Để cho Triệu Thủy Vô có thể thả lỏng, đạt được hiệu quả thoải mái và tự
nhiên nhất, cậu ta thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện, kể vài câu chuyện
cười. Cô vốn cũng có ý định nói chuyện với cậu ta, nên tương đối phối
hợp, bất kì khi nào cô tươi cười, bên tai vang lên tiếng máy ảnh liên
tiếp.
"Chị không cần giữ nguyên dáng đứng mọi lúc, chị có thể di chuyển và cử động tùy ý. Đó là điều các mẫu ảnh vẫn thường làm để các
nhiếp ảnh gia bắt được khoảnh khắc đẹp nhất" Cậu ta nói, rồi dẫn Triệu
Thủy Vô đi vòng vòng trên một tuyến đường định sẵn.
Bạch Cảnh Xuyên cũng di chuyển theo từng cử động của cô, tận dụng ánh sáng, nắm bắt mọi thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của cô.
Thấy cô dần dần tìm được trạng thái của mình, cậu ta đi vòng qua ghế sofa
đến bên cạnh Bạch Cảnh Xuyên, hạ giọng nói: "Anh, em đi vệ sinh".
"Ừ" Bạch Cảnh Xuyên không rời mắt khỏi máy ảnh, giơ tay về về một hướng: "Ở kia"
Cậu ta dạ vâng rồi chạy về hướng được chỉ.
Thiếu người hướng dẫn chuyên môn, Triệu Thủy Vô băn khoăn không biết phải tạo dáng tiếp theo ra sao.
"Có muốn đổi trang phục nữa không?" Bạch Cảnh Xuyên đề nghị.
Cô nãy vừa thay đồ, bộ đang mặc là bộ váy dài tay mà anh đã cầm lên xem
thử, bộ này tao nhã, nhưng tạo dáng kiểu quý phái khiến cô cảm thấy mệt
mỏi. Nên cô đồng ý: "Được."
Triệu Thủy Vô đi tới tìm túi của
mình, đi ngang qua tấm vải phông nền chụp ảnh, cô vô tình dẫm phải một
góc tấm vải. Tấm vải phông nền mềm mại bị tuột ra gần hết, cô nhặt và ôm nó lên, tấm vải rộng bao phủ trên cơ thể cô.
Cảnh này rất phù hợp với kiểu đồ lót mà cô sắp thay, tạo lên một ý vị mông lung.
Khỏanh khắc này khiến Bạch Cảnh Xuyên có cảm hứng, anh điều chỉnh ống kính,
chuyển một chiếc ghế tựa đến cạnh cô, để Triệu Thủy Vô ngồi trên đó,
giúp cô chính lại những nơi vải dư thừa.
Anh chụp một bức ảnh, rồi đưa cho cô xem.
"Được nha..." Triệu Thủy Vô trước đó đã xem qua không ít ảnh của những người
khác để tham khảo, có thể coi là có chút nhận thức trong nghệ thuật ảnh
"Nhưng chỗ này có vẻ hơi nhiều vải"
Cô đã tỏ ra tinh tế nhất có thể, nhưng phân tích cho cùng vẫn là cái ý tứ kia.
Trang phục của cô như ẩn như hiện, mà nội y cũng như ẩn như hiện. Hai loại
"như ẩn như hiện" chồng lên nhau, liền biến thành vẽ rắn thêm chân.
Mang quá nhiều quần áo trên người thì phải làm sao? Giải pháp rất đơn giản...
"Em có đang mang miếng dán núm vú không?"
Triệu Thủy Vô hỏi lại: "Miếng dán hoa mận có được không?"
"Miếng dán hoa mận là cái gì?" Anh lại gặp phải điểm mù kiến thức.
Cô lấy từ trong túi xách của mình và cầm nó lên trên tay. Hai miếng silicone nhỏ hình hoa mận. [1]
Anh nhìn diện tích miếng dán, chỉ đúng đủ để che khuất nơi nào đó.
Mắt anh đảo quanh vật nhỏ kia vài ba lượt, rốt cuộc không biết là nói với
cô hay nói với chính bản thân mình: "... Chụp từ phía sau lưng thì hơn".
Anh quay lưng lại để Triệu Thủy Vô thay đồ, cô nhanh chóng thay sang bộ đồ
mới. Cô giật nhẹ đồ trên người để chắc chắn nó không bị bung ra "Được
rồi".
Anh quay lại và nâng máy ảnh lên, cô quay tấm lưng trần của mình về phía anh, tạo dáng giống với ban nãy.
Bạch Cảnh Xuyên thấy vị trí eo không được vừa ý: "Em cong vị trí lưng eo thêm chút nữa".
Triệu Thủy Vô không hiểu hoàn toàn ý nghĩa cụ thể của những từ này, nên tự
điều chỉnh theo cách hiểu của mình, nhưng nó không đạt được hiệu quả mà
anh mong muốn. Anh muốn giúp cô, anh nhìn quanh và nhận ra cậu nhóc kia
đã mang đũa vào phòng vệ sinh. (Editor: Ủa, em trai kia mang đũa vào phòng vệ sinh làm gì thế?:))))
Chỉ có thể dùng tay.
Anh duỗi một nhón tay, lướt nhẹ qua eo lưng cô, đẩy nó cong vào, khiến cho
hông càng hếch lên. Cơ thể vặn vẹo, mọi khớp xương đều bị vặn đến một
góc độ ít gặp nhất, nhưng lại tạo hiệu ứng tuyệt vời cho bức ảnh.
Anh thực thích vòng eo nơi xương hông của cô, dù camera ở vị trí nào, anh cũng đặc tả được đường cong nơi eo đó.
Anh vòng qua một bên và tiến lên phía trước, khống chế đôi mắt không hướng
lên phía trước, xoa lớp vải phông nền để tạo hình thái uốn lượn tự
nhiên.
"Em đã chuẩn bị cả nơi này?" Nhìn vị trí quần lót của cô,
anh bất giác lên tiếng. Bạch Cảnh Xuyên không biết tại sao bản thân lại
lắm miệng như vậy, lời nói ra cũng chẳng phải là câu chào hỏi bình
thường như "Ăn cơm chưa".
Triệu Thủy Vô trả lời tự nhiên hơn anh: "Ừm, đều đã cạo sạch".
"Toàn bộ? Tôi còn nghĩ chỉ cạo khu vực bikini".
"Ban đầu cũng dự tính chỉ cạo như vậy, nhưng nếu tôi mặc màu trắng, nó sẽ lộ ra từ bên dưới, điều này rất khó coi".
Hơn nữa nếu có tư thế ngồi tách chân ra, mấy sợi lông rất có thể trồi ra khỏi mặt đáy lớp vải.
Anh suy nghĩ ở trong lòng, bổ sung ý trong lời nói của cô, tay thì điều
chỉnh tiêu cự của máy ảnh, ống kính cứ thế mà nhắm thẳng tới nơi mà tâm
trí đang nghĩ tới.
Sau khi phản ứng được bản thân đang làm gì, anh kinh ngạc ngẩn đầu lên, cái nhìn đập thẳng vào mắt cô.
"Em ướt rồi." Cô lại như vậy tiếp tục lời nói, anh dùng đầu ngón tay chọc vào nơi xương cụt của cô.
Vừa chạm vào da thịt, một luồng điện tê dại đánh thẳng tận trong xương cốt
của anh, chạy dọc theo sống lưng và đánh vào đại não. Triệu Thủy Vô thất thần, giữa hai chân có cảm giác nhớp nháp. Cô nghẹn chưa nói, máy ảnh
ghi lại khoảnh khắc này.
Yết hầu Bạch Cảnh Xuyên giống như bị
nhựa cao su niêm trụ, không còn sức mà giơ máy ảnh lên lần nữa, bực bội
nói: "...Tôi quên mất, ở nhà rõ ràng có rất nhiều đũa"
"Cho em
xem ảnh" Cô không đuổi theo vấn đề đó nữa, duỗi tay về phía máy ảnh, bấm xem mấy bức cuối cùng: "Hãy làm cái gì đó hơn như này".
"Ừ" Kỳ thật anh biết.
Nhưng nếu anh cố gắng muốn tạo ra một hiệu ứng hoàn hảo hơn, liền trông giống như anh có rắp tâm khác. Mặc dù trong mắt cô, anh đã là như thế rồi.
Triệu Thủy Vô vẽ trên không trung một đường cong: "Anh vòng trở về".
Anh thuận theo mà trở lại vị trí ban đầu, vừa đứng yên thì thấy cô kéo mảnh mảnh vải che bên dưới thân, vứt sang một bên. Giữa hai chân cô lúc này
không còn chút che đậy.
"Hiện tại tốt hơn rồi" Cô nghiêng đầu nhìn anh "Em nên làm gì tiếp?"
Bạch Cảnh Xuyên không ngờ cô sẽ dứt khoát như thế, ngón trỏ của anh gõ gõ
trên nút chụp vài lần, trong lòng trùng xuống: "Qua đây chụp một cái hình bóng [3]"
[3] Mình search thì nó ra kiểu chụp như này, là kiểu chụp ngược ánh sáng,
bóng tối bị khuất bởi một chủ thể hay vật thể nào đó (bóng đen/ bóng
đổ).
Ánh sáng tự nhiên vừa phải vào lúc này.
Triệu Thủy Vô tựa lưng vào ghế và ngồi ở bên cạnh anh, ngực tạo thành một
vòng cung có độ cong kiều mĩ, nhưng bất quá, vòng cung này lại cong quá
mượt mà. Cô thấy Bạch Cảnh Xuyên hơi nhíu mày, lại không hề đề xuất ý
kiến, liền tự mình hiểu ra một cách tự nhiên. Cô đặt cả hai tay ở trước
ngực, tháo miếng dán hình hoa mận ra.
Hai điểm nổi bật lên trên đỉnh núi tuyết.
Anh do dự bấm nút chụp.
"Vẫn chưa được sao?"
"...Không đủ rõ ràng" Để trả lời câu này anh cảm thấy bản thân khá gian nan.
Lụa mỏng bao bọc thân thể cô, làn da trắng và những đường cong nhấp nhô,
sắc thái quyến rũ này kéo dài từ mái tóc cho đến tận gót chân.
Tất cả đều được anh tạo dáng mà thành, Bạch Cảnh Xuyên không tìm ra nhịp thở của mình.
Buổi chụp hình cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Thủy Vô ngồi ở trên ghế chậm chạp không đứng dậy:
"Có giấy không?" Cô hỏi.
Bạch Cảnh Xuyên đang xem lại các ảnh đã chụp, tay chỉ hướng bàn trà.
Cô vẫn không nhúc nhích: "Anh lấy cho em được không?"
Anh không biết từ khi nào mà cô lại muốn có người khác phục vụ mình như
thế, kinh ngạc rời mắt khỏi màn hình, nhìn thấy mông cô như dính chặt
trên ghế.
Anh đưa gói giấy qua và nói một cách kì lạ: "Cần giúp đỡ không?"
"Em tự mình làm được". Triệu Thủy Vô đứng lên không chút che đậy, đem tấm
vải quấn quanh hông, lại dùng thân thể ngăn cản tầm nhìn của anh.
Để tránh cho anh nhìn thấy vết nước dính nhớp trên mặt ghế.
Cô khom người, Bạch Cảnh Xuyên giương mắt nhìn, phía sau lưng của cô, tấm
vải quấn quanh hông giống như hai tấm mành, vì động tác khom lưng cúi
xuống mà bị kéo mở.
Phía sau tấm rèm kéo mở... là vùng cấm địa hồng rực ướt át.
Anh bị nó dụ dỗ, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay sờ nơi đó, ngón tay đi vào bên trong.