Quý Thư bỏ thuốc vào
trong túi của thầy, không yên tâm mà dặn dò, "Lão sư trở về phải nhớ
uống thuốc trước khi ngủ, con để ở ngăn nhỏ này. Buổi tối nếu có chuyện
gì thì thầy nhớ gọi điện cho con, con nhất định tùy kêu tùy đến, không
cần phải sợ phiền gì cả..."
"Được rồi, tuổi còn trẻ sao lại dong
dài vậy. Bệnh cũ thôi, hôm nay có chút tức giận, dù uống thuốc cũng khó
tránh khỏi đau đầu, ngày mai sẽ đỡ, yên tâm đi." Giáo sư Diệp buồn cười
vỗ vỗ Quý Thư vai, nhẹ giọng trấn an.
Quý Thư lại nhíu mày, "Bệnh cũ lại càng phải để ý, hay là cứ để Tiều Thanh đưa thầy về đi?"
"Không cần, không phải có xe đến đón rồi đây sao, đừng lo lắng nữa." Giáo sư
Diệp nở nụ cười từ ái, quay đầu liếc Trình Tang Hạo một cái, âm thanh
lại đạm nhiên thêm hai phần, "Đừng tự làm khó mình quá, đời này còn
dài."
Trình Tang Hạo cung kính khom lưng, đỡ giáo sư Diệp lên xe.
Bóng xe màu đen dần vụt ra khỏi tầm mắt, Trình Tang Hạo xoay người, ánh mắt
đụng phải gương mặt đen xì của Quý Thư, âm thầm cười khổ, suýt nữa thì
quên mất đứa nhỏ này vẫn còn đang giận dỗi.
Lên lầu vào cửa, Trình Tang Hạo do dự hai giây, hơi rũ đầu, "Anh..."
"Tiều Thanh."
Quý Thư ngắt lời y, trong giọng nói mang theo ý vị nghiêm khắc mà y không
hề quen thuộc, Trình Tang Hạo ngẩn ra, bên tai lại nghe được một câu
mắng lạnh lùng của sư đệ.
"Qua đây xem thử con viết báo cáo đọc sách cái kiểu gì, còn có tâm tư suốt ngày làm mấy chuyện không đâu."
Trình Tang Hạo nhìn hai người kia một trước một sau vào thư phòng, không khỏi suy nghĩ... "mấy chuyện không đâu"?
Tiều Thanh vào thư phòng, theo thói quen muốn đóng cửa, bàn tay mới vừa đáp lên then cửa đã bị đẩy ra.
"Mở cửa ra."
"...Dạ."
Tiều Thanh có thể cảm nhận được Quý Thư đang tích trong người một ngọn lửa
lớn, nào dám ngỗ nghịch thầy, đành thành thành thật thật mà đứng trước
bàn làm việc, ưỡn ngực thẳng lưng.
"Thầy bảo con liên lạc với Đại học Chính Pháp, con làm cái gì tốn nhiều thời gian như vậy?"
Tiều Thanh không nghĩ tới sư phụ sẽ làm khó cậu chuyện này, cẩn thận nói:
"Con cảm thấy sư phụ và sư gia còn muốn nói chuyện thêm lát nữa, cho nên cũng không có lập tức gọi cho họ."
"Con là nghĩ cho thầy, hay là nghĩ cho người khác?" Quý Thư cười lạnh một tiếng, vung vẩy thanh thước trong tay, hướng ra ngoài cửa, "Cần con đứng về phe anh ấy à? Anh ấy
chỉ nghĩ mình thanh thản là mọi chuyện đều ổn, chưa bao giờ quan tâm
chuyện người khác sẽ đau lòng thất vọng buồn phiền, con lo giúp anh ấy
làm gì?"
Tiều Thanh cúi đầu im lặng, có ngốc thế nào thì cậu cũng hiểu, vụ báo cáo đọc sách cũng chỉ là lấy cớ, chỉ cây dâu mắng cây hòe
mới là mục đích thật sự.
"Con dư dả thời giờ không biết dùng đi
đâu chứ gì? Luận văn viết xong chưa? Việc đã tìm được chưa? Chuyện người này người kia, chỗ nào cũng phải nhúng mũi vào một chút chứ gì! Nếu có
phần tinh lực này, ngày mai thầy dẫn con đến Tổ dân phố xin việc nhé?"
Trình Tang Hạo đứng ở ngoài cửa thật sự là nghe không nổi nữa, gõ gõ vài cái
tượng trưng, "Cho em xả giận một chút, em lại cứ nói mãi không thôi à?"
Quý Thư ném thước lên bàn, một tiếng vang dội cả căn phòng.
"Em dạy đồ đệ của mình, anh hỏi làm gì!" Lại nhìn Tiều Thanh, "Cần anh ấy xin cho con à?"
Tiều Thanh lập tức lắc đầu, "Sư phụ nói gì con cũng nghe."
Quý Thư lại liếc sang Trình Tang Hạo một cái, "Em còn muốn dạy dỗ đứa nhỏ, phiền anh đi ra ngoài."
"Em là dạy nó hay là mắng anh?" Trình Tang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, "Mắng
hai câu được rồi, cho thằng nhóc về làm chuyện nó cần làm đi."
Tiều Thanh theo bản năng động động chân, lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh
căm của sư phụ dừng trên người mình, vội vàng rút lại bàn chân vừa mới
thò ra, ngoan ngoãn đứng yên.
"Nghe lời anh ấy vậy à?" Quý Thư
lạnh lùng nhìn cậu, lời nói từ miệng vẫn sắc bén khiến Tiều Thanh đổ mồ
hôi, "Hay là con theo anh ấy luôn đi, dù gì năng lực của anh ấy cũng khá ổn định."
Tiều Thanh còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy vị kia gõ cửa, "Quý Thư, em muốn đánh nhau với anh chứ gì?"
Quý Thư bị kích, lửa giận trong người bốc lên ngùn ngụt, quay đầu quát lớn một tiếng, "Anh đánh được em à?"
Trình Tang Hạo cũng không hề ôn hòa, giọng nói trầm xuống, "Em dám đánh anh sao?"
Quý Thư bước vài bước đi qua duỗi tay liền túm chặt cổ áo người đối diện, "Anh thật sự cho rằng em không dám sao?"
Trình Tang Hạo cứ nhìn thẳng sư đệ mình như vậy, sau một lúc lâu, hừ cười một tiếng, bất đắc dĩ quay đầu đi, "Được, em dám, đánh đi, anh cho em
đánh."
Quý Thư cắn chặt răng, gân xanh trên tay nổi lên, bàn tay nắm chặt lại nhưng không thể nâng lên nổi.
"Không đánh à?" Trình Tang Hạo nhìn Quý Thư, sắc mặt lạnh lùng, "Không đánh thì bỏ tay ra khỏi người anh!"
Quý Thư nặng nề thở ra mấy hơi, từng chút từng chút buông lỏng tay, trở lại phía sau bàn, đen mặt ngồi xuống, vẫn cứ một bộ dạng ngập tràn lửa
giận. Mà Trình Tang Hạo cũng chỉ im lặng chỉnh trang quần áo, không định nương theo sư đệ nữa, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Tiều Thanh nãy giờ vẫn đứng yên giả làm vật trang trí lắc đầu thầm than, sợ là mấy
ngày tới đây chính cậu cũng phải cẩn thận một chút.
Đi qua bóp
vai cho Quý Thư, thuận tiện nhẹ giọng khuyên giải, "Sư phụ cớ sao phải
tức giận đến thế, sư bá ấy vừa mới trở về, tâm tình không ổn định,
thầy... Thông cảm một chút đi."
"Thầy làm sao mà không thông cảm? Nếu là không thông cảm, thầy căn bản đã không mắt nhắm mắt mở để con
kéo dài thời gian cho anh ấy, vậy mà anh ấy... Anh ấy làm sao có thể
khiến người ta bực bội như thế!" Quý Thư bắt đầu nói chuyện, lại mơ hồ
tăng dần âm lượng.
"Thầy đừng kích động a..." Tiều Thanh thay sư
phụ vuốt vuốt lưng hạ hỏa, cẩn thận nói: "Con giúp ngài ấy, xem như báo
đáp ân tình. Con đã nói từ rất lâu rồi, con theo sư phụ. Sư phụ nếu
không muốn nhận người sư huynh này, con cũng sẽ không nhận sư bá, dù sao nói thật thì cũng không tính là quen biết gì."
Quý Thư gục đầu thở ra hai hơi, "Cũng không đến mức đó... Con gặp anh ấy tốt nhất vẫn nên tôn trọng đàng hoàng."
"...Dạ," Tiều Thanh đồng ý, mím mím môi, thấp giọng nói, "Thầy vốn dĩ là giận
lẫy thôi, khi con mới về cũng như vậy, bây giờ lại..."
Ánh mắt sắc lạnh như dao của Quý Thư khiến cậu không thể không im miệng, ngượng ngùng cười.
"Giống nhau à?"
Tiều Thanh liên tục lắc đầu, "Không giống... Sư phụ nói không giống thì là không giống."
Quý Thư nhìn tấm ảnh chụp hai chàng thanh niên đứng cạnh nhau cười năm đó, im lặng không nói gì.
Làm sao lại giống được? Với Tiều Thanh, anh vốn là hoàn toàn thất vọng,
chán ghét từ bỏ, sau đó đứa nhỏ này ôm một gương mặt tươi cười, dùng
thời gian và chân thành làm trái tim vốn lạnh băng của anh trở nên ấm áp trở lại. Nhưng sư huynh... Chính mình và lão sư đã bao giờ bỏ rơi anh
ấy đâu? Tất cả mọi người đều chờ đợi anh ấy trở về, bắt đầu cuộc sống
mới, mà anh ấy lại nhất quyết mang theo một bộ gông xiềng, từng câu từng chữ đều khiến người lạnh tâm.
Làm sao lại giống được...
"Ăn cơm thôi," Quý Thư nhìn lướt qua đồng hồ, thở dài, "Con đi hỏi xem anh ấy... Muốn ăn cái gì."
Ngày hôm nay, dường như anh thở dài khá nhiều rồi.