Nguyên Khê thu hoạch lúa mì xong thì nhìn đi nhìn lại kỹ càng.
Không biết có phải cậu bị ảo giác hay không mà cứ cảm thấy màu của khối nước biển này trở nên đậm hơn...
Sự chênh lệch nhỏ bé này đáng lý rất khó nhận ra, nhưng mấy ngày nay
Nguyên Khê đã tiếp xúc với chúng quá nhiều nên đã nhớ kỹ màu sắc của
chúng. Đặc biệt là cậu là người cẩn thận, luôn chú ý quan sát nên mới có thể vừa nhìn đã thấy sự khác lạ.
Cậu luôn lo vấn đề tái sử dụng loại nước biển này, không biết có thể dùng lâu dài hay dùng đi dùng lại được không...
Những vấn đề này Nguyên Khê vẫn chưa kịp nghiên cứu, nhưng cậu từng nghĩ qua
một chút. Đầu tiên sau khi trồng thì các chất bên trong nước biển sẽ
không còn dồi dào như ban đầu nữa, bởi vì gieo trồng thực vật, hạt giống sẽ mọc rễ nảy mầm, cuối cùng sẽ phá nước biển chui ra.
Cho nên tình trạng trong khối nước biển sẽ loang lổ, đan xen phức tạp, như vậy thì còn trồng tiếp được không?
Nên biết là thành phần của đất trồng thường dùng đã rất phức tạp, nhưng đất mềm lại có tính dẻo cao, sau khi một thu hoạch một vụ sẽ phải cày xới
bón phân tiếp, sau đó mới trồng tiếp được.
Nhưng loại nước biển này thì sao? Tạp chất tồn đọng bên trong có ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật không?
Nguyên Khê chưa nghiên cứu cặn kẽ nên vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Nhưng
những điều này là yếu tố then chốt ảnh hưởng đến chất lượng trồng trọt
của nước biển.
Mà hiện tại cậu lại phát hiện sự biến đổi kỳ lạ này, nước biển vốn có màu rất nhạt lại đậm hơn một chút.
Để xác minh sự biến đổi này, Nguyên Khê lấy một miếng nước biển xanh nhạt
chưa sử dụng lần nào trong túi đồ ra, vừa so sánh đã thấy, quả thật nước biển từng trồng lúa mì đậm hơn...
Điều này có nghĩa là gì?
Nguyên Khê không khỏi liên tưởng, chẳng lẽ nước biển đang dần tiêu hao?
Vậy cuối cùng biến thành màu xanh đậm tức là không thể sử dụng nữa sao?
Nguyên Khê kinh hãi, chẳng lẽ loại nước biển này có giới hạn số lần sử dụng? Đã vậy còn ít thế nữa?
Vậy thì mức tài nguyên có thể sử dụng sẽ giảm đi rõ rệt... Hơn nữa không có cách nào để bón phân cho nước biển này, mà cứ tiếp tục sử dụng thì dù
nước biển trên hành tinh này có nhiều đi nữa cũng có ngày cạn kiệt. Cuối cùng, hành tinh này chẳng phải sẽ trơ trụi sao...
Nguyên Khê suy nghĩ một chút, đáy lòng khẽ run lên, chuyện này... Chuyện này chuối quá rồi.
Nguyên Khê không do dự nữa mà quay lại phòng khách trình bày phát hiện này với Diệp Hằng.
Diệp Hằng cau mày, nhưng hắn điềm tĩnh hơn Nguyên Khê nhiều, hắn nói: "Đừng
vội, chắc chắn là có tồn tại mức tiêu hao, nhưng phải quan sát kỹ hơn
con đường tiêu hao và xem nó có khả năng tái sinh không. Chỉ cần đạt
được sự cân bằng này là có thể khai thác sử dụng lâu dài được."
"Với cả, em nhìn này," hắn chỉ cho Nguyên Khê xem, "Bản thân khối nước biển
không nhỏ đi, chỉ thay đổi màu sắc, chứng tỏ chất dinh dưỡng cây trồng
hấp thu không do nước biển cung cấp."
Câu nói này khiến Nguyên
Khê sáng tỏ, Diệp Hằng không biết nước biển xanh nhạt này được hình
thành như thế nào, nhưng Nguyên Khê thì biết.
Sau khi được Diệp
Hằng chỉ ra điểm đó, một suy đoán tái bạo xuất hiện trong đầu Nguyên
Khê, chẳng lẽ sự thay đổi màu sắc cho thấy năng lượng của Bạch Tinh
Thạch đang tiêu hao sao? Còn cây trồng lớn lên là nhờ hấp thu năng lượng của Bạch Tinh Thạch? Đến khi năng lượng của Bạch Tinh Thạch tiêu hao
hết thì nước biển sẽ quay lại màu xanh đậm ban đầu?
Suy đoán này khiến Nguyên Khê vui vẻ, nếu thật sự như vậy thì giá trị sử dụng cao hơn nhiều.
Bạch Tinh Thạch là vật phẩm tiêu hao, nhưng sản lượng của chúng luôn rất
cao, quy trình trồng trọt thu hoạch đã sớm được hình thức hoá rất thành
thạo trên toàn Liên bang, thu mua hàng loạt cũng không phải việc khó.
Nguyên Khê ngứa ngáy trong lòng, hận không thể thí nghiệm ngay lập tức, nhưng
mà... Đến giờ cậu vẫn chưa cho Diệp Hằng biết phương pháp tạo ra loại
nước biển xanh nhạt này.
Diệp Hằng thông minh như vậy, những ngày qua hắn vẫn không ngừng tiếp xúc với loại nước biển này, bây giờ dựa
vào những thông tin này, hắn lập tức suy luận được, sự thay đổi màu sắc
này đại khái là có liên quan đến cách kết hợp nước biển.
Nguyên Khê im lặng, Diệp Hằng lấy ra thứ đã được chuẩn bị từ trước.
Nguyên Khê vừa thấy liền sững sờ, đây là...
Là một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, màu trắng bạc, ngoại trừ một
viên đá nhỏ màu xanh lục lấp lánh ngay chính giữa thì không còn gì khác
trang trí...
Nguyên Khê chớp mắt, đây... Đây... Không phải là điều cậu đang nghĩ đến đấy chứ!
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nguyên Khê nhìn chằm chằm Diệp Hằng, bỗng dưng thấy căng thẳng, người này dữ
dội như thế nào cậu đã nếm đủ, có khi lại làm ra chuyện củ chuối vậy
thật.
Còn là trước mặt cha mẹ cậu nữa...
Choáng luôn, Nguyên Khê không nói thêm gì, đột nhiên đứng dậy.
Diệp Hằng nhìn cậu mà không hiểu gì hết, trông cực kỳ vô tội.
Nguyên Khê nói: "Chúng... Chúng ta... Vào phòng nói chuyện."
Diệp Hằng cười híp mắt: "Được." Sau đó còn rất lễ phép mà xin phép Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân, theo Nguyên Khê vào phòng.
Nguyên Khê nhịn một lúc, mãi sau mới nói: "Anh, anh làm cái gì vậy?"
Diệp Hằng cười nói: "Làm gì á? Em phải biết chứ."
Biết cái quần! Nguyên Khê xoắn xuýt, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Như thế
thì vội quá, chúng... Chúng ta mới quen biết chưa lâu..."
Ánh mắt Diệp Hằng bỗng chốc sáng lên, em ấy không từ chối thẳng thừng!
Trong lòng hắn rất vui, quyết định không trêu Nguyên Khê nữa, trong mắt vẫn
mang ý cười, nhưng lại nói nghiêm túc: "Cũng không nhanh lắm đâu, khả
năng tính chất trồng trọt của nước biển đã chắc chắn, về sau muốn tiếp
tục nghiên cứu sâu hơn thì cần biết rõ nguyên nhân cấu thành của nước
biển."
Nguyên Khê nghe mà như bị lọt vào màn sương mù, không
phải... Không phải là cầu hôn hả? Sao lại cua đến đoạn này rồi? Sao tự
dưng cậu không theo kịp đường não của Diệp Hằng nữa vậy?
Diệp
Hằng bỗng nhiên cầm tay Nguyên Khê, đeo nhẫn lên ngón giữa của cậu, ánh
mắt của hắn rơi trên ngón tay Nguyên Khê, nhẹ nhàng nói: "Đây là thành ý của anh, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Nguyên Khê ngạc
nhiên, chiếc nhẫn kia vừa được đeo vào tay cậu, đột nhiên có một tia
sáng màu xanh lục lóe lên, sau đó một tiếng bíp vang lên: "Đã giao quyền kích hoạt."
Sau đó giữa không trung xuất hiện một màn hình màu
xanh lá không biết từ đâu ra, Nguyên Khê vừa nhìn thấy liền rất kinh
ngạc, thứ này... Trông rất lạ, nhưng lại dễ hiểu lạ thường, đây... đây
hình như là tài khoản tín dụng cá nhân của Diệp Hằng, số dư trong đó,
Nguyên Khê đếm qua... Má ơi, nhiều số không quá, không đếm nổi!
Bây giờ cậu đã hiểu ý Diệp Hằng, như vậy là trả tiền trước rồi mới giao
hàng hả? Nhưng... Nhưng điểm tín dụng trong này chắc chắn không chỉ là
một trăm triệu, một trăm triệu có bao nhiêu số không cậu còn đếm được... Nhưng chỗ tiền này...
Cậu không khỏi nói: "Chỗ... chỗ này thì nhiều quá."
Diệp Hằng nói: "Không nhiều đâu, lần này đến khai phá Sao Lam anh không dùng công quỹ, số tiền này còn chưa chắc là có đủ dùng không ấy."
Thấy Nguyên Khê vẫn mang vẻ mặt hoang mang, cuối cùng Diệp Hằng cũng giải
thích rõ ràng cho cậu: "Anh hy vọng chúng ta có thể hợp tác, kế hoạch
hợp tác cụ thể khi nào em sắp xếp xong thì nói cho anh sau cũng được,
nhưng ý của anh bây giờ là, toàn bộ số tiền dùng để khai phá Sao Lam cho em quản lý hết, vậy thì có ra sao em cũng không bị lỗ."
Dừng một chút, hắn lại nháy mắt một cái bổ sung: "Nếu anh đối xử với em không tốt thì em cứ việc ôm tiền bỏ đi."
Nguyên Khê có hơi sững sờ...
Thật tình mà nói thì cậu vẫn chưa nghĩ ra phải hợp tác thế nào, nhưng phương thức hợp tác như vậy của Diệp Hằng... Có phải không được đáng tin lắm
không!
Nhưng Diệp Hằng trông rất nghiêm túc, còn nói một cách rõ
ràng mạch lạc, đúng là cực kỳ có thành ý, không không không, đừng nói là thành ý, đây quả thực là chuyện mà ai mất não mới làm.
Bao nhiêu tiền như vậy, nhỡ mà cậu tham ôm tiền bỏ chạy, không biết Diệp Hằng có trốn trong phòng khóc không nữa!
Nguyên Khê muốn từ chối, nhưng Thiếu tướng Diệp lại bắt đầu phát huy khả năng
ngụy biện của mình: "Tiểu Khê, em đừng nghĩ nhiều, anh cũng đã suy nghĩ
cặn kẽ rồi mới làm như vậy, giữa hai người chúng ta, so ra thì em chịu
thiệt nhiều hơn, nếu em nói cách điều chế ra mà anh lại lật mặt thì em
cũng không làm gì được anh. Nhưng bây giờ, anh giao toàn bộ tiền cho em, em chính là chìa khóa mở tài khoản tín dụng cá nhân của anh, vậy thì
anh đâu đắc tội với em được nữa?"
Nói xong câu này, Diệp Hằng mang vẻ mặt rất chân thành, nhìn Nguyên Khê một cách vô cùng nghiêm túc.
Nguyên Khê nhìn hắn, rồi nhìn chiếc nhẫn, lại ngẫm một chút về lời nói của
Diệp Hằng, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cụ thể sai ở chỗ nào thì
cậu lại nghĩ mãi không ra.
Những gì Diệp Hằng nói đều là vì nghĩ
cho cậu, cũng đúng, thân phận và địa vị của cậu và Diệp Hằng quá chênh
lệch, nếu Diệp Hằng có được cách điều chế xong gạt cậu ra thì cậu cũng
đành bất lực, đánh không lại, đấu cũng không lại, chỉ có thể chịu thiệt
thân.
Nhưng... sao cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
Cậu
nghĩ nát óc mà không ra, dưới một đợt oanh tạc nghiêm túc của Thiếu
tướng Diệp, Nguyên Khê đành tạm đảm nhiệm chức vụ giám đốc tài chính của chương trình khai phá Sao Lam này.
Khi hai người ra khỏi cửa,
tầm mắt của Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân nhanh chóng chuyển đến trên
ngón giữa của Nguyên Khê, sau khi nhìn thấy cái nhẫn trắng bạc đó, cả
hai đều hiểu ngầm mà cười.
Nguyên Khê vừa định giải thích thì
Tiểu Nguyên Triết tỉnh, rầm rì kêu lên như con heo nhỏ, là dấu hiệu
chuẩn bị khóc, Nguyên Khê vội chạy tới, ôm con trai vào lòng.
Bé con bị ôm liền cảm thấy thoải mái, mở to hai mắt bắt đầu mơ màng nhìn xung quanh, nhóc lập tức nhìn thấy Diệp Hằng.
Có lẽ do trông Diệp Hằng khá lạ, cũng có lẽ do nguyên nhân không rõ nào đó dù sao thì Tiểu Nguyên Triết vừa nhìn thấy Diệp Hằng thì đôi mắt to
liền cong lại, kêu a a a u u u với người cha xa lạ này.
Diệp Hằng vẫn hơi rén với nước tiểu bọc đường* của bé, nhưng lại không chịu được
việc con trai mình quá đáng yêu, dưới kỹ năng đòi ôm full cấp của con
trai, Diệp Hằng đi đến ôm nhóc vào lòng mà không cần suy nghĩ.
*Như viên đạn bọc đường nhưng thay vì đạn thì là nước:))
Trước lạ sau quen, bây giờ hắn đã ôm khá là ra dáng, nhóc con đã hơn năm
tháng tuổi, thân thể ngày càng cứng cáp, đôi chân nhỏ beo béo cũng ngày
càng có sức, bây giờ chỉ cần có người đỡ là nhóc đã có thể đứng thẳng
được. Hai cái chân mũm mĩm của nhóc cứ vậy mà đứng trên một tay của Diệp Hằng.
Lần này tầm nhìn được mở rộng, Tiểu Nguyên Triết vui vẻ
cười khanh khách, vừa cười vừa chơi một lúc nhóc liền mệt, nghiêng đầu
qua, ngặm lên mặt của Diệp Hằng, cuối cùng còn hút một cái...
Diệp Hằng lại đơ người ra... Nguyên Khê lại cười, mỗi lần thấy bộ dạng 囧 của hắn cậu đều rất vui.
Lâm Tố Vân đi đến, đỡ lấy Tiểu Nguyên Triết, cười nói: "Thằng bé đói rồi, để cô đi cho nó ăn."
Diệp Hằng gật đầu, chọt cái mặt non mềm của nhóc con một cái.
Lâm Tố Vân vừa nói vậy, Nguyên Khê bèn xem giờ, cũng đã muộn, trời sắp tối, họ cũng phải chuẩn bị ăn tối. Nguyên Khê đã lâu không ăn cơm nhà, bây
giờ bỗng có hứng, xắn tay áo đi vào bếp.
Trong phòng chỉ còn
Nguyên Ngọc Thành va Diệp Hằng, Nguyên Ngọc Thành cười nói: "Cháu ở lại
nếm thử chút đi, tay nghề của Tiểu Khê tốt lắm."
Diệp Hằng nhìn bóng Nguyên Khê rời đi, đáp: "Dạ, Tiểu Khê chỗ nào cũng tốt."
Lời này... khiến cơ thể Nguyên Khê khựng lại một chút, nhưng cậu lập tức
giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh hơn vào phòng bếp.
Nguyên
liệu nấu ăn trong bếp đều là trang trại Khánh Hòa tự sản xuất, người làm sẽ hái rau và đồ trong khu nuôi dưỡng đưa đến đúng giờ, đều là những
nguyên liệu tươi mới nhất, yên tâm nhất và tốt cho sức khỏe.
Nguyên Khê đang rửa rau, bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên, chợt nhớ lại, vừa
nãy vì Tiểu Nguyên Triết mới tỉnh nên cậu quên giải thích chuyện chiếc
nhẫn với Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân...
Bây giờ mà quay lại giải thích... Có vẻ hơi làm quá... Rõ là càng tô càng đen.
Nguyên Khê thở dài, quyết định trước hết cứ vậy đã, sau này tìm cơ hội giải
thích, đây không phải nhẫn đính hôn mà chỉ là một cái chìa khóa...
Lâu rồi cậu chưa xuống bếp, nguyên liệu nấu ăn hôm nay lại có rất nhiều,
được về nhà nên tâm trạng cũng tốt cực kỳ, mặc dù chỉ toàn người trong
nhà nhưng cậu vẫn nấu một bàn thức ăn lớn, bốn món chính ba món nguội,
ngay cả món tráng miệng sau bữa ăn cũng chuẩn bị đầy đủ.
Khi bàn
thức ăn này được dọn lên, Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đều vui vẻ, ăn quen thức ăn Nguyên Khê nấu rồi, mấy ngày cậu không có nhà, hai vợ
chồng cứ đến giờ ăn là lại nhớ con trai...
Mà Diệp Hằng lại rất ngạc nhiên, ngạc nhiên xong thì lại vui mừng, nhìn vợ mình xem, giỏi biết chừng nào.
Cả nhà ăn tối rất vui vẻ, ăn xong lại trò chuyện với nhau một hồi, Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đã đi nghỉ từ sớm.
Tiểu Nguyên Triết cũng đã ngủ từ lâu, chỉ còn lại hai người Nguyên Khê và Diệp Hằng cô nam quả nam...
Bây giờ Nguyên Khê mới ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Diệp Hằng ngủ ở đâu?
Tác giả có lời muốn nói: Thiếu tướng Diệp lần nữa vùng lên, đàn em đứng sau lưng giơ bảng: Chọn chồng hãy chọn Thiếu tướng Diệp, ngân khố nộp
nhanh, tính phúc chóng tới.