Đào Y Na bị dọa ngây người, hoảng hốt muốn ôm cậu lên, nhưng Mao Tiểu Vũ dẫu sao cũng mang cơ thể đàn ông, cao hơn cô cả hơn nửa cái đầu, bụng
lại lớn, căn bản không ôm dậy được. Cô nhớ đến lời Vương Tử Văn dặn lúc
trước, vội vàng gọi cho Vương Tiêu ở tòa nhà đối diện, đối phương chạy
tới rất nhanh, nhưng lúc này Mao Tiểu Vũ cũng đã đau đến hôn mê bất tỉnh rồi. Mao Văn Văn ở bên cạnh sợ tới mức bật khóc, nhìn Vương Tiêu ôm ba
ba mình lên, lập tức cảnh giác nhìn anh, đi theo canh giữ một tấc cũng
không rời.
Mấy người họ vội vã chạy tới bệnh viện, trên đường
Vương Tiêu liên lạc với Đường Anh. Trước khi Vương Tử Văn đi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, nhiều lần dặn dò Vương Tiêu nhất định phải liên hệ với bác sĩ Đường. Vương Tiêu phóng xe rất nhanh, mấy lần vượt đèn đỏ, cuối
cùng trong vòng một giờ cũng chạy tới được bệnh viện Đường Anh đang làm.
Hai người lần đầu gặp nhau, nhưng cũng không có tâm trạng chào hỏi, Đường
Anh dẫn theo y tá đẩy cáng đứng chờ ngoài cửa, bọn họ vừa xuống xe đã
nâng Mao Tiểu Vũ lên, vội vàng đẩy vào trong.
Vương Tiêu dẫn Đào Y Na và Mao Văn Văn chờ bên ngoài, Đào Y Na hoang mang lo sợ, ôm Văn
Văn mặt cũng đã trắng bệch, run giọng nói, "Sẽ...sẽ không sao đâu đúng
không? Hình như......hình như không chảy máu......"
Vương Tiêu
đứng dựa vào tường, cau mày. Anh cũng không có kinh nghiệm, không dám
đảm bảo gì, chỉ là cả nhà đều rất mong chờ đứa nhỏ này ra đời, ba mẹ cả
ngày cứ nhắc mãi, nếu như xảy ra chuyện gì, bất kể là người lớn hay đứa
nhỏ, người trong nhà đều sẽ rất thương tâm.
Vương Tử Văn có khi còn phát điên ấy chứ, anh chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng rồi, không khỏi cũng nôn nóng theo.
Mao Văn Văn cứ khóc suốt, cơ thể run lên cầm cập, Đào Y Na thấy bé khóc
cũng muốn khóc theo, cố chống tinh thần dỗ dành bé, nhưng trong lòng đã
khó chịu muốn chết rồi.
Không khí đang căng thẳng, điện thoại của Vương Tiêu lại đột nhiên đổ chuông, Vương Tiêu vốn định lờ đi, nhưng
nhìn thông báo hiển thị trên màn hình, khẽ nhíu mày, vẫn ấn nút nhận
cuộc gọi.
"......Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới nhỏ giọng hỏi, "Anh không sao chứ?"
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng, châm chọc, "Với cái kích cỡ kia của cậu á, bớt dát vàng lên mặt đi."
Đối phương cả giận nói, "Kích cỡ của tôi làm sao? Anh tưởng ai cũng cỡ quái vật giống anh à? Ít nhất kỹ thuật của ông đây hơn xa anh nhé!"
Vương Tiêu lạnh mặt, giọng nói vẫn bình thản như thường, "Đừng ồn nữa, tôi đang ở bệnh viện, yên lặng một chút cho tôi."
Người ở đầu dây bên kia lập tức lúng túng, thấp thỏm hỏi, "Sao......sao anh
lại ở bệnh viện? Chừng nào anh về? Không phải là tôi khiến anh bị thương đấy chứ?"
"Cảm ơn, cậu cũng đề cao mình quá rồi đấy." Dứt lời, không đợi đối phương trả lời đã lập tức cúp máy.
Hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, vừa rồi giọng nói trong điện thoại lại quá lớn, Đào Y Na nghe được rất rõ ràng, lúc này không khỏi hoảng hốt,
hai mắt trợn to, rõ ràng khó mà tin nổi.
Vương Tiêu giương mắt
nhìn cô, vẻ mặt lẫn giọng nói đều cực kỳ bình tĩnh, "Nhìn cái gì, chuyện anh thích đàn ông em vừa mới biết đấy à?"
Đào Y Na lập tức lắc
đầu, hoảng sợ nói, "Em biết anh...anh thích đàn ông rồi, nhưng mà......
em...em tưởng anh thích ở trên hơn chứ......"
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng, "Vốn là vậy mà, chứ không thì em nghĩ sao?"
Đào Y Na, "......À."
Thế chắc vừa nãy mình bị ảo thính......
Trong mắt Vương Tiêu ánh lên nét châm chọc, lại nhìn di động một cái, thấp
giọng nói, "Lần đầu tiên, trùng hợp lại bị em bắt gặp."
Đào Y Na, "......"
Lần đầu tiên, lần đầu tiên gì cơ?!
Vương Tiêu không giải thích gì thêm, Đào Y Na cũng không dám hỏi, người anh
họ này của cô quá sức lạnh lùng, chẳng thân thiện chút nào, cô vẫn thích cái kiểu ngơ ngơ ngốc ngốc như Vương Tử Văn hơn, rất thích hợp làm bạn
với chị em phụ nữ.
Còn như Vương Tiêu này...... Vẫn nên để dành đến mùa hè dùng giải nhiệt thì hơn.
Ba người lại đợi bên ngoài thêm một lát, trong lúc đó điện thoại của Vương Tiêu đổ chuông hai lần, Vương Tiêu là người không kiên nhẫn, dứt khoát
tắt nguồn. Sau đó lại ba bốn tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật rốt
cuộc bị đẩy mở, Đường Anh mặc áo blouse trắng bước ra, tháo khẩu trang
xuống, để lộ nụ cười mệt mỏi.
Đào Y Na lập tức thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không nhịn được, bật khóc vì vui mừng.
"Là bé trai, hai mẹ con......khụ...cha con đều bình an."
Sắc mặt Vương Tiêu cũng tốt hơn một chút, thoáng do dự, nói, "Na Na, em đi theo trước đi, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Đào Y Na lập tức để lộ vẻ mặt phức tạp, gian nan gật đầu.
Chuyện khó tưởng tượng nhất trên đời không gì hơn cái này: Vương Tử Văn đầu
đất cũng có thể là công, mà Vương Tiêu lăn lộn thế nào lại thành thụ.
Thế giới này thật quá đỗi kỳ diệu.
Quả nhiên sống lâu rồi chuyện gì cũng có thể gặp......
Mao Tiểu Vũ thuận lợi sinh con, người nhà họ Vương rất nhanh đã nhận được
tin tức, Vương mama cùng Vương baba tức tốc chạy tới, phòng bệnh rất
nhanh liền trở nên náo nhiệt. Đợi Vương Tử Văn vô cùng lo lắng chạy tới
nơi, vừa đẩy cửa ra đã trông thấy anh cả mình vụng về ôm một đứa nhỏ,
những người khác vây xung quanh trêu đùa, Mao Tiểu Vũ thì dựa người trên giường nhìn họ, khóe miệng luôn treo nụ cười.
Hắn vừa bước vào,
tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía hắn, nhưng Vương Tử Văn căn bản không có tâm trí phản ứng với họ, bước một bước dài tới bên
người Mao Tiểu Vũ, vội vàng hỏi, "Thế nào? Không có việc gì chứ? Có
thuận lợi không?"
Mao Tiểu Vũ vừa đau vừa mệt, nhưng ngại ở đây
nhiều người, nên vẫn luôn cố chịu, giờ phút này trông thấy hắn, đột
nhiên không nhịn được nữa, nước mắt theo bản năng chảy ra, khiến chính
cậu cũng phải hoảng sợ, cuống quýt muốn lau đi. Nhưng Vương Tử Văn đã
túm lấy tay cậu, quay đầu nói với mọi người, "Mọi người ra ngoài trước
đi, để em ấy nghỉ ngơi một lát, mẹ, đưa đứa nhỏ cho con."
Đối với con sói con có vợ quên mẹ này, Vương mama cũng chẳng nói được gì, trợn
mắt đưa cháu nội qua, sau đó kéo những người khác, lưu luyến không rời
đi ra khỏi phòng.
Mao Văn Văn do dự không muốn đi, Mao Tiểu Vũ
nhìn mà không đành lòng, gọi một tiếng 'Văn Văn', Mao Văn Văn lập tức
chạy tới, năn nỉ, "Ba ba, Văn Văn ở lại với ba được không?"
Mao
Tiểu Vũ cười một cái, gật gật đầu. Vương Tử Văn liền ôm con gái ngồi lên mép giường, trong ngực thì ôm con trai nhỏ, chờ cửa phòng bệnh đóng
lại, hắn lập tức ôm Mao Tiểu Vũ hôn hôn, đau lòng nói, "Nghe Na Na kể em sinh mất năm tiếng liền, đau lắm đúng không?"
Mao Tiểu Vũ lắc
đầu, muốn nói còn nhẹ nhàng hơn lúc sinh Văn Văn nhiều, nhưng ngại con
còn ở đây, cậu không muốn khiến bé cảm thấy áy náy, vì thế liền nói,
"Cũng không có gì, nghe thì dọa người vậy thôi, nhưng giờ không còn đau
nữa rồi."
"Sao có thể không đau được......" Vương Tử Văn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của Mao Tiểu Vũ, đầu quả tim run
lên, "Aizz, sau này không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa, anh sẽ đi
thắt ống dẫn tinh."
Mao Tiểu Vũ hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Đừng, không tốt cho cơ thể anh đâu."
Vương Tử Văn chậc một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cúi đầu nhìn
nhóc con trong lồng ngực, cả người như lơ lửng trên mây vậy, cảm giác
không thật chút nào, "Em nhìn con xem......cái miệng giống em thật đấy,
hắc, còn nhìn anh cười nè."
Mao Văn Văn lập tức vươn cổ nhìn, cũng hô theo, "Ba ba, em đang cười đó."
Nhóc con quả thật đang híp mắt cười, Mao Tiểu Vũ nhìn mà sững sờ, tim đều
như tan thành nước, nhịn không được vươn tay, nắm lấy ngón tay nho nhỏ
mềm mại của con trai.
"Đã nghĩ ra tên cho con chưa?"
Mao
Tiểu Vũ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Tên của Văn Văn là do em đặt, họ
cũng theo em rồi, đứa nhỏ này anh đặt tên đi, gọi là gì cũng được."
Vương Tử Văn ôm Mao Văn Văn, một tay vỗ nhẹ lưng bé, tay kia nắm lấy cổ tay
bụ bẫm của con trai, nói, "Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như con gái đã tên là Văn Văn, vậy đứa nhỏ này đặt tên là Mao Mao đi, Mao trong cầm cờ đi
trước (名列前茅: danh liệt tiền mao), thế nào? Hai cục cưng vừa nghe tên đã
biết là kết tinh của đôi ta rồi."
Mao Tiểu Vũ đương nhiên không
có ý kiến, còn từ cái tên này nghe ra được chút hương vị ngọt ngào,
không khỏi nắm tay con trai cười một cái, nhẹ giọng gọi bé, "Mao Mao,
Vương Mao Mao...... Ồ, thích cười vậy à, biết đây là tên con không vậy?"
Nhóc con vẫn cười, còn cười lớn hơn vừa nãy, khanh khách thành tiếng.
Con trai con gái đủ đầy, lại được chồng yêu thương, nhà chồng quan tâm, sự
nghiệp cũng thành công, Mao Tiểu Vũ quả thật là người thắng của cuộc
đời, tốt đẹp đến mức chính cậu cũng cảm thấy như đang ở trong mộng, khó
mà tin được.
Đứa nhỏ thứ hai từ lúc mang thai cho tới khi ra đời, quả thật khác một trời một vực với lần trước. Mao Tiểu Vũ nằm trong
lồng ngực Vương Tử Văn, nhìn người đàn ông đã say ngủ trên mặt vẫn mang
theo ý cười, trong lòng chua xót rồi lại ngọt ngào, không đành lòng nhắm mắt lại.
Cậu yêu thầm người này mười năm, chưa từng nghĩ sẽ có
một ngày, người đàn ông cậu sùng bái như thần ấy sẽ nằm ngủ bên cạnh
cậu, sẽ ôm cậu thật chặt, toàn tâm toàn ý yêu thương cậu như thế này.
Cậu cảm thấy may mắn vì những năm tháng thanh xuân của mình đã nhiệt
tình nở rộ vì hắn, người mà trong lòng cậu tốt đẹp như ánh mặt trời ấy
rốt cuộc cũng bước tới bên cậu, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình cậu.
Mười năm đau khổ chờ đợi, đổi lấy một đời bên nhau, cậu cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
......
Ba tháng sau, lễ cưới của hai người được tổ chức cùng lúc với tiệc trăm ngày của Vương Mao Mao.
Ba mẹ Vương tuyên bố với bên ngoài cháu trai là nhờ người mang thai hộ, để hai chồng chồng Vương Tử Văn nuôi dưỡng. Mọi người đương nhiên không
nghi ngờ gì, nhiệt tình chúc mừng, những ai có quan hệ thân thiết đều
nhận được thiệp mời, mời họ đến đảo Bali dự hôn lễ của hai người, bao ăn bao ở.
Hiện trường tổ chức hôn lễ bày trí đẹp vô cùng, đơn giản
lại không mất tinh tế, hoành tráng mà không phô trương, ba mẹ Vương hết
sức hài lòng, mời khách khứa ngồi vào vị trí, bên ngoài cực kỳ náo
nhiệt.
Mao Tiểu Vũ khẩn trương muốn chết, nhìn con trai được Mao
Văn Văn ôm không ngừng cười ha ha, lại nhìn chú rể khí vũ hiên ngang bên cạnh, nhịn không được túm lấy tay hắn, lắp bắp nói, "Em...em...... em
khẩn trương quá à......'
Vương Tử Văn nắn nắn mặt cậu, cười nói,
"Không sao đâu, toàn bộ hành trình cứ đi theo anh thôi, không cần phải
nghĩ gì hết, đến lúc đó nói một câu 'em đồng ý' là được."
Mao
Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, vẫn rất khẩn trương, vẻ mặt đau khổ nói,
"Bên ngoài đông người quá, toàn người em chưa gặp bao giờ, quả thật
không bình tĩnh nổi......"
Vương Tử Văn an ủi, "Đều là mấy người bạn cũ của ba mẹ thôi mà, họ đều thật lòng chúc phúc cho chúng ta đấy."
Mao Tiểu Vũ vẫn không ngừng run rẩy, nói, "Anh còn nói anh dâu hôm nay cũng đến nữa mà......"
Vương Tử Văn nghe đến đây liền hưng phấn, "Anh cả giấu người kỹ muốn chết, ba mẹ cũng sốt ruột muốn gặp người thật lắm rồi đấy. Thế mà ảnh mãi vẫn
chẳng chịu dẫn tới ra mắt, hôm nay mới chịu nhả ra, nói là lát nữa hai
người sẽ cùng nhau tới đây. Anh cũng tò mò lắm rồi này, không biết ai có thể thu phục được anh cả nữa."
Mao Tiểu Vũ cũng rất tò mò, nói,
"Liệu có phải người chúng ta gặp được tối hôm đó không nhỉ? Em nghe Na
Na kể đã từng nghe qua giọng người đó rồi, rất trầm thấp, có vẻ là cùng
một người đó."
Vương Tử Văn lắc đầu, nắm tay cậu nói, "Kệ đi, dù sao lát nữa cũng gặp thôi mà."
Mao Tiểu Vũ gật gật đầu, cũng không còn tâm tư để tâm tới người khác nữa, lại hít thở sâu, cầm ngược lại tay Vương Tử Văn.
Nhân viên công tác đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi người chỉ chờ Vương Tiêu dẫn người tới, hôn lễ liền có thể chính thức bắt đầu.
Nghe nói người kia là vận động viên, tối qua có trận đấu, còn bị lệch múi giờ nữa, Vương Tiêu đang cùng người đó chạy tới đây.
"Ảnh nói đang trên đường rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến." Đào Y Na gõ cửa bước
vào, nói, "Hai người cũng chuẩn bị đi, sửa sang lại cà vạt các kiểu, sắp bắt đầu rồi đấy."
Mao Văn Văn ôm hoa, cười hì hì nói, "Ba ba đừng khẩn trương, bây giờ trông ba siêu đẹp trai luôn, đừng cùng nhị ba hợp lắm á!"
Mao Tiểu Vũ khẩn trương đến muốn khóc, lại muốn giữ vẻ trấn định tự nhiên trước mặt con gái, nhịn đến vô cùng vất vả.
Nhưng khi nhìn hai người mặc lễ phục giống hệt nhau trong gương, cậu lại thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được ôm lấy eo Vương Tử Văn, vùi đầu vào
ngực hắn cọ cọ.
"Em đồng ý......" Cậu lẩm bẩm.
Vương Tử
Văn 'hửm?' một tiếng, Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng
lấp lánh như cất chứa muôn ngàn vì sao của người đàn ông đối diện, cười
đến mi mắt cong cong, "Em đồng ý...... Em đồng ý em đồng ý em đồng ý, em vĩnh viễn đồng ý!"
Vương Tử Văn bật cười ha ha, cũng ôm lấy eo
cậu, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi cậu, phát ra tiếng 'chụt'
vang dội, Đào Y Na và Mao Văn Văn không hẹn mà cùng trợn trắng mắt, chỉ
mình bạn nhỏ Vương Mao Mao chẳng hiểu chuyện gì, vẫn tiếp tục ha ha ha
không ngừng, quả xứng là người thuộc đảng ha ha.
Cho đến khi cửa
phòng hóa trang bị người gõ vang, Vương Tiêu đến muộn, ngượng ngùng nói, "Đường có hơi tắc, anh dẫn người qua chào hỏi các em một tiếng, sau đó
sẽ vào lễ đường."
Mao Tiểu Vũ vội vàng đứng dậy, Vương Tử Văn
cũng sửa lại cà vạt, nói, "Em chờ không kịp rồi nè, anh mau dẫn người
vào đi, em nhìn thử xem bộ dạng thế nào nào."
Vương Tiêu khó được nở một nụ cười tràn đầy tình cảm, quay đầu hướng về phía cánh cửa khép
hờ, nói, "Vào đi, đã nói với em rồi đấy, em trai với em dâu anh, hôm nay sẽ làm lễ cưới."
Người bên ngoài 'uhm' một tiếng, cửa từ từ bị kéo ra.
Vương Tiêu nắm tay người tới, kéo cậu ta vào trong phòng, cười cười giới
thiệu, "Tử Văn, Tiêu Vũ, đây là anh dâu của hai đứa. Chắc hai đứa đều
biết nhỉ, Lương Sảng, ngôi sao bóng rổ, trước đó không giới thiệu với
hai đứa là vì thân phận cậu ấy đặc thù, không tiện nói ra......"
Vương Tiêu đang nói bỗng khựng lại, chân mày nhíu chặt, khó hiểu nhìn sắc mặt ba người còn lại đột nhiên tối sầm như màu đất.
Phòng hóa trang một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng cười của con nít trước sau như một vô tâm vô phế vang lên.
Vương Tử Văn, "......"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Lương Sảng, "......Đệch."
Vương Mao Mao, "Ha ha ha ~"
- HOÀN –
=================================================
Phong: Truyện vẫn còn vài phiên ngoại nữa nhưng đều về CP phụ Vương Tiêu -
Lương Sảng. Mình không thích CP này lắm nên sẽ không edit, các bạn muốn
đọc thì tìm bản QT tên "Trộm thích ngươi này mười năm" nhé.