Tận Thế Vui Vẻ

Chương 68: Yêu cầu ưu đãi


trướctiếp

Cô gái đã phát hiện ra ánh mắt mọi người quan sát mình. Cô ta không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ chống hai cánh tay kim loại lên quầy, nhắc lại câu nói vừa rồi.

"Các anh muốn cái gì?" Cô ta ngước mắt lên, trong giọng nói không hề có chút nhiệt tình nào.

"Thiết bị nhiệt Kỵ Sĩ Đen KN-09 bị vỡ, có sửa được không?" Dư Nhạc liếc lưỡi dao khảm trong tay giả của cô gái, giọng điệu khá đứng đắn. "Biết sửa thì ra giá."

"Tôi biết loại đó, giá cả thì phải xem mức độ hỏng." Giọng cô gái hơi nhỏ, giống như đang lẩm bẩm. Cô ta liếc lọ đào trong tay Đường Diệc Bộ thật nhanh, sau đó lặng lẽ rời mắt đi.

"Xe ở bên ngoài." Dư Nhạc chỉ ngón cái ra phía sau: "Chúng tôi đi với cô."

Chủ quán trẻ tuổi ừ một tiếng thật thấp, quan sát Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ đứng gần mình. Cô ta không có phản ứng gì với đôi mắt màu vàng của Đường Diệc Bộ, chỉ ngồi xổm xuống, đeo túi công cụ nặng trịch lên bên hông rồi đi ra từ phía sau quầy.

Lúc này Nguyễn Nhàn mới phát hiện đùi phải của cô ta cũng làm bằng kim loại như cánh tay. Hình dáng của nó xấu hơn chút, khớp nối ở đầu gối lóe ra ánh sáng kim loại ảm đạm.

"Mẹ, bánh bao con hâm nóng rồi, ở trong bếp." Cô ta gật đầu với người phụ nữ đang đan áo len. "Sau đơn này con sẽ trông quán, mẹ nghỉ ngơi một lát đi."

Người phụ nữ vừa rồi còn không có chút phản ứng nào gật đầu một cái, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Cô ta cẩn thận đặt cái áo len trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đi ra sau tiệm.

Dư Nhạc hít một hơi từ kẽ răng.

Hiển nhiên cô gái không định giải thích gì, chỉ dứt khoát đeo mặt nạ phòng độc lên, lại đeo thêm một cái kính an toàn. Cô ta không cao lắm, trong khi xe việt dã bọc thép lại quá lớn - Dư Nhạc mở mui xe lên, cô gái lấy một cái ghế xếp nhỏ trong tiệm ra, miễn cưỡng với tới được chỗ sâu nhất.

"Hỏng đến mức này rồi, không sửa được." Ngón tay kim loại của cô ta cực kỳ sắc bén, còn khép lại được như một cái cái nhíp, vân vê mảnh vụn trên đầu ngón tay. "Tôi có thể làm ra loại hợp kim này, hãy thay cái mới. Ngoài ra trục cân bằng ổn định trong xe mấy người cũng có vấn đề... Bên trong tăng thêm bộ phận vốn không có, còn bị dính chất lỏng ăn mòn. Trục cân bằng ổn định bị việc sửa đổi này làm hỏng, va chạm mãnh liệt khiến nó rạn nứt."

Cô gái quay đầu nhìn về phía Dư Nhạc như lâm đại địch bên cạnh: "Tuổi thọ của nó còn nhiều nhất là nửa năm, muốn sửa không?"

"Còn phải hỏi sao?" Thấy xe bị hỏng nhiều, giọng điệu của Dư Nhạc có chút không tốt lắm. "Đã vậy mà còn không sửa?"

"Tôi không biết mấy người có tự tin sống qua nửa năm được không." Giọng của cô gái vẫn khàn khàn như cũ, có vẻ hơi âm trầm trong làn khói độc.

"..."

"Muốn sửa cũng được, tôi sẽ viết danh sách vật liệu, chỗ này không có kim loại đắt tiền hay chứng từ gì." Cô gái nhảy xuống ghế, cái chân giả kim loại không hề phát ra tiếng vang nào.

Dù sao sửa xe cũng là chuyện của Dư Nhạc. Nguyễn Nhàn giữ yên lặng, mượn cơ hội này để quan sát bốn phía.

Trong ngõ hẻm chất đầy máy móc cũ hở dây điện hoặc phụ tùng bên trong. Thành phố dưới lòng đất sẽ có ngày sáng đêm tối khác nhau, ánh đèn ban ngày sáng hơn chút. Nhưng đây là đáy thành phố, mọi người không quan tâm đến điều đó lắm - trong ngõ hẻm cách bọn họ mấy bước truyền ra tiếng kêu rên mập mờ, xen lẫn mấy tiếng lăng nhục và ho khan khó nghe.

Đường Diệc Bộ không thay đổi sắc mặt ngoáy tai. Dư Nhạc thì lúng túng ho khan hai tiếng. Cô gái không nhúc nhích, giống như không nghe được cái gì.

"...Còn yêu cầu gì khác không?" Thấy Dư Nhạc không lên tiếng, cô ta nhỏ giọng hỏi. "Làm nhiều có thể rẻ một chút. Sửa chữa cải trang vũ khí hoặc là..."

"Không còn gì nữa, tôi phải xem danh sách vật liệt trước. Không có vũ khí nào muốn đổi, cùng lắm chỉ là kiểm tra cả chiếc xe đi. Em gái nhỏ tên gì?" Dư Nhạc day huyệt thái dương.

"Quý Tiểu Mãn." Cô gái kẹp ghế dưới cánh tay. Cho dù việc làm ăn đã thành công đến bảy tám phần, cô ta vẫn không có chút nhiệt tình nào.

"Quý tiểu thư, sửa nó mất bao lâu?" Mọi người đi vào tiệm, Nguyễn Nhàn ôn hòa hỏi.

Quý Tiểu Mãn đang nhón chân lên nhét cái ghế gấp vào tủ.

"Trong tay tôi còn mấy đơn hàng nữa, trong vòng nửa tháng đi." Đôi mắt cô ta nhìn về phía Nguyễn Nhàn giống như một đầm nước đọng. Cô ta còn rất nhỏ tuổi, nhưng Dư Nhạc trông còn có sức sống hơn cô ta. Nguyễn Nhàn nhìn ra cảm xúc quen thuộc nào đó từ trong mắt cô ta, anh không thích nó lắm.


trướctiếp