Dư Nhạc nhìn về hướng Biển phế tích hút hai điếu thuốc, sau đó mới đóng cửa sổ xe lại, chính thức khởi động xe. Ông ta điều chỉnh
kính chiếu hậu, nhìn hai người trẻ tuổi đã ngồi ở phía sau, một lúc
lâu mới hừ một tiếng.
"Nhờ phúc của hai người, tôi sẽ phải
lái xe mệt muốn chết." Tay trái ông ta nắm lấy tay lái, tay phải giơ ngón giữa với Đường Diệc Bộ, "Nếu lát nữa mà va chạm..."
"Đồ tiên sinh đã nói, nếu chiếc xe này xảy ra chuyện, hắn ta sẽ tự tay
giết ông." Đường Diệc Bộ lại nở nụ cười tươi rói không chê vào đâu
được kia, cũng nhấn mạnh hai chữ "tự tay".
Dư Nhạc chửi thầm một câu thô tục.
Động cơ xe việt dã bọc giáp nặng nề vang lên, mấy cái màn hình
thao tác xuất hiện trong tay Dư Nhạc. Đối với thuyền trưởng phải
điều khiển chủ hạm thuyền Tẩu Thạch Hào, chút thao tác này chỉ là
việc cỏn con - Dư Nhạc cũng không thèm nhìn, chỉ tiện tay điểm mấy
cái lên màn hình, chiếc xe đột nhiên đổi hướng, chạy về hướng rời
xa Biển phế tích.
Nguyễn Nhàn tựa lên cửa sổ, cảnh hoang vắng ngoài cửa bị bóng đêm hòa tan, nhạt nhòa hẳn đi. Chúng lùi lại như bay, cỏ cây khô cạn và cát đá nhòe thành một màu không khác nhau
mấy.
Phải ở trong con thuyền rách nát một ngày, Đường Diệc Bộ hưng phấn hơn anh nhiều. Robot hình người kia lại bắt đầu lẩm
nhẩm bài "Bắt chước mù quáng" kia, lấy một tấm vải mềm tự
trên kệ xuống muốn trang trí cho Châu Sắt đang gặm lưng ghế kèn
kẹt kia.
"Nếu ở đây có thể tắm rửa thì tốt." Đường Diệc
Bộ nhiệt tình bình luận, vứt Châu Sắt được lau khô cho Nguyễn Nhàn,
ngay sau đó nhét đống lon nước anh đào trong ba lô vào thủ đông.
"Tôi vẫn luôn muốn đến Thành liên hợp ngầm, tôi muốn để lại một
ấn tượng tốt cho nó."
Nguyễn Nhàn nhận lấy Châu Sắc, vật nhỏ kia lăn nửa vòng trên đùi anh rồi bắt đầu khẽ cắn nút thắt kim loại
trên ống tay áo. Nguyễn Nhàn búng vào cái vỏ dày của nó hai
cái: "Có vẻ chỗ nào cậu cũng thấy hứng thú."
Có Dư Nhạc,
bọn họ không thể thoải mái giao lưu nữa, ít nhất Đường Diệc Bộ sẽ
không thể dùng cách nói chuyện kì quái giống trước đó. Nguyễn
Nhàn nhìn chằm chằm Đường Diệc Bộ đang liều mạng dùng khăn lông lau
mặt, thả chậm hô hấp.
Trước khi đến Thành liên hợp ngầm, mình cần phải tiếp tục ngụy trang thành người yêu với robot hình
người kia. Gió êm sóng lặng là tốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì, mình
vẫn phải dùng cách hôn. Chắc khẩu súng máu dùng để chữa
thương kia phải đợi đến khi vào trong thành mới có đất dụng võ.
"Bởi vì rất mới mẻ." Đường Diệc Bộ rót nước từ máy chế nước để lau
vết máu dính trên mặt. "Mỗi khay nuôi cấy đều có một bộ sinh thái
của mình, đây là một cách mạo hiểm không tệ."
Lúc nói lời
này, Đường Diệc Bộ vẫn không có cảm xúc gì. Trừ lúc cố ý ra vẻ
để Dư Nhạc xem thì vẻ mặt của hắn đã sáng hơn chút. Robot hình người kì quái đó thật sự vừa ý với chuyến du lịch này. Cứ
như bọn họ chỉ định ra nước ngoài du lịch, chứ không phải đang làm những việc nguy hiểm dưới mắt não chủ.
"À." Nguyễn Nhàn
nhìn phía ngoài cửa sổ, quyết định đổi góc độ để thử. "Tôi còn tưởng
rằng cậu sẽ không dẫn theo Châu Sắt, rốt cuộc nó cũng không có
tác dụng gì với cậu mà."
"Nó muốn làm bạn với chúng
ta!" Trên mặt Đường Diệc Bộ viết "sao anh có thể nói như vậy", nghe
vào có chút khiếp sợ. "Nó không giống Dư Nhạc, thực đơn của nó
căn bản không giống chúng ta. Nếu không có xung đột về lợi ích
thì tục ngữ nói vẫn rất đúng, nhiều bạn cũng là nhiều con
đường..."
Nguyễn Nhàn bắt đầu thấy đau đầu, Dư Nhạc trên ghế
điều khiển thì hừ một tiếng vang dội: "Ít nhất Dư Nhạc có thực
đơn giống ngài còn biết lái xe, thứ này trừ việc kêu cạc cạc thì
biết làm gì nữa? Không phải ở đâu cũng có chỗ nguy hiểm như
Điểm chôn vùi."
Châu Sắt kêu cạc một tiếng rõ to, nhảy dựng lên đâm vào cửa kính chống đạn. Tấm kính nứt ra một tiếng rắc.
Dư Nhạc: "..."
"Dư tiên sinh, căn cứ vào mức độ yêu thích của Đồ Duệ với chiếc xe
này, tôi nghĩ vết nứt vừa rồi rất đáng cho một đấm." Đường
Diệc Bộ khen ngợi vuốt ve Châu Sắt, nó phát ra những tiếng khò
khè, híp ba con mắt nhìn chằm chằm Dư Nhạc.
"Đừng cổ vũ nó."
Nguyễn Nhàn day huyệt thái dương, "Tấm kính này hỏng chẳng tốt
cho ai cả, Dư tiên sinh đã sờ vào súng rồi."
Châu Sắt tủi thân phát ra những tiếng cạc cạc liên tiếp.
"Tôi tưởng nó không thích chúng ta ngày nào cũng lôi nó đi khắp nơi."
Đường Diệc Bộ thò người ra sờ sờ Châu Sắt nằm ở trên đùi Nguyễn Nhàn, "Chúng ta phải đặt một cái tên cho nó."
"Tôi cảm thấy "Cầu Ngu" không tồi." Dư Nhạc nói thầm, Châu Sắt lại kêu một tiếng bén
nhọn, tặng cho tấm kính chống đạn thêm một vết nứt nữa.
"Anh có ý tưởng gì không, Nguyễn tiên sinh?" Đường Diệc Bộ không để ý tới Dư Nhạc, chớp chớp mắt với Nguyễn Nhàn. "Dù sao con người... Khụ, mọi
người đều thích đặt tên cho một thứ nào đó."
"Tôi không có ý tưởng gì, tôi cũng chưa từng nuôi con gì cả." Nguyễn Nhàn quay đầu đi, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ lần nữa.
Cẩn thận nghĩ lại,
có vẻ anh không có quá nhiều thứ thuộc về mình. Đương nhiên, anh
đã từng có tiền, có được tài sản phong phú mà người khác tích góp
cả đời cũng không có. Nhưng anh không có thời gian cũng không cơ hội để tiêu chúng -
Tuy phòng trong viện nghiên cứu được bố
trí theo ý anh, nhưng ngày nào cũng sẽ có người chuyên môn đến
khử trùng. Qua 25 tuổi, bệnh tình của anh lại chuyển biến xấu, cơ
bản sẽ không bước ra khỏi căn nhà của viện nghiên cứu. Cơ thể anh
dần dần suy yếu, món ăn ngày ba bữa dần dần thiếu sự đa dạng, cuối cùng chỉ có thể ăn thứ đã được xử lý đặc biệt, hoặc là dứt khoát thông qua truyền dịch và thuốc me để duy trì dinh dưỡng
cần thiết.
Tài sản trong tài khoản nhanh chóng gia tăng, nhưng cuộc sống của anh lại càng ngày càng rút ngắn.
Về sau NUL-00 đã trở thành đối tượng trò chuyện duy nhất của anh. Là người đứng đầu viện nghiên cứu, dáng vẻ bệnh tật của anh
khiến người ta sợ hãi, không có mấy người dám lớn tiếng nói
chuyện ở trước mặt anh, càng miễn bàn đến việc thẳng thắn tiến hành
giao lưu với anh.
Mà thậm chí cái tên NUL-00 còn không phải do anh đặt, chỉ là hệ thống đánh số của dự án đó. Nếu tất cả có thể quay lại, có lẽ anh nên đặt một cái tên đặc biệt cho nó,
thậm chí anh còn chưa bao giờ hỏi về suy nghĩ của nó nữa......
"À..." Đường Diệc Bộ hơi mất mát thở dài, lôi anh ra khỏi hồi ức. "Nói cách
khác chỉ còn anh, tôi và Châu Sắt. Bây giờ tao sẽ đọc tên, mày
thích thì kêu ba tiếng, không thích thì kêu một tiếng."
Nguyễn Nhàn quay đầu lại, Đường Diệc Bộ nhấc Châu Sắt lên trước mặt mình, nhìn thẳng với ba con mắt nhỏ kia.
"Kẹo tròn."
"Két."
"Bánh trôi."
"Két."
"Su kem."
"Két......"
"Bánh rán."
"Két!"
"Nó bắt đầu run rẩy." Nguyễn Nhàn không nhìn được nữa, thân thiện nhắc nhở. "Cậu nói cứ như rất muốn ăn nó."
"Nhưng nó là hình cầu." Đường Diệc Bộ nghiêm túc tỏ vẻ, nỗ lực đối diện với
Châu Sắt. "Những cái tên đó hay hơn Châu Sắt nhiều."
"Cậu
đang muốn nói "ăn ngon hơn nhiều" sao... Thôi, để tôi ngẫm lại."
Nguyễn Nhàn day trán, cuối cùng đưa tay gõ lên người Châu Sắt. "π, cái tên này thế nào? Ít nhất cũng có liên quan đến hình cầu."
"Nghiêm khắc mà nói, cách phát âm cái này cũng là một loại đồ ăn."
Đường Diệc Bộ không phản đối, "Anh chỉ bỏ thêm lớp đóng gói thôi."
"Tôi nói chen một câu ha." Dư Nhạc trịnh trọng quay đầu lại, ngắt lời
cuộc đối thoại này. "Lúc trước hai cậu đã tốt nghiệp mầm non
chưa?"
Châu Sắt vừa có tên mới đã đập vào kính chống
đạn lần thứ ba, Dư Nhạc nhìn vết nứt mới ra lò mà nuốt nước
miếng: "Cứ coi như tôi chưa nói... Thôi, nói chuyện đứng đắn vậy.
Hai người bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hơn 28." Nguyễn Nhàn rất dứt
khoát. Trên một ý nghĩa nào đó, đây là lời nói thật. Châu Sắt vừa
đâm cửa kính xong lại bò lên đùi Nguyễn Nhàn, thở phì phò.
"25 tuổi." Đường Diệc đứng đắn nói dối.
"Tuổi trẻ thật tốt, còn có thể làm mấy trò con bò trước mặt đối tượng." Dư
Nhạc tặc lưỡi một lát, "Người già hâm mộ lắm đấy, ông đây đã 36
rồi. Về sau phải gọi anh Dư, nghe thấy không?"
"Dựa theo tốc
độ này, chúng ta còn khoảng bốn ngày là có thể đến Thành liên hợp.
Hơn nữa tính cả thời gian tìm kiếm hỏi thăm quân phản kháng chắc
cũng tầm nửa tháng. "Về sau" của ông là chỉ trong khoảng thời gian
này sao?" Đường Diệc Bộ không có ý tốt chọc chọc vết nứt trên
kính.
"Bốn ngày mẹ nhà cậu, ông đây còn phải ngủ!"close
"Ông có thể trao quyền cho tôi, tôi giúp ông lái-"
(*) Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức.
Ông ta điều chỉnh vòng tay kim loại của mình, không đến mười giây
sau, nhạc Bach bên trong xe biến thành tình ca réo rắt. Lão Dư haiz
một tiếng thật dài, rung đùi đắc ý theo nhịp.
"Có bài của Coral · Wang không?" Đường Diệc Bộ bắt đầu gọi món ăn.
Dư Nhạc liếc hắn một cái, mơ hồ ậm ừ.
"Có bài của Coral · Wang không, anh Dư?" Đường Diệc Bộ rất biết tiến lùi.
"Chờ phát xong bài này, tôi sẽ bật cho cậu một bài, khẩu vị của tên nhóc cậu cũng đại chúng đấy." Dư Nhạc vừa lòng tỏ vẻ, "Hơn nửa
đêm lái xe cũng nhàm chán, nói chuyện với tôi một lát, tôi bật năm bài cho cậu."
Đường Diệc Bộ nhanh chóng gật đầu. Nguyễn Nhàn
xé một túi thịt bò viên, không có ý định gia nhập cuộc trò chuyện.
Đáng tiếc Dư Nhạc không buông tha anh dễ dàng như thế - không biết là tò mò hay là thật sự có lòng nghi ngờ, thuyền trưởng tiền nhiệm của
thuyền Tẩu Thạch chọn một đề tài khá trí mạng.
"Hai
người quen nhau như thế nào?" Từ góc độ này, bọn họ chỉ có thể nhìn
thấy gáy của Dư Nhạc, cùng với đôi mắt sắc bén trong kính chiếu hậu:
"Tôi nói chứ chất lượng của hai cậu rất tuyệt. Thời buổi này phần lớn những người có thể sống sót đều là dưa vẹo táo nứt, thỉnh
thoảng có một mỹ nhân thì cũng chỉ muốn yên ổn, cùng lắm là
xứng với một tên dưa vẹo táo nứt thôi. Đừng nói đến xác suất
đồng tính, hai người khác phái đều hoàn hảo đã rất hiếm thấy
rồi. Quen biết trước tận thế? Hay là...?"
Nguyễn Nhàn lập
tức cảnh giác. Không nhắc đến việc hiểu biết của mình về thế
giới này không nhiều, bởi vì sức khỏe nên kinh nghiệm yêu đương
của anh cũng bằng không. Mà Dư Nhạc lại là một tay già đời, sợ
rằng mình nói vài câu đã lòi đuôi rồi.
Anh dừng động tác nhai nuốt, nhìn về phía Đường Diệc Bộ, cố để giọng nói lười biếng chút: "Cậu nói đi, Diệc Bộ."
"Sau tận thế." Đường Diệc Bộ vô cùng tự nhiên tiếp nhận đề tài, đôi mắt
hơi cong lên vì nụ cười. "Chính là trùng hợp như vậy, không phải
trước kia tôi ở khay nuôi cấy 1036 sao?"
"Ừm, cái này tôi đã nghe Đồ Duệ nói rồi."
"Lúc ấy tôi ở bên ngoài tìm tài nguyên quý giá, kết quả gặp gỡ Nguyễn tiên
sinh mới bò từ cabin ngủ đông ra. Khi đó anh ấy vẫn còn mơ màng,
ngay cả đứng cũng không vững. Tôi ôm anh ấy về căn cứ, cứ như vậy
mà quen biết."
"Ai da, anh hùng cứu mỹ nhân à."
Khuôn mặt Nguyễn Nhàn có chút cương cứng, lời nửa thật nửa giả này của Đường Diệc Bộ khiến cả anh cũng phải tin.
"Tóm lại là có mối quan hệ như thế, tính cách của hai chúng tôi cũng rất hợp nhau. Thường xuyên qua lại, mọi chuyện liền thành bây giờ."
Đường Diệc Bộ sờ sau gáy Nguyễn Nhàn. "Cứ như vậy."
"Lừa con
nít đấy hả?" Dư Nhạc bám riết không tha, "Tiểu Nguyễn, cậu nói tiêp đi. Rốt cuộc vì sao hai người lại yêu nhau? Cậu không giống
loại người sẽ lấy thân báo đáp, sao lại coi trọng tên nhóc khiến
người ta ghét bỏ này? Nếu ngày nào đó cậu muốn đá hắn, tôi cũng
có thể suy xét về nam giới..."
"Ban đầu tôi cảm thấy hắn rất
phiền nhân." Nguyễn Nhàn nuốt thịt bò viên trong miệng xuống, bình tĩnh
nói. "Khi đó cơ thể tôi yếu muốn chết, chuyện đầu tiên hắn làm là hôn tôi."
Nếu Đường Diệc Bộ đã ném lá bài này đến thì anh cũng có thể tiếp được.
"Đó là bởi vì thân thể của anh... Anh yêu cầu hô hấp nhân tạo!" Đường Diệc Bộ oan ức kêu lên, không biết vẻ oan ức kia có phải giả vờ
không.
"Không ảnh hưởng đến việc tôi thấy cậu rất phiền.
Mặt khác, không có bao nhiêu đàn ông thích bị một tên đàn ông khác ôm vào lòng đâu."
"Ê, anh nói vậy là làm khó người khác, tôi không thể kéo hay là khiêng -"
Nguyễn Nhàn bật cười. Nội dung cuộc đối thoại này và phản ứng đều
rất hợp lý, cho dù là ai cũng không tìm được điểm khả nghi.
"Chúng tôi thật sự quen biết như vậy, không tính là vui vẻ lắm." Nguyễn
Nhàn nhún vai với Dư Nhạc, "Đến nỗi tôi thấy hắn thế nào á? Sau đó
tôi phát hiện hắn là một người đơn thuần một cách bất ngờ. Có
một lần rõ ràng sắp bị đánh lén, tên ngốc này vẫn còn kéo
tôi nhảy một khúc bên ngoài phế tích. Tôi biết hắn không nghĩ
quá nhiều, nhưng... cảm giác cũng không tồi."
"Ồ, được đấy Tiểu Đường." Dư Nhạc huýt sáo.
"Còn nữa, tôi thích đôi mắt của hắn, cứ như vậy." Nguyễn Nhàn lại ném
một viên thịt bò vào trong miệng, đưa cái túi nhựa cho π trên đầu
gối.
"Anh thích đôi mắt của tôi?" Đường Diệc Bộ dán mặt qua, "Anh chưa từng nói với tôi..."
Lúc Nguyễn Nhàn dựa vào lưng ghế, Đường Diệc Bộ lại thò đầu qua, nhanh chóng cọ vào gò má anh.
"Anh thật sự thích đôi mắt của tôi sao?" Robot hình người kia hứng thú bừng bừng tiếp tục.
"Câm miệng đi."
"Tôi có thể cho anh nhìn nhiều hơn." Đường Diệc Bộ vui vẻ đáp, "Dù sao tôi cũng sẽ không nhìn chán."
Hô hấp của Nguyễn Nhàn dừng lại trong chớp mắt, sau đó anh nở một nụ
cười hoàn mỹ của người yêu với Đường Diệc Bộ, tiếp tục ăn thịt bò
viên trong túi.
Lão Dư trợn trắng mắt, lướt danh sách bài hát một lát mới đổi sang bài "Không từ mà biệt" của Coral · Wang.
Ông ta đột nhiên đánh tay lái, thời gian đã đến gần đêm khuya.
"Thấy không, bên kia chính là tường chết của khay nuôi cấy 1036."
Ông ta hất cái cằm râu ria xồm xoàm về phía bên phải cái xe. Tường chết đen sì gần như bị bóng đêm nuốt hết.
"Lại đi về phía trước thêm mấy km sẽ là bức tường chết của thành
phố này. Thành phố ngầm cách khay nuôi cấy trong rừng rậm mấy cái
đầm lầy và núi non. Muốn đến thành phố ngầm, Biển phế tích là con
đường an toàn nhất. Nếu không phải chọn đường núi, đường biển,
hoặc là số 1489..."
Ông ta còn chưa nói xong, vòng tay điện tử của Nguyễn Nhàn đã phát ra những tiếp bíp bíp.
"Ai da, nơi này còn có tín hiệu? Mới mẻ vậy." Lão Dư đạp phanh, chiếc xe rãi dừng lại ở hoang dã trung. "Nhận đi?"
Nguyễn Nhàn liếc qua cái tên trên màn hình, sau đó xoay người lại,
chắn Đường Diệc Bộ khỏi phạm vi rà quét của màn hình.
Sau lưng anh hơi đổ mồ hôi.
Tên của Quan Hải Minh nhảy lên trên màn hình, nhưng rõ ràng hắn không
nên có năng lực gửi tín hiệu ra ngoài tường chết mới đúng. Bọn
họ vừa mới lừa được Dư Nhạc, thử thách đã đến một lần nữa-
Ở trong lòng Quan Hải Minh, Đường Diệc Bộ không phải là bạn trai ngọt
ngào của anh, mà là STR-Y loại 307a231 gần như không có ý thức.