Ngô Dục Lâm không ở lại lâu, dặn dò họ chú ý sáng mai dậy sớm rồi đi.
Tâm trạng Liêu Thần Hi cứ khó chịu mãi, Cao Duy đưa cho cậu một hộp sữa “Uống đi, sau đó ngoan ngoãn ngủ.”
“Cao Duy.” Liêu Thần Hi nhận sữa, uống một hớp, sau đó phụng phịu bảo, “Em muốn làm một việc.”
“Việc gì?” Cao Duy ngồi trước mặt Liêu Thần Hi, nhéo mặt cậu.
“Em muốn thiến Trâu Gia Nghị.”
“…” Cao Duy bất đắc dĩ, không biết nên khóc hay nên cười, “Thôi đừng.”
“Thật đấy, em giận rồi.” Liêu Thần Hi đặt sữa sang một bên, hai tay đặt trên
đầu gối bảo, “Em vừa vào nghề là anh rể dẫn em, khi đó anh ấy cũng là
người mới, không có tiếng nói trong công ty, em bảo em thích hát, anh ấy hết mình đấu tranh giúp em, suốt mấy năm qua, mỗi một ca khúc của em
đều do anh ấy đấu tranh với công ty mới có, bởi lúc đầu công ty kí hợp
đồng với em đã có dự định để em phát triển theo hướng diễn viên, nhiều
nhất cũng chỉ được hát nhạc nền cho phim truyền hình vân vân thôi, album thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi được xem xét. Không chỉ vậy, hai
năm qua em càng ngày càng bận hơn, công việc cũng ồ ạt đến, em gây hoạ
bên ngoài anh rể đều phải theo sau thu dọn, em biết cả ngày em thái độ
không tốt với người khác thì người chịu khổ vẫn sẽ là anh rể nhưng em
thay đổi rồi, thái độ của em bây giờ có phải đã tốt hơn trước rất nhiều
rồi không?”
Cao Duy nghe Liêu Thần Hi dốc bầu tâm sự chuyện về cậu và Jeffrey, biết là cậu đau lòng Jeffrey.
Gặp kẻ không tử tế có hại thế nào Cao Duy đã tự mình trải nghiệm qua.
“Em lúc nào cũng tốt hết.” Cao Duy an ủi cậu.
Liêu Thần Hi bĩu môi “Bớt gạt người, em tự biết em là người thế nào. Mấy năm qua anh rể thật sự rất quan tâm em, thấy em mệt nên lúc nào cũng nghĩ
cách cắt xén thời gian cho em nghỉ ngơi, quản lý khác thì chỉ hận không
thể vắt kiệt thời gian của nghệ sĩ nhà mình nhưng anh ấy thì không,
chuyện gì anh ấy cũng đặt em lên hàng đầu.”
“Nhưng đâu phải lúc nào em cũng gây phiền phức cho cậu ấy đâu nào, bây giờ em
nổi tiếng thế này chính là sự báo đáp lớn nhất cho cậu ấy rồi.”
Liêu Thần Hi gật đầu nói tiếp “Anh ấy cũng nói như vậy, hai năm trước, em
thật sự cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì được nữa, tại sao cái gì
của em cũng phải moi ra cho thiên hạ xem, tại sao đến thời gian sum vầy
với gia đình mỗi dịp tết đến xuân về em cũng không có, tại sao em không
thể có chút không gian riêng tư cho mình, lúc đó em cứ như đang trong
thời kì nổi loạn của tuổi thiếu niên ấy, cực kì phản nghịch, không muốn
tiếp tục làm nữa, sau đó em thật sự là vì anh rể mới tiếp tục cố gắng đi làm, anh ấy cũng thảm lắm, khi ấy còn vừa đúng lúc Trâu Gia Nghị thậm
thụt sau lưng anh ấy, em còn rước thêm phiền nữa.
Cao Duy không biết nên nói gì, chỉ dành xoa mặt Liêu Thần Hi, thật ra anh
cũng từng giống như vậy, mãi tới bây giờ vẫn bị dính vào những thứ không ra gì giống như trước kia.
“Bọn em giống như người một nhà, nên nhìn anh ấy bị người ta lừa dối, em thật sự rất
giận.” Liêu Thần Hi thở một hơi thật dài, “Anh rể là đồ ngốc, sao anh ấy lại ngu thế nhỉ?”
Cao Duy đứng dậy kéo
cậu “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm, ghi hình
xong chúng ta sẽ lập tức quay về tìm cậu ấy.”
Liêu Thần Hi ngẩng đầu nhìn Cao Duy, hỏi “Anh sẽ mãi mãi không lừa em đúng không?”
“Anh lừa em gì chứ?” Cao Duy cười kéo cậu dậy, “Em nói xem ngoài em ra anh
còn kiếm đâu được đối tượng tốt thế này nữa, muốn ngoại hình có ngoại
hình, muốn tiền có tiền, muốn danh tiếng có danh tiếng, cưới em về nhà
là cái gì anh cũng có.”
Liêu Thần Hi được anh dỗ vui vẻ, ngoan ngoãn vào phòng đi ngủ.
Khi nãy Cao Duy ra ngoài vẫn để điện thoại trong phòng ngủ không cầm theo,
lúc về mở ra thấy có hai tin nhắn wechat, đều là Du Tân gửi đến, bảo có
chuyện muốn nói riêng với anh, bảo anh tới phòng cô nói chuyện.
Liêu Thần Hi nhìn qua, ngã xuống giường “Anh đi một mình đi, em đi ngủ đây.”
“Con bé này lại lộn xộn cái gì nhỉ?” Cao Duy nhìn thời gian gửi tin, đã là
mười mấy phút trước, “Anh gọi lại cho em ấy một cuộc xem sao, muộn thế
này rồi chưa ngủ!”
Cao Duy gọi điện thoại mãi mà bên kia không nhấc máy, anh hơi lo lắng, dù sao Du Tân vẫn còn
là một cô gái trẻ, tới nơi xa lạ mà tối khuya không bắt máy thế này làm
anh thấy hơi lo.
“Anh qua xem đi,” Liêu Thần Hi ngồi dậy, cậu cũng không yên lòng, “Hay con bé ra ngoài mua dưa hấu rồi đi lạc.”
“Ừ, để anh qua xem sao, con bé cũng ở gần đây, em đi tắm đi, tắm xong anh sẽ về.”
Du Tân từng nói địa chỉ cho Cao Duy, lúc họ ghi hình có đi qua một lần, Cao Duy nhớ rất rõ.
Ra cửa thì đi thẳng về hướng kia, đi ba phút là tới.
Cao Duy sững sờ, anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn số phòng, xác nhận đúng là
phòng Du Tân mới đẩy Vu Tiêu ra gọi vào phòng “Du Tân!”
Anh đi vào thấy Du Tân nằm trên giường nhất thời nổi giận, trông thấy Tống Vũ đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
“Du Tân!” Cao Duy gọi to nhưng người trên giường không hề phản ứng.
Anh quay người sang bên cạnh túm cổ cáo Tống Vũ giận dữ quát “Cậu đã làm gì em ấy?”
Tống Vũ nóng nảy cau mày “Không làm gì, căn bản tôi cũng không hứng thú với cô ta, uống thuốc ngủ nên đang ngủ thôi.”
Vu Tiêu chậm rãi bước tới, nắm cổ tay Cao Duy bảo “Anh Duy, anh thấy em mà không nói chuyện với em sao?”
Cao Duy hiểu ra đây là cái bẫy của Vu Tiêu, từ thời điểm Tống Vũ về nước
tới lúc Chu Tiểu Hồng gọi điện, đến tận bây giờ khi Vu Tiêu đứng trước
mặt anh, tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Anh thả Tống Vũ ra, chỉ vào cậu ta “Nếu em ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Cắt!” Tống Vũ nhếch mép cười, nói với Vu Tiêu “Anh nhanh đi, mẹ tôi mà biết tôi chạy ra ngoài thế nào cũng giết tôi cho xem.”
“Anh Duy, anh qua bên này đi, chúng ta tâm sự một chút.” Vu Tiêu trước sau
vẫn nắm cổ tay Cao Duy, sắc mặt thật sự rất tệ, nhìn qua giống hệt gã
bệnh nhân bệnh tật lâu năm không khỏi.
Cao Duy quay lại nhìn Du Tân, Vu Tiêu bảo “Anh yên tâm đi, cô ta thật sự không có chuyện gì.”
Cao Duy đi cùng Vu Tiêu đi tới phòng bên cạnh, hiện tại đang là mùa cao
điểm du lịch Tam Á, trong ngày hôm nay nhất định không thể đặt được
phòng mà phòng Vu Tiêu lại vừa khéo ở cạnh phòng Du Tân, hiển nhiên là
đã sớm chuẩn bị kĩ càng.
“Cậu trăm phương ngàn kế theo tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Cao Duy không có tâm tư
phí lời với cậu ta, dựa vào cửa lạnh mặt hỏi.
Mắt Vu Tiêu đỏ hoe, bàn tay run rẩy lấy một điếu thuốc nhưng không châm lửa, cứ nhìn như vậy.
“Anh Duy, hôm nay em vừa tới Tam Á, có thể em thật sự sắp chết.”
Vu Tiêu yếu ớt bảo, Cao Duy nghe xong hơi nhíu mày.
“Em thật sự rất hối hận, những chuyện thất đức trước đây gây ra bây giờ đều báo ứng lại trên người em, lúc Tiểu Hồng tới thăm em em cũng vừa phát
hiện ra bệnh, bệnh này rất khó nghe, em không nói với anh nữa, cũng may
lần trước em quay lại anh không làm tình cùng em, nếu không có khả năng
em sẽ càng hận mình hơn.”
“AIDS?” Cao Duy trầm giọng hỏi. (HIV/AIDS)
Vu Tiêu cười khổ, nhìn Cao Duy bảo “Bệnh này thời kì ủ bệnh rất lâu, nhưng một khi phát bệnh sẽ xong đời rất nhanh, bây giờ em đang ổn định, bác
sĩ bảo em…”
“Tôi không muốn nghe cậu phí
lời.” Cao Duy lo lắng Du Tân ở phòng bên bên cạnh, cũng nhớ Liêu Thần Hi đang chờ anh nên dứt khoát ngắt lời Vu Tiêu.
“Được thôi.” Vu Tiêu bảo, “Vậy em nói chuyện chính, em muốn gặp anh, chắc
Tiểu Hồng đã gọi điện cho anh rồi chứ? Chị ấy bảo anh đồng ý gặp em
nhưng em không chờ được nữa nên chạy tới tìm anh. Em rất muốn hôn anh
muốn làm tình với anh nhưng mà không được, em sợ lây cho anh, anh xem,
em bây giờ như một con virut sống, đi đến đâu cũng bị người ghê sợ, em
không mong gì khác, cũng không mong anh lại bên em lần nữa, thế nhưng
anh xem em cũng sắp chết rồi, nói yêu em thêm một lần nữa có được không? Em cầu xin anh.”
Cao Duy nhìn chằm chằm vào Vu Tiêu, trên mặt không lộ biểu cảm gì, khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lùng vùa đáng sợ.
“Không.” Cao Duy cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Cậu sống hay chết không
liên quan gì đến tôi, tôi căn bản cũng không yêu cậu, Vu Tiêu, để tôi
nói rõ với cậu đi, biết cậu bị AIDS lòng tôi cực kì sảng khoái, ác giả
ác báo đấy cậu biết không? Đáng đời cậu! Tôi có thể không hận cậu nhưng
chuyện này không phải do tôi còn tình cảm với cậu mà là do cậu căn bản
không đáng để tôi hận, bất kì một chút tình cảm nào của tôi cậu cũng
không xứng đáng có.”
Nước mắt Vu Tiêu mãnh liệt tuôn trào, cậu ta nghẹn ngào “Thật sự xin lỗi, em không ngờ… Em không muốn hại anh.”
“Vu Tiêu, đừng nói gì nữa, kết thúc ở đây đi, cậu chơi bời đủ lâu rồi, sau
này cậu không hại được tôi cũng đừng đi hại người khác. Tiểu Hồng ở cùng cậu, cậu đừng hại cô ấy.” Cao Duy nói xong quay người mở cửa ra ngoài
lại bị Vu Tiêu ôm từ sau lưng.
Vu Tiêu gào khóc với anh “Em chỉ muốn anh thôi nhưng em không dám, nếu như cuộc đời có thể làm lại thì thật tốt…”
Cao Duy đẩy tay cậu ta ra, thở dài “Tôi từng thật lòng thật dạ yêu cậu, cậu cũng đã hoàn toàn triệt để huỷ hoại tôi, đừng làm lại, đừng tiếp tục
giày xéo trái tim tôi nữa.”