Bởi vì Phong gia con cháu toàn quân bị diệt, không ai có thể tiến Côn
Luân, mà Phong Khanh Liên căn bản không xuống núi, cho nên không ai nói
cho Phong Tiêu biết chuyện của Phong Ti La, dẫn tới Phong Tiêu theo bản
năng liền cho rằng Phong Ti La chỉ tiến vào ngoại môn Côn Luân.
Ở trong mắt Phong Tiêu thì Phong Ti La tư chất kém, vào được ngoại môn
Côn Luân cũng sẽ phải nỗ lực tu luyện, tu vi cũng không có khả năng tăng lên quá nhiều, cuối cùng nàng có thể đạt được Trúc Cơ hay không đều
không nhất định, rất có thể cả đời tầm thường vô vi chết già trên núi
Côn Luân.
Với hắn mà nói đây là một việc rất không có lời, ưu
điểm lớn nhất của Phong Ti La là có dung mạo cực kỳ xuất chúng, có dung
mạo như vậy thì con đường tốt nhất chính là gả chồng, mang lại cho gia
tộc mang ích lợi cùng quan hệ với thông gia cường đại.
Cho nên hắn chỉ có một ý niệm: Khuyên bảo nàng từ bỏ cơ hội tiến vào Côn Luân, chủ động cùng hắn rời đi.
Sau khi Phong Ti La xuống núi, xưa nay Phong Tiêu chưa từng có hòa ái như
vậy, câu câu chữ chữ đều là vì nàng, không muốn nàng lưu tại Côn Luân
chịu khổ, muốn nàng về nhà hưởng phúc.
Toàn bộ hành trình mặt
Phong Tư Lạc đều không biểu tình nhìn hắn, Phong Tiêu ngượng ngùng nói
tiếp, chỉ có thể thay đổi sách lược, khích lệ Phong Thành chủ, khen hắn
dung mạo tốt, tính cách tốt, đối đãi nữ nhân cũng tốt, đa tài đa
nghệ......
Thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, Phong Tiêu lại lần nữa
thay đổi đề tài, khen Lạc Phong thành chủ gia thế cùng với thân gia xa
xỉ của hắn. Phong Tư Lạc rốt cuộc có biểu hiện hứng thú, Phong Tiêu thấy thế đại hỉ, vì thế nói càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, trong lúc nhất thời hai người cũng có chút gọi là trò chuyện với nhau thật vui.
Phong
Tiêu đem những cái biết được đều nói ra, Phong Tư Lạc cảm thấy mỹ mãn
đứng dậy, xoay người muốn đi: "Vậy ta đây không tiễn."
Phong Tiêu sửng sốt, rốt cuộc minh bạch mình bị nàng chơi, hắn lãng phí lắm nước
bọt như vậy, từ đầu tới đuôi nàng không có ý tứ muốn đi cùng hắn.
Hắn ngăn Phong Tư Lạc lại: "Vi phụ đều là vì tốt cho con, ngoan ngoãn cùng vi phụ trở về."
"Cùng ngài trở về làm tiểu thiếp cho người ta, đây là cái mà ngài gọi là tốt
cho ta? Vậy thì ta đây chịu không nổi." Phong Tư Lạc cười lạnh nói.
"Lạc Phong thành chủ nhân trung long phượng, tu vi Đơn linh căn Nguyên Anh,
con làm thị thiếp cho người ta đều là trèo cao. Con ở lại Côn Luân thì
có thể làm gì? Cả đời tầm thường vô vi, khả năng ngay cả Trúc Cơ đan đều mua không nổi, đệ tử ngoại môn chính là nô bộc, con từ nhỏ bị ta kiều
dưỡng lớn lên, làm sao chịu được những cái khổ đó? Còn không bằng cùng
vi phụ trở về, thoải mái dễ chịu làm một vị phu nhân chịu người tôn
kính, Lạc Phong thành chủ cũng sẽ nghĩ cách để ngươi tăng tiến tu vi,
chớ nói Trúc Cơ, ngay cả kết đan đều có khả năng, gả cho hắn làm thị
thiếp thì có cái gì không tốt?"
"Ngài cảm thấy gả cho hắn tốt như vậy thì chính ngài gả đi a! Kiềm Châu có loại linh thảo biến tính đó,
ăn vào là có thể thay đổi giới tính, ngài có thể ăn rồi chính mình gả,
nói không chừng hắn còn sẽ phí tâm giúp ngài kết anh, so với việc ngài
cả đời ở Phong gia tầm thường vô vi tốt hơn."
Phong Tiêu tức đến nỗi cả người run rẩy: "Nghịch nữ, hôm nay vi phụ phải giáo huấn ngươi một chút."
"Hắc, ta cho ngài một cái kiến nghị khá tốt, ngươi không nghe hà tất tức
giận? Người quan trọng nhất chính là phải tâm bình khí hòa, ngài như vậy sẽ già rất nhanh, già rồi thì không ai thích."
Cuộc nói chuyện
của hai người bọn họ đã sớm khiến cho những người xung quanh chú ý,
không ít người nhịn không được cười thành tiếng, Phong Tiêu chỉ cảm thấy mặt già đều mất hết, hắn thở phì phì muốn đánh nàng, Phong Tư Lạc đột
nhiên kéo một người Côn Luân qua: "Vị sư huynh này, có người ở Côn Luân
hành hung."
Người nọ vừa nghe một đống lời nói kêu phụ thân ăn cỏ biến tính để gả chồng xong, đối với vị tân đồng môn bưu hãn này có chút khiếp đảm, nhưng hắn vẫn tẫn trách che trước mặt nàng: "Đạo hữu, ở Côn
Luân không thể vô cớ đả thương người."
Phong Tiêu áp lửa giận
xuống: "Vị đạo hữu này, tại hạ đã sớm vì tiểu nữ định ra hôn sự, ít ngày nữa sắp sửa gả chồng, cho nên chuyện nàng tiến Côn Luân coi như từ bỏ,
thỉnh cầu đạo hữu giúp đỡ một chút."
"Ngài nghĩ cũng quá mỹ rồi, Côn Luân là ta chắc chắn vào rồi, ngài có cái gì tư cách không cho ta tiến?". ngôn tình hài
"Bằng ta là phụ thân ngươi."
"A, không cho nữ nhi tiến Côn Luân học nghệ, một lòng chỉ nghĩ đem ta bán
cho người khác làm thị thiếp, ngài cảm thấy mình xứng làm phụ thân sao?
Ngươi hỏi mọi người ở đây một chút, bọn họ có ai làm phụ thân giống ngài không?"
Ánh mắt mọi người tràn đầy khinh thường, Hoàng gia chủ
đều nhịn không được nói: "Phong đạo hữu, phụ từ mới có tử hiếu, nếu lệnh thiên kim đã có thể thi được Côn Luân, ngươi hà tất muốn hủy tiền đồ
của nàng? Lạc Phong thành chủ xác thật nhân trung long phượng, nhưng
trong phủ của hắn đã có mấy chục thị thiếp, ngươi cần gì phải kiên quyết đẩy lệnh thiên kim vào đó chứ?"
Những người không hiểu rõ ồ lên, làm thị thiếp đã đủ thảm, người nọ còn có nhiều thị thiếp như vậy, sau
khi vào đó thì làm gì có ngày lành? Vào Côn Luân cho dù là ngoại môn đệ
tử, kia ít nhất là con cháu của đại môn phái, tiêu dao tự tại, so với
việc làm thị thiếp tốt hơn rất nhiều?
Bị người ta chỉ chỉ trỏ
trỏ, Phong Tiêu chỉ cảm thấy mặt đều mất hết, bình sinh hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã vô cùng như thế, khí huyết từng đợt chạy ngược lên
não, làm sao còn quản được đây là địa phương nào: "Ta là phụ thân ngươi, ngươi phải nghe ta, bằng không ta có thể cho ngươi một mệnh thì hiện
tại cũng có thể cái mệnh này của ngươi thu hồi lại." Một chưởng của hắn
phách về phía Phong Tư Lạc, định làm nàng bị thương rồi mạnh mẽ mang đi.
Có một đạo uy áp khủng bố đè ép lại Phong Tiêu, Phong Tiêu chỉ cảm thấy cả người tê rần, lực đạo trên tay hắn liền chỉ còn lại một chút, ngay sau
đó hắn mới vừa đụng tới quần áo của Phong Tư Lạc, nàng liền bay ra
ngoài.
Phong Tư Lạc ngã trên mặt đất, dùng sức bức ra một ít máu, há mồm phun ra, sắc mặt tức khắc tái nhợt, hơi thở thoi thóp.
Phong Tiêu ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, hình như vừa rồi hắn còn chưa đụng tới nàng ta đi? Sao lại thoạt nhìn như là muốn chết?
Sự tình phát sinh sét đánh không kịp bưng tai, thẳng đến khi Phong Tư Lạc hộc máu, những người khác mới phản ứng lại.
"Sao có loại phụ thân nhẫn tâm như vậy?"
"Trời ạ thật sự hạ tử thủ, quá độc ác!"
"Đó dù sao cũng là cốt nhục của mình a, vậy mà lại muốn đánh chết, nữ hài này thật đáng thương."
Một đám người che ở trước mặt Phong Tư Lạc, phòng ngừa hắn lại lần nữa thương tổn Phong Tư Lạc.
Những người Phong gia khác cũng ngây dại.
"Nàng đang làm bộ!" Phong Tiêu cũng phản ứng lại.
Nếu nói lúc trước hắn chỉ nghĩ đả thương nàng rồi mang về thì hiện tại hắn
thật sự muốn đánh chết nàng, một nữ nhi tùy tiện nuôi lớn mà cũng dám
đem hắn chơi xoay quanh, thật sự không thể chịu đựng.
Nhưng chớ nói những người khác không tin hắn, ngay cả người Phong gia đều không tin.
Phong Tư Lạc tâm tình sung sướng, đây là kết quả nàng muốn, thân thể này của
nàng xuất thân từ Phong gia, trong mắt người ngoài thì nàng cùng Phong
gia phân không khai, Phong gia là loại người không biết xấu hổ, về sau
khẳng định sẽ lợi dụng nàng làm chuyện xấu, nàng mới không cần trói định cùng Phong gia.
Cho nên nàng mới đến gặp Phong Tiêu, chính là
muốn kích thích hắn, làm hắn cùng bản thân ở trước mặt mọi người xé rách mặt, về sau sẽ thoát khỏi quan hệ với Phong gia.
"Nàng làm bộ, không tin các ngươi kiểm tra cho nàng một chút, nàng khẳng định không bị thương." Phong Tiêu hô to.
"Người nào tổn thương đồ đệ của ta?" Tư Hằng từ trên trời giáng xuống, một đầu tóc đen chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định, áo ngoài màu trắng theo gió
phiêu lãng, thật sự là tiên khí phiêu phiêu, khí thế kinh người.
"Tư Hằng tôn giả?" Có người kinh hô.
Mọi người khiếp sợ nhìn hắn: Tư Hằng tôn giả? Tư Hằng tôn giả đã hơn hai trăm năm không ra khỏi Côn Luân xuất hiện!
"Sư phụ......" Phong Tư Lạc suy yếu gọi một tiếng, thoạt nhìn kiểu gì cũng
đáng thương. Những người khác không khỏi cảm thấy đau lòng, hài tử thật
xinh đẹp a, bị phụ thân đánh thành như vậy, thương tâm lại thương thân,
thật đáng thương a!
Tư Hằng đem nàng đỡ vào trong ngực, uy cho
nàng một viên dược, đau kịch liệt lại phẫn nộ: "Thương thế nghiêm trọng
như thế, đến tột cùng là người nào việc làm này?"
Phong Tư Lạc:
"......" Năm tháng là một con dao giết heo, tiên nhân ngày xưa cũng sa
đọa, lời nói dối đều nói được tình ý chân thành như thế.
Bất quá hắn sẽ phối hợp với nàng như thế, nàng thật sự có chút ngoài ý muốn, vì thế làm bộ càng thêm suy yếu.
Phong Tiêu đầy mặt khiếp sợ, tầm mắt không ngừng quét qua lại trên người Tư Hằng cùng Phong Ti La, Tư Hằng? Sư phụ?
Đầu óc hắn đang quá tải nghiêm trọng, toàn bộ đều lộn xộn.
Tư Hằng lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Là ngươi làm nàng bị thương?"
Uy áp khổng lồ áp về phía Phong Tiêu, Phong Tiêu lại cả kinh, uy áp này còn không phải là cái vừa rồi sao?
Hắn bị áp quỳ một gối xuống đất, thiếu chút nữa thở dốc cũng không được.
Tư Hằng từng bước một đi tới gần hắn, phảng phất muốn giết chết hắn, người Phong gia vừa sợ vừa lo, ngay cả lời nói đều nói không được.
Phong Tư Lạc giữ chặt Tư Hằng: "Hắn dù sao cũng là phụ thân của con, lần này
tạm tha cho hắn đi, coi như con trả lại hắn một mạng." Nàng rưng rưng
nhìn về phía Phong Tiêu, "Từ nay về sau ta cùng Phong gia ân đoạn nghĩa
tuyệt, duyên phận cha con của chúng ta hôm nay đã tẫn, ngày nào đó gặp
nhau thì đã là người xa lạ, hi vọng ngươi tự trân trọng."
Nói xong nàng rũ đôi mắt xuống, nước mắt nhỏ giọt chảy trên mặt đất, ướt đẫm khoảng đất trước người nàng.
Những người khác càng cảm thấy nàng đáng thương, không ai cảm thấy nàng làm
như vậy có bất luận vấn đề gì, ngược lại cảm thấy đây là do Phong Tiêu
bức nàng, Phong Tiêu tự làm bậy.
Toàn bộ quá trình Phong Tiêu đều bị uy áp của Tư Hằng đè nặng, Tư Hằng căn bản không cho hắn nói chuyện, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Tư Lạc bị Tư Hằng mang đi.
Hắn vừa không cam lòng lại mê mang, còn có hoảng loạn càng ngày càng dày
đặc, Phong Ti La vậy mà trở thành đồ đệ của Tư Hằng? Tại sao lại như
vậy?
Nếu sớm biết thế, biết nàng cùng Tư Hằng có quan hệ thì hắn làm sao sẽ......
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm, luận sự bất công của Tư Hằng
Tư Lạc: Vì sao ngươi có thể nói dối lưu loát như vậy?
Tư Hằng: Con là đồ đệ của ta, cho dù chỉ bị xước xát thì đó cũng là trọng thương
Nguyên Sầm cùng Diễn Văn: Sư phụ, chúng ta bị người ta đả thương
Tư Hằng: Vết thương nhỏ, không chết được, nằm ở trên giường mấy tháng là được