Mao Văn Văn kinh ngạc nhảy nhót khắp nơi, chạy ra ban công so với căn hộ cũ lớn hơn gấp
năm lần, kêu lên sợ hãi, "Ôi trời ôi trời, nhị ba! Nơi này lớn thật
đấy."
Ban công này là Vương Tử Văn nghiên cứu phương hướng, ánh
sáng, rồi lắp kính nguyên một mặt tường, diện tích rất lớn, có thể sánh
ngang phòng khách nhà người khác, buổi tối ngồi ở đây như là có thể đối
diện trực tiếp với sao trời vậy, đẹp đẽ vô cùng. Lúc này đúng là chạng
vạng, tiểu khu Vương Tử Văn ở rất xa hoa, ánh đèn dưới lầu cùng trong
vườn được thiết kế sang trọng, lộng lẫy, Mao Văn Văn ghé sát tấm kính,
nhìn đến ngây người, lẩm bẩm, "Đẹp thật, y như trong truyện cổ tích
vậy......"
Vương Tử Văn vẫn luôn nắm tay Mao Tiểu Vũ, đứng một
bên nhìn bé chạy tới chạy lui, bấy giờ bước tới ôm con gái lên, đẩy
nghiêng cửa sổ, gió lập tức từ khe hở tràn vào, Vương Tử Văn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu con gái, cười nói, "Văn Văn chính là công chúa nhỏ, đương
nhiên phải sống trong thế giới cổ tích rồi."
Mao Văn Văn còn có
chút không thể tin nổi, túm lấy cổ áo Vương Tử Văn, cẩn thận hỏi, "Văn
Văn sẽ ở đây thật ạ? Sau này vẫn luôn ở đây ạ?"
Mao Tiểu Vũ đứng
bên cạnh nhìn đến đau lòng, từ lúc con gái bước vào nhà tới giờ cậu vẫn
luôn cảm thấy đau lòng như vậy, cậu cầm lấy tay con gái, áy náy nói,
"Xin lỗi, trước kia ba không chăm sóc tốt cho con......"
Văn Văn hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Không đâu! Thật ra chỗ này...... con không ở cũng được, không ở cũng không sao!"
Hôm nay Mao Tiểu Vũ đã bị nhóc con này làm cảm động mấy lần, lúc này cũng
không muốn khóc nữa, chỉ muốn cười thật lớn thôi. Cậu nâng tay Mao Văn
Văn lên, hôn một cái lên mu bàn tay bé, mỉm cười nói, "Sau này đều sẽ ở
đây, ba ba, Văn Văn, cả nhị ba nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau,
không rời xa nhau nữa."
Mao Văn Văn chớp chớp mắt, rúc trong lồng ngực Vương Tử Văn bật cười hắc hắc.
Dọn nhà xong, lại dẫn con gái đi ăn đồ Tây, Mao Văn Văn thích ăn bò bít
tết, Vương Tử Văn liền đặc biệt dẫn bé tới một nhà hàng Pháp chỉ tiếp
đãi hội viên ăn bò bít tết chính tông nhất. Mao Văn Văn dù rất vui vẻ,
nhưng vẫn lễ phép, cẩn thận, Vương Tử Văn nhìn mà cảm thán không thôi,
vuốt tay Mao Tiểu Vũ nói, "Em dạy con tốt thật đấy."
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười, trở tay véo nhẹ hắn một cái, "Sờ cái gì mà sờ, đã sờ cả tối rồi."
Vương Tử Văn liếc mắt nhìn cậu, "Sờ tay thôi mà, có phải sờ chân đâu."
Mao Văn Văn đang định nói gì, nghe được lời này lập tức cúi đầu mắt nhìn thẳng, chăm chú xắt thịt bò.
Mao Tiểu Vũ không chú ý tới, chỉ là có hơi thẹn thùng, liền nhấc chân ở
dưới bàn đá Vương Tử Văn một cái, thấp giọng nói, "Đừng nói hươu nói
vượn, Văn Văn còn đang ở đây đó."
Không đá còn không sao, vừa đá liền có chuyện.
Vương Tử Văn lập tức đá ngược trở lại, nhưng kỳ thực không dùng lực, chỉ dùng bắp chân cọ rồi lại cọ vào mắt cá nhân cậu thôi. Lông tơ cả người Mao
Tiểu Vũ đều bị hắn cọ dựng đứng cả lên, cơ thể cũng nóng bừng, dù luôn
miệng cảnh cáo nhưng Vương Tử Văn vẫn giả vờ câm điếc, động tác cũng
càng thêm không có chừng mực.
Cho đến khi cả mé đùi cũng bị động chạm, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, lời mắng nghẹn trong cổ họng, hừ một tiếng.
"Anh......Uhm......"
Vương Tử Văn thấp giọng cười, tay kia còn cầm hàu lên ăn đến là vui vẻ, Mao
Tiểu Vũ bị hắn trêu chọc ngứa ngáy không chịu nổi, dùng cả hai tay đè
chân hắn lại, cố sức nhỏ giọng thầm thì, "Anh thôi đi, Văn Văn sẽ
nghe......uhm...nghe thấy đấy!"
Mao Văn Văn còn đang hết sức chăm chú cắt thịt bò, từng miếng từng miếng cắt đến vô cùng chuyên nghiệp.
Vương Tử Văn liếc mắt về phía đối diện một cái, cười cười, nghiêng đầu hôn
lên vành tai Mao Tiểu Vũ, tiếng nói truyền thẳng vào tai cậu, "Yên tâm,
con bé không nghe thấy đâu."
Bàn tay cầm dao nĩa của Mao Văn Văn thoáng khựng lại, cằm đã sắp chạm tới ngực rồi, động tác cắt thịt càng thêm dùng sức.
Câu nói mang theo hơi nóng ẩm ướt của người đàn ông kia quanh quẩn bên tai
cậu, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được thêm nữa, chỗ nào đó giữa hai
chân dần dần ướt át. Cậu cắn môi đến suýt bật máu, bóp chặt chân Vương
Tử Văn bên dưới bàn. Vương Tử Văn thả hàu xuống, cơ thể nghiêng về sau,
thoạt nhìn như là muốn thả lỏng dựa người vào lưng ghế, hai tay lại
không thành thật vuốt ve cánh tay Mao Tiểu Vũ, ngón tay như có như không theo cổ tay trượt xuống, cuối cùng chạm vào eo cậu, bật cười khẽ.
Mao Tiểu Vũ thật sự không biết bữa ăn này kết thúc thế nào, chỉ cảm thấy
đầu váng mắt hoa bị Vương Tử Văn kéo đi, một đường mơ mơ màng màng đi
qua những đâu cậu đều không rõ, đến khi lấy lại tinh thần cơ thể đã bị
ôm lên, sau đó rơi vào cái giường to rộng, mềm xốp.
Mao Tiểu Vũ
thở hổn hển mấy hơi, cả người nóng lên, hốc mắt cũng ướt át, Vương Tử
Văn chọc người ta thành như vậy, lúc này lại cảm thấy có chút đau lòng,
vươn đầu lưỡi lướt qua khóe mắt cậu, liếm đi mạt ẩm ướt kia. Mao Tiểu Vũ bị hắn liếm lại càng có cảm giác, thật sự không nhịn được nữa, thả lỏng bản thân, tùy ý để cả quần lót lẫn quần dài bên ngoài bị chất lỏng nóng bỏng thẩm thấu, ngượng ngùng ôm cổ Vương Tử Văn, thở hổn hển nói, "Anh
quá......quá đáng thật đấy, Văn Văn nghe thấy thì......"
Vương Tử Văn lại bóp chặt chỗ ướt đẫm nước kia, ngón tay tùy tiện vỗ về, chơi
đùa vài cái, lập tức khiến người dưới thân ngậm miệng. Hắn vừa vuốt ve
nơi nào đó đã đứng thẳng, vừa cười nói, "Ba mẹ yêu nhau là chuyện tốt
mà, cứ để con bé nhìn thử anh thương em thế nào, sau này tiêu chuẩn chọn chồng cũng cao hơn được một chút."
Tên xấu xa này chỉ biết ngụy
biện thôi, Mao Tiểu Vũ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi cọ với hắn nữa, bị hắn vuốt ve một lát, cả người cậu đều mềm nhũn cả rồi. Vương Tử Văn
vừa cởi quần áo của cậu vừa thâm nhập vào trong, miệng lại nhịn không
được kích thích cậu, "Cơ thể em dâm đãng thế này thật không thích hợp
mang thai, nên để anh làm mỗi ngày mới đúng."
"Anh......" Nửa
người trên của Mao Tiểu Vũ cong lên, hai chân như bị chuột rút co giật
hồi lâu. Cậu miễn cưỡng túm lấy cánh tay Vương Tử Văn, run giọng nói,
"Đừng...... Không làm được đâu, trong bụng...trong bụng em có em bé
mà......"
Vương Tử Văn biết chứ, chỉ là thật sự không nhịn được,
hô hấp dần trở nên thô nặng, động tác trên tay cũng có chút tàn nhẫn,
"Anh chỉ sờ sờ thôi, không tiến vào đâu, chỗ này của em sâu như thế, anh chỉ dùng tay không chạm được đến miệng tử cung đâu mà."
Mao Tiểu Vũ vừa nghe thấy vậy cả người lại run lên, nhớ đến thứ nào đó của Vương Tử Văn mỗi lần đều vào thật sâu, gần như thọc hẳn tới tận tử cung, cảm
giác ấy so với điện giật còn kích thích hơn, chỉ mới nhớ lại thôi cậu đã có chút không chịu nổi rồi.
Vương Tử Văn dùng ngón tay an ủi
từng chỗ trên vách tường thịt rồi mới lưu luyến không rời rút ra, bàn
tay dính đấy d*m thủy cọ quẹt vào hạ thân cậu, động tác cùng lực độ như
cố tình bắt nạt người ta vậy, không nhẹ không nặng, so với trực tiếp làm còn đòi mạng hơn. Mao Tiểu Vũ bị hắn đũa giỡn đến muốn khóc, nhịn không được mở miệng xin tha, Vương Tử Văn cũng không giày vò cậu nữa, thu tay lại, dùng chính hạ thân mình cọ xát với cậu, lại nắm lấy mông cậu đẩy
lên trên, dùng đôi chân trắng noãn của cậu kẹp lấy thứ to lớn của mình,
bắt đầu đưa đẩy.
Mao Tiểu Vũ không dám lộn xộn, để mặc hắn nắm
lấy mông mình bày bố, rõ ràng không tiến hẳn vào, khoái cảm lại không
giảm bớt chút nào, giữa hai chân như là mọc ra một cái động thứ ba vậy,
động tác rút ra chọc vào mang đến cho cậu cảm giác khác lạ.
Mao
Tiểu Vũ suýt nữa bị Vương Tử Văn chơi đùa đến mất mạng, suốt một đêm thử nghiệm đủ kiểu chơi mới mà trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới,
cậu vừa thẹn thùng vừa xấu hổ không chịu được.
Đợi đến khi xong
việc, cậu sức cùng lực kiệt ghé trên người Vương Tử Văn, ủy khuất nói,
"Đang mang thai mà anh cũng không tha cho em nữa, anh quá đáng thật
đấy."
Vương Tử Văn cười hắc hắc, ngón tay lại xấu xa chọt chọt
cái động phía sau của cậu, cười nói, "Anh cũng vừa mới biết hóa ra không tiến vào còn sướng hơn cả lúc bình thường đó, ngày mai lại thử kiểu
khác nhé."
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt, buồn bực hết sức, "Người khác mang thai đều nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, anh lại khiến em mệt hơn cả mọi khi."
Vương Tử Văn bật cười ha ha, ngẩng đầu hôn hôn môi cậu, cố tình chọc cho cậu
xấu hổ, "Ngày mai chúng ta luyện tập kỹ thuật khẩu giao nhé, cái miệng
này của em chẳng thuần thục chút nào, anh phải cẩn thận khai phá mới
được."
Mao Tiểu Vũ cạn lời ngẩng đầu nhìn trời, còn chưa tới ngày mai mà cổ họng cậu đã bắt đầu thấy đau rồi.
Cứ không biết xấu hổ như thế thêm non nửa tháng nữa, rốt cuộc cũng tới
ngày 'Thiết hải' khởi động máy. Vương Tử Văn muốn cậu xin từ chức luôn
từ bây giờ, nhưng Mao Tiểu Vũ lại vẫn kiên trì muốn hoàn thành cho xong
những việc dang dở ở Đằng Lăng, Vương Tử Văn nghĩ lúc mang thai cứ ở mãi trong nhà cũng không tốt, cuối cùng đành thuận theo ý cậu.
'Thiết hải' là một bộ phim về đề tài quân đội, cốt truyện cũng không phức tạp, kể về một cậu tân binh chăm chỉ khắc khổ, cuối cùng trở thành tư lệnh
quân khu 7 của Lục quân. Phim trường cách Bắc Kinh không xa, lúc không
quá bận hai người thậm chí còn có thời gian làm vài vận động đặc thù
nữa. Tô Chu bởi vì quá dính Đoàn Lăng, nên quay xong phần mình, nếu có
thể thì đều chạy về nhà, hầu như không ở lại phim trường, có điều cậu
chàng làm việc vẫn rất nghiêm túc, chưa từng tạo thành phiền phức gì cho Vương Tử Văn, phiền phức lớn nhất chính là Đàm Kiêu, người được Đỗ Ninh Tu cưỡng ép nhét vào vai nam chính. Bởi vì nhân vật này ở giai đoạn đầu là lính mới ngốc bạch ngọt, sau này dần trở nên kiên cường, giỏi giang, tính cách chuyển biến quá lớn, Đàm Kiêu không nắm bắt được, liên tục
NG.
Tối đó lại bởi vì anh mà tiến độ quay phim bị kéo dài, Vương
Tử Văn có chút bực bội, không cách nào làm được vận động đặc thù, đứng ở hành lang khách sạn hút thuốc cho vơi bớt lửa giận. Đàm Kiêu có lẽ cũng vì thể hiện không tốt mà ngủ không ngon, Vương Tử Văn ngẩng đầu vừa vặn trông thấy anh bước ra khỏi cửa, hai người mặt đối mặt, vẻ mặt Đàm Kiêu cứng đờ, có chút hoảng hốt, lại thực áy náy, bước từng bước cứng ngắc
đi tới, dáng người cao lớn lại vụng về xin lỗi, "Xin lỗi anh, đạo diễn
Vương, tôi......tôi quả thật ngốc chết đi được......"
Gần đây
Vương Tử Văn bị anh làm cho bức bối không chịu được, tính tình tốt cũng
sắp bị mài mòn hết rồi, thật sự nhịn không được thở dài, "Đàm Kiêu,
không phải tôi nhằm vào anh đâu, nhưng mà người như anh quả
thật.....aizz... không nên lăn lộn trong cái giới này."
Không
phải Vương Tử Văn muốn móc mỉa gì anh, hắn chỉ nói lời thật lòng thôi,
giới giải trí là nơi như thế nào chứ? Là nơi tụ hội của những mỹ nhân
khuynh quốc khuynh thành, những tuấn nam mỹ nữ chói mắt hay gặp ngoài
đường, lên màn ảnh một cái có thể lập tức biến thành người qua đường
Giáp không ai nhớ mặt. Mà Đàm Kiêu vốn có ngoại hình không hề xuất
chúng, lăn lộn trong cái giới này quả thật chính là ở vào tầng đáy của
chuỗi thức ăn, khán giả có xem mười lần cũng không nhớ nổi mặt.
Trong giới giải trí cũng không phải không có người ngoại hình bình thường,
nhưng những người đó muốn đứng vững gót chân đều phải dựa vào kỹ thuật
diễn, mà Đàm Kiêu nhan sắc đã không có rồi, kỹ thuật diễn lại còn tệ như thế này, Vương Tử Văn quả thật tiếc tiền thay cho Đỗ Ninh Tu, đập mấy
chục, gần cả trăm triệu vào, hai ba cái bình hoa cũng nâng cho hot được
ấy chứ, sao cứ phải đâm đầu vào cái gốc cây này không biết?
Vương Tử Văn thở dài, "Giới giải trí không thích hợp với anh đâu, Đỗ tổng...... Aizz, thôi bỏ đi, hai người vui là được."
Đàm Kiêu bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, không ngừng khom lưng xin lỗi,
Vương Tử Văn cũng không có cách nào, xua xua tay, dập tắt thuốc, thở dài rời đi.
Trở lại phòng khách sạn, Vương Tử Văn cởi áo ngoài, vọt
vào tắm nước ấm, xua tan hết khí lạnh trên người rồi mới rón ra rón rén
chui vào ổ chăn. Kết quả người trong chăn còn chưa ngủ, quay mặt về phía hắn, cười cười.
Vương Tử Văn lập tức ôm chầm lấy cậu, hôn hôn, "Sao còn chưa ngủ?"
Mao Tiểu Vũ cọ cọ trong ngực hắn, cười nói, "Chờ anh mà, uhm......anh vừa tắm à?"
"Uh, sợ lạnh đến em." Vương Tử Văn nhắm mắt lại, kéo người vào sát lồng ngực mình, "Ngủ đi, sáng mai có cảnh của Tô Chu, em phải dậy sớm đấy."
Vương Tử Văn thoáng do dự, cũng không giấu giếm cậu, thở dài, đúng sự thật
nói, "Bộ phim này quay vất vả quả, muốn gọt giũa một khúc gỗ mục thành
viên ngọc đẹp đẽ phải bỏ ra công sức gấp mười lần bình thường."
Mao Tiểu Vũ có chút đau lòng, do dự một lát mới nói, "Thật ra......Đỗ tổng cũng không trông mong anh ấy sẽ hot lên."
"......Hở?"
Mao Tiểu Vũ mím mím môi, nói, "Đỗ tổng chỉ muốn báo ân thôi, anh ấy có hot lên được hay không, Đỗ tổng không quan tâm đâu."
Vương Tử Văn lập tức không còn phiền não nữa, ngược lại hứng thú bừng bừng
nói, "Kể cho anh nghe đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Mao Tiểu
Vũ thấy phản ứng của hắn thì có chút buồn cười, chọc ghẹo một lát rồi
mới kể ra thân thế của Đỗ Ninh Tu, cuối cùng nói, "Sau đó em thôi học,
cũng không rõ vì sao hai người lại thành ra thế này, nhưng mà khi đó Đỗ
Ninh Tu quả thật thường xuyên tới võ quán, cậu ấy đánh nhau giỏi hơn em
nhiều, có thể chống lại những người bắt nạt mình, đó đều là nhờ vào bản
lĩnh học được ở võ quán đó."
"Thế nên hai người họ từ nhỏ đã biết nhau rồi? Vậy sao mãi tới gần đây mới muốn nâng anh ta lên? Đàm Kiêu đã sắp ba mươi rồi đấy......"
Mao Tiểu Vũ lắc đầu, cũng có chút mờ
mịt, "Em cũng không thân với Đỗ tổng, dẫu sao...... hồi đó hầu như mỗi
ngày tan học em đều chạy tới sân bóng rổ, còn Đỗ tổng ngoại trừ học và
làm thêm, thì đều ngâm mình trong võ quán mà."
Chuyện nhà người
khác hai người họ có muốn quản cũng không được, đành tìm vài chủ đề bát
quái khác tán gẫu thêm một lát, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau đó vẫn cứ như vậy, bởi vì Đàm Kiêu mà thời gian quay phim bị kéo dài
thêm một tháng, phí tổn đều do Đỗ Ninh Tu gánh chịu, những người khác
trong đoàn làm phim cũng không dám oán giận cái gì.
Hôm đóng máy, Vương Tử Văn nghe được một tin, hình như Đàm Kiêu muốn rời khỏi giới
giải trí, không đóng phim nữa, Vương Tử Văn quả thật đau lòng muốn chết
cho kịch bản của mình, cũng may có Mao Tiểu Vũ ở bên an ủi, mới dần
buông được cục tức này xuống.
Mao Tiểu Vũ đã mang thai được gần
năm tháng, bụng không còn nhỏ nữa rồi, lúc ở đoàn phim cậu toàn mặc quần áo rộng thùng thình, nên mọi người cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng
cậu béo lên một chút thôi. Bây giờ đóng máy rồi cậu cũng không ra ngoài
lăn lộn nữa, ký hợp đồng nhà sản xuất phim với công ty của Vương baba
xong liền chính thức buộc cùng một chỗ với Vương Tử Văn, lại tới chỗ ông chủ cũ nói tiếng cảm ơn, dỗ dành Tô Chu ôm cậu khóc hu hu cả ngày, mới
mệt mỏi lái xe về nhà.
Vương Tử Văn vì việc cắt nối biên tập
'Thiết hải' nên dạo gần đây vô cùng bận rộn, cậu không định quấy rầy
hắn, mọi chuyện đều tự mình làm. Vừa vặn tủ lạnh trong nhà hết đồ, cậu
liền đỗ xe bên ngoài siêu thị của tiểu khu, tính mua chút rau dưa mang
về.
Đẩy xe đi một hồi, lúc Mao Tiểu Vũ đang đứng trước tủ đông lựa thịt bò, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi mình.
"Tiểu Vũ?"
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, quay đầu lại thấy rõ là ai không khỏi hoảng sợ, "Lương Sảng? Sao cậu lại ở đây?"
Lương Sảng khụ một tiếng, nói, "Một......một người bạn của tôi sống trong khu này." Cậu ta thoáng ngừng lại một chút, nhíu mày hỏi, "Cậu ăn mặc cái
kiểu gì thế hả, chạy theo xu hướng à? Phong cách bung xõa hả?"
Mao Tiểu Vũ đỏ mặt, thả miếng thịt bò vào lại tủ, gãi gãi đầu, "Cái đó......Uhm, chỉ là muốn mặc đồ thoải mái một chút thôi."
Lương Sảng rõ ràng không tin, phong cách ăn mặc của Mao Tiểu Vũ thế nào cậu
ta không phải không biết, chắc chắn không thể là cái phong cách đậm chất nghệ thuật thế này được. Cậu ta tiến lại gần hơn một chút, đột nhiên
bước chân khựng lại, nhíu chặt mày, giọng cũng trầm xuống, "Cậu......có
thai đấy à?"