Tần Uyển Uyển mới vừa rời đi, Giản Hành Chi lập tức xác nhận với 38:
"Nếu ta không làm thay đổi một phần lớn nội dung cốt truyện, không để
nàng ta biết năng lực của ta vượt qua phạm vi của "Giản Chi Diễn", sẽ
không có vấn đề gì đúng không?"
"Đúng." 38 nhanh chóng biểu hiện: "Ngài chỉ cần yếu đuối hơn một chút là được rồi."
Giản Hành Chi không trả lời, chỉ nhón chân, trực tiếp nhảy lên cửa động, đuổi theo Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cẩn thận đi đến cạnh cửa, vừa đến cửa, sử dụng thần thức nhìn rõ kết giới xung quanh cửa.
Thật ra nàng cũng không hoảng, nhớ lại một chút pháp trận mà mẫu thân nàng
dạy, sau khi nâng lòng bàn tay lên vẽ ra một pháp trận, dán lên trên kết giới.
Một lúc sau, kết giới biến mất không tiếng động, Giản Hành Chi ở phía xa xa nhìn thấy, hơi nhíu mày.
Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, lọt vào tầm mắt là một quan tài băng
nằm chính giữa sảnh lục giác, xung quanh quan tài có dựng thẳng sáu
thanh kiếm của Thẩm Tri Minh, phía dưới là trận pháp của Quân Thù, còn
có kết giới của Tống Tích Niên che đậy tầng tầng lớp lớp, có thể nói là
được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, phòng hộ rất mạnh.
Tần Uyển
Uyển dùng thần thức thấy phòng hộ này, vững vàng đứng bên ngoài pháp
trận của Tống Tích Niên, Giản Hành Chi lặng lẽ quay người lên xà ngang,
từ trên nhìn xuống Linh Lung Các.
Cách khoảng chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy được Tô Nguyệt Li đang nằm trong quan tài băng.
Nàng ta nhắm hai mắt lại, hai tay đặt giữa bụng, giống như chỉ đang ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt như hoa đào.
Tần Uyển Uyển đứng xa xa đánh giá nàng ta.
Nàng ta hoàn toàn khác Tần Vãn, Tần Vãn là mắt phượng môi mỏng, ngũ quan
nhạt nhẽo, nhìn qua là thấy cao quý lãnh diễm, là người không thể trêu
chọc. Mà Tô Nguyệt Li lại có bộ dáng linh hoạt khiến nhiều người yêu
thích, mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, bờ môi đẫy đà xinh đẹp, liếc
mắt nhìn qua, đó là hình tượng em gái nhà bên khiến nam nhân khó có thể
khống chế được.
"Không bị thương mà."
Tần Uyển Uyển dùng
thần thức quét một vòng toàn thân Tô Nguyệt Li, không khỏi có chút kỳ
quái. Ngoại trừ thức hải hơi dao động, cả người Tô Nguyệt Li đều không
có gì dị thường.
Nàng nhớ lại nội dung cốt truyện.
Bởi vì
nội dung cốt truyện là kiếp trước của Tần Vãn, thật ra nội dung cốt
truyện cũng không đầy đủ, giống như đoạn thời gian Tô Nguyệt Li hôn mê, ở trong trí nhớ của Tần Vãn, chỉ là Tô Nguyệt Li vô tội hôn mê, nàng bị
điều tra, sau đó nàng nói mình giết Thanh Long, trong thân thể có một
viên Long đan, Thẩm Tri Minh dưới tình huống biết rõ nàng vô tội mà giết nàng, đào Long đan cho Tô Nguyệt Li dùng, Tô Nguyệt Li có được Long
đan, không bao lâu sau thì tỉnh lại, tu vi tăng lên rất nhiều, từ Trúc
Cơ trực tiếp vào Nguyên Anh.
Nhưng vì sao Tô Nguyệt Li hôn mê,
mãi cho đến cuối cùng Tần Vãn cũng không biết, về sau có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Li, Tô Nguyệt Li nói cũng không rõ lắm, thật lâu sau nữa, chuyện này lại đổ lên đầu Tần Vãn.
Mà nếu như Tô Nguyệt Li biết thì sao?
Suy nghĩ của Tần Uyển Uyển quay về, dựa theo loại suy nghĩ có một không hai của Mary Sue, Tô Nguyệt Li rơi xuống vách núi hôn mê, không có khả năng cái gì cũng không thấy, nếu Tô Nguyệt Li nói dối, nàng ta đã thấy mà
lại không nói cho người khác, vậy là cái gì đây?
Chuyện này chắc
chắn là chuyện mà Tô Nguyệt Li không muốn cho người khác biết, mà trong
cuộc đời Tô Nguyệt Li, ngoại trừ nội dung cốt truyện thì 90% đều có liên quan đến nam nhân, mà nam nhân nàng ta không muốn nhắc đến nhất, hình
như là...
Thành hoang thiếu chủ Ninh Bất Tu.
Trong trí nhớ của Tần Vãn thì người nam nhân này từng công khai với thiên hạ có hôn
ước với Tô Nguyệt Li, nói rằng hắn ta và Tô Nguyệt Li đã sớm bái thiên
địa, được chân truyền Ninh thị bọn họ, đã giao hòa với thần thức của hắn ta.
Nhưng lúc đó người theo đuổi Tô Nguyệt Li như cá chép vượt
sông, làm sao nàng ta có thể trở thành thê tử của nam nhân nào đó, vì
thế đối với chuyện này thì thề thốt thì phủ nhận, thẳng đến lúc Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, sau khi bảo vật của hắn ta rơi vào tay Tô Nguyệt Li, Tô Nguyệt Li có thể lấy ra từ thần thức, mọi người mới xác nhận
thần thức của Tô Nguyệt Li và Ninh Bất Tu chính xác đã giao hòa.
Nhưng lúc nào thì Tô Nguyệt Li quen biết Ninh Bất Tu?
Hơn nữa, phương thức tu hành của Ninh gia rất đặc thù, nghe nói khi giao
hòa thần thức cùng Ninh thị, có khả năng đạt được một nửa tu vi của Ninh thị, nếu quá trình nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu hơn nữa là mấy
năm, lúc nào thì Tô Nguyệt Li có một đoạn thời gian dài làm chuyện này
với Ninh Bất Tu như vậy?
Tần Uyển Uyển tự hỏi, ánh mắt không tự chủ được rơi trên đầu Tô Nguyệt Li.
Thức hải là nơi bí mật nhất của một người, ở Tu Chân giới, trừ khi sử dụng
loại thủ đoạn lục soát thần tàn khốc, nếu không thức hải của một người
sẽ không thể có người ngoài bước vào.
Mà "lục soát thần" sở dĩ đã tàn độc, nguyên nhân căn bản là ở đây, sau khi sử dụng xong, phần lớn
thức hải sẽ bị hư tổn, điên điên ngây ngốc.
Thẩm Tri Minh cũng tốt, Quân Thù cũng tốt, bọn họ đều sẽ không sử dụng lục soát thần với Tô Nguyệt Li.
Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Li bất tỉnh, là vì thần hồn bị nhốt trong thức hải, không muốn tỉnh lại thì sao?
Nếu quả thật là như thế, vậy Tô Nguyệt Li không chỉ biết tất cả mọi chuyện
xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, biết Quân Thù, Tống
Tích Niên vì nàng ta mà nổi điên, biết bọn họ lấy Long đan của Tần Vãn,
biết bọn họ lo lắng sốt ruột, nàng ta còn có thể ở trong thức hải ân ái
với Ninh Bất Tu quan sát tất cả....
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển không kìm được mà thấy có chút ghê tởm.
Nàng lại không nghĩ nữa, do dự một lúc, lập kết giới chặn âm thanh.
Giản Hành Chi hơi nghi ngờ nhìn nàng làm những việc này, chỉ thấy sau khi
Tần Uyển Uyển lập xong kết giới, lấy ra một cây sáo trong túi Càn Khôn.
Trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người, rất khó.
Nhưng nếu sử dụng vật trung gian nào đó, như mùi hương, âm nhạc, vào tình
huống mà cường độ thần thức cao hơn đối phương, có thể đi vào thần thức
của người khác.
Nhưng đây là thủ thuật của Tiên giới, trong thế giới nhỏ bé sao lại có biện pháp này?
Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng mình, nhìn Tần Uyển Uyển thổi sáo.
Khi tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm hai mắt lại, cảm giác mình đang
đứng trước cửa của một tòa thành, cửa rất nặng, hình như có ngàn quân,
Tần Uyển Uyển dùng sức đẩy về phía trước, cùng lúc đó, tiếng sáo của cô
càng ngày càng gấp.
Giản Hành Chi nghe tiếng sáo, thử từ đó nghe
ra là của nhà ai phái nào, nhưng còn chưa xác định được nguồn gốc, chợt
nghe thấy một tiếng tiêu sắc bén từ bên ngoài đánh vào, mang theo một cỗ linh lực cuồn cuộn mãnh liệt đánh về phía Tần Uyển Uyển!
Giản
Hành Chi nhảy xuống từ trên xà ngang, kết trận trên tay, ôm lấy Tần Uyển Uyển vào lòng, đồng thời đưa tay kết ấn sau lưng Tần Uyển Uyển.
Cổng lớn tòa thành trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm vỡ vụn, tiếng sáo mang theo linh lực hung hăng bắn về phía tiếng tiêu mang theo linh lực.
Cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ,
nàng chỉ coi được một tấm vải vẽ tranh sơn dầu, trên tấm vải vẽ tranh
sơn dầu là một tòa thành băng tuyết, một cô nương mặc váy màu hồng phấn
chạy vụt qua, nàng ta quay đầu lại, giống như đang nói chuyện với ai đó.
"Bất Tu." Nàng ta vui vẻ hô: "Tới bắt ta đi, nếu bắt được ta thì ta chính là của chàng."