Kim Đan mới có thể khôi phục tự do, đi cũng đi không xong, đánh cũng
đánh không lại, Phong Tư Lạc chỉ có thể tự tìm một con đường thứ ba: Làm sao có thể ở chỗ này sống sót thật tốt, mau chóng kết đan!
Nàng
nhìn một màu trắng xoá vô biên vô hạn thực buồn rầu, số lần Âm Tuyết ở
đỉnh Tư Khuê Phong xuất hiện trong tiểu thuyết cũng không nhiều, nhưng
cảm giác tồn tại kỳ mãnh liệt. Nữ chính đã từng vấp ngã ở chỗ này, nam
chính đối với nơi này kính nhi viễn chi, đám vai ác đã từng lẻn vào nơi
này muốn tìm kiếm cơ mật về Tư Hằng, nhưng bọn hắn đều có hậu quả rất
thê thảm, ở chỗ này bị ảo giác vây khốn, sau khi tu vi tổn hao liền chật vật đào tẩu......
Một mảnh trắng xoá này nhìn như thuần khiết không tì vết, trên thực tế là khu vực công kích địch ta chẳng thể phân biệt.
Tư Hằng thấy nàng do dự không đi, liền an ủi nàng: "Âm Tuyết sẽ nhìn trộm
bí mật cùng chấp niệm của người tiến vào, cũng đem nó hóa thành ảo cảnh, nhìn như hung hiểm vô cùng, nhưng thục chất chúng nó chỉ là vật chết,
chỉ cần con không muốn tin tưởng thì chúng nó muốn làm gì con cũng
được."
Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng Phong Tư Lạc vẫn rất thấp
thỏm, thứ mà ngay cả nam nữ chính đều dám trêu chọc thì một cái pháo hôi như nàng nào dám coi thường.
Bất quá bởi vì lo lắng nguy cơ mà
dừng lại không bước tiếp thì đó cũng không phải tính cách của nàng, cho
nên nàng vẫn nên chủ động đi tiếp thôi.
Khóe miệng Tư Hằng hiện
lên một ý cười, cùng nhau cất bước đi theo nàng: "Nhớ kỹ, dù cho con
không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn ở bên cạnh con như cũ, chỉ cần con xin
ta giúp đỡ thì ta tùy thời sẽ giúp con."
Phong Tư Lạc hừ một
tiếng, từng bước một đi chậm rãi về phía trước, sẽ nhìn trộm bí mật và
chấp niệm ở chỗ sâu nhất của nàng? Bí mật cùng chấp niệm của nàng là cái gì?
Hết thảy trước mắt bắt đầu biến hóa, Tư Hằng biến mất, đỉnh
Tư Khuê Phong trắng xoá biến mất, thay thế nó chính là một căn phòng lớn trang hoàng ấm áp, bài trí trong phòng quen thuộc đến mức làm nàng muốn khóc.
Một con Bố Ngẫu màu trắng chạy tới cọ vào chân nàng, ngoan ngoãn kêu meo meo, còn nằm trên mặt đất lăn lộn, lộ ra cái bụng tuyết
trắng, mời nàng tận tình sờ cái đủ.
"Đã về rồi? Mau rửa tay ăn
cơm." Mẹ của nàng bưng món cá hầm cải chua nóng hôi hổi thơm nức mũi
lên, hiền từ mà ôn nhu bảo nàng vào ăn cơm, ba của nàng một bên bày chén đũa, một bên cũng ngẩng đầu cười với nàng.
Phong Tư Lạc cũng nở
một nụ cười, hốc mắt lại dần dần đỏ, bọn họ là ba mẹ của nàng, cho dù
nàng trời sinh nhiều bệnh, bác sĩ kết luận nàng sống không quá hai mươi
tuổi, bọn họ cũng không ghét bỏ nàng, luôn đem hết toàn lực đối tốt với
nàng.
Nàng đột nhiên xuyên qua, cũng không biết bọn họ sống có tốt không?
"Meo meo meo......" Bố Ngẫu còn đang bám riết không tha cọ chân nàng, Phong
Tư Lạc cười ngồi xổm xuống, tận tình sờ sờ ở trên cái bụng tuyết trắng
của nó, Bố Ngẫu thoải mái phát ra hô hô tiếng kêu, bốn móng vuốt trắng
như cục bột bám vào tay nàng, tùy ý nàng đem nó bế lên.
Nàng đi đến trước mặt ba mẹ, mẹ nàng cười đưa cho nàng một chén canh: "Nếm thử món canh này đi."
Phong Tư Lạc không nhận lấy chén, nàng vươn tay ở sờ qua sờ lại trên mặt mẹ, xúc cảm ấm áp mềm mại giống như là thật vậy.
"Con gái, con đang làm gì vậy?"
Phong Tư Lạc cúi đầu xem thức ăn trên bàn cơm: "Cá hầm cải chua, tôm hùm đất
cay, canh cay, gà xào ớt, mao huyết vượng (tiết canh hỗn hợp)...... Thật nhiều đồ ăn, xác thật đó đều là những món nằm mơ con đều muốn ăn, có
thể một lần nữa ở trên bàn cơm nhìn thấy chúng, con thật cao hứng."
Ba mẹ cười: "Vậy ngồi xuống ăn đi."
"Đáng tiếc a, mấy thứ này con đều không thể ăn được." Bởi vì nguyên nhân của
thân thể, nàng không thể ăn cay, bởi vì ăn không được, cho nên mới nằm
mơ cũng muốn ăn.
Bố Ngẫu nhà nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn như
vậy, nó thường xuyên sẽ dùng loại ánh mắt nhìn "Phàm nhân ngu xuẩn" để
nhìn nàng, một lời không hợp liền muốn cào nàng, chỉ có khi cao hứng mới có thể giống như ban ân mà cho nàng sờ hai cái.
Cái ảo cảnh này, phục chế dáng vẻ ngôi nhà trong trí nhớ của nàng, cảnh tượng xuất hiện
này đều là thứ nàng khát vọng nhất, nhưng Tư Hằng xác thật nói không
sai, Âm Tuyết chỉ là vật chết, sơ hở của ảo cảnh này quá nhiều.
Nàng đi đến bên cạnh TV, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn nhấn nhấn, nhưng
mà phim truyền hình không hề có động tĩnh, nàng đi đến phía sau TV, quả
nhiên cũng không có nhìn thấy dây điện cùng đầu cắm, phim truyền hình mà nàng mở cũng là một thiết lập trong này.
Nàng mở tủ lạnh ra, đồ
ăn ngon để rất nhiều, trong ngăn đông lạnh để vài loại kem nàng thích
nhất, nhưng mà tủ lạnh này cũng không có công năng làm lạnh, kem lại vẫn đông đá, phía sau tủ lạnh quả nhiên cũng không có dây điện.
Nàng đi vào phòng bếp, thịt bò hầm rượu vang đỏ đang được nấu trên bếp gas,
mùi hương thơm nồng làm người ta say mê, nhưng nàng vặn cái nút của gas, lửa ở bên dưới lại vẫn bất biến.
Phong Tư Lạc hứng thú dạt dào
thăm dò toàn bộ ngôi nhà, cuối cùng ở trên sô pha nằm xuống: "Ta muốn
làm bộ tin tưởng cũng không được, khắp nơi đều là sơ hở."
Nàng
đến từ hiện đại, những đồ vật hiện đại này thì Âm Tuyết tuy rằng có thể
căn cứ hình ảnh trong trí nhớ của nàng để phục chế ra, nhưng cũng chỉ là bên ngoài đồ vật mà thôi, cơ chế cùng phương thức vận hành của máy móc
thì chúng nó cũng không hiểu, càng không có biện pháp để phục chế.
Ba mẹ nàng cùng tiểu Bố Ngẫu song song đứng ở trước mặt nàng, biểu tình
cũng rất thấp thỏm, bộ dáng muốn nói lại thôi tương tự cực kỳ.
Hình ảnh này còn rất khôi hài, Phong Tư Lạc lẳng lặng nhìn bọn họ, đi lên
trước ôm lấy người mẹ ảo cảnh, lại ôm ba ba một chút, lại hung hăng sờ
cái bụng của Bố Ngẫu, sau đó nàng liền đi ra ngoài cửa: "Cảm ơn các
người, làm ta nhìn đến thứ này, tái kiến."
"Từ từ, ngươi không
cần đi, lưu lại nơi này không tốt sao? Chúng ta sẽ bồi ngươi, vĩnh viễn
đều sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi muốn ăn cái gì, muốn cái gì chúng ta
đều có thể cho ngươi." Ba mẹ ảo cảnh trăm miệng một lời nói.
"Cái gì cũng có thể chứ?" Phong Tư Lạc cười, "Vậy ta muốn xem TV, ta muốn chơi trò chơi, ta muốn đọc tiểu thuyết......"
Vẻ mặt hai người ảo cảnh mờ mịt.
"Các ngươi xem, cái gì các ngươi cũng không cho ta được."
Biểu tinh hai người ảo cảnh buồn rầu: "Ngươi lại đổi thứ khác, chúng ta khẳng định có thể làm được."
Phong Tư Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên rất hưng phấn nói: "Vậy ta liền lui một
bước, ta muốn Tư Hằng quỳ gối trước mặt ta và gọi ta là ba ba."
Hai người ảo cảnh: "......"
Tư Hằng bên cạnh nàng: "......"
Hai người ảo cảnh phất tay với Phong Tư Lạc: "Ngươi đi đi."
"Các ngươi không phải không gì làm không được sao? Cho dù các ngươi không
thể làm người thật quỳ xuống trước mặt ta gọi ta là ba ba, vậy các ngươi làm một cái giả cũng được a! Thỏa mãn ta một chút cũng được."
"......" Hai người ảo cảnh, "Đã khuya, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, không tiễn."
Cánh cửa kia tự động mở ra, Phong Tư Lạc bị một trận gió mạnh đẩy ra, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, Phong Tư Lạc lại quay lại phía sau, ngôi
nhà nàng quen thuộc đã biến mất, trước mắt lại khôi phục một mảnh trắng
xoá lần nữa.
Đột nhiên, một trận linh khí nồng đậm đầu nhập vào
trong cơ thể nàng, linh khí theo kinh mạch nàng đi khắp người, chúng còn nhiều hơn so với nàng tu luyện hai ba tháng, Phong Tư Lạc thoải mái
nhắm mắt lại.
Lại mở to mắt lần nữa, lòng nàng tràn đầy vui sướng, loại thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự làm cho người ta cao hứng.
Tư Hằng bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt ý vị thâm trường.
Phong Tư Lạc theo bản năng lui về phía sau, thật cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi có thể nhìn đến ta ảo cảnh trải qua?"
"Không thể."
Nàng yên lòng: "Vậy trong lúc ấy ta đã nói cái gì?"
Tư Hằng: "...... Cá hầm cải chua, tôm hùm đất cay, canh cay, gà xào ớt, mao huyết vượng."
Còn có, muốn hắn quỳ xuống kêu nàng là ba ba.
Đương nhiên, câu nói kia hắn không có nói ra.
Phong Tư Lạc yên lòng, không có nghe được câu nói muốn mệnh kia là được.
"Con rất tốt, tốc độ thông qua so với trong tưởng tượng của ta còn nhanh hơn nhiều." Hắn cho rằng nàng ít nhất phải cần mấy ngày, nhưng nàng tốn
không đến một canh giờ, so với lần đầu tiên của hắn còn nhanh hơn.
Tâm tình Tư Hằng có chút mênh mông, quả nhiên là đồ đệ hắn nhìn trúng.
"Sau này con cũng không thể mất cảnh giác, Âm Tuyết sẽ tiến hành điều chỉnh, chúng nó sẽ tùy thời mà động. Bất quá chỉ cần con duy trì bình tĩnh,
minh bạch chấp niệm cùng hiện thực khác nhau, Âm Tuyết sẽ vĩnh viễn
không thể làm gì con." Tư Hằng nói.
"Vậy mỗi lần ta thông qua, đều có thể có được linh lực sao?" Phong Tư Lạc chờ mong hỏi.
Tư Hằng gật gật đầu: "Chỉ cần có thể tự mình khám phá ảo cảnh, đều có thể được đến số lượng lớn linh lực."
Ánh mắt Phong Tư Lạc xem Âm Tuyết tức khắc trở nên hiền từ hòa ái, ý cười trong mắt Tư Hằng chợt lóe qua.
Trong đầu Phong Tư Lạc linh quang chợt lóe: "Vậy ngươi ở chỗ này nhìn thấy cái gì?"
Sắc mặt Tư Hằng cứng đờ, hắn tránh đi đôi mắt linh động tò mò của nữ hài
trước mắt, mạnh mẽ kết thúc đề tài: "Trời chiều rồi, trở về đi."