Chuyện trong nhà do Vương thị làm chủ, lão thái thái bên kia cũng đồng ý với ý kiến của Vương thị, phân chia trang sức, quần áo cho mấy tỷ muội. Trong mắt bọn họ, Chiêu Dương công chúa ban thứ gì cho Tạ Phù Sơ cũng
là ban cho Hầu phủ. Về phần Tạ Phù Sơ có đồng ý hay không, không nằm
trong phạm vi quan tâm của bọn họ.
Đến khi đồ được đưa đến viện
của Tạ Phù Sơ, đã chỉ còn là những thứ bị chúng tỷ muội chọn còn thừa
lại. Đồ công chúa ban thưởng đương nhiên tốt hơn ở Hầu phủ, những thứ ấy đều bị Tạ Phù Phong lấy đi, Tạ Phù Sơ dứt khoát bỏ những thứ này, vẫn
mặc phục sức hàng ngày.
Đến ngày hội hoa mẫu đơn, các tiểu thư do trưởng tẩu Thôi Trưng dẫn đầu, cùng ngồi trên xe ngựa rộng rãi. Phủ
Quốc công có năm cô nương, Tạ Phù Diêu vẫn ở trong phủ của Hành Dương
trưởng công chúa, đương nhiên sẽ xuất phát từ phủ công chúa, về phần thứ xuất* Tạ Phù Dư thì không có tư cách dự hội hoa xuân, đỡ làm mất thể
diện của đại công chúa. Con trai thứ ba của Quốc công là Tạ Huyền Châu
đã mất sớm, tam phòng chỉ còn lại có một người con gái mồ côi Tạ Phù
Quang ở trong phủ, người có vẻ nhát gan, khúm núm.
*Thứ xuất: con vợ lẽ.
Hôm nay đương nhiên Tạ Phù Phong tận lực trang điểm, tựa như hoa mẫu đơn rực rỡ xinh đẹp. Ngọc thạch hoàn bội, đẹp đẽ tinh xảo.
Thôi Trưng khẽ liếc nhìn sang Tạ Phù Phong, lại nhìn sang Tạ Phù Sơ vẻ mặt
vẫn nhàn nhã, ôn hòa nói: "Nhị muội lần đầu tham dự dịp này, đến lúc đó
cứ đi theo tỷ, tỷ giới thiệu một ít người cho muội quen biết."
"Tẩu tử phóng khoáng cởi mở, ta cũng sẽ giới thiệu bạn tốt cho nhị muội
muội." Tạ Phù Phong mím môi cười, ánh mắt trong trẻo như làn nước mùa
thu.
Tạ Phù Sơ nghe vậy chỉ thản nhiên ừ một tiếng. Không thèm
nghe một chữ trong lời của Tạ Phù Phong, nàng ta còn ước gì mình sẽ mất
mặt trước các khuê tú đấy.
Hội hoa mẫu đơn tổ chức tại trang viên của đại công chúa. Đại công chúa thích hoa mẫu đơn, trong trang viên
nơi nơi đều là những khóm hoa mẫu đơn, ngụy tử diêu hoàng*, phần nhiều
là dời từ Lạc Dương về đây trồng, hao tốn ngàn vạn lượng, trang viên này ngày thường chỉ mở cửa cho quý tộc, nhưng cũng không thể tùy tiện ra
vào. Người lui tới đa phần là được đại công chúa coi trọng, hoặc thân
cận với vương gia.
*Ngụy tử, diêu hoàng: tên hai giống mẫu đơn quý.
Tạ Phù Phong từ nhỏ được nuôi dưỡng trong Hầu phủ, đã giành được danh tài
nữ, kết giao không ít người. Đoàn người mới từ xe ngựa bước xuống, lập
tức có một đám tiểu thư tập hợp lại đây, nhìn dáng vẻ chói lọi của Tạ
Phù Phong, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
"Phù Phong ăn mặc thế này là muốn tươi đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ đấy." Người nói là tiểu thư phủ
Trịnh Quốc công, tên Trịnh Minh Nguyệt, có quan hệ thân thiết với Tạ Phù Phong. Lúc này nàng ta là người đầu tiên mở miệng trêu ghẹo, Tạ Phù
Phong mím môi cười, không đáp lời.
"Vị cô nương này nhìn không
quen mặt, là họ hàng xa sao?" Có người chú ý tới Tạ Phù Sơ ở một bên, dù cách ăn mặc không bằng Tạ Phù Phong, nhưng phong tư hấp dẫn, liếc mắt
một cái cũng khiến người ta nhớ kỹ, rất có phong thái lãng nguyệt thanh
phong*.
*Lãng nguyệt thanh phong: trăng thanh gió mát, chỉ khí chất thanh nhàn thoát tục.
"Muội ấy là nhị cô nương của phủ chúng ta." Thôi Trưng nhẹ nhàng cười nói.
Có người cũng nghe nói về chuyện cô nương mới đón về của Hầu phủ, tỉnh ngộ gật đầu. Nhưng cũng có người không biết chuyện, tò mò mở miệng hỏi:
"Nhị cô nương không phải Phù Quang sao? Sao lại có thêm một người nữa?"
"Chuyện này cô không biết nhỉ? Nhị muội muội của Phù Phong từ nhỏ thân thể yếu
ớt, được nuôi dưỡng ở nông thôn, đến lớn mới đón trở về." Người đáp
chính là Trịnh Minh Nguyệt, Tạ Phù Phong ẩn ý nhìn nàng ta, nàng ta cười duyên một tiếng, như vô tình nhấn mạnh hai chữ "nông thôn". Phút chốc,
những ánh mắt ái muội đổ dồn về phía Tạ Phù Sơ.
Các cô nương cũng không vây quanh chỗ này lâu lắm, đoàn người một đường đi về phía yến
tiệc. Tạ Phù Sơ theo sát Thôi Trưng, không tiện mở miệng nói chuyện. Mới đầu Tạ Phù Phong rất hoạt bát, thích tụ tập cùng những khuê tú này,
nhưng hiện tại lại đi bên cạnh Tạ Phù Sơ, muội muội dài muội muội ngắn,
cái gì cũng giới thiệu cho nàng, sợ người khác không hiểu được muội muội của nàng ta là một kẻ "vô tri".
Thôi Trưng nhíu mày, nhưng cũng
không nói thêm gì. Tuy rằng gả cho Tạ Phù Tô, nhưng đối với những cô
nương trong phủ này, nàng ấy rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài.
Hội hoa mẫu đơn tuy là đại công chúa lập ra, nhưng đại công chúa vẫn chưa
từng thực sự lộ diện, mà chỉ phái thân tín đến chủ trì. Nhóm khuê tú cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều bắt buộc phải học, trong những trường hợp thế này, đương nhiên là phải ngâm thơ. Trong đó tài nữ Tạ Phù Phong là
được người chú ý nhất, tất cả mọi người đều chờ mong đại tác phẩm của
nàng ta.
"Hoa mẫu đơn nở thật động lòng người, vậy đại tài nữ
của chúng ta ngâm thơ trợ hứng đi." Trịnh Minh Nguyệt cười cười nhìn Tạ
Phù Phong.
"Xem nào, chúng ta đánh trống chuyền hoa đi, xem đến
lượt ai." Người vừa nói là một Hầu phu nhân nào đó, phía dưới đồng thời
đồng ý.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hoa lại dừng trước
mặt Tạ Phù Sơ. Nàng nâng mắt quét sang những người đang ngồi, những ánh
mắt này cũng không mấy thân thiện, có đánh giá, hả hê... còn có nhiều
cảm xúc khác. Sắc mặt Thôi Trưng cũng không tốt lắm, đây chính là mặt
mũi của Hầu phủ, nàng ấy định giải vây cho Tạ Phù Sơ, Tạ Phù Sơ đã tự
nhiên hào phóng đứng dậy, giơ chén rượu lên, thẳng thắn nói: "Ta không
giỏi những việc này, liền tự phạt ba chén." Nói xong, liền giơ chén rượu lên một hơi uống cạn.
Tạ Phù Phong lúc này mới đứng dậy nói:
"Nhị muội muội thể nhược, cũng chưa từng tiếp xúc thi thư, để trưởng tỷ
này đến thay cho muội ấy vậy." Nàng ta đứng lên, tầm mắt dừng ở một đóa
mẫu đơn đang nở rộ, tới lui mấy bước, đến khi trở lại chỗ ngồi, nàng ta
cao giọng ngâm: "Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù dung
tịnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động
kinh thành.*"
*Bài thơ "Thưởng mẫu đơn" của tác giả Lưu Vũ Tích - một viên quan và nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường.
Dịch thơ (Trương Việt Linh):
Ngoài sân thược dược vẻ riêng
Trên ao sen thắm chút tình cho ai
Mẫu đơn sắc nước hương trời
Kinh thành trở tiết chính hồi nở hoa.
Lúc Tạ Phù Phong ngâm ra câu đầu tiên, Tạ Phù Sơ liền xoay người nhìn chằm
chằm Tạ Phù Phong. Nữ chính quả nhiên là người xuyên không, vẫn không
đổi được bản tính trộm thơ của những người xuyên không. Trộm thơ của cổ
nhân vui lắm à? Hóa ra tài nữ nổi danh là giành được như thế. Nàng cũng
không vội vạch trần Tạ Phù Phong, nghe người ngoài khen ngợi Tạ Phù
Phong, khóe môi của nàng gợi lên một ý cười nghiền ngẫm.
"Ta thấy Phù Phong mới là quốc sắc thực sự, một vẻ xinh đẹp lấn át cả mẫu đơn." Một tiếng cười khẽ truyền đến.
Tạ Phù Diêu ngồi ở một phía khác nhìn Tạ Phù Phong chăm chú, sau một lúc
mới nói: "Trên người đại tỷ tỷ hình như là vật khi trước hoàng cữu ban
cho bát tỷ tỷ." Bát tỷ tỷ trong miệng Tạ Phù Diêu, còn có thể là ai
ngoài Chiêu Dương công chúa?
"Đây đúng là do phủ công chúa ban cho." Tạ Phù Phong mỉm cười nói.
Chiêu Dương công chúa là ai? Trong số những khuê tú cũng có những người không cùng một đường với đám người Tạ Phù Phong, lúc này nghe lời nàng ta nói đều ngẩng đầu nhìn nàng ta, trên mặt tràn đầy hoài nghi và kinh ngạc.
"Ta nghe nói là công chúa tặng cho nhị cô nương." Nguyên Bích Vu bỗng mở
miệng nói. Nàng ấy là con gái của quốc cữu Nguyên Lãng, xưa nay cao
ngạo. Nàng ấy vẫn cảm thấy Tạ Phù Phong có vẻ là người chỉ vì lợi ích
trước mắt, nên cũng không quá thích nàng ta. Thấy sắc mặt Tạ Phù Phong
khẽ biến, nàng ấy lại chớp mắt nói, "Chẳng lẽ là ta nhớ nhầm?"
Nghĩ Chiêu Dương công chúa sẽ không xuất hiện ở nơi này, Tạ Phù Phong gượng
cười nói: "Là điện hạ đưa đến phủ Quốc công. Nhị muội muội mới hồi kinh
không lâu, không biết điện hạ." Nàng ta căng thẳng túm chặt góc áo, vì
nói dối mà mặt ửng đỏ. Sau khi nàng ta nói xong, lại có chút bối rối
nhìn sang Thôi Trưng, hy vọng nàng ấy đứng ra phụ họa một tiếng, để nàng ta càng thêm đúng lý hợp tình.
"Thật ư?" Phía sau truyền đến một tiếng hỏi khẽ.
"Đúng vậy, chúng ta còn không nhận ra Tạ nhị cô nương." Làm tỷ muội tốt của
Tạ Phù Phong, Trịnh Minh Nguyệt đương nhiên muốn nói chuyện giúp. Nàng
ta còn chưa nhìn người, đã nói, "Công chúa kim chi ngọc diệp, làm sao ai cũng có thể gặp được?"
"Bát tỷ tỷ." Tạ Phù Diêu lúng túng gọi một tiếng.
Tiếng gọi khe khẽ lại tựa như sấm sét, tức thì nổ vang bên tai đám người.
Chiêu Dương công chúa ngoại trừ ở trong cung thì là ở tự miếu, sao lại tham
gia hội hoa của các nàng? Ngay cả nữ nhi của trọng thần cũng hiếm khi có thể trông thấy vị điện hạ này.
Cho nên mới vừa rồi là vị điện hạ này nghi ngờ lời nói của Tạ Phù Phong? Trinh Minh Nguyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gan mật cũng muốn rách ra.
Chiêu Dương công chúa chậm rãi bước đến gần Tạ Phù Sơ, Dao Cầm lập tức ôm tấm thảm xanh đi về phía trước.