Giám sát trật tự luôn điều khiển một con thuyền nhỏ loại chiến
đấu, chuyên môn đi theo con thuyền của thuyền trưởng. Mãi đến khi đám thuyền trưởng tuyệt vọng lao ra khỏi Biển phế tích, con
thuyền chạy trốn đó sẽ rơi vào hoang dã hoặc tiêu hao hết
thuốc xuyên qua trong cuộc đuổi giết vô tận, cùng nhau dung nhập
vào phế tích với con thuyền, kéo theo đám tặc đất chôn cùng.
Ông ta đã từng dẫn người đi vớt thuyền bị kẹt trong phế tích. Cơ
thể người hình tổ ong khảm vào bùn đất, chỉ hơi chạm vào sẽ
vỡ vụn. Ai cũng không biết rõ người kia trước khi chết sẽ có
vẻ mặt thế nào. Dưới tác dụng của thuốc xuyên qua, cơ thể của những người khác nhau sẽ giao thoa trộn lẫn với nhau. Đừng nói đến thân phận, cho dù muốn xác định xem có bao nhiêu người cũng không thể.
Dư Nhạc châm một điếu thuốc tự chế, khảy vài cái trên màn hình điều khiển, chuyển chế độ lái của thuyền
Tẩu Thạch sang tự động điều khiển.
Cuộc đời sắp kết thúc,
nhưng ông ta lại không có quá nhiều cảm tưởng. Từ ngày quyết định đứng ra chống lại Phàn Bạch Nhạn, Dư Nhạc đã đoán được kết cục như vậy.
Cũng đã chuẩn bị trước.
Sắc mặt Đồ Duệ khó coi đến dọa người, bàn tay siết chặt. Phó thuyền
trưởng của ông ta là người từng ra chiến trường, lại vô cùng
thông minh. Lời này của Đoàn Ly Ly sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào,
chắc chắn Đồ Duệ sẽ có thể đoán được.
Dư Nhạc đứng lên khỏi
ghế điều khiển. Ông ta huýt sáo, ôm chai rượu chưa mở vào trong
lòng, tiện tay nhét một quyển tạp chí sắc tình vào đai lưng.
"Không tiễn tôi à?" Sau khi phủi bụi trên quần áo, ông ta nháy nháy mắt với Đồ Duệ.
"Ông có thể nghĩ cách chạy ra khỏi phạm vi Biển phế tích." Đồ Duệ tháo kính ra, lau mồ hôi trên trán. "Luôn có biện pháp."
"Ban ngày ban mặt nói mớ gì thế." Dư Nhạc vẫy tay, "Trên mặt đất còn
chẳng có một bụi cây nào, cho dù có may mắn nhảy ra khỏi Biển phế tích, tôi cũng chỉ là một con thỏ què chân chờ móng ưng
trên bầu trời thôi... Hay là ông có giấu thiết bị gì trâu bò
hơn cả não chủ?"
Đồ Duệ nghiến răng ken két: "Mẹ nó ông cũng phải giãy giụa một tí chứ."
"Giãy giụa là đương nhiên, chẳng qua đó là chuyện cá nhân, ông không cần đến làm cùng tôi đâu."
Dư Nhạc không cần nhìn mặt Đồ Duệ cũng có thể đoán được vẻ mặt
của hắn ta. Không bằng nói là thủ lĩnh nhỏ ông ta nhặt về từ
trong quân phản kháng làm việc có nề nếp đã khiến ông ta thả lỏng
hơn không ít - ít nhất sau khi mình bị não chủ giết chết, vụ ầm ĩ này sẽ không quá vô dụng.
"Tôi đến kho hàng trong
thuyền hút xong điếu này. Có gì muốn nói với tôi không, còn 10
phút cho ông nghĩ. Đương nhiên không đến cũng được... Haiz lão Đồ,
tôi đã lớn thế này rồi, có thể đừng thút tha thút thít nữa không?"
"Được rồi, ông đây đi nhé. Nhớ rõ lời tôi nói lúc trước đấy, đừng vứt hết sách của tôi đi."
Đồ Duệ không đáp lại.
Dư Nhạc nhẹ giọng cười, kéo cửa ra. Hai thanh niên có bản lĩnh không
tồi đang chắn cửa, vẻ mặt phức tạp, không biết đã nghe được bao
nhiêu. Nhưng mà chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không cảm
thấy hứng thú với mấy chuyện đó lắm. Dư Nhạc chậm rì rì phun ra
một ngụm khói, nhìn cậu nhóc xinh đẹp họ Nguyễn kia yên lặng tránh
ra.
"Haiz, nghe thấy hết rồi sao." Ông ta nhếch miệng, đặt
chai rượu lên bậc thang kim loại, "Nhìn hai ngươi cũng không giống
tới tìm tôi."
Đồ Duệ bực bội muốn chết, hắn ta đi đi lại lại
trong phòng điều khiển như một con thú bị nhốt. Dư Nhạc là người
nói một không hai, một khi đã quyết định chuyện gì thì có mười con
trâu cũng không kéo lại được. Tính cách này khiến Đồ Duệ đã
từng ở trong quân đội rất hưởng thụ, ở chung chưa đến hai năm, nhưng
hắn ta phải công nhận chỗ này không hề thua kém quân phản kháng.
Hắn ta có thể nhìn ra Dư Nhạc không phải người được chọn làm lãnh đạo, nhưng hắn ta không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Nhưng cho dù dựa theo trình tự danh sách... Trừ khi Dư Nhạc chấp
nhập từ bỏ chức thuyền trưởng, đi bộ xuyên qua hoang mạc, hoàn
toàn rời khỏi phạm vi thế lực Biển phế tích. Tình huống này đã
không có cách giải quyết ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Từ trang
bị đến thực lực, giám sát trật tự khác hẳn với đám tặc đất
rách nát trong Biển phế tích. Nói cho cùng, cho dù là quân
phản kháng do Nguyễn Nhàn lãnh đạo cũng sẽ bị bại trận.
"...Đồ tiên sinh." Một giọng nói trầm ổn vang lên. Đồ Duệ ngẩng đầu, chưa
kịp thu lại vẻ mờ mịt, hắn ta đặt tay lên bao súng theo bản năng.
Hai người kia tiến vào cánh cửa do Dư Nhạc mở ra, laser phòng ngự tứ
giác trên trần nhà phòng điều khiển lập tức chiếu vào họ. Đồ Duệ
nhíu mày, không giải trừ phòng ngự: "Có việc gì thì... chờ trừ
độc xong rồi lại nói."
"Chúng tôi không tính toán ở chỗ này quá
lâu." Nguyễn Nhàn hào phóng thừa nhận, không để ý đến điểm đỏ đang
nhảy nhót trước ngực mình, "Cho nên tôi đến lấy thù lao trước."
"Được rồi, cho hai người năm phút." Đồ Duệ muốn nở nụ cười lễ phép, đáng tiếc khóe miệng lại cương cứng như bị dính keo: "Vẫn là câu nói
kia, chỉ cần không phải vị trí thuyền trưởng hoặc phó thuyền trưởng,
tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của hai người."
"Chúng tôi muốn biết về tình huống của quân phản kháng."
Sợ gây ra cảnh giác không cần thiết của Đồ Duệ, Nguyễn Nhàn không trực tiếp nói yêu cầu ra.
"Tôi và Diệc Bộ muốn gia nhập quân phản kháng, nhưng những tin tức tìm
được đều như lọt vào sương mù. Có người nói Nguyễn Nhàn mất tích, có
người nói hai năm trước quân phản kháng đã giải tán, lời đồn nào
cũng có. Nhìn sự phát triển của thuyền Tẩu Thạch, anh không
phải là nhân vật nhỏ trong quân phản kháng. Đồ tiên sinh, có thể
nói cho chúng tôi biết tình huống đại khái được không? Dù sao thế đạo
này không thích hợp để du lịch, nếu quân phản kháng thật sự xong đời,
chúng tôi cũng dễ tìm một chỗ yên ổn."
Đồ Duệ không tỏ ra quá bất ngờ.
"Các cậu kiên định đến tìm tôi giao dịch như vậy, tôi cũng đã nghĩ không thể không liên quan đến việc này. Trong khay nuôi cấy số 1036 có
thân tín của Nguyễn Nhàn, muốn lấy được vài thông tin ở đó cũng
là bình thường... Chỉ là có lẽ giao dịch này không công bằng với
các cậu lắm, đối với vài người nhạy tin tức thì đây vốn không phải bí mật gì."
Đồ Duệ nhìn cánh cửa phòng điều khiển hờ,
giọng nói có chút hồn mất vía: "Khoảng hai năm trước, Nguyễn Nhàn
và Phạm Lâm Tùng đã tan rã. Hai người bọn họ được xem như nhân vật
linh hồn của kháng quân phản, như vậy sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất
lớn. Phạm Lâm Tùng chẳng biết đã đi đâu, tính tình Nguyễn Nhàn cũng
càng ngày càng... kỳ quái. Bộ chỉ huy của quân phản kháng kiên trì
một thời gian, vẫn không chịu được tập kích bất ngờ của giám
sát trật tự vào khoảng 20 tháng trước. Sau lần đó Nguyễn Nhàn
cũng mất tích."
Hắn ta hít vào một hơi, nói nhanh hơn: "Muốn gia nhập cũng không phải không được, các khu vực đều có bộ chỉ huy.
Nhưng không có Nguyễn Nhàn, thất bại chỉ là vấn đề thời gian. Hai người tự suy nghĩ đi, dù sao tôi..."
Đồ Duệ ngừng lại, vẻ mặt chua xót.
"Nhân vật linh hồn có thể lặng lẽ mất tích như vậy ư?" Nguyễn Nhàn ổn
đỉnh cảm xúc, tự nhiên dẫn dắt đề tài: "Phạm Lâm Tùng thì thôi, nhưng Nguyễn Nhàn hành động không tiện như vậy..."
"Là tự hắn rời đi. Nguyễn Nhàn thoát khỏi não chủ nhiều năm như vậy, nếu hắn
muốn tự rời đi, mấy người căn bản không ngăn được."
"20
tháng trước, bộ chỉ huy ở chỗ nào?" Nguyễn Nhàn lại đẩy đề tài ra
xa, "Tạm thời không nói đến việc gia nhập, chúng tôi muốn đến
bộ chỉ hủy tương đối quan trọng."
Đồ Duệ khàn giọng nói cười
hai tiếng, trong giọng nói có chút tuyệt vọng: "Người trẻ tuổi đúng là giàu nhiệt huyết. Hai vị không vặt đầu tôi đi phân tích, không
phải là giám sát trật tự, nhưng vẫn phải có ải qua cửa. Với thực
lực bây giờ của các cậu... Thật đáng tiếc, vẫn không được. Nếu không đi cũng là chịu chết."
Giáo sư Nguyễn ngồi xe lăn mất
tích vào 20 tháng trước, trạm cuối cùng của hắn là tổng bộ chỉ
huy. Cho dù chỉ đơn giản suy đoán ra định vị địa lý cũng tốt
hơn tìm kiếm mù quáng nhiều. Đáng tiếc Đồ Duệ vẫn không hề thả lỏng
cảnh giác trong lúc cảm xúc tệ nhất, bọn họ vẫn là hy vọng xa vời,
trừ khi -
"Nếu chúng tôi có thể cứu Dư Nhạc ra khỏi Biển phế
tích thì có được tính là chứng minh thực lực không?" Đường Diệc Bộ đột nhiên xen mồm, chuyển ánh mắt về phía Nguyễn Nhàn.
Nguyễn Nhàn sửng sốt không đến nửa giây, anh nghe ngóng tình huống của Dư Nhạc một lát. Sau đó nhéo nhéo tay Đường Diệc Bộ.
[Hấp dẫn.] Anh truyền tin đi.
Bên kia, ý cười cứng đờ còn sót lại trên mặt Đồ Duệ cũng đã biến mất. Hắn
ta đẩy kính, cả người đột nhiên âm trầm hẳn đi: "Đừng lấy chuyện này ra nói giỡn."
"Dù sao anh cũng sẽ không mất cái gì." Đường Diệc Bộ
trở tay bắt lấy tay Nguyễn Nhàn, tiến lên một bước, nụ cười lễ phép
trên mặt không chê vào đâu được. "Cùng lắm thì chúng tôi trả giá
lớn, mất mạng cùng với Dư Nhạc. Nếu thành công, ít nhất người bạn của anh còn có hy vọng sống sót."
"...Được." Đồ Duệ không suy
xét bao lâu, hắn ta xụ mặt, móc súng lục ra: "Nếu hắn chết, hai
người sống, đừng để cho tôi nhìn thấy hai người - nếu có người bởi vì cuồng vọng mà quấy rầy đoạn đường cuối cùng của huynh đệ tôi,
tôi sẽ tự tay giết bọn họ."
"Thành giao."
Đường Diệc Bộ buông tay ra, cánh tay đặt lên vai Nguyễn Nhàn, nụ cười trên mặt càng thêm tiêu chuẩn.
"Nhưng chúng tôi phải mượn anh vài thứ."
Dư Nhạc ngậm thuốc lá, đá văng cửa kho hàng trên nóc thuyền, dùng
chân gạt tấm vải bạt không thấm nước ra. Tấm vải màu xanh quân
sự hơi phai màu rơi xuống đất, để lộ ra thứ nó che giấu bên
trong -
Một chiếc xe việt dã cải trang kiểu cũ, nó hơi lắc lư theo thân thuyền, lốp xe phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.
Trong nháy mắt sau đó, lông tơ sau lưng Dư Nhạc dựng thẳng lên. Có người nào đó đang nhìn trộm, ông ta rút súng quay vòng khắp nơi.
Không gian tối tăm vô cùng yên tĩnh, không hề có dấu vết của vật
còn sống nào. Dư Nhạc thở ra một hơi với tâm trạng phức tạp, vỗ
tay lên vách xe kim loại rắn chắc, ánh mắt mềm mại hẳn đi.
Trong cuộc đời không lâu dài cho lắm này, mình luôn làm bạn với
thuyền. Nhưng chị ông ta - Dư Khê lại thích xe hơn, hoặc có thể
nói là thích người nào đó mở xe việt dã. Dư Nhạc rất khinh
thường điều này.
[Đợi em lấy được tiền thưởng, em sẽ mua cho chị cái ngầu hơn.]
[Em mặc kệ, chị. Chị nói xem chị xinh đẹp như vậy, mở cửa xe việt
dã ra - Trời, khí phách biết bao! Nói không chừng người của đội địa
chất vừa thấy...]
[Thằng nhãi kia lại đây cho bà!]
Lúc nhận được tiền thưởng, ông ta vẫn mua xe. Nhưng ông ta không thành công đưa chìa cho chị mình.
Đối với thế giới ngay lúc đó mà nói, có lẽ đó chỉ là một tin tức
nhỏ không đáng kể. Lại có thể một cô gái trẻ tuổi sống dưới
đáy xã hội bị một tên khốn hãm hại, cùng lắm cũng chỉ nghe
được đến vài tiếng thở dài. Hoặc là mấy cái phân tích không có ý tốt - trời tối mà còn đến những chỗ hẻo lánh vậy, có thể thấy được cô gái kia cũng không tốt lành gì.
Không có tích tụ, không
có vướng bận, tất cả những điều tiếp theo đều thuận lý thành
chương. Dư Nhạc còn nhớ rõ tiếng kêu kinh ngạc của đám người khi
mình vứt đầu tên súc sinh kia trước cửa cục cảnh sát, đến nay ông
ta vẫn không hề hối hận.
Sống được ngày nào hay ngày đó,
chết thì thôi. Trên đời này có thêm một người cũng không nhiều,
bớt đi một người cũng không ít. Dư Nhạc không có ý định sa đọa,
cũng không có dục vọng sống sót gì. Ngày thường chỉ biết đếm đến
ngày tử hình, thỉnh thoảng cảm xúc có chút dao động, cũng chỉ là
thấy tiếc cho con xe mới mua vài giây - Trước khi giết người, ông ta đã giấu nó đi, để nó cũng lặng lẽ hư thối biến mất cùng
với ông ta.
Nhưng mà ông trời luôn đùa cợt với vận mệnh
của ông ta. Một ngày trước khi ông ta bị tử hình, cả xã hội
đã bị phán chết trước rồi.
Dư Nhạc phun đầu lọc thuốc ngậm ở trong miệng xuống đất, dùng lòng bàn chân nghiền nát.
Lúc trước cứu Đồ Duệ, ba phần là có ấn tượng tốt với quân phản kháng,
bảy phần bởi vì đội địa chất. Ông ta không có cơ hội biết người chị mình thích là ai, ông ta cũng biết người bị thương vùng vẫy
trong bùn đất kia không có khả năng là người trong lòng chị mình,
nhưng ông ta vẫn không nhịn được vươn tay.
Đều là ý trời. Dư Nhạc chậm rãi phun ra một ngụm khói cuối cùng.
Bây giờ lần tử hình vẫn đến, chỉ là náo nhiệt hơn kế hoạch
trước kia một chút. Sống lâu ngần ấy năm, lại kiếm được một kết
thúc khó lường, đời này cũng coi như không lỗ.
Dư Nhạc nhìn
về phía chỗ ngoặt, xác định Đồ Duệ không đuổi theo. Ông ta đập mạnh
lên nút cửa, trần nhà kho hàng trên nóc thuyền chậm rãi rộng mở.
Ông ta giơ ngón giữa về phía phế tích đen sì, đặt chai rượu lên ghế rồi bắt đầu đốt thuốc xuyên qua.
Ngay sau đó là khởi
động rà quét hồng ngoại, Dư Nhạc mở tạp chí sắc tình ra trên đùi, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình không chớp.
Xe việt dã được ngụy trang chậm rãi nâng đầu lên. Lúc này vòng tay kim loại trên cổ
tay truyền đến tin tức, nhìn thấy tên của Đồ Duệ trên màn hình,
Dư Nhạc không bắt máy.
"Đồ hèn nhát, ra mặt tạm biệt cũng không dám." Ông ta chửi thầm, một chân dẫm lên chân ga.
Nửa giờ đã qua, chắc hẳn đã có kết quả bỏ phiếu. Một máy bay tín
hiệu đang nhanh chóng bay đén gần, chắc hẳn là cái giám sát trật tự dùng để chấp hành tử hình.
Dư Nhạc tính toán độ cao tín hiệu, nhếch miệng cười.
"Ông nội mày đến đây, đồ ngu."
Ông ta chỉnh tốc độ đến mức lớn nhất, kho hàng trên đỉnh thuyền nổ
tung theo tiếng xe. Chiếc xe nghiêng thân phóng đi, từ phế tích
đen sì nhằm về phía sao trời lấp lánh, ném máy bay tấn công ở đằng sau.
Máy bay chiến đấu của não chủ có hình giọt
nước rất đẹp, trắng muốt như những đám mây. Một chiếc xe việt
dã rách tung toé chui vào khe hở không trung có vẻ vô cùng chói mắt.
Giám sát trật tự kia không ngờ được mục tiêu sẽ tới tận cửa, thậm chí
còn thò đầu ra. Đám máy bay kia bắn ra không ít đạn theo dõi,
nhưng những thứ nguy hiểm đó chỉ quay một vòng trên không trung,
lại mơ hồ có xu thế quay trở về-
Dưới lực phun dị thường,
xe việt dã nặng nề bay vọt lên bầu trời sao rộng lớn. Nó bay lên
càng ngày càng chậm, rồi sau đó là rơi xuống như vật tự do. Khác với tốc độ rơi xuống, Dư Nhạc còn rảnh hát hò, dùng số nhiên liệu
còn sót lại sửa đổi phương hướng rơi xuống, lao về phía đám máy bay
chiến đấu kia.
Dưới tác dụng của quán tính, tạp chí và
chai rượu đồng thời bay lên. Bị sao trời xán lạn bao vây, nháy mắt này
lại như rất dài.
Mặc kệ có thể đụng vào hay không, dao động sóng...
Chữ "này" còn chưa hiện ra trong đầu Dư Nhạc, phía dưới lại vang lên một
chuỗi tiếng nổ mạnh rất lớn. Những tảng đá to bay tán loạn trong gió, một cái va vào đuôi xe, một cái va vào cửa xe. Sao trời
tráng lệ bị bụi mù che lấp, Dư Nhạc nhanh chóng bị đất cát lọt
vào thùng xe bám đầy mặt.
Mẹ nó chứ cuộc đời.
Cũng may máy rà quét hồng ngoại còn vận hành bình thường. Dư Nhạc bị
một đợt gió mạnh nâng lên, trong khói đạn sặc người, ông ta
không chút do dự phóng về phía có tín hiệu-
Kết quả ông ta
vừa mới nhìn thấy hình dáng của máy bay chiến đấu trong bụi
mù, còn chưa kịp nở nụ cười vừa lòng đã bị một tấm lưới
trói chặt. Nó xuyên qua vách kim loại của xe việt dã, vừa vặn
trùm lên ông ta, sau đó kéo thẳng về một hướng nào đó với tốc độ nhanh đến kinh người.
Cùng lúc đó, xe việt dã và máy bay
chiến đấu bị đánh trúng đã tạo ra một vụ nổ kinh thiên động
địa, giống như pháo hoa trong bầu trời đêm.
Đầu óc Dư Nhạc trống rỗng.
Mãi đến khi ngã chổng vó trên đệm mềm, ông ta vẫn không thể phản
ứng lại. Ông ta nhìn chằm chằm cái đệm bị nhét trong hầm, lại nhìn phế tích thuyền Cực Lạc loại bé bên cạnh, mất khoảng
mười giây mới xác định được vị trí của bản thân.
Ông ta đã bị tấm lưới kéo đến gần bức tường chết của khay nuôi cấy 1036.
Ông ta cứng đờ nâng tay lên, đáng tiếc không thể liên lạc với thuyền Tẩu Thạch ở khoảng cách xa thế này.
"Dư tiên sinh, lại gặp nhau rồi."
Thanh niên xinh đẹp với đôi mắt lạnh lùng kia vươn tay ra với ông ta.
Một con Châu Sắt nằm bên trên hắn, lớn tiếng kêu với cái lưới
lớn kia.