Tiêu
Ngạo Sênh lần đầu chạm đến ngưỡng cửa Vô Vi kiếm ý là trước khi đi đến
Trung Thiên cảnh. Loại cảm giác trống rỗng quỷ dị lại ở khắp mọi nơi kia tràn ngập tháp thất Mộ kiếm tầng thứ mười bảy, thân thể cùng nguyên
thần đều bị ăn mòn. Mãi đến tận lúc hắn thấy rõ hư vô bổn tướng, lấy ra
Vô Vi kiếm ẩn giấu trong đó, cho là lĩnh ngộ được tinh túy kiếm đạo,
nhất định phải đoạn tình tuyệt ái, mới có thể vô dục vô cầu mà không từ
bất cứ việc nào.
Bởi vậy, sau cuộc chiến Trung Thiên cảnh qua đi, hắn cùng với Ngự Phi Hồng trần
duyên vừa đoạn, lại cùng Mộ Tàn Thanh tan rã trong không vui, những ràng buộc trọng yếu nhất đều trở thành quá khứ mây khói, chỉ còn trường kiếm nơi tay. Tiêu Ngạo Sênh trở về Trọng Huyền cung, phong bế Mộ kiếm tu
hành nghiên cứu kiếm đạo.
Người biết chuyện đều cho là hắn muốn vung kiếm dứt tình, ngay cả chính bản
thân Tiêu Ngạo Sênh cũng cho là như thế. Thế nhưng khi hắn đặt mình
trong Vô Vi kiếm vực, đủ chuyện quá khứ như tuyết bay dồn dập, đúc thành một mặt tường cao đầy sắc thái, chỉ chờ hắn một kiếm chém xuống mở ra
cánh cửa, hắn lại không hạ thủ được.
Tiêu Ngạo Sênh cuối cùng cũng minh bạch, vì sao sư tổ Vô Vi Tử năm đó không
thể tu thành cực hạn kiếm đạo. Không phải vì thiên tư không đủ hoặc tu
luyện không chuyên, mà vì cái gọi là trần duyên không chỉ liên quan đến
thất tình lục dục, mà còn có quá khứ đã từng bước đi.
Chúng là thứ có thể cầm lên được, nhưng dù thế nào cũng không bỏ xuống được.
Tiêu Ngạo Sênh không xuất kiếm, đưa bàn tay đè lên bức tường, nhắm mắt vận
lực đẩy mạnh, dường như muốn đẩy ra một cánh cửa vô hình.
Vô Vi kiếm ý đột nhiên phản phệ, thân thể từng chút một biến mất trong
sương lạnh, ý thức của hắn lại tỉnh táo trước nay chưa từng có. Mãi đến
tận lúc xương tay cũng bị sương mù cắn nuốt sạch sẽ, đầu hắn vẫn thẳng
hướng về phía trước như cũ.
Rốt cuộc, vách tường nghiêm mật không một kẽ hở phát ra một tiếng nổ vang,
vết rạn nứt bộc phát, thật sự có một cánh cửa hiện lên trên tường, đột
ngột mở về phía hắn. Cuồng phong từ nơi đó mãnh liệt thổi quét ra, đem
sương mù xoắn nát, ký ức một lần nữa bay lên như hoa tuyết trở về vị trí cũ. Ý thức Tiêu Ngạo Sênh bị chấn động quay trở lại thân thể, phát hiện thanh Vô Vi kiếm đặt trên đầu gối đã hoàn toàn vỡ vụn, Huyền Vi kiếm
phát ra một tiếng kiếm ngân trong trẻo như reo vui, trong tháp thất đất
trời chợt biến, sương mù sinh ra từ hư không, vạn tượng trong chớp mắt
một đi không trở lại.
Vô
Vi Tử chưa thể lên được đỉnh cao, là do hắn chưa từng khám phá, cái gọi
là trần duyên vốn từ không đến có, cầm lấy thả xuống đều là ý niệm trong lòng, chấp nhất ghi khắc sẽ sa vào tâm chướng, dứt khoát bỏ qua sẽ
không còn bản ngã. Chỉ có thủ vững đức tin mới đẩy ra được sinh môn
trong tuyệt cảnh, chân chính nắm giữ được Vô Vi kiếm ý, mà không phải bị kiếm ý ăn mòn bản tâm.
Đạo thường vô vi, năng vô bất vi.(*)
[(*) Đây là một tư tưởng của Đạo giáo: Không làm gì mà không gì là không
làm. Nói một cách đơn giản: Thiên nhiên trời đất vốn đã vận hành thành
chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình đó vẫn hoạt động bình thường - theo wikipedia]
Ngàn năm tu hành, một buổi chứng đạo.
Kiếm ý đã thành, nhưng hắn vẫn là Tiêu Ngạo Sênh.
Từ sau khi chia tay tại Thiên Thánh đô, trong lòng Mộ Tàn Thanh trước sau
vẫn treo lơ lửng tảng đá lớn này rốt cuộc cũng an ổn rơi xuống đất.
Tiêu Ngạo Sênh cứu hai người bọn họ từ Chu Tước thành đi ra là sự tình ngoài dự liệu. Hắn biết được việc Ma tộc trắng trợn bắt giết tu sĩ, nguyên
bản đã chuẩn bị hôm nay cho bọn chúng chút giáo huấn, kết quả còn chưa
đến nơi liền phát hiện ma khí La Già ầm ầm bạo phát, tưởng tu sĩ nào bị
bắt ngoan cố chống cự. Hắn sợ chính mình ứng cứu không kịp, liền trực
tiếp đem Huyền Vi kiếm điều động đi ra, nghĩ có thể cứu một người tốt
một người, không ngờ lại mang về tên gia hỏa này.
Về chuyện liên quan giữa Mộ Tàn Thanh cùng Cầm Di Âm, thời điểm Tiêu Ngạo
Sênh ở Thiên Thánh đô đã đem lời nên nói đều nói sạch sẽ. Sau đó hắn từ
chỗ Tịnh Tư biết được tin tức Đông Thương, đối với Tâm Ma vẫn là đạo bất đồng bất tương vi mưu, lại cũng không ở thời khắc mấu chốt này cố ý gây khó dễ. Thế nhưng, Cầm Di Âm nếu ở đây, Tiêu Ngạo Sênh liền không thể
đưa hai người bọn họ trực tiếp mang về nơi Huyền môn đóng quân, đành tìm một thành hoang tạm thời cho bọn họ đặt chân. Sau khi do dự một chút,
hắn liền dùng linh phù thông báo Thanh Mộc nhanh chóng đến hội ngộ.
Trước lúc Tiêu Ngạo Sênh xuất quan, đại diện Trọng Huyền cung phụ trách chiến sự Nam Hoang cảnh chính là Thanh Mộc. Hiện giờ hắn đã không còn là tiểu đạo đồng ngây ngô giấu dốt ngày xưa. Sau khi Nguyên Huy chết, hắn tiếp
nhận Chung Linh sách, mười năm qua chấp chưởng Tàng Kinh các xử lý sự
vụ, tu vi trước đây không hiển lộ trước mắt người đời hiện giờ không cần tiếp tục che giấu, trong sáu các cũng có danh tiếng. Đặc biệt là hắn
đọc nhiều sách vở, đối binh pháp sách lược đều rất tinh thông, chính là
nhân tài hiếm có trên Nam Hoang chiến tuyến.
Dục Diễm Cơ tại Nam Hoang cảnh bày xuống tầng tầng trận pháp, đã bị Thanh
Mộc loại bỏ hơn nửa, không chỉ dọn ra khu vực tị nạn cho dân chúng, còn
nghịch chuyển thanh trọc khí, khiến Huyền môn tu sĩ có một phương linh
mạch làm cứ điểm.
Vì cái
chết của Nguyên Huy có liên quan đến Mộ Tàn Thanh, mười năm này Thanh
Mộc hiếm khi cấp cho Tiêu Ngạo Sênh sắc mặt tốt. Mãi đến tận tháng trước Cầm Di Âm ở Thiên Thánh đô trước mặt mọi người chủ động đem tội họa ôm
đồm hết thảy, Thanh Mộc liền cùng Tiêu Ngạo Sênh hòa giải. Hiện giờ nghe nói Mộ Tàn Thanh đến Nam Hoang, lập tức động thân đến đây, chuẩn bị vì
chuyện năm xưa đưa lời xin lỗi.
Mộ Tàn Thanh vốn cũng không hề oán ghét hắn, dĩ nhiên không chịu để hắn
hành lễ. Chỉ là hung phạm sát hại Nguyên Huy vốn là Tịnh Quan, người nên biết chuyện trong lòng đã minh bạch, kẻ khác vẫn còn nghĩ hung phạm
thực sự là Cầm Di Âm. Vì vậy Thanh Mộc vừa thấy Cầm Di Âm, lửa hận lập
tức vọt lên, hóa ra Chung Linh sách liền muốn động thủ.
Tiêu Ngạo Sênh gọi hắn đến, vốn đã liệu sẽ có một màn này xảy ra. Nhưng muốn thương nghị đại sự không thể tránh được Thanh Mộc, trước mắt liền chuẩn bị ra tay ngăn cản, lại bị Mộ Tàn Thanh ngăn lại.
"Sự tình của Nguyên Các chủ ..." Y thấp giọng nói "... để chính bọn họ giải quyết đi."
Tịnh Quan nếu bán đứng Cầm Di Âm, Tâm Ma dĩ nhiên cũng sẽ không cần tuân thủ lời hứa. Cầm Di Âm vừa rồi đối với việc Tiêu Ngạo Sênh truyền tin cho
Thanh Mộc không có dị nghị chút nào, chính là chuẩn bị để cho người vẫn
bị che mắt trong bóng tối kia biết được hung phạm thực sự.
Quả nhiên, đối mặt với sự công kích của Thanh Mộc, Cầm Di Âm mắt cũng không chớp đứng yên tại chỗ. Huyền Minh mộc ở giữa hai người đột nhiên chui
từ dưới đất lên, đóa hoa nở rộ, lộ ra một khuôn mặt người cùng Thanh Mộc đối diện, chính là Nguyên Huy đã chết từ lâu!
Tịnh Quan giết Nguyên Huy, không những chém đầu hắn, còn đem hắn tán hồn nát phách để tiêu trừ mầm họa. Nhưng mà Nguyên Huy khi còn sống đã sớm có
ma chướng, hoa mặt người của hắn đã treo trên Huyền Minh mộc, vì chủ thể hồn phi phách tán mà gần như khô héo. Cầm Di Âm bỏ ra rất nhiều thời
gian mới tìm được nó; Nếu không, thời điểm ở Trung Thiên cảnh hắn cũng
không có cách nào cùng Tịnh Quan giao dịch.
Hắn quả thực hứa hẹn sẽ đem đóa hoa mặt người này hủy diệt. Đáng tiếc ma
đầu quen dối trá, cũng chưa bao giờ sợ bị thiên lôi đánh là gì.
Thanh Mộc nhìn vào đôi mắt trên đóa hoa mặt người kia, mặc dù biết là thủ
đoạn của Ma tộc, thần trí khó tránh khỏi trong chớp mắt này bị thu mất.
Chung Linh sách chưa kịp mở ra đã rơi xuống đất, cả người hắn như bị sét đánh, kinh ngạc mà đứng tại chỗ.
Tiêu Ngạo Sênh cau mày, bàn tay vô thức nắm chặt cán kiếm: "Ngươi cho hắn nhìn cái gì?"
"Đương nhiên là chân tướng hắn tâm tâm niệm niệm." Cầm Di Âm quay đầu lại nhìn ra, mi mục cong cong như trăng lưỡi liềm "Tiêu Các chủ có muốn xem
không?"
Mộ Tàn Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Gặp lại sau khi chia tay, không chỉ Tiêu Ngạo Sênh phá chướng tiến cảnh, Mộ Tàn Thanh cũng lĩnh ngộ được rất nhiều điều. Năm đó bản thân y trong
lòng đều suy tính vì đối phương, ngăn cản Tiêu Ngạo Sênh truy tra chân
tướng, tuy rằng làm cho hắn mười năm này bình yên vô sự, lại vô tình bố
trí chướng ngại trên con đường tu hành của Tiêu Ngạo Sênh. Sư huynh
chung quy không phải đứa trẻ cần phải an bài bảo vệ, tất cả quyết định
đều nên để hắn tự mình lựa chọn cũng tự mình gánh chịu hậu quả, chưa nói đến việc chuyện này còn liên quan đến Tiêu Túc.
Huống hồ, hiện tại tình thế bất đồng. Tịnh Quan nâng đỡ Ngự Phi Hồng thượng
vị, lại đem tin tức bí mật tiết lộ cho La Già Tôn cùng Dục Diễm Cơ, là
đã chuẩn bị muốn cùng đồng tu ngày xưa trở mặt. Mà Tịnh Tư làm Trọng
Huyền cung chủ, lại đem tấm Truyền Tống phù kia mượn tay Tô Ngu giao
đến, trợ giúp Mộ Tàn Thanh và Cầm Di Âm chạy trốn khỏi Tiềm Long đảo,
cho thấy sự rạn nứt giữa Nhân pháp sư và Địa pháp sư khó có thể vượt
qua.
Tam Bảo sư như thể
tay chân sắp mỗi người đi một ngả. Ở tình huống như vậy, không thể tránh khỏi việc phải lựa chọn trận doanh. Thay vì để Tiêu Ngạo Sênh tiếp tục
tín nhiệm họ, không bằng để hắn sau khi nhìn rõ chân tướng tự mình quyết đoán. Cho dù Mộ Tàn Thanh tin chắc trăm phần trăm hắn sẽ đứng ở phía
Tịnh Tư, nhưng mà đối với Thường Niệm cùng Tịnh Quan, Tiêu Ngạo Sênh
không thể không đề phòng.
Nghe được câu hỏi gần như khiêu khích của Cầm Di Âm, Tiêu Ngạo Sênh trực
tiếp đi qua, đứng ở bên cạnh Thanh Mộc cùng hoa mặt người đối diện. Một
chốc kia trong đầu hắn phát ra tiếng nổ vang, ý thức bị hấp thu vào
trong ảo cảnh, chính là trở lại ngày chủ lâu Tàng Kinh các xảy ra kinh
biến năm đó
... Tiêu Ngạo Sênh đứng ở trên thang gỗ, Thanh Mộc thân hình đã trưởng thành đứng
cách hắn không xa, ngơ ngác nhìn về hai người một đứng một ngồi phía
trước. Đạo đồng hình dáng ngây thơ đang pha trà rót nước cho Nguyên Huy, ánh mắt lướt qua hai khách nhân tựa như du hồn, nhìn về phía tầng tháp
thứ sáu trống rỗng, hỏi: "Các chủ vì sao lại đối xử khác biệt với Mộ Tàn Thanh như vậy?"
Nguyên Huy uống một ngụm trà: "Sao lại nói lời ấy?"
"Đệ tử cho là, Các chủ sẽ thuận theo lệnh của Thiên pháp sư ..."
"..."
Tình cảnh lẫn đối thoại vô cùng quen thuộc, chính là thời điểm Thanh Mộc nhìn thấy Nguyên Huy lần cuối cùng mười năm trước.
Tất cả những bí mật theo chủ lâu bị hủy mà cùng vùi lấp, dùng phương thức
này từ từ hiện ra trước mắt Tiêu Ngạo Sênh cùng Thanh Mộc.
Thời gian bên trong ảo cảnh dài dằng dặc như vậy, sau khi quay lại hiện thực chỉ qua vài cái chớp mắt.
Thanh Mộc cả người đều bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, cơ hồ đứng không vững. Cũng
may Tiêu Ngạo Sênh kịp thời đỡ hắn một chút, thế nhưng Mộ Tàn Thanh thấy rõ, trên mặt sư huynh tuy rằng không thấy thần sắc bi phẫn, bàn tay cầm kiếm lại lộ cả gân xanh.
Đóa hoa mặt người rời cành phiêu linh, rơi vào lòng bàn tay Cầm Di Âm, được hắn đưa đến trước mặt Thanh Mộc.
"Đây là thành ý của ta." Cầm Di Âm khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua bọn họ "Tin hay không, tùy các ngươi phán đoán."
"Ngươi..." Bàn tay Thanh Mộc run run tiếp nhận đóa hoa mặt người, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói ra cái gì, chỉ đem vật này thu vào trong Chung Linh sách.
Cầm Di Âm
nhìn ra được, hắn nhận lấy vật ấy cũng không phải là tin tưởng toàn bộ,
mà chỉ cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, đem tâm tình rút ra khỏi cừu
hận, chuẩn bị bắt tay vào chuyện quan trọng trước mắt, sau đó mới lại
điều tra chân tướng.
Truyền nhân thế hệ này của Trọng Huyền cung trái lại đều tiến bộ không ít so với tiền bối.
Bọn họ rốt cuộc tâm bình khí hòa ngồi xuống quanh bàn, bắt đầu thương nghị làm sao tấn công Chu Tước thành.
"Quy Khư ma tộc chuẩn bị cho trận chiến này ngàn năm, hiện giờ đạt đến mức
độ như vậy, mặc dù Phi Thiên Tôn ngã xuống, cũng sẽ không ngưng hẳn
chiến tranh. Bọn họ sẽ không tiếc đánh đổi phóng thích Thôn Tà uyên Nam
Hoang, đem Nam Hoang cảnh triệt để biến thành trận địa của Ma tộc." Tiêu Ngạo Sênh sắc mặt hơi trầm xuống "Dục Diễm Cơ dùng Chu Tước thành làm
trung tâm bày ra trận pháp, đem thành trấn bốn phía tàn sát sạch sẽ,
dùng huyết oán ô nhiễm đại địa, thúc đẩy Quy Khư nghiệp lực giáng lâm
nhân gian. Cho dù cung chủ tự thân đến, thực lực cũng sẽ gặp phải tổn
hại. Nếu như muốn cường công phá thành, phần thắng không lớn."
Nhưng mà, Khôn Đức lệnh đã rơi vào trong tay La Già Tôn, đợi đến năm ngày sau giờ tý thủy sát hưng thịnh, Chu Tước môn phong ấn cũng sẽ bị phá. Đến
lúc đó Thôn Tà uyên chắc chắn sẽ mở ra. Nếu mà ra tay sớm, không chỉ
thiên thời bất lợi, mà Chu Tước liệt diễm còn có thể đốt sạch phạm vi
mấy trăm dặm, có thể nói tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Bách tính trong phạm vi bốn trăm dặm đã sớm được di dời, chỉ còn lại quân
binh hai phe Ma Đạo. Nếu như có thể đợi được U Minh Các chủ cùng Tư
Thiên các chủ đến đây tương trợ, ta liền có thể dùng Chung Linh sách tạo ra một thế giới thứ hai, đem Chu Tước liệt diễm dẫn vào trong đó."
Thanh Mộc gõ ngón tay lên mặt bàn "Bất quá, tình hình ở Đông Thương vẫn
chưa rõ ràng. Ác Sinh đạo cùng Thôn Tà uyên sau khi hòa vào nhau sẽ phát sinh dị biến thế nào, chúng ta cũng không biết được. Cho dù có hai pháp ấn Thổ, Mộc ở đó vẫn không thể bảo đảm an toàn, bọn họ e rằng khó có
thể phân thân."
Mộ Tàn Thanh nhíu mày: "Nếu mà đoạt lại Khôn Đức lệnh thì sao?"
"Khó." Tiêu Ngạo Sênh lắc đầu. Ngày đầu hắn đến Nam Hoang liền đánh tới cửa,
không chỉ vì thay Lam trưởng lão báo thù, còn muốn đoạt lại Khôn Đức
lệnh. Thế nhưng La Già Tôn đã đem lệnh bài kia nuốt vào trong bụng, trừ
phi đem hắn mổ ra, bằng không khó mà lấy được.
Đạo hạnh của Tiêu Ngạo Sênh hiện giờ so với La Già Tôn chỉ hơi kém một
chút, đợi cảnh giới vững chắc liền sàn sàn với nhau. Giả sử thêm vào Mộ
Tàn Thanh, đừng nói là đoạt một tấm lệnh bài, trực tiếp thu tính mạng
cũng không phải không thể. Thế nhưng bọn họ không dám đảm bảo có thể tốc chiến tốc thắng, nếu như Ma tộc sau khi bị chọc giận trực tiếp phá tan
phong ấn Chu Tước môn, hậu quả cũng không ai gánh vác nổi.
Quan trọng nhất là, ở đây còn có Cầm Di Âm.
Mặc dù hắn tương trợ Trọng Huyền cung đối phó Phi Thiên Tôn, cũng không có
nghĩa là hắn về phe Huyền môn. Tiêu Ngạo Sênh cùng Thanh Mộc quyết không cho phép Chu Tước pháp ấn rơi vào trong tay ma vật. Thế nhưng Mộ Tàn
Thanh cùng Cầm Di Âm chính là vì vật này mà đến, cho dù song phương tận
lực tránh né điểm ấy, cuối cùng vẫn khó giải bế tắc.
"Đám Huyền môn chính đạo các ngươi làm việc lề mề như vậy, thực sự là vô
nghĩa!" Bàn tay Cầm Di Âm đặt ở dưới bàn lại một lần nữa bị hàn khí ăn
mòn thành màu trắng xanh, gương mặt vẫn mang theo giễu cợt như trước
"Biết rõ ta có thể giúp đỡ, vì sao không cầu ta chứ?"
Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Chu Tước pháp ấn không thể cho ngươi."
Cầm Di Âm đối chọi gay gắt: "Ngươi càng không xứng!"
Mộ Tàn Thanh kẹp ở giữa bọn họ quả thực sầu người đau đầu. Y cũng biết
thời gian của Cầm Di Âm không còn nhiều, xác thực không nên hao phí tại
đây nữa, liền mở miệng nói: "Không bằng trung hòa một chút, trao đổi lợi ích."
Tiêu Ngạo Sênh giương mắt: "Nói thế nào?"
"Nếu không thể sớm động thủ, chúng ta nhất định phải đợi đến thời điểm thủy
sát. Đến lúc đó thành bại ở một lần hành động này, không ai được phép sơ xuất nửa điểm." Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn "Chúng ta hỗ trợ
bảo vệ Thôn Tà uyên, các ngươi nghĩ cách mở Chu Tước môn."
Thanh Mộc không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt nói: "Việc này không ..."
"Chúng ta nguyên bản không có ý định cùng Huyền môn hợp tác." Mộ Tàn Thanh
ngắt lời hắn "Thanh Mộc, ngươi rất rõ ràng giao dịch này đối với Huyền
môn có nhiều lợi ích. Đợi đến thủy sát giáng lâm, các ngươi có thể toàn
lực tấn công Chu Tước thành mà không cần phải kiêng kỵ cái khác. Chúng
ta chỉ cần sau cuộc chiến tiến vào Chu Tước môn."
Đương khi nói chuyện, Mộ Tàn Thanh đem cái tay kia của Cầm Di Âm đặt lên bàn. Rõ ràng là ban ngày nóng bức, bàn tay hắn lại bị băng sương bao trùm,
xương thịt đã chuyển sang màu xanh tím, từng tia ma khí quay quanh cổ
tay, cật lực ngăn cản hàn khí lan tràn lên phía trên.
Mộ Tàn Thanh đặt tay lên bàn tay Cầm Di Âm: "Đúng, vì thế chúng ta nhất định phải tiến vào Chu Tước môn."
Dọc theo đường này, Mộ Tàn Thanh đã nghĩ được minh bạch. Cầm Di Âm cùng Đạo Diễn thần quân nếu không có cách nào cùng tồn tại, y cũng chỉ có thể
bồi Tâm Ma đồng sinh cộng tử. Hoặc là Cầm Di Âm đạt được Chu Tước pháp
ấn, hoặc là hai người bọn họ đều ở trong Chu Tước môn hóa thành than
tro, cũng xem như một đời không uổng phí.
Trong phòng bầu không khí nhất thời trầm xuống, mãi một lúc lâu sau, Tiêu Ngạo Sênh nâng tay phải lên.
"Sư đệ, ta sẽ ở ngoài Chu Tước môn chờ các ngươi."
Nếu như bọn họ chết, hắn sẽ vì bọn họ lập mộ đồng táng; Nếu như sống, hắn liền rút kiếm đối mặt, đến chết mới thôi.
Một tiếng vang lanh lảnh ứng thệ, từng người ngồi xuống. Thanh Mộc vốn còn dị nghị, hiện tại cũng không thể nói gì hơn.
Hắn thở dài, rốt cuộc thái độ thả lỏng: "Các ngươi định làm gì? Phải biết, thời gian không nhiều lắm."
Hiện giờ vị La Già Tôn này so với ngàn năm trước không kém bao nhiêu, đặc
biệt là Dục Diễm Cơ hơn mười năm trước đã bắt đầu bố cục tại Nam Hoang,
vô số trận tinh phong huyết vũ bồi dưỡng oán lực ngập trời đã thẩm thấu
khắp Nam Hoang đại địa từ lâu, một phương nhân gian này không phải Quy
Khư, mà còn hơn hẳn Quy Khư.
Khóe môi Cầm Di Âm nhếch lên một nụ cười tinh quái.
...................
Ban đêm, trong Chu Tước thành cả một vùng tối tăm.
Ma tộc từ trong vực sâu Quy Khư ra đời, thiên tính không thích ánh sáng.
Chúng có thể ở trong bóng đêm thấy rõ mọi vật không trở ngại, bởi vậy
không cần đèn đuốc sáng choang, ngủ đông trong hắc ám lại càng thêm an
toàn.
Trong cung điện của Dục Diễm Cơ dĩ nhiên cũng không thắp đèn, chỉ hơi có chút ánh trăng lọt qua cửa sổ.
Nơi ở của La Già Tôn ngày hôm nay bị trận đánh nhau kia phá hủy. Thời điểm
nàng đuổi đến, hai địch nhân to gan dám lẻn vào ma quật đó đã chạy mất
dép, chỉ còn dư lại La Già Tôn vẫn đứng trên mặt đất đầy phế tích. Ma
tộc bốn phía bị khí tức khủng bố kia chấn nhiếp, nhất thời không dám
tiến lên.
Dục Diễm Cơ vốn nên phẫn nộ. Mãi đến lúc nàng nhìn thấy La Già Tôn ở trong phế tích tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng từ dưới vương tọa bị đổ nhào kia nhặt lên một
tấm mặt nạ.
Các loại
trang hoàng trong điện cơ hồ đã bị phá huỷ sạch sẽ, chỉ có tấm mặt nạ
này vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại, khiến Dục Diễm Cơ liếc mắt một
cái liền có thể nhận ra gương mặt quen thuộc đó.
Nàng có nhiều lời muốn nói, hiện tại một chữ không dám thốt ra.
La Già Tôn chuyển đến nơi này của Dục Diễm Cơ nghỉ lại, ở trong phòng nàng tìm được một cái hộp rỗng, đem chiếc mặt nạ cẩn thận đặt vào. Dục Diễm
Cơ ở trong bóng tối nhìn hắn, đôi môi mấp máy, vẫn trầm mặc như trước.
Mãi đến tận lúc chung giường chung gối, nàng cũng không hỏi ra câu nói ngột ngạt trong lòng. La Già Tôn lại tựa như không hề hay biết ôm ấp nàng,
rõ ràng gần trong gang tấc, phảng phất xa cách thiên nhai.
Dục Diễm Cơ quen trắng đêm khó ngủ, tối nay lại mơ một giấc mộng.
Nàng mơ tới rất nhiều năm trước, bản thân mới vừa hoá hình, dựa vào nuốt
chửng đồng loại khiến tự thân lớn mạnh, thành đại ma có danh tiếng phía
nam Ma Vực, vì vậy không biết trời cao đất rộng đi khiêu khích La Già
Tôn chưởng quản một phương.
Dục Diễm Cơ là Hồng Tích biến thành, trời sinh liền có mị cốt cùng lãnh
huyết. Cho dù thời điểm tình dục giao hòa, triền miên cỡ nào, nên nhe ra răng nọc liền sẽ không do dự nửa điểm. Vì vậy nàng bị La Già Tôn bóp
chặt cổ, thiếu chút nữa tươi sống xiết chết.
Sở dĩ lưu lại được tính mạng, là trước khi nàng sắp chết lại đối La Già Tôn nở nụ cười.
La Già Tôn giết chóc quen tay, xem thường hạng người mềm yếu vô năng, mà
nàng lúc đó ở trong mắt hắn suy nhược như giun dế, không chỉ dám to gan
ám sát, mà còn sau khi thất bại mỉm cười với hắn.
Hắn buông tay ra, làm cái quyết định trước nay chưa có: giữ nàng lại.
Dục Diễm Cơ là thuộc hạ, là nô bộc, là đệm giường của La Già Tôn. Nàng cái
gì cũng chịu làm vì hắn, lại ở sau lưng hắn lộ ra răng nọc. La Già Tôn
vĩnh viễn sẽ không mất đi cảm giác mới mẻ đối với nàng, những ma tướng
khác thay đổi liên tục, thế nhưng Dục Diễm Cơ vẫn luôn yên vị.
La Già Tôn biết được nàng có dã tâm thay thế mình, nhưng hắn chưa bao giờ
cho là mình sẽ thất bại. Vì vậy Ma tôn bảo thủ ngay cả khế ước cũng đều
buông lỏng, dành cho Dục Diễm Cơ tự do có một không hai. Hắn cho là nữ
ma mang ý đồ xấu này chắc chắn nhân cơ hội phản phệ, nhưng không ngờ Dục Diễm Cơ trái lại an phận thủ thường, trên khuôn mặt diễm lệ giảo hoạt
hiếm thấy thảng thốt.
Tám ngàn năm tiếp theo, Dục Diễm Cơ trước sau vẫn thần phục hắn.
La Già Tôn khởi đầu cảm thấy không thú vị, sau đó dần dần thành quen. Hắn
cho là mình thuần hóa con Hồng Tích này, lẽ ra nên đối xử với nàng tốt
hơn một chút. Dục Diễm Cơ liền được hắn nâng đỡ nhảy lên đứng đầu sáu ma tướng, ngay cả Minh Giáng cùng Cửu U cũng không sánh bằng.
Nàng từ một Hồng Tích giả dối quỷ quyệt, biến thành ác khuyển cậy sủng mà kiêu.
Dục Diễm Cơ cho là cuộc sống như thế sẽ vẫn tiếp tục kéo dài, mãi đến tận
trận chiến kia khai hỏa, La Già Tôn hóa thành Ma Long đại sát tứ phương, ngay cả Địa pháp sư đều suýt nữa bị chôn thây. Thế nhưng hắn tại thời
khắc sống còn lại bị Linh Nhai chân nhân chém bay đầu.
Dục Diễm Cơ vốn có cơ hội cứu hắn, lại đem tấm bùa cực kì trọng yếu đó ném vào trong vòng xoáy không gian.
Nàng rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện suốt tám ngàn năm qua, cắn ngược lại Tôn thượng đại quyền độc tài, trở thành người thượng vị chỉ đứng sau Phi
Thiên Tôn trong Quy Khư địa giới. Nếu tu vi nàng không bị trì trệ, không tiến thêm được một tấc nào nữa, nàng vốn có thể trở thành tân nhậm Ma
tôn.
Dục Diễm Cơ không
hối hận. Nếu La Già Tôn đã bại vong, vứt bỏ hồn phách hắn đổi lấy Tiêu
Túc chôn cùng chính là buôn bán tối có lời, vô luận về công về tư đều
thập phần đáng giá. Thế nhưng trong lòng nàng minh bạch như vậy, lại
không quên được ánh mắt cuối cùng La Già Tôn nhìn mình.
Tô Ngu nói nàng một khi động tình, chính là vạn kiếp bất phục.
Một câu thành tiên tri.
"..."
Dục Diễm Cơ từ trong mộng tỉnh lại, tim đập kịch liệt.
"Làm sao vậy?" Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, Ma tôn vẫn mặc nguyên
quần áo mà ngủ mở mắt, lộ ra đôi đồng tử dựng thẳng, ở trong bóng tối
hiện ra đặc biệt u lãnh.
Dục Diễm Cơ trầm mặc một lát, ánh mắt của nàng xuyên qua hắc ám, nhìn thấy cái hộp bày trên bàn kia.
Nàng bỗng nhiên chuyển động, cưỡi ở trên người La Già Tôn, lôi kéo y phục
của hắn, đem mảng màu xanh chướng mắt kia dùng sức xé rách, lộ ra thân
thể trắng nhợt lực lưỡng phía dưới.
"Làm cái gì?" La Già Tôn cầm tay nàng, dùng lực rất lớn.
"Đến khoái hoạt một hồi đi." Dục Diễm Cơ cúi người, dùng đầu lưỡi liếm lên
lồng ngực hắn "Ta cảm thấy có chút lạnh, Tôn thượng có thể bồi ta một
lát hay không?"
Tư thái nàng hạ thấp hiếm thấy, La Già Tôn không tỏ rõ ý kiến, Dục Diễm Cơ liền xem như hắn đã đáp ứng.
Mười năm qua, bọn họ rất ít làm chuyện như vậy. Dù sao vị La Già Tôn này so
với ngàn năm trước lạnh nhạt hơn rất nhiều. Dục Diễm Cơ rất minh bạch,
hắn ở phương diện này không có hứng thú gì. Thế nhưng nàng vừa mơ một
giấc mộng như vậy, cần gấp một hồi nhiệt liệt điên loạn để xua tan lạnh
giá.
Ngoài ý muốn chính là, La Già Tôn lần này không tránh né nàng hôn môi.
Nguyệt quang rơi vào, đem cung thất phân cách thành hai nửa sáng tối. Gối đầu
đệm chăn đều bị xốc lên rơi xuống đất. Dục Diễm Cơ đem hết bản lĩnh toàn thân, không chỉ vì lấy lòng hắn, càng giống như là phát tiết cảm xúc
ngột ngạt đã lâu.
So với
lúc thường đối địch ra tay bạo ngược, sự hờ hững trên giường của La Già
Tôn vẫn có thể xem là một loại ôn nhu. Thế nhưng Dục Diễm Cơ không vừa
lòng, nàng đòi hỏi không phải là loại quan tâm này, mà là khoảng thời
gian không thể quay trở lại kia.
Đây là thứ duy nhất hiện giờ La Già Tôn không cho nàng được.
Cuối cùng, Dục Diễm Cơ dừng tiến thêm một bước, phục ở trên người hắn không hề có một tiếng động mà rơi lệ.
La Già Tôn nhặt đệm chăn lên đem nàng che lại, sau đó ngồi ở một bên giường, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Còn lạnh không?"
Tình triều lửa nóng, chỉ thoáng qua rồi lại nhạt nhẽo.
Thế gian không vật gì có thể vĩnh viễn, người đã chết không thể giữ lại.
Bọn họ đều là La Già Tôn, lại là hai tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Một lúc lâu sau, Dục Diễm Cơ khàn tiếng mở miệng: "Ngày hôm nay kẻ địch lẫn vào trong thành ... đến tột cùng là ai?"
La Già Tôn lần này thản nhiên trả lời nàng: "Ma La tôn, Ẩm Tuyết quân."
Thời điểm Dục Diễm Cơ nhìn thấy chiếc mặt nạ đã có dự liệu, hiện giờ nghe
được đáp án, chỉ cười ra tiếng, nước mắt cũng thuận theo chảy xuống.
"Ngài nghĩ ra rồi." Nàng nói với giọng chắc chắn.
La Già Tôn không hề trả lời, chỉ nhặt lên một bộ y phục mặc vào, đi về
phía cửa, trên đường dừng lại chốc lát, cầm cái hộp gỗ đựng mặt nạ kia
lên.
"Ngài muốn rời khỏi ta sao?" Dục Diễm Cơ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng hắn.
"Không phải." La Già Tôn trầm mặc chốc lát "Ta không còn nơi khác để đi."
Dục Diễm Cơ vì vậy nín khóc mỉm cười.
"Vậy thì lưu lại đi." Nàng xốc lên đệm chăn bước xuống giường, đi tới phía
sau La Già Tôn, một tay vòng quanh eo hắn, một tay cầm lấy chiếc hộp gỗ, cũng không thèm liếc nhìn một cái mà vứt xuống đất.
La Già Tôn không nhúc nhích, Dục Diễm Cơ liền được voi đòi tiên mà thân
cận hắn, trong miệng lại có chút sát phong cảnh nói: "Cho ta Khôn Đức
lệnh được không?"
"Vì sao?"
"Ma La tôn này một lần không thể toại nguyện, nhất định sẽ không thỏa
hiệp." Dục Diễm Cơ tựa như con rắn quấn quanh hắn "Thủy sát gần tới, vô
luận địch ta đều chỉ có một lần cơ hội. Tôn thượng... chỉ cần làm theo
lời ta, chúng ta sẽ thắng."
Đương khi nói chuyện, bàn tay của nàng trượt đến bụng La Già Tôn, đầu ngón tay hơi lún xuống.
"Ngươi muốn ta giết hắn?" La Già Tôn bắt được cổ tay nàng "Là vì hắn phản bội Quy Khư, hay là... Phi Thiên Tôn vì hắn mà chết?"
Đôi mắt đẹp của Dục Diễm Cơ hơi nheo lại: "Điều này rất trọng yếu sao?"
"Phải."
"Như vậy..." Nàng nở nụ cười "... Là vì La Già Tôn."
Dục Diễm Cơ không muốn mất đi La Già Tôn một lần nữa.
Cho nên, trận chiến này nhất định phải thắng.
Trên nền đất, chiếc mặt nạ rơi ra khỏi hộp gỡ vừa vặn lộ dưới ánh trăng, khóe môi không tiếng động mà nhếch lên.