Ban đêm, trong quán bar xa hoa trụy lạc ồn ào náo nhiệt, vũ công ở phía
trên đang lắc lư cơ thể mê hoặc, thỉnh thoảng dựa vào cột tạo ra những
tư thế quyến rũ, bên dưới phát ra tiếng vỗ tay. Có người bước lên sân
khấu nhảy cùng vũ công, đến ca khúc cuối cùng, Tần Huyên nhảy xuống sân
khấu, đến quầy bar gọi một ly whisky.
Bartender khó xử nhìn cô ấy: "Chị ơi, đây là ly thứ tư của chị rồi..."
Tần Huyên rút ra một xấp nhân dân tệ đặt trên bàn: "Bớt nói nhảm, mang rượu lên."
Cô ấy vừa dứt lời, có người tiến đến bên cạnh, đưa ly rượu trong tay cho cô ấy: "Người đẹp, nể mặt uống với tôi một ly nhé?"
Tần Huyên giương mắt lạnh lùng nhìn gả, ngoại hình không đẹp, thấp béo: "Cút, anh là cái thá gì..."
"Cô..." Gương mặt của gả đàn ông biến thành màu gan heo, vừa định động thủ đã
bị người khác vỗ nhẹ vào vai. Nhìn lực đạo có vẻ không nặng, nhưng bóp
khiến gả xương cốt đau nhức, biết mình đã gặp phải cọng rơm cứng, vì vậy gả lặng lẽ nuốt xuống một hơi, oán hận rời đi.
"Mẹ kiếp, có chủ thì nói sớm đi."
Tần Huyên mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô, thật lâu sau mới nhận ra đó là
Hướng Nam Kha. Cô ấy lật chiếc mũ lưỡi trai của cô ra, không khỏi líu
lưỡi: "F***... Sao cô lại giả trang thành như vậy..."
Mặc một
chiếc áo hoodie rộng thùng thình, hoàn toàn che đi dáng người, thân dưới mặc một chiếc quần thể thao nhàn nhã, đội mũ lưỡi trai, mái tóc ngắn
ngủn; trông giống một thiếu niên bất lương, à không, thiếu nữ.
"Một ly vodka, cảm ơn." Cô nói với bartender, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của cô ấy, móc móc ngón tay với cô ấy.
Tần Huyên đưa tai qua.
Hơi thở ấm áp của cô thả vào tai cô ấy: "Đương nhiên là, bắt người."
Hướng Nam Kha khẽ nhìn lên sàn nhảy, đặt ly rượu xuống, đồng thời lao vào đám đông.
Cô ấn vào bộ đàm siêu nhỏ trên cổ áo: "Tất cả các tổ chuẩn bị."
Nhân viên dọn dẹp vệ sinh ban đầu buông chổi xuống, lặng lẽ chiếm lấy lối ra.
Nhân viên từ trong phòng bếp bưng khay đi ra, phía trên đặt một ly rượu trắng, lao vào đám đông.
Một số khách đang tìm vui cũng đặt ly rượu xuống, đi ra giữa sàn nhảy.
Trên sân khấu lại đổi một nữ vũ công mới, cô đi qua vỗ vỗ vai nam vũ công,
người đàn ông mặt không kiên nhẫn quay đầu lại, Hướng Nam Kha duy trì
mỉm cười: "Xin hỏi có phải là anh Lý không?"
Người đàn ông gật đầu trong vô thức: "Là tôi..."
Người đàn ông bỗng nhiên ngậm miệng lại, nụ cười của Hướng Nam Kha trở nên có chút kỳ quái, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, co cẳng bỏ chạy.
Hướng Nam Kha vung chân khiến người trượt xuống đất, người đàn ông trực tiếp
lộn nhào nhảy khỏi sân khấu, đám đông náo loạn, tiếng la hét nổi lên
khắp nơi.
"Tổ 1, tổ 1, nghi phạm trốn ra cửa!"
Cảnh sát
mặc thường phục canh giữ ở cửa quán bar chạy đến, người đàn ông không
còn đường nào để đi, lập tức nhìn xung quanh, lao thẳng về phía quầy
bar.
Hướng Nam Kha đẩy đám người ra, đuổi sát phía sau, nhìn thấy Tần Huyên ở đằng xa giơ chai rượu trong tay lên, không hiểu sao cô lại
thở phào nhẹ nhõm.
Khi đập xong nhất thời cảm thấy thoải mái,
người đàn ông ngồi sụp xuống dưới chân cô ấy, bác sĩ chớp chớp mắt, vẻ
mặt có chút vô tội: "Chai rượu đỏ 18.000 tệ, làm phiền cảnh sát Hướng
trả tiền."
(* 18.000 tệ = 63.000.000 đ)
Hướng Nam Kha có
chút đau lòng, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn chính là nghi phạm trong vụ
án của Trần Xảo Nhi, tôi giúp cô bắt người mà cô muốn bắt, có thể giảm
giá được không?"
Tần Huyên dùng chân đá vào người đàn ông trung niên đang nằm liệt dưới đất như chó chết, nhổ nước bọt vào mặt hắn.
"Thì ra là hắn, lãng phí rượu ngon của tôi. 15.000 tệ, không thể ít hơn nữa."
Câu sau là nói với cô. Hướng Nam Kha còng tay người này lại, đưa lên xe cảnh sát.
"Được rồi, ghi phiếu nợ trước đi."
"Cô!" Tần Huyên vô cùng tức giận, nhưng thật sự hôm nay không có tâm trạng để đấu võ mồm với cô. Cũng không biết nhớ ra cái gì, vẻ mặt đột nhiên tối
sầm lại, cô ấy thờ ơ vẫy vẫy tay với cô, xoay người đi trở về.
"Đội trưởng Hướng, đi thôi." Phạm nhân đã bị áp giải lên xe, đồng nghiệp
đang thúc giục cô. Hướng Nam Kha quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhảy
xuống đóng sầm cửa xe.
"Mọi người về trước đi, tôi còn có việc phải làm."
Cảnh sát đuổi theo cô ấy: "Cô không vui?"
Tần Huyên lắc đầu, đi vòng qua người cô, đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay. Dưới ánh trăng trong hẻm nhỏ vắng lặng, đôi mắt của cô sáng ngời, mang
theo một chút lo lắng nhìn vào nơi sâu thẳm tâm hồn cô ấy.
"Uống say một mình đi lang thang trên đường rất nguy hiểm." Cô móc một xấp tiền trong ví của mình, đặt vào lòng bàn tay cô ấy.
"18.000 tệ, mua cô về nhà."
***
"Tri Hữu." Giọng nói của Vu Quy rất mệt mỏi, cô ấy vẫn còn mặc bộ đồng phục
phẫu thuật màu xanh lá, dựa vào xe cấp cứu nói chuyện điện thoại với cô.
"Opo thực sự là một công việc rất khó khăn, một bên cứu một mạng người còn
hơn xây bảy tòa tháp, một bên đưa người xuống chín tầng địa ngục."
Bác sĩ trẻ đặt tay lên trán: "Cảm giác tội lỗi ép đến mức tớ không thở nổi. Gần đây tớ thường suy nghĩ, mình có thực sự phù hợp với công việc này
hay không..."
Bên kia đầu dây truyền tới tiếng gõ bàn phím và
giọng nói của cô: "Tiểu Quy, cậu có nghĩ rằng những người bởi vì cứu
người mà chết đi, sẽ đi đến thế giới Tây Phương Cực Lạc không, chỉ có
những kẻ gian ác mới bị đày xuống địa ngục. Miểu Miểu tốt bụng như vậy,
sẽ không."
Vu Quy ngẩng đầu lên, nhìn ra quảng trường phía trước
bệnh viện, có người vợ mặc đồng phục bệnh nhân nắm tay chồng dắt tay
nhau đi dạo, cũng có cặp vợ chồng già đẩy xe lăn. Đèn đường chiếu rọi
trên người họ, tất cả đều tốt đẹp mà tĩnh mịch, đây mới là cuộc sống
chân thực.
"Có đôi khi tớ thà rằng con bé không cần tốt bụng như vậy, miễn là còn sống... còn sống là được..."