Ngày Thứ Bảy Mươi
Dương Thư Dật để đũa xuống, dùng hai bàn tay bao bọc chặt chẽ tay Thiệu
Ngô và chà xát tới lui. Vết chai rất nhỏ nơi lòng bàn tay hắn cọ lên mu
bàn tay Thiệu Ngô, làm cậu chốc chốc lại thấy ngứa.
Thiệu Ngô
ngây ra vì không ngờ Dương Thư Dật sẽ làm vậy, thế mà hắn cứ như chẳng
có chuyện gì, còn có tâm tư hỏi cậu: "Sao cậu không đeo găng tay? Không
lạnh à?" Hắn vừa hỏi vừa tăng cường độ, làm Thiệu Ngô nóng bừng từ lòng
bàn tay đến hai má như viên kẹo sữa Vượng Tử được ngâm trong nước sôi.
"Hửm?" Hắn thoáng cúi đầu, rồi giọng nói bỗng trở nên nghiêm nghị: "Cậu sốt à?"
"Không..."
"Vậy sao mặt đỏ thế."
"Ôi chao Thiệu Ngô đỏ mặt kìa!" Lúc này Thậm Kỳ cũng lại gần, hỏi bằng
giọng nói đầy nội lực của một học sinh thanh nhạc, "Dương Thư Dật, cậu
trêu Tiểu Thiệu à?"
Cô bạn không hét lên còn tốt, vừa hét là các bạn xung quanh đều quay đầu nhìn sang. Mặt Thiệu Ngô bởi vậy càng nóng
ran, làm cậu thực sự muốn đào cái hố chui xuống.
"Trêu gì đâu." Dương Thư Dật nói như không có chuyện gì, "Tay cậu ấy lạnh cóng nên tôi vò giúp thôi."
Một bạn nữ khác cười trêu: "Thiệu Ngô ngoan thế, đưa tay cho cậu ấy vò luôn."
Thiệu Ngô: "..."
Dương Thư Dật xoa mạnh vài lần rồi buông tay: "Tốt rồi. Đi xe đạp phải đeo găng tay đấy."
"Hôm nay đi gấp quá nên quên mất." Thiệu Ngô lí nhí như muỗi kêu, "Cậu nhớ làm bù bài văn."
Sau khi về chỗ, mặt Thiệu Ngô đỏ ửng suốt cả tiết tự học sáng. Thực ra giữa các bạn nam với nhau thì chuyện thế này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hai đứa con trai thân thiết thậm chí có thể ngồi lên đùi nhau đùa giỡn,
nếu bọn con gái xúm lại ồn ào còn có thể hôn một cái.
Sau khi lớn lên Thiệu Ngô mới hiểu, thực ra ở tuổi dậy thì phần lớn hành động thân
mật giữa người cùng giới không xuất phát từ tình cảm - tất nhiên không
phải - đa số bạn nam đều là trai thẳng. Có điều khoảng thời gian ấy đang trải qua cái tuổi đầy kích động, vừa bị áp lực đến không thở nổi vì
việc học vừa không có cơ hội tiếp xúc thân mật với bạn khác giới nên chỉ đành giải toả chút đỉnh nhờ việc đùa giỡn với bạn cùng giới. Hơn nữa,
cũng chính vì họ thẳng nên mới có thể gần gũi mà không vướng mắc trong
lòng.
Thế nhưng Dương Thư Dật thậm chí không được tính vào
trường hợp này. Hắn chỉ đơn thuần coi Thiệu Ngô là bạn, đơn thuần cảm
thấy tay Thiệu Ngô quá lạnh và đơn thuần thể hiện lòng tốt.
Đáng tiếc, đây là lý lẽ mà rất lâu về sau Thiệu Ngô mới thấu hiểu.
Sau hai tiết học, nhiệt độ trên hai má cuối cùng cũng hạ hoàn toàn, nhưng
tay vẫn ấm, cảm giác thô ráp trên lòng bàn tay Dương Thư Dật vẫn chưa
tan.
Năm nay ăn Tết muộn nên đến tháng hai năm sau mới nghỉ đông. Bởi vậy, vào Tết Dương lịch trong lớp vẫn không có không khí căng thẳng khi thi cuối kì cận kề. Lớp trưởng bật mí rằng trường sẽ cho mỗi lớp
bốn hộp quýt ngọt, hai hộp táo và đủ loại kẹo. Tuy còn một tuần mới liên hoan Tết Dương nhưng bọn học trò đã hào hứng vô cùng, đặc biệt là lớp
Xã hội như lớp 1. Học sinh năng khiếu thì khỏi nói, ai học thanh nhạc
thì chuẩn bị hát, ai học vũ đạo chuẩn bị nhảy, thậm chí học sinh thể dục chạy cự li dài như Chu Tinh Tinh cũng bị một bạn học vẽ kéo đi tập kịch tình huống.
Chu Tinh Tinh dỗ dành Thiệu Ngô: "Cậu với chị San hát đệm cho bọn tớ đi mà, hát một đoạn ngắn thôi."
Thiệu Ngô vốn từ chối, nhưng Chu Tinh Tinh khép nép cầu xin hai ngày nên
không đành lòng, chẳng còn cách nào ngoài đồng ý. Không biết cô nàng
dùng cách gì mà thuyết phục được chị San, cô giáo tiếng Anh Lưu San, vậy là trong buổi liên hoan Thiệu Ngô sẽ song ca cùng cô.
Vở kịch
tình huống thuộc thể loại hài kịch, trong đó có đoạn nam chính tỏ tình
nữ chính bị từ chối. Nội dung tuy cũ rích nhưng cực kì hài hước nhờ
những động tác và lời thoại phóng đại. Ở đoạn tỏ tình bị từ chối này,
Thiệu Ngô và chị San sẽ hát bài "Si Tâm Tuyệt Đối" của Lý Thánh Kiệt.
"Si Tâm Tuyệt Đối" là một ca khúc có giai điệu dễ nhớ và không khó hát, bởi vậy Thiệu Ngô luyện mấy lần là quen. Mấy buổi tối trước liên hoan, cậu
hay khẽ ngân nga giai điệu bài hát mỗi giờ tan học khi cậu đi cùng Dương Thư Dật đến cổng trường.
Hắn nói: "Cậu hát hay ghê."
Cậu bắt đầu ngại ngùng: "Đến lúc đó hát linh tinh là được."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng đến hôm liên hoan, Thiệu Ngô vẫn đổi sang mặc áo khoác xám kẻ ca-rô. Màu xám tôn nước da trắng, còn áo khoác tôn vóc
người dong dỏng, làm Chu Tinh Tinh phải che miệng hét lên: "Cậu mặc thế
ai thèm nhìn diễn viên nữa!"
Thiệu Ngô lúng túng nói: "Thế tớ không mặc bộ này..."
"Ấy đừng đừng đừng!" Cô bạn vội vã ấn lên tay Thiệu Ngô: "Cứ bộ này đi! Bộ này đẹp trai!"
Chu Lỗi, cậu bạn học thể dục ngồi đằng trước nghiêng đầu quay xuống, đưa
tay sờ nắn cổ áo Thiệu Ngô: "Cậu mua ở đâu đấy? Mai tôi cũng thử xem."
Hàn Huệ Viện, lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn của cậu chàng liếc sang: "Cái chính không phải là quần áo, là người, hiểu chưa?!"
Các bạn chung quanh đều vui cười hớn hở, trên bàn mỗi đứa bày một đống quýt ngọt, một quả táo và rất nhiều kẹo Alpenliebe. Sau mấy tháng cùng vài
lượt đổi chỗ, Dương Thư Dật giờ ngồi chéo ở phía trước Thiệu Ngô, bởi
vậy cậu vừa ngẩng đầu là có thể thấy lưng hắn.
Hắn đang nằm gục xuống, chẳng biết có ngủ không, cứ như tiếng cười cười nói nói của cả lớp chẳng liên quan gì đến hắn.
Lúc ba giờ chiều, liên hoan chính thức bắt đầu.
Thầy chủ nhiệm nói đơn giản vài câu với đại ý cổ vũ học trò chăm chỉ học tập trong năm mới sắp đến. Tuy nói chuyện học hành nhưng từ vẻ hân hoan kia có thể thấy thầy rõ ràng cũng rất hào hứng.
Tiết mục đầu tiên
là màn song ca nam nữ của Thẩm Kỳ và Vương Nhất Hằng. Theo tin đồn,
Vương Nhất Hằng yêu thầm Thẩm Kỳ lâu lắm rồi. Hai người thể hiện ca khúc "Thất Lý Hương" của Châu Kiệt Luân, vừa lên sân khấu tụi bạn cùng lớp
đã bắt đầu la hét điên cuồng, làm Thẩm Kỳ càng hát càng đỏ mặt.
Trái lại, Thiệu Ngô chẳng để ý tới ồn ào. Vì kịch tình huống là tiết mục thứ hai nên cậu đang nhẩm đi nhẩm lại lời bài "Si Tâm Tuyệt Đối".
Sau khi tiết mục kết thúc, trong lớp vang dội tiếng vỗ tay gào thét. Lúc
này không khí cả trường đang sôi sùng sục, ai ai cũng cố hết sức để lấn
át lớp khác về độ ồn ào. Thiệu Ngô sửa sang cổ áo và đứng sẵn ở cửa lớp
để chờ lên sân khấu.
Chị San rõ ràng cũng ăn bận kiểu cách hơn,
mặc lên người áo khoác len Cashmere mềm mại màu xanh lam, phối với chân
váy màu kem, bốt da đen và thoa son màu hồng đất nhạt.
"Có lo
không?" Chị San cười với Thiệu Ngô, "Cô hơi bồn chồn. Hoá ra hôm nay chỉ mình cô là giáo viên có tiết mục, thầy Đổng còn lừa cô là thầy ấy cũng
biểu diễn chứ."
Thiệu Ngô cũng cười rồi sờ mặt mình: "Em... vẫn ổn ạ."
Nhưng vào giây phút thực sự bước vào lớp, cả người cậu đều căng thẳng, mắt
không biết để ở đâu: nhìn thẳng phía trước thì đối diện gương mặt của
Chu Lỗi, tên hề cố ý làm trò chọc cậu cười; bên trái là thầy chủ nhiệm
hiền từ đang khoanh tay; bên phải là Vương Nhất Hằng và Thẩm Kỳ đang ăn
quýt đến phình cả má...
"Đến cô trò mình ngay đấy." Chị San khẽ nói.
"À vâng ạ." Thiệu Ngô nhỏ giọng đáp.
"Cậu nhìn chính cậu đi! Trông như linh vật ấy!" Theo tiếng hét của Chu Tinh Tinh, Thiệu Ngô và chị San cất tiếng hát:
"Vì em trả giá những khổ đau ấy
Em mãi mãi không hay biết
Anh tội gì miễn cưỡng bản thân yêu tất cả thuộc về em..."
Ánh mắt Thiệu Ngô ngó ngang ngó dọc, cuối cùng vẫn nán lại ở chỗ Dương Thư Dật đang cúi đầu chẳng biết nhìn gì.
"Em không hiểu vẻ tiều tuỵ của anh
Bởi đây là điều em mãi mãi chưa từng trải qua..."
Dường như Thiệu Ngô không nghe được giọng hát của mình, càng không để ý cao
độ và nhịp điệu. Cậu chỉ cảm nhận được nhịp tim đập nhanh và hình ảnh
Dương Thư Dật chiếm trọn tầm nhìn. Bài hát này sao lại dài như vậy, để
cậu mãi dõi theo một Dương Thư Dật không hề ngẩng đầu.
"Anh từng ngỡ rằng bản thân sẽ hối hận
Không muốn yêu quá nhiều đến nỗi si tâm tuyệt đối
Vì em mà rơi giọt lệ đầu tiên
Vì em mà thay đổi bất kì điều gì
Nhưng không thay đổi được thái độ kiên quyết của em với anh..."
Dương Thư Dật đột nhiên đứng lên.
Trong lớp học tràn đầy tiếng cười đùa ồn ã, dường như chỉ có Thiệu Ngô nhìn
hắn chăm chú. Cậu cứ nhìn chăm chú như vậy, nhìn hắn sải bước ra khỏi
lớp.