"Cô thật sự là phúc lớn mạng lớn. Tôi chưa bao giờ thấy chị Lục vì ai mà tức giận như vậy. Hôm nay trong phòng họp, Chủ nhiệm Từ và Trưởng phòng Lưu đều á khẩu không trả lời được, cuối cùng còn động tới Viện trưởng."
Hách Nhân Kiệt thêm mắm thêm muối miêu tả sinh động như thật, Vu Quy lo
lắng: "Vậy cuối cùng có nói giải quyết như thế nào không?"
Hách
Nhân Kiệt cố ý thừa nước đục thả câu, nhưng lại làm cho Vu Quy lo lắng
nắm chặt góc chăn: "Anh mau nói cho tôi biết đi, bình thường cũng không
thấy anh lề mề như vậy."
Đang nói chuyện, Phương Tri Hữu mang
theo hộp cơm từ bên ngoài bước vào, thấy cô ấy lại ngồi dậy nên chỉnh
góc chăn lại cho cô ấy. Lúc này, cô mới để ý đến Hách Nhân Kiệt.
"Đồng nghiệp của cậu?"
"Đúng vậy, biệt danh là chị Hảo Nhân, cứ gọi anh ta nương nương khang* là được."
(* Tính đàn bà, ẻo lã.)Hách Nhân Kiệt giơ lan hoa chỉ lên, mắng người: "Hứ —— Cô đó tiểu nha đầu
lanh lợi, có lòng tốt tới thăm cô, cô còn xúc phạm nhân cách của tôi.
Tôi là đàn ông đích thực đó, chuẩn men hiểu không?!"
Phương Tri
Hữu không nhịn được cười, Vu Quy cũng cười theo: "Được, được, được,
chuẩn men. Trong khoa Cấp cứu có người nào có thể chuẩn men hơn cô Lục
sao?"
Hách Nhân Kiệt trợn mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Vậy cũng đúng..."
Lại ngước mắt nhìn Phương Tri Hữu đang đứng bên cạnh: "Bạn của cô sao? Không giới thiệu cho tôi sao, đẹp trai quá nha."
Vẻ đẹp trai của Phương Tri Hữu là khí chất lười biếng toát từ trong ra
ngoài. Mái tóc đen dài không đến bả vai được vén lên buộc thành túm nhỏ ở sau đầu, hai bên tỉa sát, mặc áo nỉ và quần thể thao đơn giản, rất có
cảm giác thanh niên văn nghệ. Nhìn thế nào đi nữa, cũng không hợp với cô gái có tính cách ngoan ngoãn và nhu nhược như Vu Quy.
(* Chắc là kiểu tóc này.)Nhưng mà... he he. Có lẽ nụ cười trên mặt anh ta quá bỉ ổi, Vu Quy dừng lại
một chút, ngước nhìn Phương Tri Hữu: "Ừm... Bạn của tôi... Thanh mai
trúc mã cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ!"
Trong lòng Phương Tri Hữu không biết mô tả như thế nào, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô
được giới thiệu như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại nặng nề hơn.
Hách Nhân Kiệt tặc lưỡi hai tiếng, sau đó đứng dậy chào: "Được rồi, hai
người nói chuyện đi, tôi bận đi trước. Đúng rồi, chị Lục nói cho cô nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi thật tốt, đừng trở về làm chướng mắt."
Vu Quy tức giận đến mức muốn đập gối vào đầu anh ta: "Câu cuối cùng là chính anh thêm vào chứ gì!"
Hoàng hôn hắt vào những tòa nhà cao tầng, ráng chiều phủ một lớp màu vàng lên toàn bộ thành phố, gió trên sân thượng hơi mạnh, thổi tung mái tóc gọn
gàng của nàng.
Lục Thanh Thời duy trì tư thế này đã lâu, sừng
sững không nhúc nhích. Đứa bé này thật sự ngoan cố đến mức không thua
kém ông của mình.
Viện trưởng Mạnh nhìn đế chế Y khoa do chính
tay mình gây dựng nên, chiếm cứ vị trí trung tâm thành phố, giống như
một con mãnh thú đang ẩn núp. Xe cứu thương ra ra vào vào, nhân viên y
tế nhỏ bé như con kiến.
Thật lâu sau, ông ấy thở dài: "Ông biết rồi, cháu trở về đi."
Lúc này, Lục Thanh Thời mới đứng dậy: "Cám ơn ông."
Nói xong, nàng khẽ cúi đầu. Khi nàng định quay người rời đi, Viện trưởng
Mạnh lại nói: "Thanh Thời, khi nào rảnh thì trở về thăm ông của cháu
đi."
Thân thể của Lục Thanh Thời hơi khựng lại, nhưng nàng không
nói gì, chỉ gật đầu biểu thị mình đã biết, rồi bước nhanh rời khỏi sân
thượng.
"Đi mà ~ Đi uống rượu với tớ đi mà ~ Hôm nay ông chủ Bao
và bạn của anh ấy cũng tới, rùa biển phú nhị đại độc thân chưa lập gia đình! Đừng bỏ lỡ cơ hội này, mất rồi sẽ không có nữa, cậu đều..." Tần
Huyền lắc lư cánh tay của nàng, huyên thuyên không ngừng.
Bạn
trai của Tần Huyên là chủ của một công ty mới thành lập nào đó, hơn 40
tuổi, tiền bạc rủng rỉnh, người cũng lịch thiệp. Nhưng Lục Thanh Thời
thực sự không quan tâm đến vòng tròn của bọn họ, vì vậy, nàng đưa tay
kéo móng vuốt của cô ấy xuống.
"Được rồi, cậu đi đi, tớ về nhà ngủ đây." Nàng chui vào trong xe, khóa cửa xe lại, chặn âm thanh phiền lòng ở bên ngoài.
Tần Huyên ở bên ngoài tức giận nhảy dựng lên: "Đáng đời cho cậu ly hôn mấy
năm rồi mà vẫn còn độc thân. Cậu cứ việc chờ ngày vào chùa làm ni cô
đi!!!"
Thành phố rực rỡ ánh đèn, vào giờ cao điểm xe chạy rất
chậm. Đèn đường hắt ra ánh sáng hỗn độn vào gương mặt của nàng, Lục
Thanh Thời thành thạo sang số, lái xe ra khỏi đường chính, chạy về hướng Câu lạc bộ bắn cung Hồng Thụy.
Mỗi tối, nàng luôn đến đây để thả mình, nàng không thích giao lưu, không thích uống rượu, cũng không
thích nấu ăn. Bắn cung là sở thích duy nhất của nàng, không đúng, là sở
thích thứ hai, nếu như còn một sở thích khác, đó chính là phẫu thuật.
Cả hai đều có một điểm chung, cần rất nhiều sự tập trung, giữ kiên nhẫn, sau đó bắn trúng.
Đương nhiên, sau khi mũi tên rời khỏi dây cung, sẽ không còn cơ hội nữa, cũng giống như sinh mệnh đẹp đẽ mong manh mất đi, cũng sẽ không còn nữa.
Trong lòng bình tĩnh, trong mắt chỉ có bia giấy đối diện, Lục Thanh Thời hơi
buông lỏng ngón tay, lông đuôi bay đi cực nhanh như sao băng, trúng vào
hồng tâm.
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, nàng tưởng là ông chủ
của câu lạc bộ bắn cung, nhưng khi quay đầu lại, nàng mới phát hiện là
người quen.
Cố Diễn Chi cũng cầm một cây cung liên hợp trong tay, lắc lắc về phía nàng: "Có muốn so tài một chút hay không?"
Ánh mắt tràn đầy khát khao chiến thắng của cô cũng khơi dậy lòng háo thắng
của nàng, Lục Thanh Thời giương cung lắp tên: "Tới đây!"
"Lý đầu
to, đến đây làm trọng tài đi!" Cô hô một tiếng về phía người bạn của
mình kiêm ông chủ của câu lạc bộ. Lý đầu to liều mạng nháy mắt với cô.
"Đây chính là khách VIP của anh, em nhường cho anh một chút đi!"
Cố Diễn Chi xem như hiểu rồi, khóe môi nhếch lên nụ cười bất cần đời, làm khẩu hình: "Để xem tâm trạng của em đây."
Nói thì nói như thế, nhưng bắn ra lại là mười điểm. Lý đầu to ôm đầu, hai bà cô này làm sao lại so kè với nhau!
Lục Thanh Thời đã bắn đến mũi tên thứ chín, vẫn là mười điểm như cũ. Nàng buông cung xuống, liếc nhìn về phía Cố Diễn Chi.
Tư thế bắn cung của Cố Diễn Chi rất thoải mái, không giống như từng trải
qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng lại đuổi sát phía sau nàng. Tốc độ
và sức mạnh đều rất tốt, từ bả vai đến cánh tay kéo căng thành một đường thẳng, có thể thấy rõ cơ bắp căng lên. Đó không phải là kết quả của
việc tập luyện lâu dài, cũng không phải to lớn như đàn ông, có lẽ cô
chính là kiểu người mảnh mai mà rắn chắc.
Sau khi bắn ra một mũi tên, Cố Diễn Chi cũng nghiêng đầu nhìn nàng: "Bác sĩ Lục, tôi cũng mười điểm nha ~"
Mũi tên thứ chín của cô cũng là mười điểm, như vậy mũi tên cuối cùng sẽ quyết định thắng thua.
Lục Thanh Thời giơ cánh tay lên, con mắt nhắm ngay vào đầu ngắm, nín thở
tập trung tư tưởng, bên cạnh truyền đến âm thanh do vật thể bay ở tốc
độ cao phát ra trong không khí.
Vào thời khắc mấu chốt, cô cũng buông tay, hai mũi tên cùng lao thẳng vào bia giấy.
Hai điểm mười, bất phân thắng bại, hiệp thứ nhất kết thúc.
Lục Thanh Thời buông cung xuống, liếc nhìn cô: "Không ngờ cô cũng giỏi như vậy."
Cố Diễn Chi cầm nước đá trên bàn uống một hơi cạn sạch, quấn khăn quanh
cổ, những giọt nước trong suốt trượt từ cằm xuống xương quai xanh gầy
gò.
Cô vô tư lau đi vệt nước trên khóe môi: "Bác sĩ Lục cũng khen người khác sao?"
Dù là hai ngày ở bệnh viện, hay là ở hiện trường cấp cứu, Lục Thanh Thời đều ít nói đến đáng thương.
Lục Thanh Thời mím chặt khóe môi: "Vậy tôi không nói."
Cố Diễn Chi cử động xương khớp một chút: "Đã lâu rồi không được thoải mái như vậy, chơi tiếp không?"
Đương nhiên Lục Thanh Thời không có phản đối.
Vì vậy, cục diện giằng co kéo dài đến hiệp thứ năm, mỗi hiệp mười mũi tên, đều là bất phân thắng bại.
Hiệp thứ năm kết thúc, Lục Thanh Thời hơi thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Cố Diễn Chi liếc nhìn nàng một cái: "Lại chơi nữa chứ?"
"Chơi!" Vẫn là giọng nói kiên định không thay đổi.
Nhìn thấy nàng lại rút một mũi tên ra giương cung lắp tên, đương nhiên Cố Diễn Chi không chịu thua kém.
"Vút ——" Ở giữa bia giấy bị đâm thủng một lỗ, lại là mười điểm.
Cố Diễn Chi nghiêng đầu nhìn trên trán nàng đổ một lớp mồ hôi mỏng, trong
lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi. Dù sao đối phương cũng là một người bình thường chưa trải qua huấn luyện đặc chủng, cho dù thể lực có tốt hơn
phần lớn phụ nữ khác, rốt cuộc cũng là một người bình thường.
Cô nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ Lục..."
Lục Thanh Thời nhìn sang, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt đen trắng lại lộ rõ vẻ quật cường.
Đúng vậy, còn là một người bình thường không chịu thua kém.
Lục Thanh Thời là người bắn mũi tên cuối cùng trước, tuy về tư thế và sự
tập trung, nàng đều không chê vào đâu được, nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để phát hiện ra tay cầm cung của nàng hơi run rẩy.
Thể lực đã đến cực hạn.
Quả nhiên, mũi tên cuối cùng, chín điểm.
Lục Thanh Thời buông cung xuống, khóe môi vẫn mím chặt, lồng ngực phập
phồng, nghiêng đầu nhìn cô, Dáng vẻ dường như có chút để tâm đến kết quả của cô, nhưng lại giả vờ không quan tâm, không hiểu sao làm cho cô cảm
thấy hơi buồn cười.
Lý đầu to liều mạng nháy mắt: "Chị! Chị! Coi như tôi cầu xin chị! Tôi còn muốn mở cửa làm ăn!"
Cố Diễn Chi giả vờ như không nhìn thấy, giương cung lắp tên, điều chỉnh
nhịp thở, hơi nheo mắt lại. Cô mất một thời gian dài để chuẩn bị cho mũi tên này, Lục Thanh Thời im lặng nhìn cô, cũng đang điều chỉnh hô hấp.
Rốt cục ——
"Vù vù ——" Tiếng xé gió vang lên, bia giấy đối diện bị thủng một lỗ thật sâu, mùn cưa bay tứ tung.
Cố Diễn Chi buông cung xuống, ngồi xuống: "A không được rồi, không còn sức lực."
Sau khi nhìn thấy số điểm, khóe môi của Lục Thanh Thời càng mím chặt hơn. Ở giữa ranh giới của tám điểm và chín điểm, rõ ràng có thể bắn vào chín
điểm, thậm chí là mười điểm, nhưng người này cố tình để thua nàng, cho
rằng nàng không nhìn ra được sao?
"Tôi không cần cô nhường tôi." Lục Thanh Thời lại giơ mũi tên lên, giọng nói lạnh hơn một chút.
Cố Diễn Chi mỉm cười, nụ cười thoải mái và tươi sáng, lộ ra hàm răng rất
trắng. Cô đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng gạt mũi tên của nàng ra.
"Bác sĩ Lục, chị không mệt sao? Mỗi ngày đều căng thẳng như vậy, bắn tên mà thôi, vui vẻ là được rồi."
Cô đưa tay ra: "Chuyển đến đây cũng lâu rồi, hình như tôi còn chưa chào
hỏi chính thức. Tôi tên là Cố Diễn Chi, là một nữ nhân viên cứu hỏa
chiến đấu ở tiền tuyến. Chị là một đối thủ rất tuyệt vời, rất vui khi
được so tài với chị."
Dưới ánh đèn rực rỡ của câu lạc bộ bắn
cung, nụ cười của cô tươi rói đến mức chói mắt. Lục Thanh Thời hơi sửng
sốt, nhìn bàn tay trước mặt, vẫn rất không thích ứng cảm giác khoảng
cách đột nhiên bị phá vỡ này.
Nàng cảm thấy mình và Cố Diễn Chi
chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là hàng xóm đột nhiên xuất hiện, chỉ là
cuộc gặp mặt chớp nhoáng ở hiện trường cấp cứu. Cùng tranh tài một trận
không thể giải thích được, dường như bọn họ chưa đủ thân quen đến mức
cần bắt tay.
Vì vậy, nàng lùi lại một bước kéo dài khoảng cách,
gật đầu chào hỏi: "Kỹ thuật bắn cung của cô rất tốt, cũng rất chính xác, sau này có cơ hội lại lĩnh giáo."
Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, Cố Diễn Chi hơi khó hiểu xoa xoa mái tóc ngắn của mình, hỏi Lý đầu to: "Em có nói gì sai sao?"
Lý đầu to vội vàng tiễn khách ra ngoài như đuổi ôn thần: "Anh cầu xin em
đấy, sau này đừng đến nữa, chúng ta đi chỗ khác uống rượu, uống rượu
đi."
Khi đứng ở bên ngoài cửa hàng để chào tạm biệt anh ta, Cố
Diễn Chi đột nhiên nghiêm túc: "Đầu to, anh có bao giờ nghĩ đến việc trở về hay không?"
Lý đầu to nhìn bầu trời đen kịt và khu xa hoa truỵ lạc bên ngoài hẻm nhỏ, lắc đầu: "Đội trưởng, tôi không thể trở về."