Cũng chính lúc đó, một tay Tần Uyển Uyển chém một phát vào cổ hắn.
Giản Hành Chi "loảng xoảng" một cái, gục lên bàn.
Tần Uyển Uyển túm túi Càn Khôn trong tay hắn đi, đứng thẳng dậy, hai tay
chống nạnh: " Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta còn không thu thập được ngươi?"
Nói xong, Tần Uyển Uyển lại ăn một viên
đan tỉnh rượu, quay đầu nói với Nam Phong vẫn đang tránh ở chỗ tối: "Dựa vào địa chỉ trong hòm, ngươi đưa hắn với hòm qua đi."
"Hả?" Nam Phong bị biến cố đột nhiên xảy ra làm cho sợ ngây người, không thể tin được: "Tống... đưa đi?"
Tần Uyển Uyển không để ý hắn ta giật mình, lấy một cái túi nhỏ trong túi
Càn Khôn ra, nhét vào trong ngực Giản Hành Chi, vỗ vai hắn.
"Tiền cùng văn tự bán mình ta đều cho ngươi hết, Giản Chi Diễn, ta cũng coi
như đền đáp xứng đáng cho ngươi, về sau tự giải quyết cho tốt đi."
Tần Uyển Uyển nói xong đứng thẳng dậy, nhìn trời vừa sáng, thất tha thất
thểu đi ra ngoài: "Ta đi tìm Bách Tuế Ưu trước, sau khi ngươi đưa hắn
lên xe ngựa, trực tiếp đến Thiên Kiếm tông tìm người, nói rằng ta đã tìm thấy được Thiên Lưu. Cảm nhận được vị trí của ta, dẫn người đến tìm
ta."
Nam Phong nghe xong mơ hồ, chờ khi Tần Uyển Uyển đi rồi, hắn ta mới kịp phản ứng lại, ngơ ngác trả lời: "Vâng"
Sau đó hắn ta quay đầu, nhìn Giản Hành Chi đang nằm sấp trên bàn, hắn ta nhịn không được có chút bi thương.
Nam nhân.
Nam nhân yêu một nữ nhân.
Thật sự rất thảm!
Cũng mặc kệ như nào, vẫn phải thực hiện nhiệm vụ của chủ nhân, hắn ta cõng
Giản Hành Chi lên, khiêng hòm, dựa vào chỉ thị của Tần Uyển Uyển, tất cả đều đưa đến phố Vạn Sự được chỉ thị.
Chỗ đó đã có người đến
người đi, rất nhiều người đều đã lên xe ngựa, bởi vì Giản Hành Chi hôn
mê, nên được sắp xếp vào trong chiếc xe ngựa tốt nhất. Hắn là người cuối cùng, người vừa đến, xe ngựa đã bắt đầu lên đường.
Mà Tần Uyển
Uyển nửa say đi đến cửa thành, thấy Bách Tuế Ưu chờ ở cửa thành, Tần
Uyển Uyển nở nụ cười ngượng ngùng với Bách Tuế Ưu: "Xin lỗi Bách đạo
hữu, đêm qua ta uống nhiều rồi, có thể ta sẽ ngủ một lúc ở trên xe
ngựa."
Nói xong, hắn ta vươn tay về phía Tần Uyển Uyển: "Lý cô nương, lên xe đi."
Tần Uyển Uyển nắm lấy tay Bách Tuế Ưu lên xe ngựa, mới vừa lên, lập tức cảm giác mệt mỏi vọt đến, dựa lên vách xe ngựa, ngủ.
Hai xe ngựa đi về hai hướng khác nhau, đợi đến khi mặt trời hoàn toàn mọc
lên, Giản Hành Chi chợt tỉnh lại, hắn đứng dậy, phát hiện một đám người
ngồi xung quanh. Những nam nhân này đều xanh xao vàng vọt, mặc vải
rách áo gai, có chút tò mò nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi chen ra khỏi đám người, vén rèm xe lên, thì thấy con đường mà hắn không quen.
Hắn vừa động, đã cảm giác trong ngực có cái gì đó, sau khi nhanh chóng lấy
túi Càn Khôn ở trong ngực ra, hắn sờ trong túi Càn Khôn, phát hiện có
rất nhiều linh thạch và khế ước bán mình của hắn, cùng với một phong
thư.
Hắn lấy thư ra, phát hiện là "Tần Vãn" viết.
"Chi Diễn yêu quý, khi nhìn thấy phong thư này, chắc ngươi đã ở trên đường.
Ta biết ngươi không hiểu được hành vi của ta, vì sao nhất định phải để
ngươi rời đi, kỳ thật, đây đều là vì ta đã không còn là ta.
Có
một ngày ta tỉnh lại, phát hiện thế giới này đại biến, ta mãi không phải là Tần Vãn mà ngươi yêu, mà người, cũng không còn là Chi Diễn mà ta
yêu.
Chúng ta đã thay đổi rất nhiều, ta hy vọng, trước khi chúng
ta ghét nhau, có thể giữ lại chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng, mỗi khi
ta nhớ đến ngươi, ngươi ở trong lòng ta, vẫn là Giản hành Chi dịu dàng
nhất, xinh đẹp nhất, thiện lương nhất.
Ta tìm cho ngươi một công
việc tốt, ngươi sẽ có tiền lương ổn định, sự nghiệp ổn định, trong cuộc
sống của ngươi, tìm được loại hạnh phúc của chính ngươi.
Mong chúng ta sẽ không oán hận nhau, vĩnh viễn yêu nhau.
Tần Vãn của ngươi."
Nhìn thấy phong thư này, Giản hành Chi lâm vào trầm tư.
666 thở dài; "Ai, nhất định là nàng thay lòng đổi dạ, cảm thấy ngươi không
dịu dàng như trong trí nhớ của nàng, mảnh mai như vậy."
"Ta còn không đủ dịu dàng sao?"
Giản Hành Chi nhíu mày, 666 không nói chuyện, một lúc sau, nó mới an ủi Giản Hành Chi: "Thật ra nàng tìm cho ngươi công việc rất tốt, ta cũng muốn,
đây cũng là một loại tình yêu."
Vừa dứt lời, xe ngựa chợt dừng.
Một giọng nam thô lỗ truyền vào: "Xuống dưới! tất cả đều xuống dưới!"
Mọi người xung quanh lần lượt đi xuống, Giản Hành Chi cũng nhảy xuống theo, đi một lúc, mới phát hiện bọn họ đang đứng trước một cái động cực lớn.
"Tất cả chia nhau ra đứng, bộ dạng đẹp thì đưa qua cho Thiên Lưu đại nhân,
bộ dạng xấu thì từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thợ mỏ của quặng
mỏ Thiên Sơn! Quặng mỏ Thiên Sơn sẽ không bạc đãi các ngươi, chúng ta
cam đoan mỗi bữa cơm sẽ có một cái bánh mì, mỗi ngày ở quặng mỏ tám giờ, làm việc ổn định, vĩnh viễn không nghỉ!"
"Hoan nghênh các ngươi! Nô lệ mới!"
Giản Hành Chi: "...."
"Đây chính là," Giản Hành Chi nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch khiêng cây chùy trước mặt, xiết chặt nắm tay: "Công việc tốt nàng nói."
Tác giả có lời muốn nói:
【 tiểu kịch trường 】
Giản Hành Chi: Đã nói là tiến vào đơn vị quốc gia cơ mà, sao ngươi lại đi sắp xếp ta dưới mỏ.
Vạn Sự phường: Mỏ thương, cũng là đơn vị quốc gia.
Nhắc nhở một chút:
Thiên Lưu xuất hiện ở bên trong chương 11, hệ thống bố trí cho Giản Hành Chi 3 cái nhiệm vụ, cái thứ nhất là gây tai hoạ, cái thứ hai là bắt lấy Sắc
Ma Thiên Lưu, giúp nữ chính đánh bại Thiên Lưu, thu hoạch được bảo vật
'Thiên Diện', cái thứ ba là làm nữ chính chân thành thật ý nói ra câu
'Ta sẽ bảo vệ ngươi đến lúc phi thăng '
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~