Tận Thế Vui Vẻ

Chương 67: Bà chủ cửa hàng


trướctiếp

Con đường này không rộng lắm, quanh co hướng xuống, nửa đoạn sau bị khói mù dày đặc nhấn chìm. Không ít người trẻ tuổi đang rảnh rỗi dựa ở ven đường hút thuốc. Dư Nhạc lái xe rất chậm, Nguyễn Nhàn có thể thấy rõ làn khói vàng phun ra từ mũi và miệng những người kia. Rất nhanh chúng đã tản vào trong khói mù, trở thành một trong số đám khí đục ngầu.

Theo lý mà nói, anh và Đường Diệc Bộ không cần thiết đi theo Dư Nhạc. Nhưng nếu phải tách ra trong thành phố như mê cung này, cho dù là Nguyễn Nhàn cũng không có cách nào chắc chắn mình có thể tìm được Dư Nhạc lần nữa. Không khí hòa chung với mùi gay mũi, có thể tùy ý nghe thấy tiếng ồ ồ khi chất khí và chất lỏng đi qua đường ống và những tiếng gõ kim loại. Màn hình chất lượng kém đang phát ra tiếng ồn chói tai, tiếng gào thét của đám người xa xa hòa thành một nồi cháo, giống như tràn đầy chất bài tiết của một gã đàn ông say xỉn vậy.

Nơi này còn phiền toái hơn Biển phế tích nhiều, nếu như phải diễn tả, Nguyễn Nhàn không xác định mình có thể lập tức ngất đi hay không.

Lúc anh nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe, Đường Diệc Bộ lại mở thêm một lọ đào ngâm. Hắn cẩn thận dùng thìa múc một miếng đào màu vàng đưa đến bên miệng Nguyễn Nhàn, vẻ mặt nghiêm túc như đang nhường con mồi ra. Châu Sắt khoái trá ngậm nắp lọ định giấu nó xuống dưới gầm xe.

"Tôi vẫn chưa đói." Nguyễn Nhàn vỗ vỗ cánh tay Đường Diệc Bộ, "Cậu ăn trước đi."

Đường Diệc Bộ đưa miếng đào kia vào miệng mình, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Nguyễn Nhàn, cả người nhìn có vẻ rất vô hại. Nguyễn Nhàn không nhịn được đưa tay ra vỗ gò má Đường Diệc Bộ: "Cứ yên tâm ăn, nếu đói tôi sẽ tự lấy. Nhưng cậu phải khiêm tốn một chút, ven đường đã có người chú ý tới chúng ta rồi đấy. Tôi nghĩ để lộ của cải ở một nơi đông người thế này không phải là ý hay."

Robot hình người kia nghe vậy thì buông cái lọ mới ăn được một nửa xuống, bắt đầu quan sát sau gáy Hà An.

Sau khi bọn họ tiến vào phạm vi đáy thành phố, Hà An không nói gì nữa. Hắn ta chống cùi chỏ lên cửa sổ xe, một tay chống mặt nhìn sương mù dày đặc phía ngoài cửa sổ.

"Tiểu Hà, cậu nói xem cậu tiết lộ chuyện não điện tử rất đắt giá cho chúng tôi, không sợ chúng tôi có ý đồ gì sao." Dư Nhạc phá vỡ yên lặng đúng lúc, "Cậu định giải thích thế nào?"

"Tôi và A Vũ là người thủ thành. Nếu mấy người động vào tôi, chắc chắn sẽ không ra khỏi tòa thành này được."

Hà An tiếp tục đưa mắt nhìn đống kiến trúc xập xệ và ánh đèn mơ hồ trong khói mù, không quay đầu lại.

"Vị tiên sinh hàng sau, mặc dù mấy người nói hắn không phải robot hình người, nhưng đám du côn sẽ không quan tâm nhiều như vậy - thấy mắt vàng là sẽ chém đầu, cho dù có chém nhầm con người, với bọn họ mà nói cũng chỉ là phí chút thời gian thôi."

Đường Diệc Bộ nắm chặt cái lon, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc."Tại sao?"

"Cái gì tại sao?"

Đường Diệc Bộ lạnh lùng mở miệng lần nữa, hiển nhiên không quá muốn trò chuyện với Hà An: "Tại sao bọn họ lại muốn não điện tử?"

"Cái này còn cần hỏi sao?" Hà An nhếch môi, "Ai lại không muốn người khác nghe lời mình răm rắp, "yêu" mình từ tận đáy lòng chứ? Không cần quan tâm đến tổn thương và phản bội, cũng không cần lo lắng đối phương có một mặt không muốn để ai biết. Dạo này không có mấy ai có thể chỉnh sửa não người tự nhiên, nhưng lại có khối người tài giỏi có thể chỉnh sửa não điện tử."

Hắn ta dừng lại một hồi: "Sau ngày tận thế, não điện tử kiểu xưa đã dừng sản xuất rồi, số lượng có hạn, còn chưa tính đến những cái đã bị hỏng. Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ đổi màu mắt cho mình, hoặc dứt khoát đeo kính râm thời xưa lên."

"Nói cách khác, robot hình người tương đối ít thấy ở chỗ này." Nguyễn Nhàn định tổng kết.

"Dựa theo bộ lý luận kia của Nguyễn Nhàn thì vừa vặn ngược lại. Vỏ ngoài là loài người mà não là điện tử, những thứ như vậy có rất nhiều."

Hà An nghiêng đầu qua, vẻ mặt bắt đầu trở nên trống không: "Não điện tử kiểu xưa hoàn hảo rất hiếm thấy, sẽ luôn có hàng bắt chước. Nhưng mà chỗ này không có điều kiện, hàng bắt chước rất thô kệch. Phương diện duy trì sinh mạng và mô phỏng nhân cách cũng không tốt lắm, trí khôn chỉ cao hơn chó chút thôi. Nếu mấy người nhìn thấy người nào mà có phản ứng chậm chạp thì chín phần mười là não mô phỏng. Còn lại thì chỉ có não điện tử kiểu xưa bị hỏng."

Đường Diệc Bộ hơi cau mày.

"Cũng coi là đặc sản của nơi này đi, nếu mấy người cần sức lao động thì có thể làm một cái. Chỉ cần đưa ra đủ vật liệu là sẽ mua được tùy tùng hoặc nô lệ. Không cần nhiên liệu tinh chế, cho chút thức ăn là có thể nuôi, trừ việc đầu óc hơi đần ra thì không còn khuyết điểm nào cả."

Dư Nhạc hơi giật lông mày, vẻ mặt có chút khó coi.


trướctiếp