Nói xong lời này Tạ Phù Sơ mới nâng mắt nhìn gương đồng.
Trong
gương có hình ảnh của nàng và Chiêu Dương, Chiêu Dương lười biếng vùi
vào lòng nàng, thân thể hai người tựa vào nhau, có vẻ ái muội.
"Thật không?" Chiêu Dương công chúa mỉm cười, ngữ điệu vui vẻ, âm cuối hơi
cao lên. Tầm mắt của nàng dừng trong gương chốc lát, lại yên lặng nhìn
đến gương mặt Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ bị nàng ấy nhìn sắc mặt đỏ
lên, tim đập thình thịch đã rối loạn tiết tấu. Nàng nắm chặt lấy bàn tay không tự giác của Chiêu Dương, trừng mắt nhìn, như che giấu mà nói:
"Công chúa quốc sắc thiên hương, tất nhiên là tuyệt sắc nhân gian."
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn Tạ Phù Sơ, nàng cố ý kề sát mặt Tạ Phù Sơ, đã thấy ánh mắt né tránh của Tạ Phù Sơ, cuối cùng dẫn tới cơ thể cũng ngã xuống tháp.
"Lý Lệnh Nghi!"
Đúng vậy, nàng ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, mỗi lần như thế, nàng ấy sẽ mang
cả tên họ ra gọi nàng. Chiêu Dương công chúa nhẹ nhàng cười, nhưng cũng
không nâng mắt, mà tiếp tục dựa vào người Tạ Phù Sơ. Nàng thấp giọng
nói: "Không có ai gọi ta như vậy, trừ nàng."
"Nàng —--" Tạ Phù Sơ tức giận trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, không có cách nào đối phó với nàng.
Gây rối quá mức, chọc người tức giận sẽ không tốt. Chiêu Dương công chúa
liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, thu lại thần sắc nói: "Không còn sớm, đi ngủ
thôi."
Tạ Phù Sơ: "..." Vẻ mặt ý do vị tẫn* kia là có ý gì? Nghiện sao?
*Ý do vị tẫn: chưa hài lòng, thỏa mãn.
Vì nữ tử mà tranh phong cật thố*, đánh nhau quyết liệt, quả thật là mất
hết thể diện phủ Quốc công. Lão Quốc công không thể ngồi yên, muốn đánh
chết tên nghiệp chướng Tạ Phù Sách này nhưng lại bị Trịnh thị khóc lóc
ngăn cản. Ông ta trừng mắt nhìn Trịnh thị và Vương thị, tức giận nói:
"Con hư tại mẹ!" Nói xong xoay người bước đi.
*Tranh phong cật thố: tranh giành tình nhân.
Sắc mặt Tạ Huyền Uy cũng xanh mét, cho dù ngu dốt cũng biết việc này không
đúng. Hoàng Ngạn há lại là hoàn khố công tử bình thường? Ông ta hung
hăng đạp Tạ Phù Sách đang quỳ dưới đất, mắng: "Phế vật! Đến Hoàng gia
thỉnh tội!"
Tạ Phù Sơ ngoan cố nói: "Con không đi!"
Tạ
Huyền Uy hung tợn trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi không đi cũng phải đi." Ông ta chuyển hướng nhìn sang trưởng tử, hít sâu một hơi nói, "Phù Tô, con
đi cùng nó thỉnh tội. Không được người Hoàng gia tha thứ thì không được
về." Nói xong, ông ta vung mạnh tay áo, xoay người bước đi.
Tạ gia loạn thành một mối, Vương thị cầm khăn rơi lệ.
Tạ Phù Phong lại lộ vẻ cười lạnh.
"Tại sao con không trông chừng nhị lang? Nó là trượng phu của con, con lại để nó lui tới tần lâu sở quán?"
Tạ Phù Phong kỳ quái nói: "Nhị ca anh dũng như thế, con làm sao khuyên
được huynh ấy? Con sợ mình bị huynh ấy đánh chết!" Hiện giờ nàng ta chỉ
mong sao Hoàng Ngạn gặp chuyện không may, như vậy Tạ Phù Sách cũng không thể gánh nổi.
Trịnh thị nhìn Tạ Phù Phong, vẻ mặt thất vọng, cuối cùng lắc đầu, cũng đi ra khỏi đại đường.
Mặc kệ Tạ Phù Sách có bằng lòng hay không, Hoàng gia này vẫn phải đi một chuyến.
Chủ sự Hoàng gia là tổ mẫu của Hoàng Ngạn, ngoại trừ một nam đinh là Hoàng
Ngạn, còn lại đều là nữ quyến. Lúc Hoàng Ngạn được gã sai vặt nâng trở
về trên đầu đầy máu, thấy hắn hôn mê bất tỉnh, lòng người Hoàng gia cũng rối loạn. May mà lão tổ tông Hoàng gia vẫn còn rõ ràng, vội vàng sai
người đi thỉnh đại phu. Việc này gây nên động tĩnh không ít, người thái y thự bên kia cũng được phái đến.
"Mẫu thân, người của phủ Định Dũng Hầu đến." Hoàng phu nhân thấp giọng nói.
Hoàng lão thái thái nghe vậy, mặt nhăn lại. Bà ta oán hận nói: "Phủ Định Dũng Hầu là khi dễ Hoàng gia ta cô nhi quả phụ sao? Bây giờ tới làm gì? Đuổi đi!" Nếu không vì Tạ Phù Sách, Hoàng Ngạn sao có thể ra nông nỗi này?
Tạ Phù Sách nghe nói người Hoàng gia không muốn thấy mặt hắn, đứng dậy
bước đi. Nhưng sắc mặt Tạ Phù Tô trầm xuống, đá một cước vào đầu gối Tạ
Phù Sách, trầm giọng nói: "Quỳ xuống!" Tạ Phù Sách lảo đảo, cả người té
sấp trong tuyết, hành một cái đại lễ với sư tử đá trấn cửa của Hoàng
gia. "Đại ca, huynh làm gì vậy?" Tạ Phù Sách bất mãn quát.
Tạ Phù Tô cúi đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không biết bản thân đã
làm sai? Nếu Hoàng Ngạn xảy ra chuyện không hay, ngươi —--"
Tạ Phù Sách xùy một tiếng, trong giọng tràn đầy khinh thường.
Sắc trời u ám. Tuyết trước đó vài ngày còn chưa kịp tan, lại nổi lên trận tuyết mới.
Tạ Phù Sách bị Tạ Phù Tô đè quỳ trước cửa lớn Hoàng gia, vẻ mặt căm giận.
Vẻ mặt Tạ Phù Tô nghiêm túc, hắn nhờ người thông báo hết lần này đến lần khác, nhưng rốt cuộc cũng chỉ được đáp án giống nhau. Cho đến khi trong Hoàng trạch truyền ra một trận gào khóc rung trời.
Hoàng Ngạn sắp không qua khỏi.
Già trẻ Hoàng gia đều không thể chấp nhận chuyện này. Hoàng gia dòng dõi
đơn truyền, sao có thể cắt đứt ở Hoàng Ngạn? Lão thái thái vừa khóc vừa
nguyền rủa người Tạ gia, cuối cùng chỉ vào một gã sai vặt nói: "Đi, nói
với bọn họ, bảo bọn họ cút đi. Nếu Ngạn Nhi có mệnh hệ nào sẽ khiến tiểu súc sinh Tạ gia kia chôn cùng!"
Huynh đệ Tạ gia đứng ở cửa gần một
canh giờ, ngay cả mặt mũi chủ sự Hoàng gia cũng không thấy. Cuối cùng Tạ Phù Tô ổn định tâm thần, mang theo Tạ Phù Sách rời đi.
Cũng đúng lúc này, bọn họ đụng phải đại phu đi ra từ Hoàng gia. Tạ Phù Tô hỏi
tình huống của Hoàng Ngạn, đại phu kia chỉ lắc đầu, vuốt chòm râu thở
dài một hơi nói: "Vô lực hồi thiên*."
*Vô lực hồi thiên: bất lực, đến mức không thể cứu vãn.
Sắc mặt Tạ Phù Tô đại biến. Nếu Hoàng Ngạn còn sống, hết thảy đều có cơ hội cứu vãn, nhưng nếu Hoàng Ngạn chết đi, vậy mối thù kia đã kết định rồi.
"Chết thì chết đi." Tạ Phù Sách cười lạnh một tiếng.
Tạ Phù Tô nghe vậy sắc mặt càng khó coi, không kìm được tức giận, quay
sang tát một tát. Vốn Tạ Phù Sách vẫn đang tức giận, lúc này hắn cũng
không nhẫn nhịn được, liền đánh nhau với huynh trưởng trên đường. Đến
khi hai người hồi phủ, Tạ Phù Tô mắt phải bầm một khối, mà Tạ Phù Sách
thì khập khiễng, sắc mặt âm trầm.
"Tổ phụ, Hoàng Ngạn sợ rằng không tốt." Sau khi Tạ Phù Tô hồi phủ, trực tiếp đi tìm Định Dũng Công.
Tạ Vận trợn trừng mắt, nhìn Tạ Phù Tô nói: "Việc này là thật sao?"
Tạ Phù Tô trầm trọng gật đầu.
"Nhóm thái y cũng không có biện pháp?" Tạ Vận lại hỏi.
Tạ Phù Tô nói: "Vâng." Hắn cũng có chút bực bội, khoảng thời gian gần đây
Tạ gia xảy ra nhiều chuyện. Phụ thân thì không làm được gì, mấy đệ muội
không có một người bớt lo. "Con định đi một chuyến đến chỗ Hành Dương
trưởng công chúa và Chiêu Dương công chúa." Nếu hai vị này mở miệng, cho dù Hoàng Ngạn có chết, ít nhất có thể giữ lại mệnh cho Tạ Phù Sách.
"Hành Dương bên kia sợ là không thể." Tạ Vận biết rõ tính tình con dâu này,
sau một hồi trầm ngâm. Ông ta lại nói, "Chiêu Dương bên kia lại không
thể đoán được."
"Có Phù Sơ có lẽ sẽ tốt hơn chút?" Tạ Phù Tô nói.
Tạ Vận nhìn hắn thật sâu nói: "Lúc trước đối đãi Phù Sơ thế nào, các con
không biết sao?" Ngay cả người không ra ngoài như ông ta còn biết được
một chút tin tức. Nếu quan hệ giữa Tạ Phù Sơ và Tạ gia tốt, Tạ gia đã
sớm nhận được ân trạch của Chiêu Dương công chúa. Nhưng hiện tại hai phủ hầu như không lui tới, sợ là bọn họ đang xem náo nhiệt rồi. Tạ Vận thở
dài một hơi, ông ta khoát tay áo nói, "Con đi đi."
Tạ Phù Tô ở Tạ gia xem như là người thân cận nhất với Tạ Phù Sơ.
Phủ Hành Dương trưởng công chúa kia đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng phủ
Chiêu Dương công chúa hắn lại thành công đi vào. Trong đại đường không
thấy bóng dáng Chiêu Dương công chúa, chỉ có Tạ Phù Sơ vẻ mặt thản nhiên ngồi đó.
"Công chúa không ở đây, không biết đại ca đến đây có chuyện gì?" Tạ Phù Sơ hỏi.
Ỷ Ngọc bưng trà lên, nhưng Tạ Phù Tô ngay cả tâm tư uống một ngụm cũng
không có, hắn nhìn Tạ Phù Sơ trầm giọng nói: "Quận chúa đã biết chuyện
gần đây của Tạ gia và Hoàng gia?"
Tạ Phù Sơ thản nhiên gật đầu.
Tạ Phù Tô không rõ tính tình muội muội này, chắp tay nói: "Việc này không
phải việc nhỏ, ta muốn xin quận chúa nói tốt vài câu trước mặt công
chúa." Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tạ Phù Tô có mấy phần ngượng ngùng.
Tạ Phù Sơ gật đầu, lạnh nhạt hỏi: "Văn Thành Hầu không cứu được?"
Ta Phù Tô không chú ý đến vẻ mặt Tạ Phù Sơ, khó khăn đáp: "Không thể cứu
được." Dừng một chút hắn lại nói, "Việc của Văn Thành Hầu, nhị đệ vốn
chỉ là vô ý, nhất thời lỡ tay." Bởi vì liên quan đến thân phận của hai
người nên vẫn chưa bị bắt giam. Nhưng một khi Hoàng Ngạn gặp chuyện
không may, Hầu phủ có thể sẽ không ngăn được người của Đại lý tự.
"Tranh phong cật thố nhất thời lỡ tay?" Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng, nàng
đứng lên nhìn Tạ Phù Tô, nghiêm nghị nói, "Việc này nhị ca là bên vô lý, gϊếŧ người đương nhiên đền mạng, chẳng lẽ đại ca không hiểu?"
Trong lòng Tạ Phù Tô chấn động, hành vi của Tạ Phù Sách có sai trái thì cũng
là đệ đệ ruột của hắn, sao hắn có thể trơ mắt nhìn đệ đệ chịu trừng trị
của luật pháp Đại Tấn? Thế lực Tạ gia trong triều cũng không lớn, đã sớm không còn dáng vẻ ở thời kỳ cường thịnh nữa, người bên ngoài nói Tạ gia có hai vị công chúa làm chỗ dựa vững chắc, nhưng sự thật sao có thể như thế? Tạ Phù Sơ vừa nói lời này, hắn đã hiểu được ý tứ của Tạ Phù Sơ
hoặc là phủ công chúa. Hắn nói: "Là ta đường đột."
Tạ Phù Sơ phất tay áo nói: "Việc này không tính là gì." Nếu Triệu Ninh phạm phải
chuyện gì, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn. Nhưng Tạ Phù Sách lại là một vấn đề khác. Nàng nhìn Tạ Phù Tô, nghiêm nghị nói: "Tự thân muội
bôn ba cũng không sao, nhưng nếu công chúa liên lụy vào trong đó sẽ
không tốt. Sao muội có thể khiến công chúa vì mình mà bị lưu tiếng xấu ỷ thế hiếp người xem mạng người như cỏ rác?" Tạ Phù Sơ càng nói Tạ Phù Tô càng cảm thấy áy náy không yên, hắn cũng không nói thêm gì nữa, tìm một cái cớ rồi vội vàng cáo từ rời khỏi.
Hắn vừa đi, Chiêu Dương công chúa liền xốc mành lên, đi ra từ lối đi ở một bên.
Chiêu Dương mỉm cười nói: "Ta không biết nàng lại nghĩ cho ta như thế."
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn nàng ấy, tâm tư của mình thế nào chẳng lẽ nàng ấy
không rõ ràng sao? Lời nói hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực đều là vì bản
thân. Người của Hầu phủ ngoại trừ Tạ Phù Tô là người tốt sẽ không làm
hại mình, những người khác cũng không biết là tâm tư gì. Hiện tại Tạ Phù Tô cũng không quản nổi người trong Hầu phủ, so với chờ Tạ gia trở thành thế lực uy hiếp nàng, chi bằng bản thân cũng đẩy một tay.
"Đại lang Tạ gia như chi lan ngọc thụ, chưa chắc không thể trung hưng Tạ gia." Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói.
Tạ Phù Sơ hừ một tiếng đáp: "Vậy cũng là chuyện rất lâu sau này."
Hoàng Ngạn bên kia, có người muốn cho hắn chết. Cho dù nàng tới cửa cứu mạng
Hoàng Ngạn trở về, nhưng khó đảm bảo chuyện ngày sau. Nàng cũng không
thể cứu nhiều lần như thế. Hơn nữa Hoàng Ngạn cũng không phải một người
đáng để cứu.
"Đoàn người Ba Quốc đã rời kinh." Chiêu Dương công chúa bỗng nói.
Tạ Phù Sơ nhíu mày nói: "Đi thật rồi? Hoa Tinh Hà bỏ được sao?"
"Hắn có thể lấy cớ gì lưu lại?" Chiêu Dương công chúa nở nụ cười, thanh danh Hoa Tinh Hà là truyền tới từ Ba Quốc, xem ra người Ba Quốc nói quá sự
thật, chẳng qua bởi vì thân phận tế ti của Hoa Tinh Hà mới đắp nặn hắn
giống như thần linh. "Nghe nói Hoa Tinh Hà còn một sư muội? Chức đại tế
ti Ba Quốc là do người có dòng dõi chính thống tranh đoạt, Hoa Thanh Nhã nói sư muội của Hoa Tinh Hà vẫn vân du tứ phương, chưa từng tranh giành với Hoa Tinh Hà, bằng không còn chưa biết ai lên làm đại tế ti đâu."
Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhìn Chiêu Dương công chúa, rất nhanh, nàng đã hiểu rõ được thâm ý trong lời nói của Chiêu Dương, hẳn là có liên quan đến
thanh chủy thủ trong tay mình.