Nguyễn Nhàn hít sâu, suýt nữa bị sặc khói
bụi do đạn nổ. Đường Diệc Bộ ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, cố gắng làm ra vẻ vô tội rất giống một con mèo không cẩn thận làm đổ cốc nước,
khiến anh nhìn mà ngứa tay.
"Cậu đã sớm tính tới." Nguyễn Nhàn cố gắng giữ giọng điệu tâm bình khí hòa, chỉ là khuôn mặt có chút cương cứng.
Thấy không gạt được, Đường Diệc Bộ dứt khoát dang hai tay ra: "Nếu anh
nhìn thấy sức chứa trong thuyền của ông ta là sẽ có thể nhận
ra được ông ta là một kẻ vô cùng sợ chết. Nhìn cách quản lý
thuyền Cực Lạc, ông Phàn không quá để ý đến sự sống chết của
thuyền viên, khả năng tự ý sử dụng nguồn năng lượng dự bị là rất
cao. Tôi chỉ lấy điều đó làm cơ sở để suy đoán thôi."
Chắc chắn Đường Diệc Bộ đã can thiệp vào nguồn năng lượng dự bị. Nguyễn
Nhàn day trán, dù sao hai người bọn họ ai cũng không thể hồi sinh lại Phàn Bạch Nhạn đã chết, tiếp tục đề tài này cũng không có ý nghĩa
quá lớn.
Anh có thể nghe được Phàn Bạch Nhạn khởi động thuyền
riêng rời đi, rất nhanh người bên trong thuyền Cực Lạc đã phát hiện
thuyền trưởng nhà mình biến mất. Hỏa lực yếu bớt, cuối cùng ngừng lại.
Nhóm chiến hạm của thuyền Tẩu Thạch tạo thành hình chữ V đỗ lại
trên boong tàu chủ hạm thuyền Cực Lạc, đám tặc đất võ trang đầy đủ
không vội vã phóng vào trong thuyền Cực Lạc mà đi vòng quanh thân
tàu, chậm rãi đột nhập vào. Mọi động tác đều chứng tỏ bọn
họ đã được huấn luyện vô số lần.
Phương xa truyền đến tiếng
vang ù ù, một chiếc thuyền lớn khác tới gần. Hiển nhiên thuyền Tẩu
Thạch không gắn khu quần cư trên chủ hạm, nó vẫn giữ lại dáng vẻ
vốn có của một con thuyền lớn, giống như một con cá voi có vô
số đôi mắt gỉ sét màu vàng vậy.
"Đi thôi." Nguyễn Nhàn nhặt một hòn đá vụn lên, "Chúng ta đi tìm Đồ Duệ."
Sau khi Đoàn Ly Ly chết, thuyền Cực Lạc chưa từng xuất hiện bất kỳ
biến đổi lạ thường nào. Nhìn phản ứng thả lỏng của Đường Diệc
Bộ, Nguyễn Nhàn không cho rằng não chủ sẽ sắp xếp giám sát trật
tự thứ hai trên thuyền Cực Lạc. Nhưng lại có không ít thuyền tặc
đất khác đến dò xét, không ai biết được trên những chiếc
thuyền đó có nhân viên dự bị nào của não chủ không. Kết cục
đã định, nếu còn chần chừ nữa sẽ chỉ gia tăng nguy hiểm bị
lộ thôi.
"Ừm. Lúc ăn cơm tối anh phải nói cho tôi biết vì sao
những người kia sẽ không cho rằng Phàn Bạch Nhạn đang hại bọn họ
đấy—"
Anh phủi bụi trên tóc Đường Diệc Bộ: "Đi."
Đường Diệc Bộ thỏa mãn cọ mặt vào bàn tay kia: "Chờ tôi ở đây hai phút, chúng ta sẽ lập tức rời đi."
"Cậu muốn về thuyền Cực Lạc?" Thấy robot hình người kia chuyển hướng sang
phía đuôi tàu đang chìm xuống, Nguyễn Nhàn nhăn mày lại.
Tay trái Dư Nhạc cầm máy quét, tay phải xiết chặt giấy bút. Ông ta lười
biếng ngồi trên ghế, bên cạnh lại cửa kho thuyền lớn được đóng
kín mít, hai bên trái phải là hai tặc đất cao to cầm vũ khí.
Vô số thuyền hỏng với tạo hình quái dị nhỏ treo dọc theo thuyền lớn, những người trên thuyền xếp thành một hàng thật dài.
"Gia đình Chu Hồng Mai, Trần Bảo Sơn, Trần Vệ." Trong miệng ông ta ngậm một
nửa điếu thuốc, dùng bút viết mấy nét đơn giản trên giấy: "Trẻ
con 5 ngàn, tổng cộng 20 ngàn điểm cống hiến. Ầy, đây là giấy chứng nhận, cầm đi."
Đội ngũ tiến lên rất nhanh, điểm cống hiến trên màn hình bên cạnh Dư Nhạc càng ngày càng nhiều. Nhưng trên mặt ông ta không có bao nhiêu vui sướng, chỉ có không kiên nhẫn. Sau khi gọi xong mấy cái tên, Dư Nhạc
cầm cốc nước lên uống, quệt quệt mồm.
"...Ngô Hồng Lôi." Lần này
Dư Nhạc thả chậm giọng lại không ít. Ông ta vắt chéo chân lên nhìn
người đàn ông cao lớn trước mặt: "Ngây ra đó làm gì? Điểm cống
hiến đâu? Không phải anh đang nhét máy giao dịch vào dưới đúng
quần đấy chứ, anh Lôi?"
"Tôi chỉ có hơn 5 ngàn." Anh Lôi xụ mặt đáp. "Thuyền trưởng, tôi đã quen ông rất lâu rồi, cho tôi nợ trước được không?"
"5 ngàn là giá vé trẻ con mà, nhìn chiều cao của anh, tôi nghĩ phải
chém nửa người đi mới có thể đi vào." Dư Nhạc nhe răng, "Quy củ
chính là quy củ, góp xong rồi đến."
"Tất cả mọi người đều đang đổi điểm số, còn chưa đén nửa ngày sẽ bắt đầu trừ độc, tôi đi đâu góp bây giờ?!"
"Ai ai ai, cũng không phải tôi không nói sớm cho mọi người biết. Anh xem
đến cô gái nhỏ kia còn góp đủ, một thằng đàn ông to cao như anh mà hai ba ngày không lấy được chút vật tư nào để đổi sao? Chắc
là đã tốn không ít cho mấy ả tình nhân rồi chứ gì." Dư Nhạc
ngồi thằng lên, không kiên nhẫn dùng cán bút gõ vào lan can. "Không
có tiền thì đi nhanh lên, cũng không phải là anh không có thuyền, tự
mình tránh trừ độc cũng được mà."
"Đờ mờ. Mẹ mày Dư Nhạc!"
Trên thái dương anh Lôi hằn đầy gân xanh, "Tao tiêu tiền cho người
ta, không phải cuối cùng đều vào túi mày sao? Mẹ nó xưa nay
thuyền Cực Lạc đều không thu phí trừ độc, mày lại ở đây hút máu
người ta, còn giả vờ cái mẹ gì?"
"Vậy mày đến thuyền Cực Lạc đi. Một lần lên thuyền, cả đời sẽ bị nhốt lại, không giống bên
tao người đến người đi, có lời biết bao." Dư Nhạc đứng lên, ngoài cười
nhưng trong không cười đáp. "Tao cũng không ép buộc mọi người nộp
điểm cống hiến, thích thì tự làm đi? Sao nào, ông đây có thể
đảm bảo được mạng sống cho mọi người, lại còn phải vô tư kính dâng chắc? Hay là thuốc xuyên qua, nhân lực, vật lực là do mày
chi?"
"Mày là thuyền trưởng!"
"Đúng, ông đây là thuyền
trưởng, không phải bảo mẫu của mày. Nói xong chưa? Cút nhanh lên, ở
đây nữa chỉ làm lãng phí thời gian." Dư Nhạc khoát khoát tay giống như đuổi ruồi, "Hoặc là đến thuyền Cực Lạc cũng được, dù sao lát nữa
cũng bị kéo lên thôi. Nhưng mà sẽ khó giữ được mạng sống, tự xem
mà xử lý đi."
"Tao ở trên thuyền này bao nhiêu năm, đã nộp
điểm cống hiến bao nhiêu lần rồi, hả?" Anh Lôi chẳng những không có ý định rời đi, lại còn đấm một cú lên lan can: "Mẹ nó ngay cả cho nợ cũng không chịu, người bệnh thì làm thế nào? Người trùng
hợp bị thương thì sao? Mình ăn tiền của người ta còn không thừa nhận, giả vờ làm người tốt làm gì? Dư Nhạc tao nói cho mày
biết, đến nửa đêm màn hình bỏ phiếu xuất hiện, trong tay tao
còn đang giữ một phiếu đấy."
Một tiếng súng vang lên, Dư Nhạc trực tiếp bắn thủng mu bàn chân của anh Lôi. Anh Lôi lập tức kêu thảm.
"Thuyền của tao, quy củ của tao." Dư Nhạc liếc đám tặc đất với sắc mặt
khó coi gần đó, không hề tỏ ra hòa hoãn chút nào: "Bệnh sắp
chết sẽ có máy móc chữa bệnh chứng minh, bị thương tao nhìn ra
được. Lo cho cái chân mình đi, nên cút thì cút."
Anh Lôi căm
hận xì một tiếng, gào mồm lên nói với người đằng sau: "Đã nhìn thấy chưa? Đừng ở đây phí thời gian nữa, quen biết bao nhiêu năm muốn ghi nợ cũng không cho, sớm muộn gì cũng sẽ thành Phàn
Bạch Nhạn kế tiếp."
"Người tiếp theo." Dư Nhạc không để ý tới gã.
Anh Lôi lê chân, căm hận đi về phía chủ hạm của thuyền Cực Lạc. Phùng Giang đỏ mắt tiến lên.
"Người mới? Người mới chỉ cần 3 ngàn, chút điểm ấy của cậu là sao?"
"Tôi không lặn sâu." Phùng Giang khàn giọng nói, "Tôi mới từ thuyền Cực Lạc trở về chưa được mấy ngày..."
"Đã thông báo ba ngày trước rồi, tôi nhớ cậu cũng có mặt. Trước
khi trừ độc không thiếu việc, đi khuân vác một hai ngày, lặn sâu tìm kiếm dưới phế tích một lần là đã góp đủ 3 ngàn rồi." Dư Nhạc
trợn mắt, "Tự mình kiếm, hoặc là đến thuyền Cực Lạc, tự chọn. Kế
tiếp!"
"Tôi là quân phản kháng..."
"Cho dù cậu là con
trai ruột của Nguyễn Nhàn, ở địa bàn của ông đây cũng phải nghe
theo quy củ. Cũng đừng trông mong vào Đồ Duệ, hắn ta sẽ không giúp
cậu cầu tình. Cậu bị bệnh à? Tàn phế à? Sao hôm nay lại lề mề chậm chạp như vậy, kế tiếp!"
Phùng Giang hít sâu mấy cái rồi quay
đầu đi về hướng chủ hạm thuyền Cực Lạc. Trong đội ngũ có một người trẻ tuổi dò xét một lát, sau đó cũng đi theo.
Nửa giờ sau, Dư Nhạc xoa bóp cổ tay, lần đầu tiên nở nụ cười: "Ôi chao, hai vị trở về
rồi à. Cứ như vừa mới chui ra khỏi công trường vậy, trong thời
gian trừ độc không có dịch vụ tắm rửa đâu nha. Lại nói hai
người có ân tình, có thể giảm điểm cống hiến một chút..."
"Chúng tôi đưa đến một con thuyền, đã buộc xích sắt rồi, đang đỗ ở bên
kia." Đường Diệc Bộ chỉ về hướng đuôi thuyền, "Đủ rồi chứ?"
Dư Nhạc nhếch miệng, múa bút: "Đủ rồi đủ rồi, mời hai vị đi. Cương Tử đang ở dưới đáy, không hiểu cái gì có thể hỏi hắn ta."
Nguyễn Nhàn nhận lấy chứng nhận, tùy tiện liếc qua, cơ bắp trên mặt kéo căng.
"Đây là cách phòng ngụy của thuyền trưởng, sợ có người trà trộn vào." Lúc bọn họ trèo xuống thang sắt, Cương Tử đang đi dạo trong thuyền, lần lượt xem qua giấy chứng nhận trong tay mọi người: "Tôi nhận
ra bút tích của thuyền trưởng, cho dù không xác định, đưa thuyền
trưởng nhìn cũng được."
"Không, tôi muốn hỏi nội dung..."
"Thuyền trưởng có ấn tượng rất sâu về mọi người, cái này khó làm giả.
Nhìn cái này đi, một nhóm cầy mangut(*), đây là ấn tượng của thuyền trưởng đối với gia đình Trần Bảo Sơn."
Trên tờ giấy kia vẽ mấy hình chữ U đơn giảnmấy cái ngã U hình, so với cầy
mangut, nó trông giống một đám hồn ma chen chúc với nhau hơn. Ngay lập
tức Nguyễn Nhàn đã hiểu được tác dụng đề phòng giả tạo của thứ này. Đúng là người bình thường không có khả năng vẽ được như thế.
Nguyễn Nhàn im lặng nhìn tờ giấy của mình, anh cố gắng phân biệt thật lâu, trong lòng đã có suy đoán. Nhưng mà...
"Của cậu là rắn." Cương Tử chứng thực suy đoán của anh. "Tôi biết cậu
muốn nói cái gì, nó thật sự giống đống... Khụ, thuyền trưởng vẫn luôn
vẽ rắn như thế, thông cảm nhé."
Nguyễn Nhàn chết lặng nhét tờ giấy vào túi áo, liếc nhìn Đường Diệc Bộ. Cương Tử nhíu mày nhìn tờ
giấy Đường Diệc Bộ đưa tới, thở dài, sau đó trả lại.
"Theo lý
thuyết tôi phải xác nhận với thuyền trưởng, nhưng nếu hai người đã đi
cùng nhau, bút tích này cũng giống của thuyền trưởng, chắc không phải là giả. Có điều bình thường nên là động vật, cái của Tiểu Đường lại...
Được rồi, được rồi."
Đường Diệc Bộ mỉm cười nhận lấy trang giấy,
gấp nó lại. Nguyễn Nhàn dời nửa bước về sau, nhìn thấy nội dung trên
trang giấy trong động tác của Đường Diệc Bộ—
Phía trên vẽ một người que xiêu vẹo.
"Bây giờ là hơn bốn giờ chiều, còn chưa đến một giờ nữa con thuyền sẽ khởi
động. Hai người có thể tìm chỗ thoải mái ngồi, đến lúc đó có thể sẽ hơi
lắc." Cương Tử hắng giọng, tiếp tục sự nghiệp kiểm tra giấy tờ của mình.
Nguyễn Nhàn trao đổi ánh mắt với Đường Diệc Bộ.
Trong thuyền được chia ra thành từng tầng bởi những tấm lưới kim loại thông
khí, mọi người tập hợp một chỗ. Hai người ỷ vào ưu thế về thể lực, đã
leo lên tầng cao có ít người nhất, chọn một góc ngồi xuống.
"Dư
Nhạc không có khả năng nhìn ra được, tôi ngụy trang không có vấn đề gì." Đường Diệc Bộ cởi ba lô xuống, lấy ra hai chai champagne, một bao bột
ngô lớn, thậm chí còn có một hộp trứng cá muối. Cuối cùng hắn mới móc
Châu Sắc bị ép tới thoi thóp ra, kẹp nó giữa hai thanh sắt.
"Lần
sau cậu có thể chọn một lý do ngoài đam mê." Nguyễn Nhàn khô cằn nhận
lấy bánh mì, "Vừa rồi cậu không chỉ đi đón Châu Sắt, đúng không?"
"Nếu không cất kỹ, những thứ này sẽ bị hỏng." Đường Diệc Bộ thẳng thắn nói.
Hắn mở nắp một chai champagne, đưa cho Nguyễn Nhàn. "Tôi không nghĩ
ra..."
"Có lẽ ông ta chỉ cảm thấy cậu giống robot hình người."
Nguyễn Nhàn không biết an ủi cho lắm, anh cắn bánh mì: "Dù sao ông ta
không có chứng cứ, cùng lắm chỉ suy đoán cậu là robot hình người của tôi — Đừng quá để ý, sau khi trừ độc chúng ta nhanh chóng rời khỏi là
được."
Đường Diệc Bộ lấp đầy miệng bằng bánh mì, trên mặt tràn đầy vẻ trầm tư.
"Được rồi, chúng ta trò chuyện cái khác." Nguyễn Nhàn cẩn thận nhấp một ngụm champagne.
Còn chưa đến một giờ nữa sẽ bắt đầu trừ độc. Đồ Duệ sẽ trở về, đến lúc đó
bọn họ có thể thoải mái mà hỏi. Cho dù có chuyện gì không đúng cũng rất tiện chạy trốn — Dưới sự tấn công điên cuồng, cho dù là thuyền Tẩu
Thạch hay là giám sát trật tự cũng sẽ không rảnh để truy tìm hướng đi
của hai người.
"Ờm." Đường Diệc Bộ chấn động, hắn duỗi cánh tay
ra đặt một ít trứng cá muối lên bánh mì của Nguyễn Nhàn. "Về chuyện của
Phàn Bạch Nhạn..."
"Con người sẽ sống sót như vậy."
Nguyễn Nhàn đột nhiên cảm thấy bánh mì trong miệng không có mùi vị gì. Anh
dừng việc nhấm nuốt, nhìn đống trứng cá muối trên bánh mì. Có lẽ đây là
Phàn Bạch Nhạn giấu riêng, nó không có bao nhiêu mùi tanh, ngược lại còn có mùi quả hạch nhàn nhạt.
"Chỉ cần tin tưởng vững chắc đối
phương có thiện ý, cho dù phải chịu bao nhiêu đau khổ cũng sẽ không coi
chúng thành tổn thương. Nếu ai cố chấp sẽ còn coi chúng thành thử thách
và rèn luyện."
Bàn tay nắm chặt chai rượu tay có chút run rẩy, Nguyễn Nhàn trầm mặc một lát mới để chai champagne xuống đất.
"Thân thể của bọn họ sụp đổ, sự thật bị khống chế cũng vô cùng rõ ràng. Một
hai ngày có lẽ không thể phát hiện ra, dùng một loại thuốc như ma túy
lâu dài sẽ khiến sức khỏe suy yếu." Đường Diệc Bộ hơi nhíu mày.
"Nhưng 'biết' và 'hiểu' là hai việc khác nhau." Nguyễn Nhàn không yên lòng trả lời, "Không phải Phàn Bạch Nhạn diễn giỏi thế nào, mà là dục vọng muốn
tin tưởng của người trên thuyền Cực Lạc. Bọn ho muốn tin thuyền Cực Lạc
sẽ an ổn, tin tưởng nỗ lực và tín nhiệm của mình chắc chắn sẽ được báo
đáp."
Chỉ cần có đủ người đi về một hướng nào đó, chắc chắn sẽ có người mơ mơ màng màng đuổi theo. Về phương diện này, có lẽ người và dê
cũng không khác nhau là mấy. Một khi bị rót vào một loại nhận thức chung nào đó, con người sẽ giống như bị đầm lầy ấm áp cuốn lấy. Người tỉnh
táo chút sẽ còn chất vấn, mà người dịu dàng ngoan ngoãn sẽ trực tiếp đắm chìm. Bọn họ tụ tập chặt chẽ đến như thế, đoàn kết như thế cơ mà — "đa số người" làm sao có thể phạm sai lầm chứ?
Chứ chưa nói đến việc bản thân họ đã "muốn" tham gia vào giấc mộng hư ảo này.
Đường Diệc Bộ nuốt bánh mì, cụp mắt xuống gặm góc bánh từng miếng nhỏ. Trên
tay hắn vẫn còn dính máu, lông mi hơi dài bám đầy tro bụi.
"Tôi không hiểu." Say khi suy nghĩ gần mười phút, robot hình người kia mở miệng lần nữa.
"Tôi cũng phải mất rất lâu mới hiểu rõ điều này." Nguyễn Nhàn lặng lẽ đáp,
thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đường Diệc Bộ. "Dù sao cậu không có đồng
loại, có lẽ sẽ càng khó hiểu được suy nghĩ này hơn."
"Xem ra tôi
còn chưa thu thập đủ hàng mẫu." Đường Diệc Bộ nhét vụn bánh mì dính
trứng cá muối vào trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ."...Cám ơn anh đã giải thích."
"Đừng khách khí." Nguyễn Nhàn cười một cái ngắn ngủi, đút cái nắp chai bằng kim loại vào miệng Châu Sắt.
Châu Sắt hạnh phúc há miệng, chuẩn bị đón lấy hai cái nắp chai bay qua. Lúc
này thân thuyền đột nhiên xóc nảy, nắp chai trực tiếp bay ra ngoài, Châu Sắt kẹt giữa hai thanh lan can phát ra những tiếng cạc cạc mang theo
tiếng khóc nức nở.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thuyền Tẩu Thạch
đang cố định chủ hạm của thuyền Cực Lạc, hơi giống với xe kéo trong phim ảnh." Đường Diệc Bộ ôm lấy Nguyễn Nhàn, một cái tay hắn ôm chặt lấy eo
đối phương, một cái tay khác bám lấy lan can sắt, mặt dán vào cửa sổ
nhỏ. "Thuyền Tẩu Thạch sắp khởi động rồi."
Lại một đợt rung động. Nguyễn Nhàn cũng túm lấy Châu Sắt đang kẹt trong lan can ra, trực tiếp
nhét vào ba lô, đeo ở sau lưng. Cái chai champagne uống hết lăn tròn
dưới chân, vang lên leng keng.
"Đã đến lúc chúng ta... Ặc."
Nguyễn Nhàn vốn muốn nói là đến lúc đi tìm Đồ Duệ, kết quả lại bị thuyền Tẩu Thạch đột nhiên lắc lư làm chấn động đến mức gần như phun ra. Không biết Dư Nhạc học cách lái thuyền ở đâu mà lại khiến thuyền Tẩu Thạch
khổng lồ này xóc nảy như xích lô.
Đường Diệc Bộ rời khỏi cửa sổ,
luồn hai tay qua lưới kim loại, đầu gối đỉnh lên một cái, trực tiếp đặt
Nguyễn Nhàn lên trên tấm lưới. Ba lô chứa Châu Sắt bị nghiêng qua một
bên, hắn vẫn luôn ôm chặt bả vai của Nguyễn Nhàn. Hiển nhiên tư thế này
tốn rất ít sức, robot hình người kia hài lòng thở ra một hơi, trực tiếp
coi Nguyễn Nhàn thành đệm thịt.
"Cậu sắp đè chết tôi." Nguyễn Nhàn khó khăn nói.
Cân nặng và nhiệt độ cơ thể của đối phương cùng nhau đánh tới khiến anh khó mà hô hấp về đủ phương diện.
"Đồ Duệ trở về chưa?" Đường Diệc Bộ tủi thân nhích sang bên cạnh: "Nếu như
tôi vẫn ôm lấy anh, lát nữa mà rung mạnh hơn, anh có thể sẽ bị thứ gì đó nặng nề va phải Nhiều người nhìn như vậy, nhỡ may anh khôi phục tại
chỗ..."
"Đồ Duệ còn chưa có về, cậu cũng không cần giải thích."
Nguyễn Nhàn khó khăn hít khí. Không khí trong buồng nhỏ kín mít trên tàu vốn đã đục ngầu, xóc nảy không ngừng càng khiến anh khó chịu hơn. "Nếu
còn dài dòng nữa, tôi sẽ nôn lên mặt cậu."
Đường Diệc Bộ lẩm bẩm hai tiếng, cả người dịch xuống dưới, để đầu gối ở trước ngực Nguyễn Nhàn. "Như vậy được chứ?"
Nếu như không phải hoàn cảnh thực sự hỏng bét, Nguyễn Nhàn rất muốn từ chối tư thế quá thân mật này. Thế nhưng sau khi một bãi nôn gần như bay sát
qua đầu anh, Nguyễn Nhàn quyết định giữ yên lặng, vẫn luôn dán ở vị trí
cũ.
Trong xóc nảy to lớn, Đường Diệc Bộ lại bắt đầu hát bản tình
ca bi thương kia. Nguyễn Nhàn cố gắng bình phục hô hấp một lát, cuối
cùng đã có thể há mồm.
"Vì sao lại hát?" Anh khó nhọc hỏi. "Đây là "Bắt chước mù quáng" của Carlo · Wang, tôi có thể nghe ra được."
Đường Diệc Bộ không hát nữa. Ở góc độ này, Nguyễn Nhàn chỉ có thể nhìn thấy
đỉnh đầu và chóp mũi của hắn. Mái tóc đen mềm mại dán lên ngực anh, thể
trọng của một người khác mang đến cảm giác an toàn khó hiểu.
"Tôi không biết." Robot hình người kia trả lời. "Nhưng có vẻ làm vậy là có
thể trở lại quá khứ, sẽ khiến tôi có một cảm giác kỳ quái."
"Cảm giác kỳ quái?"
"Ừm."
"Có ngại giải thích một chút không?"
"Giống như hộp trứng cá muối vừa mở nắp liền rơi xuống đất, bao bột ngô rơi
vào trong bùn nhão." Đường Diệc Bộ ngẩng đầu, trong mắt có cảm xúc mà
Nguyễn Nhàn xem không hiểu. Nguyễn Nhàn ngẩn người, điều này rất hiếm
thấy, anh nghĩ.
"Bọn chúng đã từng là đồ của tôi, nhưng tôi không có cách nào khiến bọn chúng khôi phục lại như cũ." Đường Diệc Bộ hơi
thấp: "Con người gọi cái này là gì?"
Trong chốc lát vô số hồi ức
va vào ngực. Lần này Nguyễn Nhàn lại có chút buồn nôn, nhưng nguyên nhân không phải do thuyền Tẩu Thạch xóc nảy.