Thành phố W nằm ở phương Nam, không khí ấm áp, chẳng có cái tiết trời
mùa đông rét căm căm như ở thành phố A. Quý Thư nheo mắt nhìn bầu trời
quê hương, nhẹ nhàng cười.
"Càng về gần quê, tình cảm cũng càng
sâu đậm." Quý Thư lắng nghe giọng nói quê hương vang lên bốn phía, khẽ
nói một câu, hơi nghiêng người ngạc nhiên đánh giá Tiều Thanh, đưa tay
vỗ vào gáy cậu, "Chưa đến đây bao giờ đúng không?"
Tiều Thanh lắc đầu, "Con ít đi du lịch, chỉ có khoảng nửa năm đầu Đại học, lúc chưa
hiểu chuyện có ra ngoài chơi được một chuyến, sau đó cũng rất ít đi."
"Có lúc nào con hiểu chuyện à?" Quý Thư cười xoa nhẹ tóc cậu, bắt một chiếc taxi, báo điểm đến.
Bác tài đặc giọng địa phương mở đầu câu chuyện, "Hai người đến thành phố W chơi tết à?"
"Không, tôi là người thành phố W." Quý Thư cũng đổi sang giọng địa phương.
Đây là lần đầu tiên Tiều Thanh nghe Quý Thư nói giọng miền Nam, phong thái tùy ý ung dung như vậy.
Âm thanh phát ra từ radio hiếm khi không mở các loại nhạc trẻ thịnh hành,
mà là giọng một phát thanh viên đang cập nhật tình hình trong thành phố.
"Võ đường Thanh Vân ở thành phố chúng ta vừa chính thức khai trương ngày
hôm qua, truyền nhân đời thứ mười hai của Quý gia - Quý Minh nhận chức
chủ tịch. Võ đường Thanh Vân tuân theo..."
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiều Thanh, Quý Thư hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng giới
thiệu vào tai cậu, "Quý Minh, anh họ của thầy, có thể lát nữa con sẽ
được gặp."
"...Dạ."
Tiều Thanh nhìn về phía thành thị xa
lạ ngoài cửa sổ, tâm tư không kiểm soát được mà phiêu tán. Sư phụ cậu rõ ràng lớn lên ở một gia đình có thể tùy thời lên báo đài, vậy mà lại
nhất quyết tự mình đi trên một con đường khác, dọc đường khó khăn chồng
chất khó khăn, mất vợ, mất cả sư huynh... suýt chút nữa là đã mất hết
tất cả. Tiều Thanh đột nhiên thấy cảm xúc dâng trào, nghiêm túc nhìn
sườn mặt của Quý Thư, mi mắt anh khí, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng
đoan chính hơi bặm lại. Đã kinh qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống,
thầy cậu vẫn ôn nhuận như vậy.
Bất kể như thế nào...
"Con sẽ luôn bên cạnh thầy."
Một giây thất thần, những lời này bỗng được thốt ra.
Quý Thư ngẩn người, nhìn cậu ôn nhu cười, "Được."
Taxi đi qua từng con phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dừng xe, Tiều Thanh chủ động lấy hành lý xuống, theo sau Quý Thư, vừa đi vừa quan sát nơi sư phụ
mình lớn lên.
Từ ngoài cửa đã thấy một khoảng sân rất lớn, bức
tường to rộng phủ kín lá cây thường xuân, dường như đã được thiết kế rất cẩn thận. Đi qua cửa chính là một khoảng hiên dài, được quấn quanh bởi
bụi tử đằng, không nghĩ cũng biết đến khi hoa nở, cảnh vật nơi này sẽ
rất đẹp. Cuối hiên nhà nối liền với một tiền viện vô cùng rộng lớn
thường thấy ở mấy gia đình võ thuật trong phim truyền hình, dọc bức
tường trồng một hàng cây sồi xanh Bắc Mĩ, những trái nhỏ màu đỏ dày đặc
khiến không khí Tết đến càng thêm hớn hở. Hai bên sân đặt một ít cọc gỗ
luyện võ, căn nhà bốn tầng kiểu truyền thống ở Trung Quốc dựa lưng phía
Bắc, ngoảnh nhìn phương Nam, cửa bên của ngôi nhà dẫn đến một khoảng sân khác, xuyên qua góc cửa có thể nghe được tiếng nước chảy mơ hồ.
Quý Thư nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Tiều Thanh, ho khẽ một tiếng, chủ động giải thích: "Sân sau có một ao cá."
"?!"Tiều Thanh biết Quý gia nổi danh về võ thuật tất nhiên không tầm thường,
nhưng cảnh sắc trước mắt cùng lời nói của Quý Thư vẫn khiến cậu kinh
ngạc đôi phần.
Người giàu vẫn là người giàu.
Quý Thư không tiếp tục giải thích nữa, kéo hành lý đi vào chào hỏi hai người đang ngồi trên sô pha, "Ba, Minh ca."
"Đã trở về rồi." Người trên sô pha đã hơn năm mươi tuổi thản nhiên đáp một
tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn vào TV xem một chương trình đoàn tụ gia
đình, "Một năm hai năm đều không thấy bóng dáng, nếu không phải con còn
biết điện thoại có thể gọi, ta có lẽ phải đi tham gia chương trình này
tìm con."