Cao Duy ra khỏi nước, cúi người hôn Liêu Thần Hi một chút sau đó kéo cậu dậy “Đi thôi, đi tắm.”
Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn cái quần bẩn, lau vết tinh dịch trên người bằng quần áo, sau đó nắm tay Cao Duy về phòng.
Cậu ném quấn áo bẩn vào bồn rửa mặt làm Cao Duy giận đến nỗi phải đánh vào mông cậu một cái.
Hai người tắm sơ qua một lượt, Cao Duy bảo Liêu Thần Hi dọn phòng, đợt lát
nữa hai người phải ghi ít nội dung nếu không là không ăn nói được với
ê-kíp chương trình đâu, còn mình thì ra ngoài xin khách sạn mấy viên đá
về chườm mắt cho Liêu Thần Hi.
Liêu Thần
Hi ngoan ngoãn nghe lời, đợi Cao Duy quay lại đã dọn dẹp xong mớ bóng
bong trong phòng, quần áo bẩn cũng gom lại vào túi, khăn che camera cũng kéo hết xuống.
Cậu tự lấy đá qua một bên chườm mắt, lúc quay lại thấy Cao Duy đang cầm điện thoại không biết đang làm gì.
“Anh làm gì đấy?” Cậu đến gần xem, Cao Duy đưa điện thoại tới trước mặt cậu.
Trên màn hình là giao diện wechat chưa thoát ra, Liêu Thần Hi vừa nhìn, thấy Cao Duy đang nhắn tin với Chu Tiểu Hồng thì lập tức nhăn mày.
Chu Tiểu Hồng [Vừa nãy gọi điện cho anh là Liêu Thần Hi nghe máy. Tôi đoán
là cậu ta sẽ không nói thật với anh nên gửi tin nhắn. Vu Tiêu bị bệnh,
nặng lắm nhưng nói sao cũng nhất định không chịu nhập viện, tôi nghĩ để
anh tới khuyên bảo cậu ấy một chút, tôi biết anh còn tình cảm với cậu
ấy, cậu ấy cũng vậy, lúc sốt cao mê man vẫn cầm tay tôi gọi tên anh.
Trước đây đúng thật là cậu ấy đã làm sai, là cậu ấy có lỗi với anh nhưng cậu ấy thật sự biết sai rồi, sau khi tôi đến cậu ấy đã khóc và nói rất
nhiều với tôi, cậu ấy rất hối hận, anh thật sự nhẫn tâm nhìn cậu ấy như
vậy sao? Giận dỗi gì đến giờ cũng gần như sắp hết rồi, lần trước chúng
ta nói chuyện mặc dù anh đã nói như vậy nhưng tôi nghĩ là anh chỉ đang
tức giận, thật sự Cao Duy, không ai hiểu rõ hai người hơn tôi, hai người nên ở bên nhau. Liêu Thần Hi không xứng với anh, bây giờ cậu ta đang
nổi nên anh mới thấy cậu ấy rất hữu dụng, chuyện này tôi hiểu nhưng vẫn
không muốn anh nhập vai quá mà quên mất Vu Tiêu, có thời gian gọi lại
cho tôi, tới thăm cậu ấy một chút, cậu ấy thật sự rất nhớ anh.] Liêu
Thần Hi xem xong một đoạn văn bản dài dằng dặc không nhịn được phải phun châu nhả ngọc “Em đệt! Cô ta…”
“Nhìn xuống!” Cao Duy nằm chặt tay cậu, thúc giục.
Liêu Thần Hi hít sâu một hơi, cậu thấy mình đọc xong tin nhắn của Chu Tiểu Hồng đã bị chọc tức tới mức hồn lìa khỏi xác.
Bên dưới là tin nhắn trả lời của Cao Duy [Tôi đã nói tôi không liên quan gì đến Vu Tiêu và cũng không còn quan hệ gì với cô, đừng tiếp tục liên
lạc, hơn nữa, tôi và Liêu Thần Hi không phải đóng kịch, nếu như phải nói xứng hay không xứng thì tôi mới là người không xứng với em ấy.] “Mới
không có đâu.” Liêu Thần Hi đọc xong tin nhắn của Cao Duy thì xấu hổ mím môi cười.
“Vui vẻ?” Cao Duy nhéo mặt cậu, “Vừa nãy em như vậy làm anh tưởng em sắp khóc đến nơi.”
“Em mới không thèm khóc đâu!” Liêu Thần Hi lườm anh một cái, chỉ điện thoại, “Mau cất đi, không muốn nhìn thấy tên người đấy!”
Cao Duy cất điện thoại, ngã xuống giường cười hỏi Liêu Thần Hi “Còn lâu mới tới giờ cơm tối, hai ta làm gì bây giờ?”
Liêu Thần Hi quay lại nhìn camera cách đó không xa bảo “Không phải anh sợ
đạo diễn Ngô mắng chúng ta không có tư liệu gì à, nào nào nào, chúng ta
đi nói chuyện với fans!”
Liêu Thần Hi mang đệm tới ngồi trước camera, vẫy tay chào camera “Hello! Em là Liêu Thần Hi.”
Cậu nói xong quay đầu lại gọi Cao Duy “Anh nhanh lên chút nào!”
Cao Duy cũng cầm đệm ngồi xuống cạnh Liêu Thần Hi.
“Mau chào hỏi mọi người đi!” Liêu Thần Hi huých cùi trỏ vào Cao Duy.
Cao Duy không khỏi vừa cười vừa nói “Chào mọi người, mình là Cao Duy.”
“Bây giờ tụi em đang ở Tam Á, hôm nay gặp được rất nhiền fans Tam Á, còn có
đồ ăn ngon ở Tam Á!” Liêu Thần Hi nắm tay thành nắm đấm giả làm micro
giơ lên trước mặt Cao Duy, “Ngài Cao, có thể phỏng vấn anh một chút
không?”
Cao Duy cười gật đầu, đôi mắt dán vào Liêu Thần Hi, đặc biệt muốn ôm nhóc con nhí nha nhí nhảnh này vào lòng hôn chụt một cái.
“Anh muốn làm gì nhất khi tới Tam Á?” Liêu Thần Hi nói xong, dùng khẩu hình miệng bảo: Cấm trả lời là em!
Cao Duy nín cười, vờ đứng đắn bảo “Muốn chụp ảnh cưới, phong cảnh nơi đây quả thật rất đẹp.”
“Cùng ai vậy?” Liêu Thần Hi nháy mắt với anh.
Cao Duy hắng giọng, bảo “Ừm… Mọi người biết đấy mình vẫn còn độc thân nên…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Liêu Thần Hi gào thét nhào tới, Liêu Thần Hi nhéo anh bảo “Độc thân! Anh dám nói là anh độc thân!”
Hai người náo loạn một hồi, Liêu Thần Hi ngã trên thảm trải sàn mệt đến mức không buồn nhúc nhích.
Liêu Thần Hi nhìn thời gian, lắc đầu một cái “Không ngủ, ngủ rồi sẽ sưng, lên hình sẽ xấu.”
Cậu giãy giụa ngồi dậy, kéo Cao Duy tới sô pha xem lại mấy tập “SH” đã phát sóng, mấy tập trước đều được Liêu Thần Hi tải hết về IPad, đi đâu cũng
mang theo, lúc nào chán thì bỏ ra xem.
Cậu thấy như vậy rất tốt, sau này khi về già không có gì làm có thể hồi
tưởng lại những năm tháng cuộc đời mình, quỳ liếm màn hình, nhìn nhan
sắc đỉnh cao của cả hai khi còn trẻ.
Xem đến khoảng sáu giờ, Du Tân tới trang điểm cho họ.
“Bây giờ Tiểu Tân Tân còn kiêm chức chuyên viên trang điểm à!” Liêu Thần Hi trang điểm xong dựa vào một bên uống đồ uống.
“Thiếu người mà anh!” Tốc độ tay của Du Tân rất nhanh, chốc lát đã giải quyết
xong cả hai người, “Được rồi, đợi lát nữa người của ê-kíp chương trình
đến là được, hai người ăn dưa hấu không? Em mua mấy quả để trong phòng
em.”
“Mấy quả…” Liêu Thần Hi cười cô, bảo, “Cục cưng, em chưa được ăn dưa hấu bao giờ à?”
“Đúng vậy! Anh có ý kiến gì không?” Du Tân vừa thu dọn đồ đạc vừa bảo, “Đừng
tưởng rằng anh là idol em thì nói gì em cũng không dám vặn vẹo nhé, đừng tưởng có anh Duy chống lưng là có thể làm gì thì làm nhé!”
“Ôi ôi ôi, cứng ghê cơ!” Liêu Thần Hi và Du Tân cứ anh một lời tôi một lời
trêu đùa vui vẻ, cậu chỉ camera, “Đều ghi lại hết rồi, cái này mà phát
sóng là em xong đời!”
Du Tân lườm cậu, bảo “Idol à, anh nghĩ đạo diễn Ngô là đồ ngốc hả?”
Khoảng bảy giờ, người trong ê-kíp chương trình tới đón bọn cậu, Cao Duy và
Liêu Thần Hi đi giữa đoàn, trên đường đi gặp rất nhiều người không biết
có phải fans không mà điên cuồng chụp ảnh bọn cậu.
Đi không bao xa đã tới nơi, một tổ đã ở đây rồi, một người trong đó là ca
sĩ mới được tuyển chọn tên La Huân, người còn lại là diễn viên mới tên
Trịnh Việt Lâm, cả hai người đều xem như là người mới trong vòng hai năm qua, trước khi tham gia chương trình cũng có fans nhưng không được nổi
cho lắm, gần đây nhờ “SH” nên coi như là hot hơn nhưng “SH” thật ra cũng nhờ có Cao Duy và Liêu Thần Hi nên mới ăn khách đến vậy, La Huân và
Trịnh Việt Lâm đều là người thông minh nên tất nhiên rất khách sáo lịch
sự với hai người Cao Duy.
“Bọn anh đến vẫn sớm ha.” Liêu Thần Hi cười chào hỏi hai người, “Trưa nay chúng ta gặp nhau rồi! Hai người mua gì đó?”
Trịnh Việt Lâm nhanh chóng tiếp lời “Mua hai bộ đồ và hai quả dưa hấu, anh Thần Hi có muốn ăn gì trước không?”
“Không sao, đợi mọi người một chút.” Liêu Thần Hi có ấn tượng rất tốt với
Trịnh Việt Lâm, trắng trẻo sạch sẽ, dáng người cũng nhỏ, đứng cạnh La
Huân cao gần một mét chín trông cực kì đáng yêu.
Bốn người ngồi xuống trò chuyện, chờ hai người còn lại chậm chạp mãi chưa đến.
Trịnh Việt Lâm nói rất nhỏ “Em nghe nói hôm nay lúc ghi hình hai người ấy cãi nhau, cũng không rõ tại sao nữa.”
“A?” Liêu Thần Hi nghe xong nhìn thoáng qua Cao Duy, cậu nhớ Cao Duy từng
bảo tổ bên đó có người bị chụp ảnh gì đó, Ngô Dục Lâm còn đang rầu hết
cả người.
“Chờ thêm chút vậy,” Cao Duy
rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, “Phong cảnh nơi này rất đẹp,
ê-kíp chương trình thật biết chọn địa điểm.”
“Đúng vậy!” Đôi mắt Trịnh Việt Lâm vốn đã cong cong, giờ cười rộ lên nom hệt
như mảnh trăng khuyết nho nhỏ, “Hôm nay bọn em còn bảo, sau này tới đây
chụp ảnh cưới thì quá tuyệt.”
“Hôm nay
anh ấy cũng nhắc đến.” Liêu Thần Hi chỉ chỉ Cao Duy, “Anh ấy còn không
biết xấu hổ bảo mình còn độc thân, suýt nữa bị anh đập chết.”
Bốn người trò chuyện vui vẻ, hồi lâu sau ê-kíp chương trình đột nhiên bảo
“Bữa tiệc tối nay tạm thời đổi thành nhóm hai tổ vậy, mọi người chuẩn bị một chút chúng ta sẽ bắt đầu ngay thôi.”