Bởi vì một nhóm quý nữ đi du ngoạn trong chùa, một bộ phận binh lực đã
bị phân ra. Mục đích thực sự của thích khách là ám sát Chiêu Dương công
chúa, cho nên nhóm quý nữ dù bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, mất hết hứng
thú tham quan, cũng không có ai bị thương.
Cuối cùng chỉ để lại mấy thị vệ canh giữ bên người các nàng ấy, còn lại nhanh chóng lao đến sau núi.
"Này, này ---" Thường Bình vẻ mặt bối rối.
"Công chúa và Phù Sơ còn ở sau núi, cũng không biết thế nào!" Nguyên Bích Vu
giậm chân, có chút lo lắng, hận không thể đi đến nhìn xem.
Khách hành hương trong chùa đã tản đi, nhóm tiểu hòa thượng cùng nhau chạy, không ngừng niệm "A di đà phật".
"Chuyện này không bình thường." Hoắc Thanh Châu là trấn định nhất, nàng là con
nhà tướng, thông thạo một chút công phu quyền cước. Nàng thấp giọng nói, "Người bày bố có thể biết chuyện chúng ta ra ngoài du ngoạn, như vậy
càng dễ gây nên hỗn loạn. Lấy tâm tính của công chúa, không có khả năng
để thị vệ bỏ mặc chúng ta." Nàng không dám tiết lộ hành tung công chúa,
nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được.
Nếu chỗ công chúa có
chuyện không hay xảy ra, thánh thượng tuyệt đối sẽ không tốt. Rất nhiều
thứ các nàng không thể can thiệp vào, vậy xem xem thánh thượng có thể
tra ra được gì không.
Thích khách không tìm được nơi Chiêu Dương
công chúa trốn, hơn nữa cứu binh đã quay về, bọn chúng nhanh chóng lui
lại. Còn những thích khách bị bắt được cũng tự sát tại chỗ, vốn không để người ta hỏi ra được gì.
Lúc thị vệ tới, Tạ Phù Sơ đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, Chiêu Dương công chúa uống xong một viên thuốc thì mệt
mỏi, dứt khoát tựa vào vai Tạ Phù Sơ ngủ. Tạ Phù Sơ ra hiệu chớ lên
tiếng với thủ vệ bên ngoài, nàng bế ngang người Chiêu Dương, cẩn thận
chui ra khỏi sơn động.
Thị vệ: "..." Tạ nhị cô nương không giống những khuê tú khác chút nào!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể nán lại chùa được. Thấy
thân thể Chiêu Dương công chúa không có việc gì, liền lập tức quay về
cung, ngay cả Tạ Phù Sơ cũng bị mang lên xe ngựa.
Thiên tử biết
việc này quả nhiên tức giận vô cùng, tức khắc triệu thái tử vào cung,
bắt hắn phải tra ra hung thủ. Tạ nhị cô nương vì cứu được công chúa,
được ban cho rất nhiều lễ vật.
"Tiểu Bát nghĩ thế nào?" Giữa đôi
mày thái tử lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn xoa ấn đường, kìm nén phẫn nộ, tiếp
tục nói. "Đều là tử sĩ, tra không được."
"Chuyện này đã nằm trong dự kiến." Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, không chút để tâm nói, "Chi
bằng đại ca hỏi thị vệ một chút xem có người nào đã đến." Ngừng một
chút, nàng lại như không có việc gì nói, "Tấn Quốc công phu nhân sinh
bệnh à? Muội thấy Lục thế tử đi cầu phúc cho bà ấy."
Thái tử nghe vậy ấn đường khẽ nhíu, đáp: "Thật có chuyện này ư? Tấn Quốc công là
nguyên lão ba triều, đương nhiên ta phải đi thăm hỏi ân cần." Thái tử
nói với Chiêu Dương công chúa rồi vội vàng rời đi. Đến khi người đi rồi, Tạ Phù Sơ mới đi ra từ nội điện, cầm một phương thuốc mới đưa cho Chiêu Dương.
"Đa tạ." Chiêu Dương nhìn Tạ Phù Sơ, nhẹ giọng nói. Toàn
bộ mạng sống của nàng đều dựa vào những bảo vật trong trời đất, nhưng
nàng cũng chưa từng cam lòng. Nàng không muốn tin chuyện quỷ thần, gặp
một người như vậy, rốt cuộc có nên thử một lần không? Nàng lại liếc mắt
nhìn Tạ Phù Sơ vẻ mặt bình thản, trong lòng bồi thêm một câu "Thật xin
lỗi".
Tạ Phù Sơ bị người trong cung đuổi về Hầu phủ.
Hầu
phủ đã sớm nghe được tiếng gió, sợ bị liên lụy đến. Nghe thấy Tạ Phù Sơ
trở về cũng không muốn ra cửa đón. Đại thái giám trong cung nở nụ cười,
lập tức cáo từ. Gia đinh ở cửa hỗ trợ mang những vật phẩm trong cung ban cho đưa vào trong viện của Tạ Phù Sơ.
Trong đại đường, Quốc công phu nhân và Hầu phu nhân đều ở đó, khuôn mặt bọn họ nghiêm trọng nhìn
Tạ Phù Sơ trở về, tư thái như tam đường hội thẩm*. Tạ Phù Sơ kể lại đơn
giản sự việc trải qua, bọn họ mới thoáng yên tâm lại. Nhưng vừa thở
phào, bọn họ đã chú ý đến vấn đề khác.
*Tam đường hội thẩm: ba quan trên của ba bộ ngành đồng thời cùng thẩm tra xử lý một vụ án.
"Con nói trong cung ban thưởng sao?" Vương thị dò hỏi.
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Nếu đại tỷ và muội muội cần,
cứ đến trong viện của con lấy." Nàng nói xong, Tạ Phù Phong đã giật
mình. Nàng ta nhớ lại sự khuất nhục uất ức ở hội hoa.
"Trong cung thưởng cho nhị muội muội, bọn ta làm sao dám động." Tạ Phù Phong miễn cưỡng cười.
"Ừ." Tạ Phù Sơ gật gật đầu. Tạ Phù Phong còn tưởng rằng Tạ Phù Sơ sẽ ra vẻ
một chút, nào nghĩ đến "ừ" một cái là xong việc. Nàng ta trố mắt nhìn Tạ Phù Sơ, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Tạ Phù Sơ trở
lại trong phủ một đêm yên giấc, ngày hôm sau đã nghe được tiếng gió bên
ngoài truyền đến. Việc này không biết thế nào tra được trên đầu nhị
phòng của Thôi gia, hiện tại chủ quản của Thôi gia đang cảm thấy bất an. Quan hệ của hai phòng không tồi, nhị phòng gặp rủi ro, đại phòng cũng
gấp đến độ không được. Đại tẩu Thôi Trưng của nàng sáng sớm đã ngồi xe
ngựa về nhà mẹ đẻ.
Nghe được tin tức này, Tạ Phù Sơ có chút kinh
ngạc. Nàng nhíu mày, thầm nghĩ, đúng là trong chùa có gặp Thôi gia công
tử, nhưng không phải hắn đi cùng Lục gia dâng hương cầu phúc sao? Chỗ
Thôi gia cô nương cũng không nhìn ra được gì, hẳn là nàng ấy không biết
công chúa ở đó.
Việc này nói là có quan hệ cùng Hầu phủ nhưng
cũng chẳng quan hệ gì, nói không quan hệ lại cũng có chút quan hệ như
vậy, dù sao sáng sớm tất cả mọi người đều bị gọi đến. Lão Định Dũng Công Tạ Vận không tiếp xúc với bên ngoài cũng đã lộ mặt trước con cháu. Đứa
con thứ hai và thứ ba được yêu thương coi trọng đã mất sớm, con cả ngu
ngốc không hiểu biết, con thứ tư say mê cầm kỳ thư họa không lòng dạ
chính vụ, ông ta đã phải lao tâm lao lực quá độ, sau khi về hưu liền ở
ẩn không ra, cũng không quản chuyện trong phủ.
"Dựa vào sự thiên
vị của thánh thượng đối với Chiêu Dương công chúa, nếu có quan hệ cùng
Thôi gia, đại phòng nhị phòng có lẽ đều không thể giữ được." Lúc Tạ Vận
nói lời này nhìn thẳng Tạ Phù Tô, trầm giọng nói, "Gọi vợ con trở về,
đừng đến Thôi gia nữa." Tạ gia sợ là khó có thể khôi phục lại như trước, nói ông ấy ích kỷ cũng được, nói ông ấy vô tình cũng thế.
Tạ Phù Tô thở dài một hơi nói: "Nàng ấy đã về bên đó rồi."
Trịnh thị trách cứ nói: "Thật hỏng việc!" Bà ta lại chuyển hướng về phía Tạ
Phù Sơ, trầm giọng hỏi, "Lúc đến chùa còn có nhị cô nương Thôi gia?"
Tạ Phù Sơ nói: "Vâng."
"Hay rồi." Tạ Phù Phong than thở một tiếng, "Sợ là đã thành tòng phạm rồi."
"Tỷ tỷ nói bậy bạ gì đó?" Tạ Phù Sơ nhíu mày, lạnh lùng nói, "Thánh thượng
còn chưa định tội Thôi gia, chẳng qua là tìm được manh mối từ Thôi gia,
tỷ biết gì ư? Lời này để người khác nghe thấy còn cho rằng chúng ta đang bất mãn với Thôi gia."
"Đây không phải chuyện rõ ràng sao? Bằng
không sao quan binh lại đến Thôi gia?" Tạ Phù Phong không phục nói. Nàng ta lại quay sang nói với huynh trưởng nhà mình, "Đại ca, huynh vẫn nên
gọi đại tẩu trở về đi!"
Tạ Vận nghe vậy cũng giương mắt nhìn Tạ Phù Sơ, ông ta cũng biết chuyện
huyết mạch Hầu phủ lưu lạc, nhưng không để ý tới. Hiện giờ xem ra đứa
cháu gái ruột này có vẻ trầm tĩnh hơn Tạ Phù Phong, chẳng trách Chiêu
Dương công chúa lại đối xử khác biệt với nàng như vậy.
Hầu phủ đã sai người hỏi thăm tin tức, nhưng những tin tức họ nhận được đều là
những tin đồn vô bổ, thậm chí còn mâu thuẫn với nhau. Cuối cùng vẫn phải đợi Thôi Trưng trở lại, bọn họ mới biết được chút sự tình.
Chuyện Chiêu Dương công chúa gặp chuyện quả thật có chút quan hệ với Thôi gia.
Thôi Cung là viên quan nhỏ trong vệ quân, rất nhiều thị vệ trong chùa là cấp dưới của hắn. Sau khi nghe tin có thích khách, hắn lập tức quay lại
phái một nhóm người đi bảo hộ mấy vị quý nữ đang du ngoạn. Hắn nghĩ một
đám ô hợp như vậy vốn không thể đến gần công chúa được.
Thánh
thượng soi ra chính là lỗi này, con cái của trọng thần sao có thể so
được với hòn ngọc quý trên tay hắn, ông ta lập tức hạ chỉ cách chức Thôi Cung.
Người Thôi gia bởi vậy mà một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ sợ bị nói thành thông đồng cùng thích khách, vậy sẽ không thể giải thích nổi.