Nguyên Khê chợt kịp phản ứng lại, vừa rồi cậu cứ đâm đầu vào ngõ cụt, thật ra thì dù là nhà họ Diệp cũng không sao hết.
Bây giờ cậu đã che giấu danh tính, Diệp Hằng ở ngoài lại chẳng biết cậu là
ai, hơn nữa việc cậu cần làm là bán hẳn công thức đi, chứ không phải là
hợp tác với đối phương. Như vậy là cậu có thể kiếm được một khoản rồi bỏ đi, hoàn toàn không đụng chạm gì đến Diệp Hoài cả.
Mặc dù cậu
không quen biết Diệp Hằng, nhưng có sự đảm bảo của Tân Thụy An, chắc
chắn sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra, việc này không quá mâu
thuẫn với mục đích ban đầu của cậu.
Đã nghĩ thông như vậy rồi, Nguyên Khê liền nói với Tân Thụy An: "Vậy thì cháu đành làm phiền chú Tân rồi."
Tân Thụy An lập tức cười to, nói: "Yên tâm, có chú lo chuyện này, chắn chắn không thành vấn đề."
Hai người đi ra khỏi thư phòng, rồi gọi Diệp Hằng đến, Diệp Hằng không hỏi gì đã đi theo.
Trước tiên Tân Thụy An nói với Diệp Hằng: "Nhóc Hằng, người này là con trai
của bạn cũ của chú, cậu ấy có vài chuyện muốn thương lượng với cháu một
chút, nể mặt chú, mày không được bắt nạt thằng bé đâu đấy."
Diệp Hằng nhìn Nguyên Khê, bây giờ hắn còn hiếu kỳ cậu nhóc này đang làm cái gì, sao lại khiến hắn dây dưa cả vào?
Nhưng Diệp Hằng suy nghĩ một chút, trong lòng đã hiểu được sơ sơ, có lẽ là
liên quan đến Sao Lam. Cũng chỉ có chuyện này, Tân Thụy An không tiện
nhúng tay vào, cho nên mới gọi hắn tới.
Tinh vực chỗ Sao Lam rất
cằn cỗi, số hành tinh có thể di dân chỉ có ba, hơn nữa đều giống Sao
Lam, đều là hành tinh hoang vu giá trị tài nguyên cấp một.
Khi
Diệp Hằng biết Nguyên Khê chạy đến Sao Lam liền đi tra bản đồ vũ trụ của tinh vực này. Lúc đó hắn thấy vị trí địa lý của nơi này liền có ý đồ
khác, bấy giờ mới xin được quản lý mảng tinh vực kia. Yêu cầu kia vừa
nói ra, Tô Minh Dục liền gật đầu không chút do dự, thủ tục cũng được làm rất nhanh chóng, chỉ mất vài ngày đã xong.
Ở Liên bang, sĩ quan
sau khi được phong tướng có thể xin cấp vùng trực hạt* cho bản thân,
Diệp Hằng chưa từng xin, người ngoài luôn cho rằng hắn nhìn xa trông
rộng, muốn đợi đến khi lên tới Thượng tướng hoặc thậm chí cấp soái mới
xin vùng trực hạt cao cấp hơn, dù sao thì hắn thật sự có thực lực để làm vậy. Nhưng không ai ngờ, hắn lại dứt khoát chọn như vậy, hơn nữa còn
chọn một tinh vực xa xôi đến nỗi có thể gọi là hoang vu như vậy....
*Trực hạt: quản lý trực tiếp.
Người khác không hiểu suy nghĩ của Diệp Hằng, nhưng bố Diệp có thể hiểu được
vài phần... Vị trí của tinh vực nơi Sao Lam tọa lạc quả thực rất đặc
biệt. Vì vậy đối với lựa chọn của con trai, bố Diệp không có bất kỳ ý
kiến gì.
Diệp Hằng và Nguyên Khê đã từng tiếp xúc trực tiếp nên không cần Tân Thụy An giới thiệu nữa.
Khi Tân Thụy An ra ngoài, Nguyên Khê lặp lại gọn ghẽ những thứ đã nói lúc trước với Tân Thụy An lần nữa.
Diệp Hằng nghe xong chợt nheo mắt lại, nhìn về phía Nguyên Khê, trong đôi
mắt đen nhìn cực kỳ chăm chú: "Cậu có chắc chắn không?"
Nguyên
Khê gật đầu khẳng định: "Tôi đã làm thí nghiệm bước đầu, nếu Thiếu tướng không tin thì có thể dùng thiết bị tân tiến hơn để nghiên cứu cặn kẽ."
Diệp Hằng trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, kéo tay Nguyên Khê, nói với cậu: "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."
Tay Nguyên Khê đột nhiên bị nắm bèn sửng sốt một hồi, cậu vừa định tránh ra thì Diệp Hằng lại kéo cậu đi rất tự nhiên, khiến cậu sinh ra ảo giác
như hai người đã thân quen đến mức có thể tay trong tay... Đây là loại
ảo giác gì chứ...
Nhưng vẻ mặt Diệp Hằng rất đứng đắn, như thể cả tinh thần đều đặt vào những điều cậu nói, nghiêm túc đến nỗi không thể nghi ngờ.
Hắn dẫn Nguyên Khê theo, chào hỏi ba bố con Tân Thụy An, sau đó rời đi cùng nhau. Dọc đường hai người cũng không nói gì, vẻ mặt Diệp Hằng thì lại
tập trung, nghĩ đến gì đó không nói lời nào.
Nguyên Khê không suy nghĩ nhiều, nhưng cậu thấy Diệp Hằng như thế cũng không dám quấy rầy,
chỉ là thi thoảng sẽ nhìn hắn mấy lần, chưa kể... Đường nét gương mặt đó đúng là không tồi, hơn nữa còn giống con trai mình như vậy, cũng vì
nguyên nhân này mà Nguyên Khê có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Khê không hiểu sao lại có loại cảm giác
không thoái mái cho lắm, theo lý thuyết thì người này hẳn là chú của
Tiểu Nguyên Triết nhỉ?
Má nó... Cái cảm giác không hợp lý mãnh liệt này...
Nguyên Khê nhanh chóng lắc đầu, ném cái ý nghĩ kỳ lạ này ra sau gáy. truyện đam mỹ
Xe bay đi khoảng hai ba phút rồi dừng lại ngay trong một bãi đỗ xe, Diệp
Hằng định kéo tay Nguyên Khê theo thói quen, lần này Nguyên Khê không để hắn thực hiện được ý đồ, khéo léo tránh được.
Diệp Hằng chỉ hơi nhăn mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ nói: "Đi theo tôi."
Nguyên Khê đi theo sau lưng hắn được mở rộng tầm mắt, nơi này cậu mới chỉ được nhìn thấy trong phim ảnh, bên ngoài nhìn vào không có gì khác thường,
nhưng vào bên trong là tầng tầng lớp lớp ngăn cách, được canh phòng
nghiêm ngặt.
Bọn họ mới chỉ đi có mấy phút mà đã đi qua tám cánh cửa, đi thang máy hai lần, tiến hành cấp quyền khoảng mười lần...
Tới nơi, Nguyên Khê đánh giá xung quanh, đây là một phòng nghiên cứu, bốn
bức tường xung quanh đều trắng tinh, bên trong có rất nhiều máy móc kỳ
lạ mà Nguyên Khê nhìn cũng không hiểu.
Diệp Hằng đi đến trước một cái máy ở giữa phòng, ngón tay gõ trên bàn phím mấy cái, sau đó xung
quanh sáng lên trong chớp mắt, màu xanh da trời óng ánh không hề chói
mắt, một giọng nói cực kỳ cứng nhắc vang lên:"Tinh Vân đã khởi động, xin Thiếu tướng hạ lệnh."
Diệp Hằng không ra lệnh luôn mà nhìn Nguyên Khê, nói với cậu: "Đến đây, cho tôi xem đồ cậu mang tới một chút."
Nguyên Khê lấy ra nước biển màu xanh nhạt đã được chuẩn bị từ trước, dựa theo
chỉ dẫn của Diệp Hằng bỏ nó lên một khay đựng màu trắng, sau đó cậu giải thích: "Đây là nước biển Sao Lam sau khi biến dị, có thể dùng để trồng
trọt."
"Tinh Vân, tiến hành quét hình kỹ lưỡng."
"Vâng."
Sau đó một luồng ánh sáng xanh chậm rãi di chuyển, một lát sau, giọng nói
kia lại vang lên: "Đã quét xong, vật thể không rõ, kho tài liệu Liên
bang không có ghi chép, chủng loại: thổ nhưỡng, có thể dùng để trồng 80% loại thực vật."
Nghe được thông tin này, Diệp Hằng cong môi,
quay đầu nhìn Nguyên Khê, con mắt đen nhìn cậu chăm chú, trầm giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, cậu muốn gì?"
Nguyên Khê ngây người, không
nghĩ là Diệp Hằng lại thẳng thắn dứt khoát như vậy. Nhưng cậu bình tĩnh
lại ngay lập tức, ý thức được đối phương đã công nhận giá trị của loại
nước biển này, vì vậy cậu nói ra yêu cầu của mình: "Một trăm triệu điểm
tín dụng Liên bang."
"Một trăm triệu?" Diệp Hằng hỏi lại, như thể đang xác nhận.
Nguyên Khê gật đầu.
"Cái giá này cũng không phải là cao, không so được với giá trị của một hành
tinh tài nguyên, chỉ một trăm triệu điểm tín dụng Liên bang, cậu quá
thiệt thòi rồi." Diệp Hằng lại còn tính toán giúp cho Nguyên Khê.
Nguyên Khê nói: "Một trăm triệu điểm tín dụng Liên bang, đối với một gia đình
bình thường mà nói, đã là một khoản tiền lớn, đã có thể dùng để trải qua một cuộc sống sung túc, vậy là đủ rồi."
Cậu nói rất bình tĩnh,
hơn nữa cũng không có ý gì là giả bộ, Diệp Hằng nhìn chằm chằm cậu, như
thể muốn nhìn ra một chút sơ hở từ nét mặt của cậu, nhưng rồi hắn lại
chợt cười nhẹ: "Cầm được mấy điểm tín dụng này xong, có phải cậu lại
định ung dung bỏ chạy không?"
Câu này hắn nói ra ù ù cạc cạc, Nguyên Khê nghe mà chẳng hiểu gì, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Diệp Hằng.
Nhưng Diệp Hằng không có ý gì là muốn giải thích cả, hắn hơi cúi xuống, dựa
vào gần Nguyên Khê hơn một chút, nói nhỏ: "Chúng ta hợp tác, cậu thấy
sao?"
Nguyên Khê lại càng không hiểu nguyên do, cậu nhíu mày,
nói: "Thiếu tướng không cần lo, phương pháp tổng hợp của công thức này
rất đơn giản, thao tác cũng không có yêu cầu gì về kỹ thuật. Tôi muốn
bán đứt công thức đi là vì bản thân không thể bảo vệ nó, hơn nữa đây là
một tài nguyên lớn, tôi không muốn giấu riêng một mình."
"Tôi biết." Diệp Hằng nói, "Để tôi bảo vệ, cậu khai phá nó, sau đó toàn dân hưởng phúc, vậy được không?"
Nguyên Khê chợt giật mình, cậu nhìn về phía Diệp Hằng, một câu nói của Diệp
Hằng đã đánh sâu vào âm thanh sâu trong đáy lòng cậu, âm thanh mà cậu
không muốn nhìn thẳng, tiếng lòng mà cậu đè nén bằng lý trí.
Từ
khi cậu vô tình phát hiện ra bí mật của biển Xanh, ý nghĩ đầu tiên là tự mình nghiên cứu khai phá, khiến Sao Lam rực rỡ hẳn lên, từ đó gây dựng
nên sự nghiệp thuộc về chính mình.
Nói thật, có người đàn ông nào mà không muốn làm ra thành quả? Ai không muốn thành công? Ai không muốn tự do tự tại không cần do dự mà làm một vụ lớn chứ?
Nguyên Khê
muốn, rất muốn, chỉ là trước giờ cậu không phải người liều lĩnh, cậu rất lý trí, cậu biết rõ năng lực của mình, cũng có thể cân nhắc chừng mực
rõ ràng, hơn nữa cậu cũng đang cố hết sức kiềm chế dã tâm và khát khao
cả chính mình.
Tính cách như vậy ít ai có, nhưng có những lúc sự
cẩn thận và dè dặt này sẽ khiến người ta bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt, khiến
cơ hội đã nắm được trong tay vuột mất...
Giống như lúc này...
Giọng của Diệp Hằng rất dễ nghe, vào lúc này lại như đang mê hoặc cậu: "Hãy
tin tôi, tôi có năng lực để cậu có thể thoải mái làm mà không cần kiêng
dè gì."
Nguyên Khê chợt ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Hằng nhìn thẳng vào cậu, trong đôi mắt đen láy có vài cảm xúc không rõ đang nảy
lên: "Tiểu Khê, cậu cũng phải tin tưởng chính mình."
Nguyên Khê
không lên tiếng, Diệp Hằng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, xóa bỏ
cảm giảm bị áp bức kia đi, hắn lại thì thầm với Nguyên Khê: "Không cần
vội, cậu cứ suy nghĩ đi, bất luận là cậu có hợp tác với tôi hay không,
một trăm triệu điểm tín dụng Liên bang kia, tôi cũng sẽ cho cậu."
Im lặng hồi lâu, Nguyên Khê cuối cùng cũng mở miệng: "Hãy để tôi suy nghĩ chút đã."
"Được."
Hai người nói xong thì sắc trời đã tối đen, Nguyên Khê vốn định đến nhà
Vương Khánh Niên thăm hỏi một chút, nhưng đã muộn vậy rồi, đi bây giờ
thì không ổn lắm. Lúc này Diệp Hằng đề nghị sắp xếp chỗ ở giúp cậu.
Nguyên Khê hoàn toàn xa lạ đối với Sao Bắc Kinh, đành phải đồng ý với đề nghị của Diệp Hằng.
Nhưng khi hai người đi đến trước tòa khách sạn lộng lẫy trước mặt, Nguyên Khê chỉ cảm thấy một cảm giác quen thuộc mãnh liệt...
... Đây không phải là cái khách sạn lúc mình mới tỉnh lại đó sao?
Chẳng lẽ người nhà họ Diệp đều thích đến đây thuê phòng? Phi phi phi... Nguyên Khê tự coi thường cái mồm quạ đen của mình.
Nhưng đến khi đã làm xong thủ tục vào ở, mở cửa ra, vừa nhìn thoáng qua, đập vào mắt chính là một căn phòng Tổng thống...
Đậu xanh rau má, đây chắc không phải là căn phòng mà cậu trải tình một đêm lần trước chứ, có cần trông quen mắt đến vậy không!
Diệp Hằng thấy vẻ mặt của Nguyên Khê, bỗng nhiên nói một câu: "Lần này thì đừng không nói không rằng mà bỏ chạy nữa nhé.!
Nguyên Khê chợt quay đầu nhìn Diệp Hằng, đối diện là đôi mắt đen mang ý cười lờ mờ của người đàn ông này.