"Tôi không hiểu rõ lắm về bài tập quan sát của cậu, nhưng kiểu như cậu
hay bị con người đặt trong danh sách nguy hiểm tiềm tàng." Sau khi trầm
mặc một lúc lâu, Nguyễn Nhàn bình tĩnh đáp lại.
"À, danh sách
nguy hiểm tiềm tàng." Đường Diệc Bộ xé một mảnh vải trên thi thể để lau
dao găm trong tay. "Tôi biết cơ quan dự phòng."
Nguyễn Nhàn vô cùng quen thuộc với cơ quan dự phòng.
Ở thời đại trong trí nhớ của anh, cơ thể khuyết tật tương đối may mắn, đa số bộ phận cơ thể đều có thể được dự phòng trước thông qua việc tiến
hành kiểm tra sản xuất. Cho dù đứa bé đã ra đời, chỉ cần không mắc bệnh
tật hiếm thấy hay là vấn đề về chỉ số thông minh, thì đa số bộ phận và
giác quan khiếm khuyết đều có thể giải quyết bằng việc thay thế nhân
tạo.
Nhưng vấn đề về tinh thần sẽ phức tạp hơn nhiều.
Cái
tên của cơ quan dự phòng rất vô hại, chức trách cũng chỉ là đánh giá trẻ em trong độ tuổi nhi đồng hoặc thiếu niên để kiểm tra ra cơ thể khuyết
tật tinh thần nghiêm trọng. Sau đó tiến hành phân hoá giáo dục, cũng bảo đảm bọn họ sẽ không tiến vào ngành nghề dễ xảy ra vấn đề.
Người
có khuynh hướng ấu dâm sẽ được xếp đến sống và làm việc ở nơi rời xa trẻ nhỏ. Người bẩm sinh phản xã hội nghiêm trọng sẽ bị cách ly giáo dục,
tiến vào ngành sản xuất có độ giám thị cao. Theo một ý nghĩa nghiêm
khắc, bọn họ sẽ có được công việc tạm đủ sống, bởi vì hoàn cảnh nên sẽ
khó có thể thực thi hành vi phạm tội. Nghe thì có vẻ không tồi, dân
chúng cũng tương đương ủng hộ cách làm này.
Nhưng mà còn có một
bộ phận người không thể phân loại rõ được, thông thường sẽ không bị nạp
vào danh sách quan sát — Nếu khuyết tật về tính cách không đến mức điên
cuồng, khát máu hay khuynh hướng bạo lực cực đoan, thông thường cơ quan
dự phòng sẽ không xử lý đặc biệt với nhóm người này.
Nhưng nếu
khuyết tật tính cách phối hợp với chỉ số thông minh cực cao thì mọi
chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều. Bọn họ giỏi về ngụy trang, khó có thể nắm
bắt, sau khi trưởng thành sẽ càng thêm khó khống chế. Bọn họ sẽ bị liệt
vào danh sách nguy hiểm tiềm tàng, bị cơ quan dự phòng theo dõi mọi lúc, cũng sẽ bị hạn chế tương ứng về phương diện quyền lợi.
Nhưng cho dù không thể tiến vào giới chính trị, cũng bị hạn chế nghiêm khắc về
việc xuất ngoại hoặc tham gia giao thông, nhưng bằng việc sử dụng trí
tuệ, thông thường những người này vẫn có thể lấy được tài phú khả quan
bằng một con đường nào đó.
Xã hội sẽ không cướp đoạt chúng, nhưng sẽ ở bên cạnh theo dõi bọn họ.
Cho dù lấy uy vọng của mẹ nuôi Mạnh Vân Lai, Nguyễn Nhàn có thể được đảm
bảo sẽ tiến vào viện nghiên cứu đứng đầu cả nước, thì bên cạnh anh vẫn
cần phải có một đồng nghiệp có uy tín. Cơ quan dự phòng đã giao trọng
trách này cho Phạm Lâm Tùng xưa nay luôn có lí lịch tốt đẹp, kí hợp đồng giám thị và bảo mật với Phạm Lâm Tùng.
Bọn họ tự nhận mình đã
làm rất chắc chắn, anh cũng không thể biết được người giám thị mình là
ai. Phạm Lâm Tùng cũng che giấu rất tốt, đáng tiếc từ trước đến nay
Nguyễn Nhàn cực kỳ mẫn cảm với lời nói dối của người khác.
Anh sẽ mãi mãi không thể quên được lúc đối phương cười nói chuyện với mình,
đáy mắt che giấu cảm xúc phức tạp. Nó lấy sợ hãi làm chủ, giống như dơ
bẩn tích tụ trên miệng ống nước, ai cũng không biết trong đó còn có cái
gì, cũng không ai thật sự muốn biết thành phần trong đó.
Đây là
nguyên nhân khiến anh thích cặp mắt của Đường Diệc Bộ. Màu vàng xán lạn
giống ánh mặt trời chảy xuôi trên da sau giờ trưa mùa hè. Cảm xúc trong
đó vô cùng sạch sẽ, chỉ có thuần túy và tò mò.
Nhưng bây giờ robot hình người kia đang đứng giữa máu và thi thể, đôi mắt như vậy lại có vẻ dị thường.
Nhưng anh vẫn không nhịn được bị chúng nó hấp dẫn.
"...Được rồi, Dư Nhạc còn đang đợi. Tôi sẽ suy nghĩ đến mấy thứ như trực giác mà cậu nói. Chúng ta trở về đi."
"Anh từng tiếp xúc với cơ quan dự phòng?" Đường Diệc Bộ không bị anh đánh
lạc hướng, "Dân chúng bình thường sẽ không quan tâm đến danh sách nguy
hiểm tiềm tàng, càng miễn bàn đến việc quen biết với mấy nhà nghiên cứu
khá ít ỏi."
"Vấn đề này không phải miễn phí." Nguyễn Nhàn không
cất súng vào bao, "Muốn trao đổi không? Tôi nói cho cậu nguyên nhân tôi
quan tâm đến danh sách nguy hiểm tiềm tàng, cậu nói cho tôi cách chiến
đấu bằng trực giác của cậu được tạo ra như thế nào. Đó không phải là thứ mà suy nghĩ một lát đã có thể nắm giữ."
Kỹ năng chiến đấu không thể lý luận suông, mà cần phải thực chiến và chém giết rất nhiều mới có thể tích lũy được.
Nhưng dựa theo hiểu biết của mình về Đường Diệc Bộ, Đường Diệc Bộ rất sợ
chết. Bị bắn vào đùi cũng phải tóm lấy cơ hội rên rỉ một lát. Robot hình người kia cẩn thận đến đáng sợ, cho dù sức chiến đấu của bản thân đủ để hắn thủ thắng, hắn cũng không giống loại người sẽ chủ động tham gia
cuộc chiến.
Đường Diệc Bộ đứng tại chỗ đắn đo một lát, cuối cùng đáng thương nghẹn ra một câu: "Được rồi, không hỏi nữa, chúng ta trở về."
Không ngoài dự đoán, Đường Diệc Bộ che giấu lai lịch của mình rất kín kẽ,
không chịu để lộ ra một tí nào. Hắn đã khôi phục vẻ mặt không biểu cảm
mà Nguyễn Nhàn quen thuộc, nhưng không che giấu được sự mất mát trong
ánh mắt — Đó không phải cảm xúc giả tạo, Nguyễn Nhàn nhìn ra được.
Còn rất thú vị.
Nguyễn Nhàn vươn tay lau vết máu khô trên vai Đường Diệc Bộ, thuận tay vỗ vỗ
bả vai đối phương. Có lẽ đây đúng là "tạo quan hệ tình cảm tốt", anh
nghĩ.
"Vết thương có nghiêm trọng không? Nếu không nghiêm trọng, cầm súng về tương đối —"
Nguyễn Nhàn còn chưa dứt lời, chiếc xe của Dư Nhạc đã xiêu vẹo xông tới. Mui
xe vốn sạch sẽ dính đầy máu, lớp kính cũng bị bẩn hơn nửa.
"Ồ,
còn sống hả." Dư Nhạc còn ngậm chân mực trong miệng, ông ta không quay
cửa kính xe xuống, giọng nói mơ hồ không rõ. "Hai cậu làm sao thế? Vẫn
có một hai tên lần mò đến chỗ tôi."
"Tôi tưởng một tên tặc đất
lão luyện sẽ không cần hai người chỉ có chút hỏa lực như chúng tôi chăm
nom." Nguyễn Nhàn đứng đắn nói.
"Bọn họ dùng bom được không? Đánh người đánh xe có thể giống nhau à? Cái xe này của tôi suýt nữa nổ banh
xác đấy." Dư Nhạc mắng, ông ta bật đen xe chiếu sáng vũng máu và thi thể trên mặt đất. "Được rồi, vào đi, hai người không chết ở đây còn có chút bản lĩnh... Lên xe lên xe, quá thời gian tôi không chờ đâu."
Nguyễn Nhàn không đáp lại, anh bật chốt an toàn của khẩu súng mới lấy được
trên thi thể, ném vào thùng súng đạn giản dị trong xe. Châu Sắt ở ghế
sau nhảy tới nhảy đi, thèm thuồng chép miệng cứ như cảm thấy rất hứng
thú với thân súng kim loại.
"Dư tiên sinh, ông cố ý vòng vào con đường này." Sau khi chiếc xe khởi động, Nguyễn Nhàn giống như tùy ý mà nói.
"Anh Dư, có phải đồ ăn chỗ anh nhiều lên không?" Đường Diệc Bộ gần như mở miệng cùng lúc.
"Ôi dào, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp mà." Dư Nhạc nhìn Nguyễn Nhàn qua kính chiếu hậu, "Có câu nói thế nào ấy nhỉ, đau dài không bằng đau
ngắn. Sớm gặp sớm giải quyết, bóp chết nguy hiểm ở trong nôi—"
"Chỗ ông có thêm năm bịch trứng khô, hai gói bánh quy rau củ, ba hộp cá mòi, tôi mới chỉ tạm thời phát hiện ra thế thôi." Đường Diệc Bộ kiên trì đề
tài của mình.
"Tôi còn tưởng ông sẽ ra oai phủ đầu, hoặc là dứt
khoát nhanh chóng giải quyết chúng tôi chứ." Nguyễn Nhàn mỉm cười nói.
"Rốt cuộc số người bên kia gấp chúng tôi mấy lần."
"Sao có thể
chứ, Tiểu Nguyễn xem cậu nói kìa." Dư Nhạc vẫn làm lơ Đường Diệc Bộ,
tăng nhanh tốc độ xe. "Đánh sớm không bằng đánh muộn mà, cậu ngẫm lại
xem, nhóm người này chắc chắn có thể chặn mọi lối vào, chỉ chờ chúng ta
chui đầu vào lưới. Tiêu diệt từng bộ phận hiệu suất tương đối tốt...
Được rồi được rồi, anh đây xin lỗi cậu, chờ tới căn cứ của bọn họ, chúng ta sẽ chia súng đạn ba – bảy..."
"Ông còn cầm đồ uống của tôi và Nguyễn tiên sinh." Đường Diệc Bộ bám riết không tha, không hề lay động
về đề tài này. "Đợi đến khi tới căn cứ của bọn họ, chúng ta chia đồ ăn
không – mười."
"Xem ra ông còn biết căn cứ của bọn họ ở đâu." Nguyễn Nhàn nỗ lực giữ được đề tài.
"Két!" Châu Sắt tận dụng thời cơ kêu lên.
Dư Nhạc lập tức phanh gấp.
"Các cậu ồn ào đến mức đầu ông đây như muốn nổ tung!" Dư Nhạc hít sâu, giọng điệu có chút vô lại. "Mẹ nó, một đám xông tới! Phải, ông đây lấy được
chút đồ ăn, thuận tiện để mấy cậu xuống quét đường, sao nào?"
Đúng là một suy nghĩ kiếm lời, Nguyễn Nhàn lắc đầu. Nếu mình và Đường Diệc
Bộ có thể tồn tại trở về, Dư Nhạc vừa mượn tay bọn họ giải quyết phiền
toái, vừa chính thức xác định được chiến lực của hai người bọn họ.
Mà nếu bọn họ chết ở trận chiến này, là một tên tặc đất già đời, Nguyễn
Nhàn tin chắc ông ta sẽ có cách khác để vào thành — Đến lúc đó ông ta hộ tống một xe vật tư, cũng không cần lo lắng người xa lạ ở ghế sau sẽ làm ra hành động nguy hiểm gì.
"Tôi không định oán giận, cũng có thể hiểu được ý ông. Nếu ông có thông tin về đám cướp, đây là một vụ làm
ăn." Nguyễn Nhàn quyết đoán giơ tay che miệng Đường Diệc Bộ, người sau
phát ra tiếng kháng nghị ú ớ. "Đúng là chúng ta không cần quan hệ tốt
đẹp gì... Nhưng trước khi vào Thành liên hợp, tạm thời hợp tác không có
gì là không tốt."
"Ồ, vậy sao? Vậy đêm nay để tên nhóc kia gác
đêm, ông đây buồn ngủ." Vẻ tùy tiện trên mặt Dư Nhạc biến mất, "Hiểu
được thì tốt. Không có đàn em, tôi không giải quyết được hai người.
Nhưng cậu cũng thấy rồi đó, rắn có đường của rắn, chuột có đường của
chuột — trưởng bối luôn có chút tin tức trong tay, tôn trọng nhau không
có hại."
Những tiếng ú ớ của Đường Diệc Bộ lớn hơn chút.
"Bữa cơm này tôi cũng muốn ăn no." Dư Nhạc liếc Đường Diệc Bộ, "Còn có cả tuần nữa cơ, coi như là trả phí cho tin tức."
Hai ba tiếng đồng hồ sau.
"Ông ta cầm mất hai lon nước ngọt của chúng ta rồi." Đường Diệc Bộ ngồi xếp bằng trên nóc xe, trong giọng nói đầy vẻ tủi thân.
Nguyễn Nhàn trầm mặc đưa một lon nước ngọt qua, thuận tiện bật nắp lon của
mình. "Đây là giao dịch hợp lý, ít nhất bây giờ chúng ta không biết rõ
vị trí của đám cướp."
"Chỉ cần chúng ta đến gần, anh cũng có thể
do thám được." Đường Diệc Bộ bất mãn tỏ vẻ, "Nhỡ may anh bởi vì không đủ thể lực mà không phát huy được năng lực—"
"Coi như đầu tư cho
quan hệ đi, như vậy bớt lo hơn chút." Nguyễn Nhàn uống một hớp nước,
chất lỏng chứa bọt khí lạnh lẽo xẹt qua đầu lưỡi.
"Tôi không rõ."
"Dư Nhạc là một tên cứng đầu, ông ta sẽ không thích bị cậu đối xử như thế.
Hôm nay coi như nửa cái cảnh cáo của ông ta." Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao trên hoang mạc. "...Cho dù không có giá trị thực tế, nếu
cho một ít tôn trọng, khả năng xảy ra sự cố sau này cũng sẽ hạ thấp
không ít."
"Nhưng giữa chúng ta và ông ta chưa từng có bất kì
hành vi thân thiện nào." Đường Diệc Bộ lẩm bẩm nói, "Nếu không phải đồng đội cũng không phải bạn bè, vì sao ông ta lại không vui?Từ lúc bắt đầu
việc này đã chỉ là giao dịch."
"Không đơn giản như vậy, đạo lý là một chuyện, tâm trạng là một chuyện khác." Nguyễn Nhàn thu hồi ánh mắt
nhìn về phía xa, "Quan hệ giữa chúng ta cũng không cần phải thân thiết
với nhau, từ lúc bắt đầu cũng chỉ là giao dịch... Thậm chí còn không
bằng."
Đường Diệc Bộ nắm cái lon, không hề hé răng.
"Nếu bây giờ tôi không giao lưu với cậu nữa, cậu sẽ có phản ứng gì?"
"Tôi sẽ có một ít... cảm xúc mặt trái." Đường Diệc Bộ cẩn thận tự hỏi trong
chốc lát, "Nhưng đó là bởi vì tôi thích giọng của anh."
"Nhưng nó lại không liên quan đến giao dịch, đúng không?"
"Ý anh là tôi làm ông ta bị tổn thương." Đường Diệc Bộ chấn động, "Đây là góc độ thú vị, tôi chưa từng nghĩ tới. Anh có thể..."
Nguyễn Nhàn ngáp một cái.
"...Ngủ một lát đi." Đường Diệc Bộ kéo cái chăn lên người, vỗ vỗ chân mình.
"Ngày mai chúng ta phải có một người thật tỉnh táo để nhìn chằm chằm Dư
Nhạc, trong xe không quá an toàn, tôi có thể giúp anh chắn gió."
"Ừm."
"Để trao đổi, ngày mai anh phải nói rõ với tôi..."
Nguyễn Nhàn không nghe rõ lời kế tiếp, anh cuộn người lại nhanh chóng thiếp
đi. Dư Nhạc dừng xe ở gần tường chết, giấu kín dưới bóng tảng đá lớn.
Tiếng ngáy rất nhỏ của ông ta truyền đến từ bên trong xe.
Nguyễn
Nhàn quấn chặt chăn, vô ý thức mà nhích lại gần Đường Diệc Bộ. Đường
Diệc Bộ khẽ ngâm nga, hắn suy nghĩ một lúc lâu mới cúi đầu xuống, dùng
gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc của Nguyễn Nhàn.