Vương thị đến đây lại vì trong lòng áy náy mà qua loa rời khỏi.
Tạ Phù Sơ còn chưa được thanh tịnh, trong viện lại có người đến. Tạ Phù
Phong này vừa khóc trước mặt mọi người, mọi người đều sẽ nhận định là
lỗi của nàng sao? Cẩm y nam tử đứng trong viện mày kiếm mắt sáng, có vẻ
anh khí, người người đều nói hắn có vài phần khí khái của lão Quốc công. Giờ phút này hắn đang mặt mày âm trầm, nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ như
đang nhìn kẻ thù.
"Nhị ca." Tạ Phù Sơ miễn cưỡng gọi một tiếng,
lại không hề trả lời. Nhị công tử Tạ Phù Sách này trong sách chính là
kiên định đứng về phía Tạ Phù Phong đảng. Hắn mang theo tâm tư khó hiểu
với nữ chính Tạ Phù Phong, lúc trước nghĩ là huynh muội ruột, hắn còn
đau khổ hồi lâu. Sau này biết được Tạ Phù Phong không phải người Hầu phủ bọn họ, thân tâm của hắn vô cùng vui sướng, lại đối tốt hơn mấy phần
với "muội muội" này, hận không thể hái trăng trên trời xuống đưa cho
nàng ta. Lúc này liền vội vã không ngừng đến đây đòi công đạo cho Tạ Phù Phong.
Tạ Phù Sách bình tĩnh nói: "Nơi này là Hầu phủ, chung quy không thể so với phố chợ. Ngươi hiện tại là thiên kim Hầu phủ ta, đương nhiên phải có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các."
A, nào còn
ai hiếm lạ gì thân phận này? Tạ Phù Sơ ngay cả mắt cũng không thèm nhìn
Tạ Phù Sách, nàng không để tâm đáp: "Không biết ta mất quy củ ở điểm
nào, khiến cho nhị ca đại trượng phu đỉnh thiên lập địa đây phải bắt đầu nhúng tay vào chuyện trong nhà, trách cứ ta?"
Tạ Phù Sách nghe
được ba chữ "đại trượng phu" khóe mắt khẽ động, sao hắn có thể không
nghe ra châm biếm trong lời nói của Tạ Phù Sơ. Hắn phất tay áo, lạnh
lùng nói: "Tự ngươi hiểu rõ."
Tạ Phù Sơ cũng không phải nguyên
chủ mà nhẫn nhịn chịu đựng, nàng đứng lên nhìn chằm chằm Tạ Phù Sách,
phút chốc giận tái mặt, nói từng chữ một: "Kiêm Gia chính là hạ nhân
trong viện của ta, ta không quản được? Hạ nhân không nghe mệnh lệnh của
chủ nhân là quy củ Hầu phủ? Hay tiểu thư dò hỏi việc riêng tư của tỷ
muội mới là quy củ Hầu phủ đây? Việc này nếu truyền ra ngoài, xem có
tiểu thư phu nhân nhà ai nói đây là lỗi sai của ta hay không."
Tạ Phù Sách nghẹn lời, một lúc lâu sau mới ngưng trọng nói: "Phù Phong là tỷ tỷ của ngươi."
"Nàng tính là tỷ tỷ sao?" Tạ Phù Sơ vốn không định hòa nhã với Tạ Phù Sách,
nàng cười giễu nói, "Cưu chiếm thước sào, lợi dụng để trở thành phượng
hoàng trên cành cao?"
Tạ Phù Sơ cười lạnh
nói: "Ta cũng không có ca ca giúp mình nói chuyện, nếu không dựa vào bản thân, sao có thể tìm được nơi sinh tồn?" Nàng đứng dậy phất tay áo, đưa lưng về phía Tạ Phù Sách nói, "Mời nhị ca trở về. Mẫu thân cũng không
cho là lỗi sai của ta, nếu huynh có gì dị nghị, tìm mẫu thân đi." Đến
khi Tạ Phù Sách nổi giận đùng đùng rời khỏi, nàng nhìn Ỷ Ngọc đứng một
bên bị dọa ngốc, chậm rãi nói, "Chuẩn bị một chút, rời phủ thôi." Trong
nhà có bao nhiêu chuyện phiền phức, sao có thể tự tại như bên ngoài, hơn nữa còn có thể kiếm được giá trị nghĩa hiệp.
Thanh danh của nàng đã sớm lan truyền, không ít người trong thôn đến tìm nàng chẩn bệnh.
Hôm đó nàng đi trễ hơn nửa canh giờ, đám đông đã vây đầy xung quanh,
trong đó còn có một thị vệ ôm đao, trông thấy nàng đến, mặt lộ vẻ mừng
rỡ. "Thần y cô nương ---" hắn hô lên bốn chữ này, trên mặt thoáng hiện
một nụ cười ngượng ngùng. Hắn không biết tục danh của vị cô nương này,
hỏi dân chúng trong thôn, bọn họ cũng không biết. Chỉ biết gọi bừa "thần y" "tiên cô" như thế.
Tạ Phù Sơ gật đầu với hắn tỏ ý. Ỷ Ngọc bên kia đã có chút thuần thục chỉ dẫn dân chúng xếp hàng, để Tạ Phù Sơ xem
chẩn cho bọn họ. Thị vệ ôm đao xếp hàng phía sau. Chờ đến lượt hắn, đã
qua hơn nửa canh giờ. "Chủ tử của ta ở Nguyên Hợp Tự, làm phiền thần y." Hắn nói.
Nguyên Hợp Tự, là ngôi chùa trên ngọn núi này, ngày
thường có rất nhiều tín đồ đến lễ phật. Các quý tộc trong kinh lại càng
thích ngôi chùa không quá xa xôi, lại có đại sư đức cao vọng trọng tọa
trấn này.
Tạ Phù Sơ hiểu rõ trong lòng, ừ một tiếng rồi đi theo thị vệ lên núi.
Ngói đen tường đỏ, chú tiểu mặc y phục màu vàng cầm chổi quét hoa rơi, thấy
có người đến, chắp hai tay lại nói "A di đà phật", rồi lại đắm chìm vào
việc quét dọn hoa của bản thân. Vị quý nhân kia ở tại sương phòng yên
tĩnh sau núi, Tạ Phù Sơ đi theo sau thị vệ, qua mấy hành lang mới đến
nơi.
Sau núi rợp bóng cây rừng, thường vang lên tiếng chim hót
líu lo. Cạnh bên bàn đá, một vị nữ tử trẻ tuổi mặc y phục màu vàng đang
chuyên chú xem một quyển sách, gió mát thổi qua mái tóc dài của nàng,
hoa rơi điểm lên vạt áo, nàng cũng hồn nhiên không nhận ra. Bên cạnh
nàng, hai tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi đang hầu hạ, thấy Tạ Phù Sơ đến, cười với nàng, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Khụ khụ." Kim y nữ tử bỗng che kín miệng, đôi mày của nàng hơi cau lại.
Điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến người
ta sinh ra cảm giác thương tiếc trong lòng. Một tiểu nha đầu bên cạnh
bước nhanh khoác áo choàng cho nàng, cúi đầu hô một tiếng "điện hạ".
Đến khi kim y nữ tử nâng mắt nhìn mình một cái, Tạ Phù Sơ mới chợt hoàn hồn.
Thị vệ nói: "Ngày ấy cô châm kim cho điện hạ của chúng ta, ngự --- đại phu
nói trạng thái của chủ tử tốt hơn một ít, lúc này mới tùy tiện mời cô
đến, là muốn nhờ cô chẩn bệnh cho chủ tử."
Tạ Phù Sơ cân nhắc giây lát nói: "Ta sẽ tận lực."
Kim y nữ tử thản nhiên nói: "Tận lực là tốt rồi, đừng ép buộc." Thanh âm
của nàng trong trẻo, như suối trong núi, như ngọc thạch chạm vào nhau.
Trong sách tác giả không miêu tả nhiều về dáng vẻ vị công chúa mất sớm
này, chỉ nói nàng là mỹ nhân đứng đầu kinh thành, như trăng trên trời,
như ngọc trong hồ băng, đáng tiếc đoản mệnh, không bao lâu đã hương tiêu ngọc vẫn. Tạ Phù Sơ chỉ thoáng nhìn, trong lòng đã sinh ra một chút
tiếc nuối.
Trúng phải độc này, có thể sống đến giờ cũng đã không
dễ dàng. Lấy y thuật hiện tại của Tạ Phù Sơ, cũng chỉ đành thúc thủ vô
sách*, chỉ có thể cố gắng áp chế. Thật ra trong Vạn giới quán có linh
đan, nhưng cần đến một vạn giá trị nghĩa hiệp mới mở khóa được, chừng ấy có thể đổi được bao nhiêu món. Hơn nữa vị điện hạ này cũng không có
quan hệ gì với nàng, dù cho nàng có một vạn giá trị nghĩa hiệp, cũng sẽ
không bằng lòng lấy ra cứu nàng ấy. Tạ Phù Sơ châm mấy châm cho nàng ấy, về phương thuốc, người trong thái y viện biết làm thế nào để kéo lại
tính mạng của vị này, không tới lượt nàng quan tâm.
*Thúc thủ vô sách: bó tay không biện pháp.
Đương lúc Tạ Phù Sơ chuẩn bị chờ người đưa mình rời đi, kim y nữ tử đột nhiên hỏi: "Biết chơi cờ không?"
Tạ Phù Sơ hơi ngẩn ra, gật đầu nói: "Biết một chút."
Kim y nữ tử liếc mắt nhìn sang nha hoàn một cái, tiểu nha đầu lập tức tay
chân lanh lẹ mang lên một bàn cờ. Cờ đen nặng trịch, cầm trong lòng bàn
tay có chút lạnh lẽo. Tạ Phù Sơ đi trước, tầm mắt của nàng nhìn vào ô
vuông ngang dọc trên bàn cờ, tâm tư dần đắm chìm trong ván cờ. Gió trong núi thổi qua mát rượi. Kỳ nghệ Tạ Phù Sơ không tính là quá cao, nhưng
cũng không tệ, vậy mà lại kém xa với vị điện hạ tâm tư thông thấu này.
Nếu không phải nàng ấy bỏ đi mấy quân, chỉ sợ Tạ Phù Sơ sẽ bị giết đến
không còn manh giáp.
"Theo ngồi cùng ta trong chốc lát, đến lúc đó ta sai người đưa nàng quay về Hầu phủ." Kim y nữ tử đột nhiên nói ra một câu.
Tạ Phù Sơ kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, rất nhanh đã hiểu rõ ràng. Vị này muốn tra thân thế của bản thân cũng không khó.
Tứ cô nương Tạ Phù Diêu của phủ Quốc công là con gái của Hành Dương trưởng công chúa và Tạ Huyền Huy, là biểu tỷ muội với Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương là nghe được từ miệng Tạ Phù Diêu những việc xấu trong phủ Định
Dũng Hầu, biết được vị thiên kim chân chính này mới được đón trở về phủ
cách đây không lâu. Vốn tưởng rằng sinh tồn nơi phố chợ sẽ kém so với
con nhà quyền quý, nhưng gặp rồi mới biết, vị này tự nhiên hào phóng,
rất có phong phạm của lão Quốc công Tạ Vận. Chiêu thức y thuật xuất thần nhập hóa cũng không biết là học từ ai. Rời Hầu phủ đến chân núi chẩn
bệnh cho dân chúng, càng có chí khí, rất hay.
Ở phủ Định Dũng
Hầu, tin tức Tạ Phù Sơ không ở phủ không biết thế nào bị truyền ra
ngoài, bị Tạ Phù Phong biết được. Nàng ta sai người xem tình huống, sau
khi biết được nàng thật sự lén chuồn khỏi đây, tức khắc lên đường đến
trước mặt Vương thị "cáo trạng". Đương nhiên nàng ta sẽ không trực tiếp
nhắc tới chuyện Tạ Phù Sơ ra ngoài, chỉ nói muốn đến nói lời xin lỗi, sợ Tạ Phù Sơ không tha thứ cho mình, muốn Vương thị đi cùng. Vương thị vốn không muốn, nhưng làm sao chịu được Tạ Phù Phong làm nũng? Cứ thế, hai
người mang theo một đám nha đầu, chậm rãi đi về hướng viện của Tạ Phù
Sơ.