Tạ Phù Sơ quỳ nghe
xong nội dung thánh chỉ, trong lòng từ tràn đầy mờ mịt đến phẫn nộ vạn
phần, ngón tay nàng cắm vào lòng bàn tay, khắc chế tâm tình của bản
thân. Dù vậy, thân thể nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Toàn bộ Hầu phủ kinh sợ biến sắc. Nhưng sau khi thánh chỉ đọc xong, vẻ mặt đều khó phân biệt.
"Tạ nhị cô nương tiếp chỉ đi." Thái giám truyền lệnh the thé nói.
Tạ Phù Sơ bỗng ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén quan sát hắn, hồi lâu mới phun ra một câu từ kẽ răng: "Tạ chủ long ân."
Trước nay đều là tứ hôn cho hoàng tử và tiểu thư nhà công hầu, lúc này Chiêu
Dương công chúa và nữ nhi Hầu phủ, quả nhiên là chuyện lần đầu xảy ra!
Tạ Phù Sơ cáu giận không phải vì giới tính hay lời đồn đãi, hiện tại rốt
cuộc nàng cũng hiểu được vì sao khi trước Chiêu Dương công chúa muốn nói lại thôi, nàng ấy hỏi nhiều lần, thì ra là vì mục đích này! Vậy mà nàng ấy không báo cho mình lấy một tiếng! Hành vi như thế là vì nàng ấy là
nữ nhi của thiên tử sao?
Tạ Huyền Uy cũng không ngờ tới thánh chỉ thế này, ông ta vốn tưởng rằng hoàng tử nào xem trọng nhị cô nương,
không ngờ lại là Chiêu Dương công chúa —-- đây là chuyện gì? Hai nữ
nhân? Thế nhân sẽ nhìn ông ta thế nào? Sẽ nói ông ta bán con cầu vinh
sao? Quả thực là trò cười nhất thiên hạ! Nội tâm ông ta phẫn uất bất
bình, nhưng nào dám chống đối thánh chỉ? Vẫn giả vờ cười, tiễn người
trong cung đi, vừa quay đầu lại, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
"Hầu gia." Trên mặt Vương thị nửa vui nửa buồn.
Tạ Huyền Uy không để ý đến Vương thị, trực tiếp đi đến trước mặt Tạ Phù
Sơ, nhìn nàng hồi lâu, trong mắt thoáng qua vài phần tính kế cùng thương hại. "Thời gian này con cứ ở trong phủ đi." Tạ Huyền Uy nói, "Ý chỉ của thánh thượng không rõ, ta sẽ tiến cung một chuyến."
"Vâng." Tạ
Phù Sơ trả lời có chút có lệ. Nàng không nghĩ thiên tử sẽ vì Tạ Huyền Uy mà thay đổi đạo thánh chỉ này, lại càng không tin tưởng Tạ Huyền Uy sẽ
vì nàng mà tranh luận cùng thiên tử. Đang yên đang lành sao thiên tử lại tứ hôn? Đạo thánh chỉ này có lẽ là Chiêu Dương công chúa cầu được. Nàng lười ứng đối với những gương mặt muôn hình muôn vẻ trong phủ, cầm thánh chỉ xoay người trở về viện.
"Tiểu thư." Ỷ Ngọc nhìn cô nương nhà mình, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Tạ Phù Sơ cắn răng phun ra một câu "Không có gì", nàng sợ thần sắc mình
quá mức dữ tợn dọa Ỷ Ngọc, hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm trên
mặt, lại nói: "Đi lấy ít gỗ tới đây."
Ỷ Ngọc có chút khó hiểu, nhưng vâng lời làm theo.
Một bó gỗ lớn được chuyển vào viện của Tạ Phù Sơ, mấy gã đầy tớ cùng bọn
nha đầu hoảng hồn thấy Tạ Phù Sơ xách rìu chẻ củi. Âm thanh ầm ầm ầm ầm
bên tai không dứt, nghe được da đầu cũng ngứa ran. Người trong viện đã
được dọn sạch một lần, đương nhiên không ai đến mật báo với Vương thị,
nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản Tạ Phù Sơ, chỉ có thể mở to mắt
nhìn.
Đến khi Tạ Phù Sơ buông rìu thì đã qua hai khắc*, đám đầy tớ nha hoàn thở phào một hơi.
*Khắc: đơn vị đo thời gian ngày xưa, một khắc là 15 phút.
Tạ Phù Sơ chậm rãi lau tay sạch sẽ, lại tiếp tục lật xem sách thuốc. Nhưng nàng cũng không yên lặng được lâu, rất nhanh sắc mặt lại cáu kỉnh buông sách, cầm rìu lần nữa, củi đã chẻ xong được nàng xếp ngay ngắn một bên.
Lúc Tạ Phù Tô đến viện của Tạ Phù Sơ đã trông thấy một màn hoang đường như vậy.
Hắn vừa nghe tin tứ hôn đã vội vội vàng vàng trở về, chuyện này vô cùng bất ổn. So với tiến cung diện thánh, hắn lại càng lo lắng tâm tình của vị
muội muội này. Hắn biết muội muội có quan hệ tốt với Chiêu Dương công
chúa, nhưng sẽ không tốt tới mức này chứ? Vụn gỗ bắn tung tóe như hoa
rơi, hắn trợn mắt nhìn vào viện, kinh ngạc trong mắt còn chưa kịp thu
hồi, đến khi Tạ Phù Sơ hô một tiếng "Đại ca", hắn mới thu lại thần sắc,
nghiêm túc nói: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp càng làm tôn lên vẻ xuất trần trên
người nàng. Nàng thong thả bỏ củi đã được chẻ đôi sang một bên, đáp:
"Trong cung tứ hôn."
Tạ Phù Tô ngẩn ra, khóc lóc ầm ĩ hắn nghĩ
ban đầu lại không xuất hiện, hắn phát hiện mình càng ngày càng nhìn
không thấu muội muội này. "Muội thấy thế nào?"
Tạ Phù Sơ nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi: "Chuyện này quan trọng ư?"
Tạ Phù Tô ngẩn người, bị thái độ bình tĩnh của nàng làm kinh sợ, sau hồi
lâu mới nói: "Chuyện này rất hoang đường, chưa từng xảy ra bao giờ. Nếu
muội không muốn, ta có thể —--"
Tạ Phù Sơ không đợi Tạ Phù Tô nói xong đã cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: "Không, muội bằng lòng." Phủ
Chiêu Dương công chúa có gì không tốt? Dù sao nàng cũng không có người
ngưỡng mộ trong lòng. Nửa năm sau Chiêu Dương công chúa sẽ chết đi, mà
nàng là "phối ngẫu*" của Chiêu Dương công chúa nhất định sẽ được hoàng
thất đối xử tử tế. Chỉ cần thái tử không chết, đi lên được ngôi vị hoàng đế, tam hoàng tử và Tạ Phù Phong có thể làm gì nàng? Nàng không biết vì sao Chiêu Dương công chúa lại tạo ra mối hôn sự này, chưa nói đến
chuyện tình cảm, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Hầu phủ không thể che chở nàng, nhưng phủ Chiêu Dương công chúa có thể. Nàng không cần lo lắng tam hoàng tử và nữ chính trong sách mưu hại mình nữa.
*Phối ngẫu: vợ, chồng.
"Muội —--" Tạ Phù Tô muốn hỏi có phải vì tức giận nên nàng mới nói như vậy
không, nhưng xem sắc mặt của nàng, lại khó thể tìm được một chút dấu vết gì là nói đùa.
Tạ Phù Sơ nhíu mày, nàng lại cắt lời Tạ Phù Tô
lần nữa, lãnh đạm mở miệng nói: "Đại ca không cần lo lắng việc này, cũng đừng phí công vào cung cầu xin thánh thượng điều gì. Mối hôn sự này
muội rất hài lòng." Trên mặt nàng không có vui sướng cũng chẳng có bi
thương, vẻ mặt lạnh lùng tựa như tuyết ngày đông. Tạ Phù Tô cũng bởi vì
nàng là muội muội ruột của mình mà đến quan tâm, thấy phản ứng của Tạ
Phù Sơ, cũng dần bình tĩnh lại. Thời gian hắn ở Hầu phủ không nhiều lắm, nhưng có thể cảm giác được, từ tổ mẫu đến Tạ Phù Sách, không có ai từng xem Tạ Phù Sơ là người nhà của mình, ngược lại lại vô cùng thân thiết
với Tạ Phù Phong được nuôi dưỡng trong phủ từ nhỏ. Hiện tại xem ra, Tạ
Phù Sơ cũng chưa từng xem bọn họ là người thân.
"Đại công tử đi rồi." Ỷ Ngọc khẽ nói.
Tạ Phù Sơ nhếch môi, thản nhiên nói: "Đi thì đi thôi." Nàng không định
thân cận cùng Tạ gia, nàng có huynh đệ, nhưng huynh đệ này sẽ chỉ là
Triệu Ninh.
Triệu Ninh lúc này đã bị tin tức đến làm tức điên rồi.
Lúc luận võ cùng Lý Lệnh Tiết, hắn xuống tay cũng không nhẹ.
Đến khi đánh xong, hai người đều sức cùng lực kiệt, mặt mũi bầm dập.
Lý Lệnh Tiết cũng không trách cứ Triệu Ninh, lại còn cười to nói: "Sảng
khoái! Người khác đánh với ta đều sợ bóng sợ gió, chẳng thống khoái chút nào!" Thấy Triệu Ninh nghẹn một hơi không đáp lời, hắn quay đầu nhìn
xem. Vừa thấy lại hoảng sợ, thiếu niên vốn kiên nghị ngoan cường, vậy mà trong mắt lại ngân ngấn nước mắt.
"Vì sao lại là a tỷ của ta?!" Nghe lời này của Triệu Ninh, Lý Lệnh Tiết lập tức nhớ lại. Hôm nay Triệu Ninh xuống tay vô cùng ác, là vì tỷ tỷ của
hắn? Vậy tổn thương trên thân này là chịu thay cho Tiểu Bát. Hắn vỗ vai
Triệu Ninh nói: "Việc này cũng không phải là xấu, ngươi yên tâm đi."
"Sao ta có thể yên tâm được?" Thiếu niên nắm chặt nắm tay gào lên, "Vì sao tỷ phu lại là nữ nhân!"
Lý Lệnh Tiết: "..." Hắn cũng không biết, hắn cũng không ngờ mà! Nếu đem
chuyện Tiểu Bát đi nói lung tung, đại ca có thể sẽ xé rách miệng hắn.
Hắn ổn định lại, hỏi: "Nữ nhân có gì không tốt? Ngươi cảm thấy phải là
nam nhân sao? Ngươi xem bọn người Lục Trạch, Thôi Cung, rồi còn Tiêu
Lăng Châu nữa, xứng với tỷ tỷ ngươi sao?"
Triệu Ninh vừa nghe những cái tên này liền nổi giận, hắn lớn tiếng nói: "Bọn họ không xứng!"
"Đúng vậy, bọn họ cũng không sánh bằng Chiêu Dương công chúa!" Lý Lệnh Tiết
nhanh chóng đáp lời, "Chiêu Dương công chúa hào hoa phong nhã, trong
kinh không một ai có thể bì kịp, có phải chỉ có người tài hoa ưu tú như
muội ấy mới có thể xứng đôi với a tỷ của ngươi không?"
Triệu Ninh bị cuốn lấy có chút mê muội, hắn gật đầu xong lại lắc đầu nói: "Việc này ta phải hỏi lại a tỷ ta."
"Hẳn là a tỷ của ngươi cũng bằng lòng." Lý Lệnh Tiết tự tin khó hiểu, hắn tin tưởng Chiêu Dương đã xử lý tốt mọi việc.
Trong cung.
Chiêu Dương công chúa bước tới bước lui, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng,
Dao Cầm các nàng khuyên thế nào cũng không nghe. Đến khi Lãnh Thập Ngũ
trở về, trên mặt các nàng mới có vẻ vui mừng.
"Thế nào?" Dao Cầm tranh hỏi trước.
Chiêu Dương công chúa mím môi không đáp lời, cuối cùng nàng ngồi xuống tiểu tháp, trong tay cầm một quyển sách sử.
Lãnh Thập Ngũ nói: "Tạ nhị cô nương không tức giận cũng không khóc lóc ầm ĩ, rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này." Hắn gãi gãi đầu, lát sau lại bồi
thêm một câu, "Hẳn là rất bình tĩnh?"
"Chỉ như vậy?" Trên mặt Dao Cầm có chút thất vọng.
Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn Dao Cầm, thấp giọng nói: "Lắm miệng."
Dao Cầm thè lưỡi, vội vàng im lặng.
"Nàng ấy có làm gì không?" Chiêu Dương công chúa không hiểu sao Tạ Phù Sơ lại bình tĩnh như thế, thật ra nàng lại hy vọng Tạ Phù Sơ sẽ chạy tới chất
vấn mình. Nàng ấy càng bình tĩnh lại càng khó dỗ đây.
Lãnh Thập Ngũ hồi tưởng hình ảnh mình nhìn thấy, chậc lưỡi nói: "Tạ nhị cô
nương rất có ý tứ." Thấy ánh mắt Chiêu Dương công chúa liếc hắn một cái, trong mắt là cảnh cáo như có như không, hắn vội định thần, lên tiếng
nói, "Không hiểu sao Tạ nhị cô nương lại thích chẻ củi, chiều nay nàng
ấy đi chẻ củi, chốc lát lại xem sách."
Dao Cầm đồng tình nhìn Lãnh Thập Ngũ, đây làm sao lại là không có phản ứng chứ? Tạ nhị cô nương rõ ràng là đang trút giận.
"Ta đã biết." Chiêu Dương công chúa thản nhiên đáp. Nghĩ đến cảnh tượng Tạ
Phù Sơ xách đao chẻ củi, không khỏi sợ run cả người. Nếu nàng ấy xem
mình là củi mà bổ thì sao? Một lát sau, nàng trầm giọng nói, "Tiếp tục
trông coi. Đúng rồi, cũng đừng quên Tạ Phù Phong bên kia, ta xem xem vị
"thiên kim tốt" Hầu phủ này còn có thể làm ra chuyện gì không biết liêm
sỉ hay không."
Hoàng hôn.
Tạ Phù Phong mặc thường phục vội vàng đi vào cửa hông, đôi gò má nàng ta vẫn còn sót lại ba phần ửng đỏ. Nghĩ tới vẻ tuấn mỹ và dịu dàng của tam hoàng tử, tim nàng ta không
khỏi đập rộn ràng. May mà có tam hoàng tử, thanh danh bị phá hư trong
mắt sĩ nhân của nàng ta cũng dần được đè xuống, mọi người chỉ nhớ rõ
chuyện nàng ta làm việc thiện mấy ngày nay.
Nhưng Đỗ Tử Mỹ và Lý
Thái Bạch kia —-- Tạ Phù Phong lại nhíu mày. Là ai muốn đối nghịch với
nàng ta? Là ai đang âm thầm thúc đẩy? Chẳng lẽ là Tạ Phù Sơ? Nghĩ tới
cái tên này, tâm tình tốt của nàng ta nhất thời tan đi, còn lại là cáu
giận cùng đố kỵ vô hạn. Đã thất lạc thì thất lạc đi, vì sao phải tìm trở về? Nếu người ngoài biết thân phận thật sự của nàng ta, nàng ta nên làm sao bây giờ? Tạ Phù Sơ bất hòa với nàng ta, lại còn có Chiêu Dương công chúa làm chỗ dựa...... Tạ Phù Phong miên man suy nghĩ một hồi, cuối
cùng dậm chân một cái, thừa dịp không ai chú ý trở về trong viện của
mình.
Gió thu xào xạc, cỏ cây điêu tàn. Tiếng côn trùng liên tục
kêu vang làm cho tiểu viện yên bình thêm mấy phần thê lương. Củi trong
viện đã dọn sạch, Tạ Phù Sơ xem như hoàn toàn bình tĩnh lại, như chuyện
lúc trước chưa từng xảy ra.
"Gần đây đại cô nương đi sớm về trễ, không biết đang làm gì." Ỷ Ngọc đang cắt hoa, không biết vì sao lại nói thầm một tiếng.
Tạ Phù Sơ nâng mắt nhìn Ỷ Ngọc một cái, chậm rãi nói: "Lời này hẳn nên nói với nhị công tử đi."
Ỷ Ngọc khó hiểu. Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, không nói tiếp. Ngón tay
lật trang sách, tiếng sột soạt không dứt bên tai. Hồi lâu sau, nàng mới
đỡ trán, nhẹ giọng nói: "Trời lạnh." (để Vương thị phá sản thôi =]])
Trời lạnh.
Lục gia bị mất tước vị, nguyên Tấn Quốc công bệnh không dậy nổi. Việc này
lặng yên không một tiếng động chấm dứt, trong kinh mấy ngày gần đây đều
nói chuyện kỳ lạ liên quan đến Chiêu Dương công chúa và Tạ nhị cô nương.
Đây chính là vị "nữ phò mã" đầu tiên! Nào có ai không giật mình!
"Thật là trò cười nhất thiên hạ! Thiên địa giao thái, âm dương tương hài! Nữ
phối nữ thế này còn ra thể thống gì!" Có kẻ đọc sách lòng tràn đầy khó
hiểu, lại nói, "Nếu là người nhà bình thường thì thôi! Đây lại còn là
công chúa và nữ tử Hầu phủ! Nếu mở ra lỗ hổng này —--" Kẻ đọc sách sắc
mặt đỏ bừng, nửa ngày mới nói tiếp, "Thật là hữu nhục tư văn*!"
*Hữu nhục tư văn: ý chỉ điều không phù hợp, xúc phạm người có học.
"Suy cho cùng cũng là chuyện nhà hoàng đế, ngươi gấp cái gì?" Có người trêu tức nói.
Kẻ đọc sách kia lại cất cao giọng nói: "Chuyện hoàng gia tức là chuyện
thiên hạ! Chiêu Dương công chúa như trăng sáng vằng vặc, phải xứng với
người hiền, sao lại —--" Người nọ càng nghĩ càng giận, bởi vì cảm xúc
kích động mà âm cuối run rẩy.
"Ha ha, không phải Tạ gia cô nương
thì cũng không tới lượt ngươi!" Lập tức có người cười vang nói. Chiêu
Dương công chúa chính là thần nữ trong lòng không ít người, lúc này sĩ
tử bị kích thích, một đám dường như muốn điên rồi.
"Nhất phái hồ
ngôn*! Hữu nhục tư văn!" Kẻ đọc sách kia tranh biện, cứ lặp đi lặp lại
lời nói ban nãy. Ở triều đại này bàn luận ngông cuồng về triều chính
cũng không phải chuyện gì lớn, xem náo nhiệt cũng không phải chỉ có một
hai cái miệng, cuối cùng Định Dũng Hầu bị nói thành bán nữ cầu vinh hoặc là không biết liêm sỉ.
*Nhất phái hồ ngôn: nói lời vô lý, không thực tế
Tóm lại nếu có sai, tuyệt đối không phải do Chiêu Dương công chúa.
Tạ Phù Sơ không xuất môn, nàng nghe hạ nhân thuật lại, những lời đồn đãi ồn ào bên ngoài nghe thấy chỉ khiến người ta chán nản.
Rõ ràng là việc làm của Chiêu Dương công chúa, nhưng bây giờ thanh danh
tốt lại rơi xuống đầu nàng ta, mà bản thân nàng lại bị mọi người bôi đen đủ kiểu, đây là thế nào?
Nói gì mà Tạ nhị cô nương tử khất bạch lạt*, gì mà Tạ nhị cô nương dùng cổ**......
*Tử khất bạch lạt: thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự quấn quýt bất tận, không biết xấu hổ.
*Cổ: con trùng có độc có thể gây ra bệnh tật, chết chóc, làm hại người khác.
Ỷ Ngọc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, thấy sắc mặt không tốt của nàng, nhớ lại ngày hôm đó, nàng ấy thực sự sợ tiểu thư một lời không hợp liền đi chẻ củi!
Vẻ mặt Tạ Phù Sơ thay đổi lại thay đổi, cuối cùng
trầm giọng nói: "Mực thuốc tiến triển thế nào?" Nha đầu đi theo nàng
không thể chỉ biết hầu hạ người, nàng dạy không ít thứ cho Ỷ Ngọc, nàng
ấy có chút tiến bộ, có thể thuật hết chuyện không sót một chữ cho mình
nghe.
Ỷ Ngọc đáp: "Đã chế được một trăm phần."
Tạ Phù Sơ gật đầu, lại hỏi: "Sách ta bảo khắc mấy ngày trước thì sao?"
Ỷ Ngọc nói: "Cũng đã hoàn thành." Nàng ấy gãi gãi đầu, khó hiểu nói, "Sách này là muốn làm gì?"
Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng nói: "Tìm một tiên sinh kể chuyện đến Bạch
Ngọc Lâu đọc, mua thoại bản* được tặng kèm mực thuốc." Dừng một chút
nàng lại nói, "Người đọc sách hẳn sẽ thích."
*Thoại bản: được xem là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại, xuất hiện vào
thời nhà Tống, được viết bằng ngôn ngữ bình dân, kể về những câu chuyện
lịch sử và đời sống xã hội thời bấy giờ.
Sau chuyện tứ hôn, dĩ nhiên Tạ Phù Sơ là người bình tĩnh nhất Tạ gia. Trịnh lão phu nhân và Vương thị lớn tiếng hô hoang đường, mà Tạ Huyền Uy lại
bị những người bảo thủ của Lễ bộ châm chọc khiêu khích đến tức giận
không ít. Người của Lễ bộ không thể thay đổi ý chỉ của thánh thượng, chỉ có thể trút hết phẫn nộ lên đầu Tạ Huyền Uy.
"Hầu gia, việc này
làm sao bây giờ! Sớm biết đã sớm đính hôn cho nhị nha đầu." Vương thị
cầm khăn lau khóe mắt. Đã có phu nhân mấy nhà đến hỏi bà ta, bà ta nào
biết đây là tình huống gì? Sự tình đột ngột, cả Hầu phủ bị đánh cho trở
tay không kịp.
"Làm sao ta biết được?" Tạ Huyền Uy vẻ mặt nóng
nảy. Ngay cả mấy lão đại thần cũng bị thánh thượng mắng cho, ông ta nào
dám nói thêm gì? Nhưng bởi vì thế mà ông ta bị dính chết lên cái cột sỉ
nhục bán nữ cầu vinh! Nhưng ông ta đã được cái "vinh" gì đâu?
"Gần đây nhị tiểu thư làm gì?" Mí mắt Tạ Huyền Uy giật giật, ông ta áp chế tức giận, nhưng sắc mặt vẫn dữ tợn đáng sợ.
"Ở trong viện đọc sách chơi hoa." Gã sai vặt thành thật đáp.
Tạ Huyền Uy ừ một tiếng, phất tay áo xuất môn.
Tạ Phù Phong một bên thấy Tạ Huyền Uy đi rồi, mới cẩn thận mở miệng nói:
"Việc này rơi trên người ai cũng đều chịu không nổi, con thấy nhị muội
muội —--" Nói xong nàng ta cúi thấp đầu xuống, hốc mắt ngấn lệ.
"Hoang đường mà!" Vương thị thở dài một hơi.
Tạ Phù Phong lại nói: "Nhưng hiện tại đã không thể cứu vãn. Nhị muội muội
từ bên ngoài trở về, không hiểu gì về quy củ hoàng gia, tam công chúa
lại vui giận khó phân, có phải nên mời ma ma dạy dỗ cho nhị muội muội
không?"
Vương thị nghe xong cảm thấy có lý, nghĩ đến những việc
Tạ Phù Sơ làm có quan hệ với vinh nhục Hầu phủ, lập tức đi làm ngay.
Nhưng không đợi bà ta tìm được, Trịnh Quý phi trong cung đã cho người
đến, giải mối nguy cấp của bà ta. Thiên tử chưa lập hậu, Trịnh Quý phi
là người đứng đầu hậu cung. Hôn sự Chiêu Dương công chúa mà Vương thị lo nghĩ đã nằm trong dự kiến của bà ta.
Tạ Phù Sơ cũng không ngờ
rằng sẽ có hai ma ma giáo dưỡng đến đây. Ban đầu nàng nghĩ là người do
Chiêu Dương công chúa phái tới, buồn bực của nàng đối với nàng ấy nhất
thời lên đến đỉnh.
"Đây là Trương ma ma, đây là Trịnh ma ma, hai người dạy cho con một ít quy củ lễ nghi trong cung."
Tạ Phù Sơ: "..." Quy tắc khi gặp người quyền quý, bái lạy cũng phân chia
thành các loại, nàng thật sự rất khó chịu với những quy củ này. Nhưng là người trong cung phái tới, nàng vốn không thể cự tuyệt.
Hai ma
ma này vô cùng nghiêm khắc, hơi một tí là mở miệng mắng. Nếu là nguyên
chủ đã sớm bị dọa thảm, nhưng Tạ Phù Sơ là ai? Toàn thân nàng lười biếng thả lỏng, dứt khoát ngồi xuống tiểu tháp Ỷ Ngọc đưa đến, mặc cho tiếng
nói sắc nhọn chối tai quanh quẩn trong viện.
Chỉ sợ hai người này không phải do Chiêu Dương phái tới.
"Tạ nhị cô nương, người đây là có ý gì?" Trịnh ma ma nhíu mày, nghiêm khắc nói.
"Lúc này mới một canh giờ!" Nếp nhăn trên mặt Trịnh ma ma dồn thành một đám. "Lười biếng thành tính thế này, vạn lần không thể!" Nói xong, bà ta lại đập thước, tiếng bạch bạch vang lên.
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn bà
ta một cái, tràn đầy không kiên nhẫn nói: "Các người chỉ là ma ma giáo
dưỡng lại giở giọng chủ tử gì?!"
"Quả thật là tập tính thôn dã!" Trịnh ma ma khinh thường nói.
Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng, đây lại không phải bản tính của nàng.
"Tạ nhị cô nương đây là không muốn học?" Trương ma ma lạnh giọng nói.
Tạ Phù Sơ nhướng mi, chậm rãi buông tách trà xuống, nàng nói: "Ta tự nhận
lễ tiết không thể chỉ trích, nhị vị ma ma đỡ phải phí công, sớm trở về
đi."
Da mặt Tạ nhị cô nương này cũng quá dày. Hai vị ma ma nhìn
nhau, trước đây bọn họ dạy tiểu nha hoàn trong cung, không nghe lời sẽ
đánh chửi một chút. Nhưng hiện tại đối diện là cô nương Hầu phủ, lại là
người của Chiêu Dương công chúa, rốt cuộc trong lòng ma ma cũng e ngại,
không dám thật sự động thủ với Tạ Phù Sơ. Chủ tử hai người phân phó phải nghiêm khắc ra oai phủ đầu nàng, thuận tiện thăm dò ý tứ của nàng, nào
nghĩ đến lại ngoan cố như vậy? Vốn muốn gây sức ép với Tạ Phù Sơ, không
ngờ bọn họ bị Tạ Phù Sơ gây sức ép đến lao tâm lao lực quá độ, cuối cùng xám xịt hồi cung.
"Thế nào?" Trịnh Quý phi đang cho vẹt ăn, bà ta không thèm liếc mắt nhìn hai ma ma kia một cái, thản nhiên mở miệng nói.
Trịnh ma ma bước lên trước một bước đáp: "Tạ nhị cô nương kia tuy ăn nói thô
tục, không nghe lời khuyên bảo. Nhưng lễ tiết trong cung nàng ta cũng
chưa từng sai phạm nửa phần, thông minh dị thường. Lão nô hổ thẹn, phụ
sự phó thác của nương nương."
"Nàng ta quan hệ thế nào với Chiêu
Dương công chúa?" Trịnh Quý phi lại hỏi, giọng nói trong trẻo. Mặc dù bà ta đã trung niên, nhưng được chăm sóc thích hợp, vẫn còn vẻ thướt tha
mỹ lệ khi trẻ.
"Lão nô tìm hiểu không được." Trịnh ma ma càng thêm hổ thẹn.
Trịnh Quý phi cười nhạt một tiếng, con vẹt trên giá bắt đầu ồn ào "Phế vật".
Bà ta rũ mắt, một lát nói: "Là bị Tạ nhị cô nương đuổi về à?"
Trịnh ma ma càng cúi đầu thấp hơn, lên tiếng: "Vâng."
Hai ma ma chân trước vừa đi, tam hoàng tử Lý Lệnh Thần bước ra từ đằng sau. Trên khuôn mặt Trịnh Quý phi cuối cùng cũng hiện ra ý cười. Bà ta ra
hiệu chớ lên tiếng với con vẹt, lúc này mới quay người nhìn Lý Lệnh
Thần.
"Hài nhi ra mắt mẫu phi." Khuôn mặt Lý Lệnh Thần phấn chấn, tâm tình thập phần vui sướng.
Trịnh Quý phi nhìn khuôn mặt rất giống Minh Đức Đế hồi lâu, đột nhiên lại
giảm đi sự hứng thú. Bà ta thản nhiên nói tiếng "Ngồi đi", lát sau lại
nói tiếp: "Con xem con đi, gần đây làm chuyện gì vậy? Con không sợ Ngự
sử sẽ vạch tội con sao?"
Lý Lệnh Thần sang sảng cười nói: "Vậy
không phải tốt lắm sao? Đây không phải là hoàng tử ngông cuồng mà phụ
hoàng mong muốn sao? Về phần thái tử kia, người sẽ không trực tiếp động
thủ. Nhiều lắm chỉ bị cấm túc, phạt chút bổng lộc mà thôi."
Trịnh Quý phi bị lời nói của Lý Lệnh Thần làm tức cười, bà ta bình thản nói:
"Con với đại cô nương Tạ gia đã xảy ra chuyện gì? Nếu muốn lập nàng ta
làm phi —--" Trịnh quý phi cân nhắc một lát, nói, "Tạ gia sợ là không
thích hợp."
Lý Lệnh Thần nheo mắt, ngữ điệu bình thản nói: "Phụ
hoàng sẽ không để những hoàng tử còn lại lấn át sự nổi bật của thái tử,
Tạ gia là phủ Công Hầu, xứng đôi với hoàng gia, mà nhà đó chỉ còn là một cái vỏ rỗng, vừa lúc thích hợp." Nghĩ tới sự bất công của Minh Đức Đế,
trong lòng Lý Lệnh Thần không khỏi hận, nhưng hắn có thể làm gì được? Để cho một mình thái tử vô cùng nổi bật đi, lúc thiên tử cảm thấy địa vị
bản thân bị uy hiếp, thái tử còn có thể là thái tử sao? "Mẫu phi chớ làm những việc lỗ mãng." Lý Lệnh Thần lại nói.
Trịnh Quý Phi vờ như
không nghe hiểu lời Lý Lệnh Thần, bà ta lại nói: "Gia phong Tạ gia xem
ra không được tốt lắm, đại cô nương Tạ gia vô môi cẩu hợp*, không biết
lễ nghĩa liêm sỉ, người như vậy không thể làm chính phi của con." Dừng
một chút bà ta lại nói, "Vẫn nên tuyển một cô nương trong Trịnh gia đi."
*Vô môi cẩu hợp: thành ngữ, chỉ việc kết hôn nhưng không cưới hỏi đàng hoàng, không có người
mai mối. Theo tục lệ thời xưa, một lễ cưới đầy đủ phải có "ba trà sáu
lễ". Ba trà gồm "hạ trà" khi đính hôn, "định trà" khi kết hôn và "họp
trà" khi cùng phòng chung gối. Sáu lễ gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát,
nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh.
Lý Lệnh Thần nghe vậy có mấy phần không vui, hắn mím môi nói: "Việc này hài nhi tự có chủ trương."
Trịnh Quý phi liếc mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ nói: "Con có thể có chủ
trương gì? Mẫu phi sẽ không hại con. Con xem Tạ đại cô nương này, vừa
trộm thơ lại còn mưu tài hại mệnh, gây nên trò cười. Con cho rằng nàng
ta làm chút việc thiện là có thể xóa bỏ sao? Cái danh tài nữ có ích lợi
gì?"
Trịnh Quý phi thấy sắc mặt Lý Lệnh Thần càng khó coi, cuối
cùng vẫn không lên tiếng nữa. Trong mắt bà ta hiện lên vẻ chán ghét. Từ
lập trường của bà ta, đương nhiên hy vọng con dâu là người nhà mình chứ
không phải Tạ gia. Đáng tiếc, cháu gái lại không muốn tranh giành. Lý
Lệnh Thần cũng không nán lâu ở cung Quý phi, nói mấy lời liền rời đi.
Trịnh Quý phi nhìn bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt chợt trầm xuống.
"Nương nương —--" Cung nữ tâm phúc bên cạnh thấp giọng kêu.
"Con lớn rồi sẽ không nghe lời mẹ nữa." Trịnh Quý phi cười lạnh nói.
Cung nữ tâm phúc lập tức nói: "Tam hoàng tử hiếu thuận như thế, đương nhiên một lòng hướng về nương nương."
Trịnh Quý phi hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Chưa hẳn." Dừng một chút, bà ta
lại hỏi, "Hôm nay hoàng thượng đến cung của người nào?"
"Ở điện Thái Hòa." Lập tức có tiểu thái giám mở miệng nói.
Đương kim thiên tử không sa vào thanh sắc chốn hậu cung, đối với chúng phi
cũng đối xử đồng đều. Trịnh Quý phi híp mắt, chậm rãi nói: "Sai người
chuẩn bị chút điểm tâm, đến điện Thái Hòa."
Điện Thái Hòa là biệt điện Minh Đức Đế thường đến, sau khi gặp đại thần, xử lý chính vụ trọng yếu xong, ông thường xuyên nghỉ ngơi ở điện Thái Hòa.
Số lần Trịnh Quý phi đến đưa trà không ít, nội thị thấy bà ta lập tức đi vào thông báo.
Trong điện cũng không chỉ có một mình Minh Đức Đế.
Chiêu Dương công chúa ngồi trên ghế hoa lê, khẽ nhắm mắt như sắp ngủ. Lục
Lệnh phi cùng lục hoàng tử Lý Lệnh Chất quỳ trên mặt đất, sắc mặt bi
thương. Lúc Trịnh Quý phi bước vào trong điện, vừa vặn nghe thấy tiếng
nói tức giận đè nén của thiên tử: "Nàng đã nhập cung làm phi thì không
còn là người Lục gia nữa, tội của Lục gia sẽ không rơi xuống đầu nàng.
Nhưng nàng cũng chớ cầu tình thay Lục gia."
Lục Lệnh phi tự biết
chủ ý thiên tử đã quyết, người duy nhất có thể thay đổi quyết định của
ông cũng chỉ có tam công chúa. nàng ta xê dịch đầu gối quỳ đã có chút
đau, khẩn cầu với Chiêu Dương công chúa: "Tam công chúa."
Chiêu Dương công chúa nhấc mắt, cũng không lên tiếng.
Tức giận trên mặt Minh Đức Đế càng sâu, ông cau mày trừng mắt nhìn Lục Lệnh phi, quát lớn: "Lục thị!" Thân thể Chiêu Dương vốn không tốt, những
người này còn muốn lấy chuyện nhỏ nhặt làm phiền nàng?!
Chiêu
Dương công chúa chậm rãi mở miệng nói: "Lệnh phi nương nương, nếu ta sai người đi ám sát Lý Lệnh Chất, lại cầu tình thay thích khách, người cũng bằng lòng tha thứ sao?"
Minh Đức Đế nghe vậy gật đầu, quát lớn với Lục Lệnh phi: "Thế nào, còn chưa hiểu? Nhanh lui ra!"
Lòng Lục Lệnh phi như rơi xuống đáy vực, chỉ cảm thấy hàn ý từng trận từng
trận dồn đến. Thiên tử vẫn thiên vị Chiêu Dương công chúa, ngay cả lời
nói ám sát lục hoàng tử nàng nói cũng không ngăn trở. Nàng ta tính là
gì? Con trai nàng ta lại tính là gì? Lục Lệnh phi cố nén nước mắt, nắm
lấy Lý Lệnh Chất tuổi còn nhỏ.
"Lệnh phi nương nương, lần sau chớ dẫn theo cửu đệ, hắn không nên quỳ vì những chuyện thế này." Chiêu
Dương công chúa lại mở miệng nói.
Mí mắt Lục Lệnh phi giật giật, hành lễ xong lập tức rời khỏi điện Thái Hòa.
Lúc Trịnh quý phi vào, vờ như không nhìn thấy gì, bà ta vái chào, mềm giọng nói: "Bệ hạ, thần thiếp sai người làm ít điểm tâm."
Minh Đức Đế đang bực bội trong lòng vì Lệnh phi, lúc thấy Trịnh Quý phi thì
thoáng dịu đi một chút, ông thản nhiên nói: "Mang lên đi." Nội thị nhận
điểm tâm trên tay Trịnh Quý phi, một phần đặt trước mặt thiên tử, phần
còn lại mang tới trước mặt Chiêu Dương công chúa. Tiểu nội thị phía sau
Chiêu Dương cầm chiếc đũa nếm một miếng, thấp giọng nói: "Không độc."
Trên mặt như bị người hung hăng tát một cái, Trịnh Quý phi tức giận đến ngực phập phồng. Bà ta đè nén khó chịu, ra vẻ dịu dàng cười nói: "Tạ nhị cô
nương lan tâm huệ chất, cùng tam công chúa đúng thật là trời sinh một
đôi."
Khóe mắt Minh Đức Đế giật giật. Nếu không phải nghe lời
quốc sư chỉ có phương pháp này mới có thể giúp Chiêu Dương kéo dài mạng
sống, sao ông có thể mang hòn ngọc quý trên tay mình gả cho một nữ nhân
bị người ta nghị luận? Hiện tại ông nghe được những lời ngôn luận đã bất mãn, nghe khen hai người trời sinh một đôi lại càng bất mãn. Trịnh Quý
phi như không biết, tiếp tục nói rất nhiều lời lấy lòng Chiêu Dương,
cuối cùng mới nói: "Tạ nhị cô nương không được nuôi lớn ở Hầu phủ, thần
thiếp phái hai ma ma giáo dưỡng đi, không ngờ mới một ngày đã trở về."
Minh Đức Đế còn chưa nổi giận, Chiêu Dương công chúa đã nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thật ư?"
Thấy có người tiếp lời, nụ cười của Trịnh Quý phi lại càng thêm diễm lệ, bà
ta nói: "Đúng vậy, hai ma ma kia không dạy dỗ được Tạ nhị cô nương."
Trong giọng nói bà ta có mấy phần châm chọc, nói Tạ Phù Sơ được nuôi lớn từ bên ngoài, còn nói ma ma giáo dưỡng không được, rốt cuộc là khen Tạ
Phù Sơ thông minh hay muốn nói nàng cử chỉ vô lễ, chỉ có bà ta rõ ràng.
Chiêu Dương công chúa không chút để ý đáp: "Quả thật là dạy dỗ không được."
Dừng một chút, nàng lại nói, "Nếu đã vậy, Quý phi nương nương cũng đừng
phái người trong cung nữa, đỡ phải để người ta chê cười, cho rằng người
trong cung nương nương không có bản lĩnh."
Trịnh Quý phi sửng
sốt, không ngờ lời nói của mình bị Chiêu Dương công chúa xuyên tạc như
thế, nụ cười bà ta cứng đờ, lại nói: "Tại sao tam công chúa lại nói
thế?"
"Rõ ràng như vậy chẳng lẽ nghe không hiểu sao?" Minh Đức Đế trầm giọng mở miệng nói, "Nếu dạy không được thì không cần quan tâm,
bớt đi ra ngoài làm mất mặt."
Chiêu Dương công chúa thấy vẻ mặt
kinh ngạc của Trịnh Quý phi, nhẹ nhàng cười. Nàng đứng dậy cúi chào Minh Đức Đế nói: "Phụ hoàng, hài nhi về trước."
Vẻ mặt Minh Đức Đế
dịu đi rất nhiều, gật đầu với Chiêu Dương công chúa, ông nói: "Có chuyện gì cứ để người bên dưới lo đi, về phần những lời đồn đãi vô căn cứ này, con không cần để trong lòng."
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Hài nhi hiểu được."
Những lời đồn đãi vô căn cứ nàng chưa từng để tâm, nhưng Tạ Phù Sơ lại để
tâm. Thủ đoạn của nàng có thể coi là quyền thế bức người, lấy oán trả
ơn, không biết nàng ấy còn tức giận hay không? Dù sao vẫn phải gặp mặt
trước.
"Tiểu thư, đây là thiếp mời của phủ Chiêu Dương công chúa." Ỷ Ngọc nhỏ giọng nói.
Tạ Phù Sơ xoa tay, lười biếng liếc mắt một cái, từng chữ cứng cáp như
thiết hoạ ngân câu*, lạc khoản** còn đề hai chữ "Lệnh Nghi".
*Thiết hoạ ngân câu: ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
**Lạc khoản: Dòng chữ nhỏ đề tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
Chiêu Dương công chúa am hiểu nhiều loại phong cách thư pháp.
"Tiểu thư, có đi không?" Ỷ Ngọc cũng nhìn ra được tiểu thư nhà mình đang tức giận Chiêu Dương công chúa, nàng ấy nín thở hỏi.
Tạ Phù Sơ cười, sóng mắt lưu chuyển, nàng hỏi ngược lại: "Đi, vì sao không đi? Đem cả quyển thoại bản "Phượng vu phi" kia theo."
Bán thoại bản tặng mực thuốc ở Bạch Ngọc Lâu cũng rất hữu dụng. Nhóm văn
nhân mặc khách ngay cả không muốn xem thoại bản kia, nhưng vẫn vô cùng
mong muốn thanh kim dược mặc của Bảo Hòa Đường. Thứ ngàn vàng khó cầu
này bây giờ chỉ có giá bằng một quyển thoại bản, ai lại không muốn? Phút chốc một trăm bản thoại bản bị tranh mua không còn. Mua được "Phượng vu phi", có người bèn thuận tay lật vài trang, bị những văn tự như nước
chảy mây trôi cùng những hình vẽ hấp dẫn kia lôi cuốn, lập tức đắm chìm
trong câu chuyện. Xem xong đương nhiên muốn tìm bằng hữu thảo luận,
thường xuyên qua lại, một trăm người có được "Phượng vu phi" kia trở
thành những người may mắn, ngày ngày có người cầu đến cửa.
Tin tức rơi vào tai công chúa ở phủ, Chiêu Dương công chúa thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
Trước khi Tạ Phù Sơ đến phủ công chúa, ngoại trừ "Phượng vu phi", còn mang
theo một hòm thuốc. Viên thuốc lần trước nàng đưa công chúa chỉ có thể
giảm bớt bệnh trạng, không thể trị tận gốc.
"Thế nào?" Tạ Phù Sơ
vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Chiêu Dương công
chúa, sắc mặt nàng ấy vẫn tái nhợt như tờ, thân thể trông thật gầy, như
thể sẽ bị gió thổi bay.
Tạ Phù Sơ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Độc tố vẫn còn, chỉ sợ nửa năm nữa sẽ không thể áp chế được."
Chiêu Dương công chúa như đã sớm biết kết cục này, sắc mặt nàng không đổi, thản nhiên nói: "Không sao cả, cứ như vậy đi."
Tạ Phù Sơ: "..." Nàng xem lại giá trị nghĩa hiệp bản thân tích lũy được,
còn lâu mới đủ đổi được một viên cứu mệnh hoàn. Thời gian nửa năm này dù nàng làm trâu làm ngựa chỉ sợ cũng không thể đổi. "Ta sẽ cố gắng hết
sức." Tạ Phù Sơ trầm tư hồi lâu mới mở miệng nói.
"Không cần thiết." Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng, lại nói thêm, "Sau khi ta chết, nàng sẽ tự do."
Lời này cũng không khác mấy so với bản thân nàng nghĩ, nhưng nghe Chiêu
Dương công chúa thản nhiên nói ra như thế, sao nàng lại cảm thấy một cỗ
lửa giận xông lên? Tầm mắt Tạ Phù Sơ lạnh lẽo, thấy xung quanh không có
ai, nàng kề sát bên tai Chiêu Dương công chúa, nói như hờn dỗi: "Vậy thì tốt."
Chiêu Dương công chúa: "..."
Nhận ra Tạ Phù Sơ tức
giận, Chiêu Dương công chúa nhanh chóng thay đổi đề tài, vờ như không
chút để ý nói: "Mấy ngày gần đây nàng làm gì ở Hầu phủ?"
Tạ Phù Sơ thu lại vẻ mặt, đáp: "Đọc sách."
Chiêu Dương công chúa tỏ vẻ hứng thú, thân mình nghiêng về phía trước, hỏi: "Không biết là sách gì?"
Tạ Phù Sơ cười cười nói: "Thoại bản có tranh vẽ, một ít chuyện xưa phố chợ thôi."
Chiêu Dương công chúa hỏi: "Ồ? Kể về cái gì?"
Tạ Phù Sơ đáp: "Kể về một công chúa bị rơi xuống vách núi được một thần y
mai danh ẩn tích cứu, công chúa vừa gặp đã thương thần y, nhưng thần y
một lòng hành y cứu đời, không quan tâm vinh hoa phú quý. Hơn nữa thần y thân là nữ nhân, nàng ấy cũng không bằng lòng phá vỡ luân thường đạo
lý. Công chúa bất chấp quấn lấy, thần y dần bị chân tình của công chúa
cảm hóa, cuối cùng hai người ở bên nhau. Công chúa từ bỏ vinh hoa phú
quý, cùng thần y tiêu dao giang hồ."
Chiêu Dương công chúa: "..."
Tạ Phù Sơ lại cười tinh nghịch, nói: "Công chúa, hay là ta đọc một chút cho người nghe?"
Chiêu Dương sao lại không biết tâm tư của Tạ Phù Sơ, nàng cười bất đắc dĩ, đáp: "Được."
Tạ Phù Sơ lấy "Phượng vu phi" ra, tùy tay lật, mở miệng nói: "Vậy bắt đầu
từ "Phong nguyệt thiên" đi." Nàng liếc mắt sang Chiêu Dương công chúa,
ra vẻ đọc sách,
"Gửi cánh hạc lên trời. Sân xuân vắng lặng, cỏ
hoa đua nhau khoe sắc. Gió thổi giữa rừng trúc, mưa rả rích. Thềm đá
xanh vết rêu, đôi én bay, lại về, bùng lên cảm xúc mới. Nhờ ai đến nơi
này, truyền một câu thơ đoạn trường. Ngón tay ngọc nào khẽ vuốt, như
thiên phong ủng tuyết, càng quyến rũ. Chuyện mất hồn đêm qua, dưới ánh
đèn, lại đẹp đẽ. Còn nhớ những thanh âm trầm thấp, giai khách Vũ Lăng,
khi lại thăm đến vùng sâu thẳm. Lại nói hai người này, nhất thời động
tình cuối cùng khó kìm nén..."