Dạ Lăng Vân nhìn hành động của tiểu nãi lang lúc sau vừa lòng gật gật
đầu, sau đó tiến lên một bước kéo tay Cố Tử Tình qua, hơi mang lo lắng
dặn dò: "Liền bắt đầu đi, nhưng phải nhớ lấy, chớ có nóng vội, lấy tư
chất của ngươi tu vi tăng lên cũng không phải việc khó, thuận theo tự
nhiên liền tốt."
Nói xong Dạ Lăng Vân ngăn tay áo, trước tiên
chuẩn bị tốt các loại đồ dùng để luyện chế đan dược linh thực cùng tài
liệu phủ kín đầy đất, tiếp tục nói: "Chúng ta liền bắt đầu đi."
Cố Tử Tình biết Dạ Lăng Vân quan tâm y trong lòng hơi hơi ngọt, hiểu rõ
gật gật đầu, lúc sau đi tới bên người tiểu nãi lang, ngồi xuống nhắm mắt lại phóng thần thức vào không, hiểu rõ đan phương luyện dược, liền dần
dần có động tác.
Liền thấy phương tử ngọc dược đỉnh đã được Tử
Tình triệu hoán, dần dần bay tới trước người Tử Tình, nhưng quỹ đạo hành tẩu lại xiêu xiêu vẹo vẹo rất không ổn định.
Tử Tình hiện tại tu vi mất hết, giờ phút này có thể khống chế được dược đỉnh đã là thực
không dễ dàng, nhưng đối với Tử Tình mà nói cũng đã thực cố hết sức,
trên trán trơn bóng của y đã thấm một tầng tinh mịn mồ hôi mỏng.
Dạ Lăng Vân đứng sừng sững ở một bên liền cũng chưa có xuống tay luyện chế giới tử không gian kia, ngược lại biểu tình ngưng trọng không chớp mắt
nhìn chăm chú vào phương hướng của Cố Tử Tình.
Giới tử không gian thật ra luyện chế rất đơn giản, tính ra chỉ lao lực tâm tư để tỉ mỉ tạo hình, hắn đối với việc luyện khí hiểu rõ, cũng tiêu phí không quá nhiều thời gian.
Hiện nay quan trọng nhất là không thể để Tử Tình xảy
ra sự cố gì, tuy rằng được tiểu nãi lang hứa hẹn nhưng Dạ Lăng Vân tóm
lại vẫn không yên tâm, cứ chờ một chút nữa, chờ đến khi Tử Tình nắm thật chắc chắn trình tự luyện đan, khi đó hắn xuống tay luyện chế giới tử
không gian cũng không muộn.
Cố Tử Tình khống chế tử ngọc dược
đỉnh kia tiêu phí một thời gian dài, thẳng đến nó không hề đông rung tây hoảng mới nhẹ thở một ngụm khí, ngược lại tiến hành bước tiếp theo.
Thấy một màn như vậy Dạ Lăng Vân vui mừng gật gật đầu.
Thực tốt, tính tình nhẫn nại, không vội công gần lợi, không hổ là Tử Tình của y, tính tình trầm ổn làm đến nơi đến chốn.
Cố Tử Tình khống chế tử ngọc dược đỉnh an ổn trôi nổi, lúc sau hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi mới chậm rãi mở ra đôi mắt.
Ngay từ đầu đối với dược đỉnh còn không quen thuộc cho nên yêu cầu nhắm mắt
lại để tập trung tinh thần, lúc sau đạt tới dùng tâm có thể khống chế,
liền tự nhiên có thể mở mắt ra.
Cố Tử Tình biểu tình nhẹ nhàng
hơn, ngay sau đó bàn tay trắng một chiêu liền đem huyết thảo gần đó nắm
đến trong tay, bắt đầu lấy ra linh dược tinh hoa.
Mộc linh căn
của y vẫn còn, đã từng có kinh nghiệm luyện đan cho nên một bước này đối với y mà nói đều không phải là khó, chỉ cần chậm rãi tìm hiểu sờ soạng
tìm về cảm giác đã từng có liền tốt.
Lúc sau khi tinh luyện mấy
khỏa hồi huyết thảo, Cố Tử Tình đã có thể làm được, mỗi lần đều thành
công lấy ra được linh thảo tinh hoa, Cố Tử Tình nhận thấy được điểm này
liền hơi hơi gợi lên khóe miệng tươi cười nhưng lại pha một chút chua
xót.
Mấy trăm năm trôi qua y rốt cuộc có thể lại lần nữa khống
chế linh thảo luyện chế đan dược, điều này quen thuộc nhưng lại có cảm
giác xa lạ, làm y kích động đến đáy lòng đều phát run.
Tinh luyện tốt lúc sau cũng đủ tinh hoa hồi huyết thảo, Cố Tử Tình ngược lại đem
ánh mắt hướng tới xích viêm cách đó không xa, hơi hơi nhíu mày biểu tình hơi mang ngưng trọng, ngay sau đó hít sâu một hơi hàm răng cắn nhẹ môi
dưới, nỗ lực khống chế dược đỉnh hướng xích viêm bay tới.
Địa hỏa này không phải đan hỏa chính mình uẩn dưỡng, tính tình như muốn vì hỏa
bạo cũng không chịu quản giáo, một loại địa hỏa không tốt liền có khả
năng sẽ phá hủy dược đỉnh hoặc là công kích luyện đan sư.