Nói đại phu này là vị trẻ nhất, nhưng khuôn mặt cũng đã bước ra ngoài
tuổi bốn mươi. Cùng vị ân sư hết mực yêu thương chiều chuộng kia của tôi có mấy phần tương tự, lúc không cười tiên phong đạo cốt, cười lên lại
có mấy phần hoà ái, khiến tôi tự giác thả lỏng thân thể.
Thân sắc mặt tôi chuyển biến khác thường, ông cũng không làm khó: "Có phải là
thân thể mất hết sức lực, suốt đêm khô nóng bất an? Kha công tử không
cần xấu hổ, đây chỉ là phản ứng bình thường xuất hiện trong quá trình
giải độc thôi."
Đại phu ôn hoà thu lại bàn tay đang bắt mạch cho tôi, lại đem hòm thuốc để lên bàn, tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
"Ngươi sinh hoạt vẫn như bình thường. Bước chân vững chắc, sắc mặt tạm được,
mạch tượng lại hết sức yếu ớt. Uống thuốc xong có di chứng nóng người,
sau khi hết nóng thì bủn rủn vô lực. Dựa vào phán đoán của ta, các dấu
hiệu này phù hợp với việc trúng độc "Thu tiêu hoa"."
Thu tiêu hoa...
"Nhưng mà ngươi cũng không cần quá áp lực. Loại độc này thực chất cũng không
khó giải, chủ yếu vẫn là chất độc của ngươi có lẫn quá nhiều hỗn tạp. Có khả năng đã uống thuốc được một thời gian dài."
Giải độc á...
"Ngươi uống thuốc một thời gian dài đã làm tổn thương tỳ vị. Sau này phải chú ý thêm." Ông đẩy các chai lọ khác nhau trong hòm thuốc ra, lấy một bình
sứ trắng mộc mạc đặt ở trước mặt tôi: "Đây là thuốc trị bệnh dạ dày theo bài thuốc độc nhất của riêng ta. Ngươi cầm lấy, uống một ngày một lần,
uống cùng nước ấm trước lúc ăn cơm."
Tôi hai tay nhận lấy bình sứ, liên tục nói cảm ơn.
Có lẽ bị bộ dáng lo sợ đến tái mét mặt mày của tôi doạ cho, ông sửng sốt
một chút, mới sờ râu mép rồi cười ha hả: "Ngươi không cần như vậy, Lệ
đại nhân lần này..."
"Đốc chủ giá lâm — "
Âm thanh thông
báo của tiểu thái giám xen ngang lời nói của vị đại phu. Tôi quay đầu
lại nhìn, liền thấy Cửu thiên tuế một thân triều phục đen tuyền, nhấc
chân qua cửa mà sải bước tiến vào.
Đại phu đứng lên hành lễ. Tôi
cũng đứng lên, nhưng là lúng túng đứng ở chỗ cũ, trơ mắt nhìn hắn tiến
lại gần mình, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào bây giờ.
Lúc trước...
Cửu thiên tuế từng dặn...
"...Lệ Khâm." Đầu lưỡi tưởng như không thuộc về tôi. Gọi xong hai chữ kia, hai hàm răng run lên đánh vào nhau cầm cập, lời nói ra cũng có chút lắp
bắp: "Ngươi, hạ triều rồi."
Cửu thiên tuế đứng ở trước mặt tôi.
Thân hình cao lớn chặn lại những tia sáng chiếu vào từ ngoài cửa, che
hết cả thân thể tôi vào sâu trong bóng tối.
Hắn vô cùng tự nhiên vỗ đầu tôi một cái: "Lần sau không cần đứng lên nghênh đón ta."
Lòng tôi liền run lên.
Hắn lại không có biểu hiện gì khác, chỉ nghiêng người ngồi xuống vị trí chủ vị. Triều phục uy nghiêm, khuôn mặt ác liệt, không giận tự uy.
"Như thế nào?"
"Bẩm đại nhân, tuy rằng độc tố của Kha công tử trùng điệp khó phân, phản ứng sau lần uống thuốc hôm qua đã khẳng định rằng giải hết một tầng độc
trên, dấu hiệu của tầng độc khác sẽ bắt đầu lộ ra. Liệu pháp vừa trị
bệnh vừa chẩn đoán hoàn toàn khả thi. Chỉ cần công tử đúng hạn uống
thuốc, ba ngày tiến hành hội chẩn một lần, tìm được chất độc căn nguyên
cũng không phải việc khó, hẳn chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Bản đốc muốn, không chỉ là tìm ra chất độc căn nguyên."
"Đại nhân không cần lo lắng, ta cùng mấy vị sư thúc nhất định sẽ dùng hết khả năng."
Hai người ngươi nói một câu ta đáp một câu, tôi nghe có chút mơ hồ. Cửu
thiên tuế không nhiều lời nữa, sắc mặt không đổi gật gật đầu, phất tay
áo ra hiệu hạ nhân đưa đại phu ra sân.
Hai tỳ nữ đã đợi ở cửa
được một hồi lâu. Thấy Cửu thiên tuế gật đầu, các cô nhấc theo hộp cơm
tiến vào, lần lượt bưng ra cháo, canh trứng, bánh bao thịt vẫn còn bốc
hơi. Đồ ăn đặt trên mặt bàn, mùi hương bay ra tứ phía.
Tôi lúng túng đứng ngồi không yên, liền nhìn chằm chằm vào người tỳ nữ đang mang lên đũa thìa, càng nhìn càng thấy lạ.
Người này, chính là Tiểu Uyển từng hầu hạ tôi trong viện lúc trước.
"Đốc chủ, cô ấy là —" Đợi đến khi cô nhấc hộp cơm trống lui ra đại sảnh, tôi vội vàng quay đầu dò hỏi.
Cửu thiên tuế không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bóng lưng
đó nửa ngày. Mãi đến lúc cô ấy đi khuất, mới đem chén canh trứng đẩy ra
trước mặt tôi: "Bốn vị đại phu và các dược đồng ở cùng một chỗ thì chen
chúc quá. Quản gia trong phủ đã bố trí họ ngủ ở sân viện của ngươi. Tôi
tớ trong viện thì phân phó đi làm việc trong phủ."
"Vậy ta..." Ở chỗ nào bây giờ?
"Sao?" Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Không có gì..."
Những ngày đầu năm mới, một là công việc triều chính tồn đọng sau lễ quá bận
rộn, hai là cần mua đồ cho Tết Nguyên tiêu ngày mười lăm tháng một, Cửu
thiên tuế bận rộn tối ngày. Mặc dù không phải ở lại cung, sau giờ cơm
trưa hắn liền vào thư phòng, cả ngày cũng không ra. Bữa tối thì ăn qua
loa rồi lại làm việc tiếp.
Trước khi Điện hạ xảy ra chuyện cũng
thường thắp đèn thức khuya làm việc. Đây không phải điều gì đặc biệt
nghiêm trọng. Chỉ là tỳ nữ vẫn theo thường lệ đều đều bưng canh thuốc
đến.
Màu sắc nhợt nhạt, mùi vị đắng ngắt, giống hệt như loại dược đêm qua.
Tôi khổ sở ngồi một bên trên chiếc bàn nhỏ, chẳng biết nên làm thế nào cho
phải. Cho dù đại phu nói rằng bát thuốc tiêu độc thứ hai sẽ không để lại triệu chứng rõ ràng như tối hôm trước. Nhưng mà cứ nghĩ lại, tôi liền
không có cách nào thản nhiên uống thuốc.
Dù sao thì hắn cũng là một tên... thái giám.
Thân là một nam tử học võ từ nhỏ, lại bị một tên thái giám đè xuống giường
chọc ghẹo. Làm sao mà tôi có thể thản nhiên chấp nhận...
Tôi thở
dài trong lòng, tay sờ sờ chén thuốc. Chậu than trong phòng cháy lớn,
thuốc để một lúc rồi vẫn còn chưa nguội lạnh, ấm vừa đủ dùng.
Mặc dù Cửu thiên tuế đối xử khác biệt với tôi, nhưng thứ dễ thay đổi nhất
trên thế gian này chính là sủng ái nhất thời. Đề đốc Đông Xưởng đời
trước ham mê nữ sắc. Không ít vũ cơ xinh đẹp hay nữ cô nhi đều được khua chiêng gõ trống gả vào trong phủ. Lão cũng từng chỉ độc sủng một người
ca nữ. Mặc dù là đi bái phỏng Thuận vương cũng nhất quyết đem nàng theo
bên người. Nhưng cuối cùng thì nàng ta cũng chẳng tránh khỏi kết cục bị
lão hành hạ đến chết.
Nói đến Điện hạ, chẳng phải Người cũng
từng là hoàng tử mà Hoàng thượng yêu thích nhất, phong quang vô hạn, thế mà chỉ một đêm từ thành cao rơi xuống bùn lầy.
Mà tôi hiện tại
cả người bệnh tật, là một phế nhân không quyền không thế, ngày ngày ngủ ở trong phủ Đốc công. Thân thể, tính cách, nếu xuôi theo sự nuông chiều
của hắn, không biết nếu ngày sau bị chán ghét thì phải đi chỗ nào.
Hoàn hồn lại, chén thuốc trên tay đã lạnh ngắt rồi. Cửu thiên tuế vén rèm đi vào trong phòng, cau mày hỏi tôi vì sao không uống thuốc.
"Đốc
chủ..." Tôi vừa thấy hắn thì căng thẳng hẳn. Bàn tay giấu trong tay áo
lớn lén lút siết vạt áo, rồi dò hỏi hắn, "Tối nay ta, có thể không ngủ ở trong gian phòng ngoài được không? Đốc chủ vất vả một ngày rồi. Ta, ta
không muốn quấy nhiễu Ngài nghỉ ngơi...."
Tôi ngồi ở góc bàn. Hắn đứng bên cạnh tôi. Từ góc độ này ngước lên nhìn, Cửu thiên tuế cao lớn
lạ thường. Khí thế mười phần, cảm giác ngột ngạt so với thường ngày cũng càng lớn hơn.
Hắn trầm mặc một hồi lâu.
Mãi cho đến lúc tôi tự hỏi có phải lúc nãy hắn không nghe rõ, hắn mới trào phúng hừ nhẹ một cái, sau đó cười lạnh.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ sợi tóc mái vương trên trán của tôi.
"Không muốn bị ta chạm vào?"
Móng tay hắn xẹt qua da mặt tôi, rồi dừng lại ở khoé mắt tôi.
"Hay là nói, ngươi ngại nhà ta không phải là nam nhân, không có cách nào đem ngươi thoả mãn?"
Âm thanh hắn nhẹ nhàng như đang thờ dài. Không bén nhọn, cũng không lạnh lẽo, giống như tiếng tình nhân đang khe khẽ nói nhỏ.
"Nếu như là Thuận vương thì sao?"
Mắt tôi bất an co giật hai lần. Lòng bàn tay không rõ nhiệt độ của Cửu
thiên tuế áp lên mắt tôi, khiến tôi không cách nào nhìn thấy điều gì.
Tôi không nhúc nhích, cũng không dám nhúc nhích.
Có tiếng động nhẹ nhàng, giống như là tiếng sàn sạt khi chạm vào vải vóc, cũng không biết được hắn đang muốn làm gì.
Không biết gì làm tôi sợ hãi đến ngực đập thình thịch.
Hình như Cửu thiên tuế cúi người, hơi thở ấm áp lướt qua chóp mũi tôi. Tôi
kinh hãi, chưa kịp ngửa ra sau, miệng liền ngậm một vật mềm nhũn...
Đó là...!
Miếng thịt trơn trượt đó linh hoạt cạy môi lưỡi của tôi. Chất lỏng mang chút
hơi ấm bị trút vào trong. Vị chua, đắng hoà vào khí tức nhàn nhạt của
trầm hương.
Cằm bị ép phải nâng lên, cuống họng theo bản năng nuốt một cái, đưa chất lỏng có lẫn mùi vị của hắn ép xuống tận cuống họng.
Bàn tay che đôi mắt vẫn không lấy xuống. Tôi cũng quên rằng mình muốn trốn
đi, chỉ là khắp cơ thể ngứa ngáy nóng bỏng. Mất hết tri giác, chỉ có
thời điểm môi của Cửu thiên tuế một lần nữa dính sát thì xúc cảm mới trở nên rõ ràng. Mùi hương đặc thù phả lên khuôn mặt tôi, theo hô hấp của
tôi mà đi vào phế quản, bao bọc tôi từ trong ra ngoài.
Không có
động tác nào tiếp theo. Nhưng cũng quá mức thân mật rồi, phá tan suy
nghĩ tự thôi miên của tôi rằng phải luôn coi hắn là cấp trên của mình.
Mãi đến một lúc sau, hắn mới liếm chút thuốc còn dư lại ở khoé miệng của tôi. Lướt qua một cái, cũng không dừng lại ở đâu.
Một chén thuốc nhỏ bé như vậy. Thế mà uống thật lâu mới xong.
Chút nước thuốc cuối cùng theo yết hầu chảy vào trong dạ dày, môi lưỡi mềm
mại lại không rời đi. Tôi nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống thảm vang rầm một tiếng. Sau đó, bàn tay che đôi mắt rốt cục cũng bỏ xuống.
Cửu thiên tuế một tay ôm lấy lưng của tôi, một tay nâng mông tôi, đem cả
người tôi ôm lên treo trên người của hắn, ưỡn thẳng lưng thân.
Tôi chưa kịp nhận thức điều gì đã bị cảm giác chênh vênh làm cho sợ hết hồn, theo bản năng vòng hai tay qua cổ của hắn.
Thật giống như đang, chủ động mời gọi.
Sau một trận trời đất quay cuồng, phần lưng tôi lại chạm đến bề mặt bằng
phẳng. Cơ thể của Cửu thiên tuế bao trùm lên tôi, trọng lượng lớn đè sấp lên tôi, giam giữ tôi giữa chiếc giường và hắn.
Động tác đút thuốc biến thành hôn sâu.
Môi hắn chạm vào môi tôi, lưỡi hắn cuộn vào lưỡi tôi, tìm được cổ họng của
tôi, ép tôi không ngừng trao đổi nước bọt cùng hắn. Mỗi tấc trong miệng
đều bị hắn hút đến tê dại. Hàm trên nhạy cảm cũng bị chiếc lưỡi thô ráp
không ngừng cọ xát.
Đầu lưỡi kia dường như đâm xuyên qua thân thể tôi, trực tiếp liếm trọn linh hồn của tôi, làm tôi run rẩy đến chân tay luống cuống, chỉ có thể chịu đựng sự xâm phạm này.
Tôi cảm thấy mình đang chuẩn bị ngất, mấy phần tỉnh táo bị hắn hôn đến không thở nổi. Hai tay cũng chẳng có sức mà chống cự nữa.
Một lần, lại một lần.
Kẻ xâm lược lãnh khốc ngay lúc tôi ngạt thở rồi thì lui một lúc, cho tôi thở gấp mấy hơi, rồi lại lần thứ hai áp sát vào trong.
Tiếng nước ướt át vờn quanh tai. Thái dương tôi chẳng biết lúc nào đã bị mồ hôi thấm ướt.
Chân nến cháy hết, đèn cũng dần tắt.
Tấm màn rơi xuống, che khuất cảnh xuân của chúng tôi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào. Cũng chẳng biết lúc nào thì kết thúc.
Ý thức tôi mông lung, dường như nghe thấy tiếng thở dài, rồi có tiếng người khẽ thì thầm.