..." Tiểu Điệp liên tiếp dùng hai câu so sánh cao cấp, tình cảm dạt dào nói: "Giai nhân như thế
ắt là vị tiên nga nào đó chán sống lâu tịch mịch, hạ phàm trải nghiệm
thế tục hỗn tạp."
Vỗ mông ngựa đến kêu bôm bốp, ta nghe đến sửng sốt, mong ngóng hỏi: "Vậy ta thì sao?"
Tiểu Điệp im lặng hồi lâu, thành thật nói: "Cô thì khác, bên ngoài đều nói
cô là hung tinh Thái Tuế hạ phàm, sau một phen đánh nhau với bệ hạ thì
bị trấn áp dưới hồ Thái Dịch đảo Bồng Lai, năm trăm năm sau mới có thể
tái xuất thế gian."
Ta chịu chấn động lớn, hoàn toàn không ngờ
hình tượng dân gian của ta biến đổi nhanh chóng như thế, đã từ Mẫu Dạ
Xoa thăng cấp thành hung tinh Thái Tuế rồi.
Tiểu Điệp vội vàng bổ sung: "Cái này... chưa hề có ý nói cô không tốt đâu, là bên ngoài đồn bậy như thế."
Ta nhất thời mất đi tự tin, vỗ vỗ khuôn mặt gần đây béo lên, buồn bực hỏi: "Có phải ta cũng nên dịu dàng một chút không?" Vừa cúi đầu làm điệu bộ
thẹn thùng khôn xiết.
Tiểu Điệp bị ta làm buồn nôn: "Văn nhân các cô thường nói thành ngữ đó là gì nhỉ? Cóc đi guốc, khỉ đeo hoa?"
Ta tức đến khôi phục hình tượng bản chất người đàn bà đanh đá trong một giây, xắn tay áo lên tẩn đứa bé xui xẻo này một trận.
Hai ngày sau đó, Ngụy Uyển Nhi vẫn luôn dẫn dắt Thụy Âm và hai cung nữ thạo việc thủ công cắm đầu hí hoáy với đai lưng và giày rồng muốn tặng cho
Lý Tư Diễm. Tuyên Vi điện một bầu yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ của kim bạc đâm vào vải vóc.
Cô nương này không hổ là người xuất sắc được đại tộc trăm năm tuyển chọn kĩ lưỡng đưa vào trong cung. Ta
chỉ mới nhắc Lý Tư Diễm thích đồ nhìn trông đắt đỏ, nàng lập tức suy một ra ba, không những khảm ngọc tốt lên đai lưng, còn dùng chỉ vàng lấp
lánh thêu hoa lên giày rồng tân trang lại một lần, sự kiên nhẫn này làm
ta tự than không bằng.
Tiểu Điệp thêu thùa không ổn, bị Ngụy Uyển Nhi đòi hỏi tiêu chuẩn nghiêm khắc vô tình đá ra khỏi đội ngũ tú nương. Vì thế đối thủ cạnh tranh số một của nàng - Thụy Âm vui vẻ cả ngày, vừa nhìn thấy Tiểu Điệp là lộ ra nụ cười nhạt.
Tiểu Điệp giận dữ,
tìm ta đập bàn gào thét: "Nàng ta cười cái gì! Chỉ có học hơn em hai năm nữ công thôi cũng đắc ý đến như thế?"
Ta đau lòng nhìn vết nứt trên bàn: "Muội muội nhẹ chút, đập sập cái bàn này của ta thì ta viết chữ ở đâu."
Tiểu Điệp không nhận được sự an ủi tâm hồn ở chỗ ta, lại chạy tới Tử Thần
điện tìm Thiền Nhi tỷ tỷ nuôi của nàng kể khổ. Thiền Nhi thương muội
muội, liều lĩnh đắc tội Vương Phù Nương, âm thầm tiết lộ lễ vật Vương
Phù Nương chuẩn bị.
Lúc Tiểu Điệp trở về mặt mày rạng rỡ, lại đập bàn của ta cười ha ha: "Cô đoán xem vị Thanh Tư điện tặng cái gì? Cô
tuyệt đối không nghĩ ra, sinh thần của bệ hạ một năm mới có một lần, vậy mà nàng ta chỉ tùy tiện tặng một chiếc mão thôi. Em thấy á, lần này
Tuyên Vi điện chúng ta thắng chắc rồi!"
Ta từ bỏ cứu vớt bàn của ta: "Mão kia làm bằng vật liệu gì?"
Tiểu Điệp ngẩn người: "Trong tay Vương tài nhân không thiếu tiền, nếu là
chúc sinh thần của bệ hạ vậy chắc là vàng khảm ngọc chăng."
Ta im lặng: Không khéo Uyển Nhi muội muội sắp thua rồi.
Tiểu Điệp hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi một vòng Tuyên Vi điện,
chưa tới một canh giờ, trên dưới Tuyên Vi điện đều biết lễ vật của Vương Phù Nương là một chiếc mão bủn xỉn. Một người làm quan cả họ được nhờ,
mọi người đều cảm thấy chủ tử nhà mình thắng chắc rồi.
Ngay cả bản thân Ngụy Uyển Nhi cũng cảm thấy như vậy.
Chớp mắt đã tới ngày sinh nhật của Lý Tư Diễm.
Trong ngày này, Thọ tinh công bận rộn như con quay liên tục không nghỉ. Buổi
sáng là bách quan yết kiến, cùng dân chung vui; buổi chiều là yết kiến
trong cung, hô to vạn tuế; buổi chiều là yến hội riêng tư, chỉ mời mấy
cung phi và thần tử ưa thích, thắm thiết tình nồng.
Nhưng mà ba buổi này ta đều không tham gia, nằm ở Tuyên Vi điện không bóng người ngủ cả ngày.
Thời khắc ta đang nâng cốc vui vẻ cùng Chu Công, Hạ Phú Quý dẫn đám đệ tử
Dịch Đình của hắn lần lượt dập dầu cho Hoàng đế. Bận rộn ròng rã một
buổi chiều, khó khăn lắm mới xong xuôi việc này, Hạ Phú Quý mượn danh
tặng đồ cho Ngụy Uyển Nhi, lặn lội tới Tuyên Vi điện lúc chạng vạng.
Ta vừa nghe Hạ tổng quản tới, không nói hai lời vội vàng y phục chỉnh tề
ra cửa nghênh đón. Để tránh hiềm nghi, bản mặt béo của Hạ Phú Quý như
đâm lê, tay lặng lẽ nhét cho ta một tờ giấy, trên giấy là ba chữ lớn:
Viết xong chưa?
Ta tức đến ngã ngửa.
Nhưng tức thì tức,
giao bản thảo vẫn phải giao, ta lấy trong ngực ra "Mỹ nhân rắn rết" đã
hoàn thành, miệng nói: "Ai da, vô tình cầm nhầm sổ ghi chép của tổng
quản ra khỏi Dịch Đình, may mà Hạ tổng quản tới, vật về nguyên chủ."
Hạ Phú Quý chưa từng thân cận quá mức với ta trước mặt người ngoài, xụ mặt khẽ gật đầu, nhét một xấp bản thảo cực dày vào trước ngực, vạt áo trước phồng lên, thoạt nhìn như phụ nữ thời kỳ cho con bú.
Nhân cơ hội này lại đưa cho ta một tờ giấy, bên trên viết: Khi nào viết bộ tiếp theo?
Bộ tiếp theo? Chờ linh cảm tới rồi nói sau, ta dùng nụ cười mỉm chân thành đáp lại hắn.
Buổi chiều, trông thấy Ngụy Uyển Nhi mang theo lễ vật nàng tỉ mỉ chuẩn bị,
xinh đẹp thướt tha đi đến Duyên Anh điện, ta ngáp một cái, lại nằm về
giường.
Viết xong "Mỹ nhân rắn rết" rồi, tạm thời còn chưa có
linh cảm mới. Ta níu lấy dây lụa xanh trên màn cuộn tròn ở đầu ngón tay, nghĩ hay là bộ tiếp theo lấy đề tài viết về yêu hận khúc mắc của Hoàng
đế và sủng phi?
Nghĩ ngợi chốc lát, ta phiền muộn gãi đầu: Vẫn là thôi đi, văn học bắt nguồn từ cuộc sống. Ngươi không thể viết thứ hoàn
toàn không có căn cứ, kẻ mạnh có thể tự phấn đấu lên làm Hoàng đế phần
lớn đều chỉ yêu bản thân, giang sơn của mình còn chưa quản được, ai mà
ngày ngày xum xoe ở chỗ nữ nhân. Tỉ như Lý Tư Diễm, ta thực sự không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ hắn muốn sống muốn chết vì nữ nhân.
Không thể viết Hoàng đế, ta lại chuyển đề tài về phía Tố Hành và Tề quản sự
bí ẩn: Hay là làm bộ... ngược luyến cung đình của nữ quan nghiêm túc và
thái giám đa tình?
Tính toán một phen, ta lại lắc đầu: Không
được, đề tài đối thực tương đối nhạy cảm, dễ bị người của Quốc Tử Giám
để mắt tới. Nếu ta viết quá thật, đám phu tử già này điều tra, tra được
lên đầu ta thì làm sao bây giờ?
Cái gì cũng không được, ta cảm
giác suối nguồn ý văn của ta đột nhiên bị chặn lại, bực bội trở mình,
cầm một quyển tiểu thuyết chí quái giở xem giải trí.
Qua hơn một
canh giờ, sắc trời từ xanh trong chuyển thành một màu nho chín, mặt
trăng cũng chầm chậm treo trên đầu cành. Ngoài cửa một trận huyên náo,
Ngụy Uyển Nhi mang theo đám Thụy Âm Tiểu Điệp di giá hồi cung.
Ta đi đến cửa điện, vừa định trêu đùa vài câu đã thấy nhóm cung nhân mở
đường ai nấy sắc mặt nặng nề, dè dè dặt dặt như đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tránh chọc đến chủ tử rước xui xẻo vậy. Ta sửng
sốt trong thoáng chốc, ngóng đầu ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy Ngụy Uyển
Nhi chậm rãi đi lên bậc thang, lông mi dài buông xuống, vẻ mặt bình thản lại mờ mịt.
Nàng trở về điện, không nói một lời đi vào phòng ngủ.
Ta nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, còn tưởng rằng Lý Tư Diễm
lạnh nhạt nàng. Nhưng hỏi Tiểu Điệp, nha đầu này lắc đầu như trống bỏi,
nói bệ hạ rất thích lễ vật của Tài nhân, còn khen mấy câu làm Vương Phù
Nương tức đến đen mặt.
Điều này làm ta hơi hoang mang, liếc nội điện một cái, đè thấp giọng hỏi Tiểu Điệp: "Vậy Tài nhân sầu não uất ức vì chuyện gì?"
Tiểu Điệp to đầu: "Em nào biết được, còn trông chờ vào Anh Tử tỷ đi hỏi xem đó."
Tiểu Điệp rất tự làm thân, mấy ngày trước còn gọi ta là Thẩm nương tử, về
sau cảm thấy xưng hô này quá xa lạ, bắt đầu tự động gọi ta là Anh Tử tỷ.
Chúng ta đang ngồi xổm trong góc xì xà xì xầm phân tích vận động tâm lý của
Ngụy Uyển Nhi nửa ngày. Đang thảo luận giữa chừng, đột nhiên Thụy Âm
xuất hiện sau lưng ta như ma, lạnh nhạt nói: "Tài nhân gọi Thẩm nương tử vào hầu hạ."
Thấy vẻ mặt Thụy Âm nghiêm túc, trong đầu ta lập
tức hiện ra vô số kết cục thê thảm của mưu sĩ: Thương Ưởng, Phạm Lãi,
Ngũ Tử Tư, Điền Phong, Tiều Thố, Chu Á Phu,... Trái tim ta thắt chặt:
Không phải nàng muốn tìm ta sau thu tính sổ chứ?
Nhưng nghĩ lại, Ngụy Uyển Nhi hẳn không phải loại người này.
Trong lòng còn đang thấp thỏm, Tiểu Điệp đã dẫn ta đến nội điện của Ngụy Uyển Nhi. Phòng ngủ của nàng rất rực rỡ, tường trắng, cột trụ màu son, mặt
đất là gạch hoa sen kỳ công, màn che hai bên buông xuống, vật phẩm trang trí được gọi là tao nhã duy nhất cả căn phòng là mấy cái bình sứ, bên
trong cắm hoa đào tươi.
Đây là lần đầu tiên ta vào nội điện, có một cảm giác lo sợ khi vào không gian riêng tư của người khác.
Lúc trước ở Tử Thần điện, phạm vi hoạt động của ta giới hạn ở Ngự Thư
Phòng, đại điện, còn có nhĩ phòng bên cạnh ta ở. Nội điện mà Lý Tư Diễm
ngủ đối với ta mà nói là một vùng cấm, hắn không cho ta vào, ta cũng
không muốn vào.
Nhưng đáng giận là ta tự giác cách xa cuộc sống
riêng tư của Lý Tư Diễm, nhưng trước giờ hắn chưa từng tôn trọng riêng
tư của ta. Có vài lần chúng ta cãi nhau đến gay gắt, ta tức giận đình
công không làm, chạy về phòng mình điên cuồng đấm gối đầu, nhưng Lý Tư
Diễm tính nóng như lửa, chưa từng để mình ấm ức, mỗi lần đều không chào
hỏi phá cửa mà vào, mắng ta một trận rồi lại nghênh ngang đi mất.
Có một lần đúng lúc hắn bắt gặp ta đang đấm gối đầu, thế là cực kỳ trơ
trẽn châm chọc ta: "Đấm gối mềm có tác dụng gì, có gan ngươi đấm gối sứ
đi."
Hắn nhắc nhở ta, ta vung gối sứ lên, thô bạo đập vào chân
hắn, vừa đập vừa mắng: "Bà đây không có gan như ngươi! Phì, cháu lớn
chín tuổi của bà đã biết đi vào phải gõ cửa, ngươi là một Hoàng đế tại
sao còn thổ phỉ hơn cả thổ phỉ thế? Mau cút ra ngoài cho ta!"
Lý
Tư Diễm dễ dàng bắt được cổ tay ta, nhe răng trợn mắt nói: "Ngươi còn
nhớ ông đây là Hoàng đế? Dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của
vua, theo lý mà nói căn phòng này cũng là của trẫm, ngươi thì giỏi rồi,
còn bảo chủ nhân cút ra ngoài?"
Gối sứ nát đầy đất, ta đánh không lại hắn, luận mặt dày cũng không mặt dày lại hắn, tức đến sôi máu, suýt nữa đấm thủng gối đầu.
Trong hai năm qua, chuyện như vậy thường hay xảy ra, nhưng mà bắt đầu từ lần đó ta hoàn toàn làm Lý Tư Diễm tức
giận thì không còn nữa.
Suy nghĩ nhiều vô ích, ta lắc đầu, ném
những hồi ức làm người ta tức giận này ra sau đầu, một tay vén một bên
rèm châu lên, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Ngụy Uyển Nhi ở bàn trang
điểm trước mặt.
Ngụy Uyển Nhi đưa lưng về phía ta đang tháo trang sức. Nàng soi gương, rửa đi từng chút lớp trang điểm hoa mai xinh đẹp
tuyệt luân trên mặt, cuối cùng, nhẹ nhàng lột hoa điền cánh hoa mai trên trán đi, quay về phía chậu nước bẩn nổi phấn ngẩn người.
Ta nhẹ
nhàng đi tới, lúng túng đứng một lúc, cầm lấy một chiếc xiêm y dày bên
cạnh, hỏi: "Tài nhân có lạnh không? Khoác thêm y phục nhé?"
Giọng nàng buồn buồn: "Ta không lạnh."
Ta đành phải đặt lại xiêm y sang một bên, nghĩ ngợi một chút, ngồi xuống
bên cạnh nàng, nói khẽ: "Nếu Tài nhân có phiền não thì chi bằng nói với
ta, là Thẩm Anh đã làm sai điều gì?"
Ngụy Uyển Nhi mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn ta một chút, sau đó cụp mi mắt, lắc đầu.
"Không phải lỗi của cô..." Nàng muốn nói lại thôi, thần thái mờ mịt.
Ta lẳng lặng đợi nàng điều chỉnh xong tư tưởng.
Đó là một buổi tối rất yên tĩnh, huyên náo ban ngày lui đi chỉ để lại một
vùng vắng ngắt. Trong phòng thắp đèn lờ mờ, bên ngoài râm ran tiếng mèo
gọi bạn tình thê lương kéo dài, không biết động vật nhỏ của cung nào
đang phát tán dục vọng sinh lý không thể xoa dịu của nó.
Nàng khóc rất đoan trang, cơ thể hơi run lên, nước mắt rơi xuống từng giọt
lớn từ trong hốc mắt, rơi vào trong chậu nước bẩn trước mặt.
Nước mắt đánh tan váng phấn, mặt nước vốn tĩnh lặng bị thủng lỗ chỗ giống như trái tim thiếu nữ bấp bênh chìm nổi.
Ta đưa khăn cho nàng, kiên nhẫn chờ nàng khóc xong.
Nước mắt Ngụy Uyển Nhi như không cạn, rơi mãi rơi mãi. Ta ngồi bên cạnh
nàng, muốn an ủi nàng, lại cảm thấy không có năng lực này.
Chính ta cũng là con vật bị giam trong lồng, làm sao có thể khuyên được nàng đây?
Thật lâu sau, nàng lau nước mắt, quay sang ta, đôi mắt đỏ ngầu. Nàng nói: "Bệ hạ không thích ta."
Ta thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, giống như hồi trước an ủi tiểu muội muội bi thương thất tình vậy.
Ta muốn nói với nàng, Lý Tư Diễm mẹ nhà hắn là một tên khốn kiếp, hắn căn
bản không hiểu cái gì gọi là yêu. Cô là cô nương tốt, không đáng đau
lòng vì một người khuyết tật tình cảm bẩm sinh.
Nhưng lời đến
khóe miệng ta lại nói không thành lời, chỉ im lặng một lát, nói: "Tại
sao trong lòng bệ hạ lại không có Tài nhân chứ? Hắn ban thưởng cô châu
ngọc đầy hộp, đối với cô cực kỳ ôn hòa, còn hàng đêm ở lại Tuyên Vi
điện, hắn..."
"Thẩm Anh, ta không ngốc. Ta nhìn ra được, người không hề thích ta." Ngụy Uyển Nhi khóc, ngắt lời ta.
Ta giật mình, từ trước đến giờ nàng nhã nhặn lịch sự, hóa ra cũng có lúc đau lòng tột cùng như vậy.
Nàng giận dỗi hất tay ta ra, khóc lóc thổ lộ hết: "Ta không giống cô, từ nhỏ ta là một người con thứ không có gì đặc biệt, một lần may mắn duy nhất
trong đời chính là được lựa chọn đưa vào trong cung, không được yêu
thương, phóng khoáng tùy ý giống như cô."
"Lúc mới vừa tiến cung, ta cũng không hy vọng xa vời. Vương Phù Nương xinh đẹp như vậy, Thượng
Quan Phương tài hoa như thế, Phòng Ấu Lan thiện cung ngựa, lại còn có Ôn hoàng hậu có ân với bệ hạ trong lời đồn kia. Lúc ấy ta nghĩ, cái nào ta cũng không đứng nhất, dựa vào đâu được bệ hạ xem trọng? Ban đầu người
không thích ta, nói là sủng hạnh, thực ra chỉ đến chỗ ta ngồi một đêm mà thôi, ngay cả chạm cũng không chạm vào ta một chút, nhưng về sau..."
Đúng lúc ta nhỏ giọng chen miệng nói: "Chuyện trước kia thì để nó qua đi
thôi, Bây giờ bệ hạ ngày càng nhiệt tình với Tài nhân, đây là tình hình
tốt."
"Nhiệt tình?" Ngụy Uyển Nhi chỉ lắc đầu giống như nghe cái gì khôi hài hoang đường, nói: "Các người đều cảm thấy bệ hạ tốt với ta, nhưng ngay cả chính ta cũng không biết sự nhiệt tình khó hiểu này từ
đâu mà tới."
Dứt lời, nàng trở nên im lặng, nước mắt cũng ngừng, trong mắt tràn đầy mỏi mệt tỉnh táo.
Ta nói năng lộn xộn kiếm lý do, cố gắng để cho nàng dễ chịu một chút:
"Tính tình Tài nhân hướng nội thiện lương, như ngọc thô trong đá. Bệ hạ
là tay khéo mài đá ngọc, đương nhiên là thời gian lâu mới có thể nhìn ra điểm tốt của Tài nhân."
Nghe lời lấy lòng sứt sẹo của ta, Ngụy
Uyển Nhi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Không phải đâu Thẩm Anh, thực ra ta không hề thiện lương, ta vô cùng xấu xa. Khi còn bé giả oan ức để phụ thân đi trách phạt đích tỷ ngang ngược của ta, trưởng thành thì giả ngoan đi tranh đoạt sủng ái của người khác. Ta nằm mơ cũng muốn để tất
cả các nàng Vương Phù Nương, Thượng Quan Phương biến mất, để bệ hạ chỉ
có thể nhìn thấy một mình ta."
Lời nói cay nghiệt, nhưng giọng điệu rất giống như đứa trẻ ngoan sau một lần bị cha mẹ lừa, lập chí muốn làm đứa trẻ hư.
Ta lập tức chuyển chiều gió: "Người xấu tốt! Nữ nhân không xấu, nam nhân không yêu."
Cuối cùng Ngụy Uyển Nhi cũng bị ta chọc cười: "Linh tinh gì đó, cô chỉ thích nói mấy lời dí dỏm."
Ta ngượng ngùng nói: "Tài nhân nói tiếp đi, ta không ngắt lời nữa."
Ngụy Uyển Nhi đổi một tư thế thoải mái, ngửa mặt nằm trên đệm cói, tóc dài xõa tung như một bụi rong trong đầm sâu.
Nàng nhìn chằm chằm ô vuông trang trí trên nóc, nói: "Trước kia bệ hạ đối
với ta chỉ nhàn nhạt, đây đều là bắt đầu từ tháng trước, bệ hạ người...
người chợt nhớ ra trong hậu cung có một người là ta. Ta vui mừng khôn
xiết, chỉ cần người có thể nhớ ta là tốt rồi, nhưng về sau người tới
càng ngày càng nhiều, lúc nào cũng tỉ mỉ, dịu dàng nhìn ta. Thậm chí ta
cho là chúng ta hai bên đều có tình, mãi đến hôm nay ta mới hiểu được
đây là mơ mộng hão huyền."
"Vì... vì sao? Bệ hạ không thích lễ vật của Tài nhân sao?"
Một mặt ta khó chịu thay nàng, mặt khác lại hiếu kỳ đến cào cấu tim gan.
Trời ơi, Lý Tư Diễm đã làm chuyện gì trời oán người giận, lại có thể làm Ngụy Uyển Nhi tổn thương thành thế này.
Ngụy Uyển Nhi nói: "Không phải, người nói tấm lòng và tay nghề của ta đều vô cùng tốt, nhất là đôi giày kia người còn yêu thích không buông tay
nữa."
Yêu thích không buông tay? Cái này không phải rất tốt sao? Ta càng không nghĩ ra sự đau lòng của nàng từ đâu mà tới?
Đang lúc ta cảm thấy mê muội, tay áo của ta bị nàng kéo một cái. Nàng ngửa
mặt lên trời nằm trên đệm cói, ý bảo ta cũng nằm xuống.
Ta ngoan ngoãn mặc nàng kéo xuống, cũng nằm bên cạnh nàng.
Ngụy Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Anh, tại sao cô lại muốn tới Tuyên Vi điện?"
Ta không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, chỉ thành thật trả lời:
"Bệ hạ nói ta phạm lỗi, không được ở lại Tử Thần điện, bảo ta tới Tuyên
Vi điện làm bạn đọc sách cùng Tài nhân, cũng coi là lành làm gáo, vỡ làm muôi."
"Là thật sao? Không phải đang lừa gạt ta?" Ngụy Uyển Nhi lại hỏi.
Ta lại càng hoang mang: "Đúng vậy, nhưng mà về sau bệ hạ đổi ý, bảo tự ta
chọn muốn ở lại Tử Thần điện hay là đến Tuyên Vi điện, đương nhiên là ta chọn Tuyên Vi điện rồi, ở đây tự tại hơn."
"Hơn nữa ta chọn
Tuyên Vi điện, hắn còn không mấy vui vẻ." Ta không nhịn được phàn nàn:
"Nào có kiểu thay đổi xoành xoạch như thế?"
Ngụy Uyển Nhi chợt cười một tiếng ngắn.
Ta còn tưởng nàng bị sặc khí, vội vàng xoay người ngồi dậy xem xét, chỉ
thấy trong mắt Ngụy Uyển Nhi đong đầy nước mắt, trên mặt lại tươi cười.
Nàng nhìn ta, cười khanh khách nói: "Hóa ra thật sự là như thế."
Nàng cầm tay áo che mắt nói: "Tối nay bệ hạ uống rất nhiều rượu, nguyên một
vò Bác La Lĩnh Nam Vân Khê, lại một bình Thiêu Xuân Kiếm Nam. Người say, Khánh Phúc muốn đỡ người xuống, người không muốn, nhất định bảo ta tới. Cho đến lúc đó ta vẫn vui vẻ, ta vui sướng vì người say đến không biết
gì nhưng vẫn còn nhớ ta, vậy chắc chắn là trong lòng có một vị trí cho
ta, nhưng... nhưng ta vẫn là quá đơn phương vọng tưởng. Ta đỡ người vào
trong phòng, cởi áo khoác, người nhìn ta, đột nhiên gọi tên một nữ tử
khác."
Ngụy Uyển Nhi cười tự giễu: "Có khi nào người gọi tên ta
như thế? Vốn dĩ ta tưởng rằng trong lòng người có ta, không ngờ là đang
nhìn hình bóng một người khác thông qua ta mà thôi."
Khoan khoan đợi lát... Như vậy là... nhìn Ngụy Uyển Nhi rồi gọi tên cô nương khác?
Ta nghe đến choáng váng, dần dần há hốc mồm.
Lý Tư Diễm, đây là chuyện con người làm sao? Ngay trước mặt một cô nương
gọi tên một cô nương khác, đây quả thực là vô cùng nhục nhã! May mà Ngụy Uyển Nhi tính tình tốt, bị ấm ức cũng chỉ biết khóc, nếu đổi lại loại
đàn bà đanh đá như ta, không thể nào không hất bay sọ hắn!
Lòng
ta đầy căm phẫn, tức đến đen sì mặt, nhăm nhe nắm đấm, nói: "Hắn có vấn
đề sao? Như vậy quá là sỉ nhục người khác! Tài nhân đừng khóc, không
phải lỗi của cô, là đồ chó này không làm việc người làm, không đáng để
cô đau lòng!"
Ngụy Uyển Nhi nằm trên mặt đất đăm đăm nhìn ta, đột nhiên ngắt lời ta, nói: "Tại sao cô không hỏi người gọi tên ai?"
Ta nóng nảy: "Đây là trọng điểm sao? Cô quan tâm hắn thích ai làm gì. Rõ
ràng là Lý Tư Diễm này không tôn trọng cô, đặt thể diện của cô ở đâu?"
Ngụy Uyển Nhi khịt mũi, nghiêng đầu cười: "Cô nói đúng, quả thực người không quan tâm đến thể diện của ta, nhưng lại không phải cố ý. Khi đó người
say đến không biết trời đất là gì, trong nội điện cũng không có người
ngoài, ngoại trừ ta... Cô không tò mò người gọi tên ai sao? Mau mau hỏi
ta đi."
Mặc dù ta cảm thấy không quá hứng thú, nhưng thấy nàng khăng khăng muốn nói, đành phải hỏi: "Hắn gọi tên ai?"
Dù sao không thể nào là ta, ta không hề mảy may hoài nghi lên người mình.
Cả đám người trong hậu cung ai mà không khiến người khác yêu thích hơn
ta. Đã qua bốn tháng, cho dù lúc trước Lý Tư Diễm có chút yêu thích ta,
bây giờ hẳn là cũng không còn nữa.
Ngụy Uyển Nhi nhìn ta chăm chú hồi lâu.
Oán trách, không cam lòng, hoang mang, khổ sở, còn có chút xíu hâm mộ kỳ lạ, rất nhiều loại cảm xúc đan xen trong mắt nàng.
Hai đôi mắt hạnh tương tự nhìn lẫn nhau, một bên thản nhiên, một bên phức tạp đau khổ.
"Ta không nói cho cô đâu." Sau một lúc lâu, Ngụy Uyển Nhi cười đắc ý.
Hơi thở của ta chệch một nhịp.
"Tài nhân lấy ta làm trò cười sao?"
"Muốn biết tại sao không? Bởi vì ta là một cô nương rất xấu xa." Ngụy Uyển Nhi nghiêm túc tuyên bố: "Xấu xa nhất cả cung đình."
Nàng chống người dậy khỏi đệm cói, phủi phủi bụi đất trên người, nói với ta: "Cô là người tốt, quan tâm ta giống như muội muội, nhưng tối nay tâm
trạng ta thực sự không được tốt, cô vẫn nên đi ra ngoài trước đi."
Dứt lời, nàng ngồi lên giường, tự mình buông màn xuống, vùi đầu vào trong chăn.
Ta không nói nhiều, ngoan ngoãn cáo lui, xuyên qua lớp lớp màn che, chậm rãi đi ra ngoài.
Giày vải mềm giẫm lên gạch hoa, trong lòng ta không nén được buồn bã. Ngụy
Uyển Nhi là một cô nương tốt bao nhiêu, tại sao cô nương tốt luôn không
có được thứ mình muốn chứ?
Cuộc đời của nàng hình như luôn bị
chọn tới chọn lui, bị tông tộc lựa chọn ra, làm một lễ vật xinh đẹp nghe lời đưa vào trong cung, về sau lại bị Lý Tư Diễm chọn ra, bị đùa giỡn
như thú cưng một phen rồi ném sang một bên.
Có lẽ về sau nàng
trưởng thành hơn một chút sẽ hiểu, ở đỉnh cao quyền lực, chân tình là
thứ cực kỳ xa xỉ. Nàng sẽ làm một hậu phi vẻ vang, cùng đế vương tương
kính như tân, cô độc lại bình lặng đi hết quãng đời của nàng. Nhưng bây
giờ nàng chỉ có mười bảy tuổi, thanh xuân rực rỡ, đều nghiêm túc đối đãi với mỗi một phần tình cảm, yêu người không yêu mình đối với nàng mà nói quá là tàn nhẫn.
Trước kia ta từng hỏi ca ca ta một vấn đề: Lòng người lớn bao nhiêu?
Lúc ấy ca ca quá sợ hãi, y tưởng là ta không muốn làm Sử quan nữa, muốn đổi nghề làm khám nghiệm tử thi rồi.
Ta bảo không phải, là muội muốn hỏi huynh, lòng dạ một con người có thể chứa đựng được bao nhiêu.
Lúc ấy ca ca ta nghiêm túc trả lời ta: Một câu hỏi hay, gần đây y đang đọc
Nam Hoa kinh, trong đó có viết: Trời đất cùng ta cộng sinh, mà vạn vật
và ta là một, lòng người có thể lớn có thể nhỏ, cái nhỏ chỉ chứa được
cái kim sợi chỉ, cái lớn chứa nổi vạn vật chúng sinh. Người làm Sử quan, đương nhiên tim ôm thiên hạ, lòng mang nhật nguyệt, ngực có sơn hà.
Ta được mặt trời chân lý chói qua tim, từ đó về sau, một khi có người tới
tìm ta thổ lộ vấn đề tình cảm là ta khuyên bọn họ suy tư về huyền bí của thiên hạ, mênh mông của đất trời.
Nhưng bị ta khuyên như vậy xong, ngược lại bọn họ càng khóc đau lòng hơn.
Ta lại đi tìm ca ca, hỏi y tại sao đám cháu chắt này thất tình lại như
trời sập vậy? Rõ ràng tình yêu chỉ là một chuyện rất nhỏ trong vòm trời
này mà thôi.
Ca ca nghĩ ngợi, cho ta một đáp án ôn hòa nhất.
Con người như là giọt nước trong biển cả, phù dung sớm nở tối tàn, so với
gầm trời thì cực kỳ nhỏ bé, nhưng ngay cả như vậy, mỗi một phần cảm xúc
đối với một cá thể mà nói đều là chân thành nồng nhiệt, không nên bị sự
to lớn hơn che lấp mất.
Ta cảm thấy rất có lý, ca ca ta chắc chắn là tiểu lang quân thông minh nhất thành Trường An.
Cho nên từ đó về sau, ta không còn giảng mấy đạo lý đao to búa lớn vô tích
sự với người đau lòng tìm ta khóc lóc kể lể nữa, ta chỉ ôm bọn họ khóc,
cùng bọn họ mắng kẻ phụ tình đáng chết kia, rồi lại rót đầy một chén
rượu mạnh quên sầu cho bọn họ, nâng chén hào sảng nói: Bằng hữu, cạn
chén rượu này, quên đồ chó kia đi.
———
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này không có nội dung cung đấu, mọi người đều là cô nương tốt.