Vương Tử Văn nghe được hai chữ Lương Sảng liền phiền lòng, nói chắc như
đinh đóng cột, "Sao thế được, bây giờ cậu ta chính là đại danh nhân đó,
anh của anh có dữ đến đâu cũng đâu thể đánh ngất cậu ta như thế được,
đúng không?
Mao Tiểu Vũ vẫn không yên tâm, nhưng mà Vương Tử Văn
đang ở trước mặt, mình quan tâm tình địch của hắn thái quá như vậy không được tốt cho lắm, vì thế rối rắm một hồi, nói, "Hay là...... em gọi
điện cho cậu ấy xác nhận thử xem?"
Vương Tử Văn có chút buồn bực, ôm cánh tay à một tiếng.
Mao Tiểu Vũ nhìn hắn, lại nhìn cánh cửa trước mặt, cảm thấy Vương Tử Văn
không vui, trong lòng càng thêm hỗn loạn. Có điều...... cũng có thể là
do cậu nghĩ nhiều thôi. Lương Sảng cường tráng như thế, hồi trước đi học cũng từng đánh nhau với người ta, một chọi được với ba cơ mà, hẳn không đến mức...... không đến mức bị người ta đè ra làm đâu nhỉ?
Cứ do do dự dự như vậy, đã bị Vương Tử Văn kéo xuống lầu, Mao Tiểu Vũ nắm
điện thoại nửa ngày, rốt cuộc vẫn từ bỏ. Trong lòng cậu cảm thấy khả
năng này không lớn, cũng không muốn chọc Vương Tử Văn không vui, nghĩ
nghĩ liền thôi.
Chờ hai người về tới nhà, tự nhiên lại là một
trận mưa rền sóng dữ, đợi chiến cuộc kết thúc, cả người Mao Tiểu Vũ
không còn chút sức lực nào, mềm oặt dựa vào lồng ngực Vương Tử Văn mơ
màng sắp ngủ. Vương Tử Văn xoa xoa phần bụng hơi hơi phồng lên của cậu,
đùa, "Đây là do bị anh bắn nhiều quá à? Căng hết lên rồi nè."
Mao Tiểu Vũ mệt mỏi nhấc tay đặt lên trên tay hắn, mềm mại vâng một tiếng.
Vương Tử Văn ấn nhẹ bụng cậu xuống, quả nhiên trông thấy giữa hai chân cậu
chảy ra một dòng chất lỏng trắng đục, hắn bật cười ha ha, còn cố tình
huýt sáo một cái, "Ui da, tổn thọ rồi, sao lại phun sữa thế này."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn lật người dậy, chọt chọt núm vú cậu, nói, "Bé bò sữa, kêu moo~ một tiếng nghe xem nào ~"
Mao Tiểu Vũ tức đến thở hổn hển lườm hắn, "Anh đủ rồi đó, xuống đi, em không còn sức nữa đâu......"
Vương Tử Văn mới không để ý tới cậu, lại vất vả cần cù bơm thêm sữa nhân tạo
vào, đợi sướng xong rồi mới ôm người xuống giường, hắc hắc cười nói, "Đi vắt sữa thôi."
Toàn bộ quá trình Mao Tiểu Vũ đều mơ mơ màng
màng, quả thật bị làm đến không còn chút sức lực nào, cả người mềm như
bông mặc hắn lăn lộn. Đợi tắm rửa sạch sẽ được ôm về giường, Vương Tử
Văn xoa xoa phần bụng đã xẹp xuống của cậu, tiếc nuối nói, "Lại phẳng
rồi, haizz, bao nhiêu con cháu lại bị chính tay anh hủy diệt thế này,
thiệt là đau lòng quớ đi."
Mao Tiểu Vũ chẳng còn sức mà đá hắn
nữa, chỉ có thể nhắm mắt, hữu khí vô lực nói, "Được rồi, mai còn phải đi đón Văn Văn về nhà nữa đó, mau ngủ đi."
Vương Tử Văn giả bộ khóc lóc thêm một lát, tay vẫn xoa xoa bụng nhỏ của cậu, đột nhiên hỏi, "Mao Mao, mang thai vất vả lắm đúng không?"
Mao Tiểu Vũ hơi chút thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn, lại rúc sâu thêm vào lồng ngực hắn, "Cũng không đến nỗi."
Vương Tử Văn chầm chậm thu lại nụ cười, nhìn thân thể nhỏ gầy trong lồng
ngực, cảm thấy không thể tin nổi. Một nhóc con nhỏ gầy, hắn vòng tay
cũng có thể ôm gọn, bụng lại bằng phẳng như thế này, sao có thể sinh một đứa nhỏ ra được nhỉ?
Vương Tử Văn nhịn không được xoa xoa hoa
huy*t bị mình dày vò cả buổi, cảm thấy mở lớn như vậy đã là cực hạn rồi, đứa nhỏ sao có thể chui ra được từ đây vậy? Hắn chỉ mới nghĩ thôi đã
cảm thấy đau rồi, không khỏi càng ôm chặt người trong ngực hơn, hôn hôn
môi cậu, "Xin lỗi em, để em một mình gánh vác lâu như vậy."
Mao
Tiểu Vũ mơ hồ đoán được hắn đang nghĩ gì, có hơi đau lòng, gắng sức nâng cánh tay lên, ôm lấy cổ Vương Tử Văn, hôn một cái lên môi hắn, "Thật
ra, cũng không vất vả lắm đâu."
"......Thật chứ?"
"Uhm, kỳ thực rất vui vẻ." Mao Tiểu Vũ nhắm mắt lại, trán kề trên mặt Vương Tử
Văn, cười nói, "Anh không thấy đấy thôi, con bé lớn dần từng chút một
trong bụng, còn biết động, biết đá nữa, đáng yêu lắm đó."
Vương
Tử Văn không biết những thứ này, cảm thấy mình bỏ lỡ mất quả thật là tội ác không thể tha thứ, trầm mặc một lát, nói, "Hay là......chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi?"
Mao Tiểu Vũ hoảng sợ, lập tức tỉnh táo lại, "Anh đừng đùa, Văn Văn mà thấy em mang thai phải sợ thế nào chứ."
Vương Tử Văn cũng chỉ buột miệng nói thôi, hắn cũng không nỡ để Mao Tiểu Vũ
chịu khổ lần nữa, thở dài nói, "Chỉ là.....aizz, bỏ lỡ mất khoảng thời
gian đó của em, anh cảm thấy thực đáng tiếc."
Mao Tiểu Vũ cười
cười, cọ cọ mũi hắn, "Không đáng tiếc đâu, lúc đó em xấu lắm, bụng lớn
chừng này nè, người cũng mập nữa, anh mà thấy nhất định sẽ không thích
cho coi."
"Ai bảo? Em có thành bộ dạng gì anh cũng thích hết, có
phải chưa từng thấy em béo đâu." Vương Tử Văn nắn nắn bụng cậu, nói,
"Nếu như có thêm đứa nữa, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, để em
hưởng thụ cảm giác khi mang thai được cưng chiều, anh sẽ cưng chiều em
đến trắng trẻo mập mạp, để em mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ."
Mao Tiểu Vũ mím môi, không biết có phải mình quá mau nước mắt không, thế mà lại có hơi muốn khóc rồi. Cậu hít hít mấy hơi, chôn mặt bên cổ hắn,
cười nói, "Anh đã cưng chiều em lắm rồi, em đã rất thỏa mãn rồi."
Vương Tử Văn không nói thêm gì nữa, chỉ ôm nhóc con trong ngực khẽ lay động, nở nụ cười bất đắc dĩ lại dịu dàng.
Hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt Mao Tiểu Vũ đã trông thấy Vương Tử Văn nửa dựa vào đầu giường, một tay lướt di động xem tin tức, tay kia ôm lấy mình.
Cậu vươn tay chọt chọt cơ ngực Vương Tử Văn, cười với hắn, "Buổi sáng
tốt lành."
Vương Tử Văn thấy cậu đã tỉnh, ném di động chui vào
chăn, thò đầu lại gần trộm một cái hôn, "Buổi sáng tốt lành, muốn ăn gì, để anh đi nấu?"
Mao Tiểu Vũ nhìn hắn, đột nhiên nói, "Hôm nay em có nửa ngày nghỉ phép, chiều mới phải đi làm."
Vương Tử Văn gật gật đầu, "Vậy anh nghỉ cùng em, chiều mới đến công ty."
Mao Tiểu Vũ không hề lo hắn bị sếp mắng, sếp hắn cũng là ba hắn luôn mà,
mắng sao được, vì thế nói, "Lát nữa anh đi chợ với em được không? Em
muốn mua ít đồ."
"Được, muốn mua gì?"
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, thần bí nói, "Không nói cho anh biết, anh cứ theo em là được."
Vương Tử Văn cảm thấy bộ dạng này của cậu đáng yêu cực kỳ, nhịn không được
bóp bóp chóp mũi cậu, cười nói, "Được, em có dẫn anh lên Sao Hỏa anh
cũng đi."
Mao Tiểu Vũ đốp lại, "Anh còn không phải tới từ Sao Hỏa à?"
Vương Tử Văn bật cười, niết niết mặt cậu, "Ai bảo, anh tới từ Sao Chổi Halley nha."
......Ồ, cũng tự hiểu lấy mình đấy chứ.
Vì thế cùng một tên sao chổi nào đó dùng bữa sáng xong, hai người liền vui vẻ nắm tay đi dạo chợ. Mao Tiểu Vũ ghé vào hàng thảo dược mua một đống
thứ kỳ kỳ quái quái, sau đó kéo tay Vương Tử Văn, thắng lợi trở về.
Vương Tử Văn nhìn cậu bận bịu trong bếp, tò mò hỏi, "Em đang làm gì thế?"
Mao Tiểu Vũ cười nói, "Anh cứ ngồi chờ đi, sẽ xong ngay thôi."
Vì thế Vương Tử Văn liền ngoan ngoãn ngồi chờ, chán quá liền thuận tiện
lướt xem tin tức trong giới, vừa vặn trông thấy Đỗ Ninh Tu lại bỏ vốn
lớn đầu tư một gameshow mới nào đó, không khỏi lắc đầu cảm thán, y thật
sự là hao hết tâm tư vì cái cậu Đàm Kiêu không biết cố gắng kia.
Nghĩ như vậy, liền thuận miệng hỏi một câu, "Mao Mao, em là bạn học với Đỗ Ninh Tu đúng không? Có biết gì về cậu ta không?"
Mao Tiểu Vũ còn đang vần vò thứ gì đó trong nồi, vừa làm vừa nói, "Không
biết nhiều lắm, ngoại trừ lúc học cậu ấy không ở trường mấy, cũng rất ít tham gia tiết tự học buổi tối, nên không có nhiều cơ hội giao lưu."
Vương Tử Văn cảm thấy mới lạ, hỏi, "Còn có kiểu học sinh như vậy nữa à? Giáo viên cũng để mặc cậu ta hả?"
Mao Tiểu Vũ rửa sạch mấy thứ trong tay, đáp, "Thành tích của cậu ấy rất
tốt, nên các giáo viên cũng khá ưu ái cậu ấy, còn về phần không tham gia tiết tự học......cũng là có nguyên nhân."
Mao Tiểu Vũ kể sơ lược về thân thế của Đỗ Ninh Tu, Vương Tử Văn nghe mà kinh ngạc không thôi,
thầm nghĩ cái người cả ngày mặt lạnh như băng, không khác gì mấy tên mắc hội chứng mặt than, không ngờ lại có quá khứ thảm thiết như thế, liền
nói, "Một người không có chút bối cảnh nào như cậu ta, có thể tự mình
phát triển được như bây giờ, đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Mao Tiểu Vũ nói, "Từ khi còn nhỏ cậu ấy đã rất lợi hại rồi, thế nên mấy đứa học sinh hư kia mới càng không vừa mắt cậu ấy, luôn tìm cơ hội đánh cậu ấy đến máu me đầm đìa, cậu ấy không tới trường cũng tốt, đỡ bị một đám
vây lại đánh hội đồng."
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một
lát, về Đỗ Ninh Tu, rồi về cái người y bao dưỡng kia, rất nhanh đã trôi
qua một tiếng. Mao Tiểu Vũ rốt cuộc cũng làm xong, cầm cốc nước đi tới,
vui vẻ nói, "Nè, anh nếm thử xem có đúng là hương vị này không?"
Vương Tử Văn mới vừa rồi còn đang nói đùa, cúi đầu trông thấy thứ trong cốc, đột nhiên sửng sốt, con ngươi cũng run lên.
Mao Tiểu Vũ cười cười, nhét cốc nước vào tay hắn, nói, "Anh mau uống đi, em nghiên cứu bốn – năm năm trời đó, hương vị hẳn là không khác nhiều
lắm."
Hầu kết Vương Tử Văn lên lên xuống xuống, gắng gượng nở một nụ cười, ghé miệng cốc lại gần yên lặng nhấp một ngụm.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, hình như có chút muốn khóc, rõ ràng hương vị gần như giống hệt trong trí nhớ, thế
nhưng nghĩ đến những gì người này làm, lại đau lòng, chua xót đến muốn
ôm cậu khóc lớn một trận.
Mao Tiểu Vũ vẫn đang híp mắt cười, nói, "Nước ô mai quán đó rất khó làm, sau khi thử nghiệm nhiều lần, em mới
phát hiện cần thêm một ít hương thảo mới tạo ra được mùi thơm như thế,
liều lượng cũng phải cân nhắc khá lâu mới ra được, anh xem, có phải
không khác hương vị năm đó là mấy không?"
Vương Tử Văn yên lặng uống hai ngụm, dùng cốc che mắt, nghẹn ngào nói, "Sao lại nghiên cứu cái này, có phải vì nhớ anh không?"
Mao Tiểu Vũ mím môi, có chút ngượng ngùng, "Thật ra...... là do lúc mang
thai em rất thích ăn đồ chua, nhớ đến trước kia anh thích uống món này,
liền mày mò nghiên cứu. Năm đó em còn tưởng mình mang thai con trai cơ,
kết quả kiểm tra lại ra là con gái, thế mà người ta cứ nói con trai
thích chua con gái thích cay chứ, gạt người." Mao Tiểu Vũ cũng cầm cốc
lên uống một ngụm, cười nói, "Em nói anh biết nhé, Văn Văn cũng thích
uống món này lắm đấy, hai người quả không hổ là cha con, khẩu vị rất
giống nhau."
Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, đặt cốc
nước sang một bên, túm lấy cằm cậu bắt đầu gặm cắn điên cuồng. Mao Tiểu
Vũ mở to mắt, cái tên này, đang nói chuyện bình thường sao lại động dục
rồi, cậu thử đẩy hai cái vẫn không đẩy ra được, đành mặc hắn nổi điên.
Rõ ràng chỉ là một cốc nước ô mai thôi, lại giống như liều thuốc kích tình cực mạnh vậy, đầy đầu Vương Tử Văn đều là suy nghĩ làm Mao Tiểu Vũ lớn
bụng, càng tưởng tượng bộ dáng cậu vừa nhung nhớ mình vừa thử pha chế
nguyên liệu, trong lòng hắn lại càng chua xót, cũng càng ngọt ngào, cảm
giác này không thể diễn tả thành lời, chỉ cảm thấy cả trái tim như bị
người này nắm trong lòng bàn tay, vĩnh viễn không còn thuộc về mình nữa
rồi.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, cỗ xúc động kia mới nguôi
dần, Mao Tiểu Vũ hối hận muốn chết, rõ ràng làm đồ uống lạnh để hạ nhiệt mà, sao tự nhiên lại thành châm lửa thế này? Uất ức ghê ấy.
Đợi
đến khi mũ áo chỉnh tề ra khỏi nhà, chân Mao Tiểu Vũ đã mềm nhũn cả, cậu oán giận suốt một đường, Vương Tử Văn thì ngồi bên cạnh cười ha hả lắng nghe.
"Lát nữa em phải gặp Đoàn tổng đó, cả người nhiễm mùi thế này, ngượng chết mất."
"Mùi gì cơ? Mùi dâm á?"
"......Miệng anh không tiện thì không chịu được à?"
Vương Tử Văn bật cười ha ha, vừa nhìn đường vừa bóp bóp mặt Mao Tiểu Vũ, nói, "Không sao, vừa lúc để cho cả công ty em biết, em là hoa đã có chủ."
Mao Tiểu Vũ buồn bực thở dài, cũng chẳng có cách nào, bên dưới vẫn còn đang nóng rát này, vất vả lắm mới lết được xuống xe để vào công ty đó.
Vương Tử Văn chờ bóng dáng Mao Tiểu Vũ biến mất sau cửa lớn công ty mới lái
xe rời đi. Di động đã có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng đều không phải là chuyện quan trọng gì, hắn không muốn để người khác quầy rầy thế giới hai người của bọn họ, thế nên không nhận một cuộc nào. Bây giờ rốt cuộc chỉ còn lại một mình, mới lần lượt gọi lại cho từng người một, đến số
điện thoại cuối cùng, hắn không vui cau mày, lạnh mặt nhấn gọi.
Bên kia chỉ vừa đổ chuông đã bắt máy, giọng điệu vẫn tràn đầy nhiệt tình giả dối cùng lấy lòng như quá khứ, "Alo, anh Tử Văn."
Vương Tử Văn lạnh lùng ừ một tiếng.
Người ở đầu dây bên kia khẽ cười, nói, "Ngày mai là sinh nhật dì đúng không? Tối mai em qua nhà anh chúc mừng nhé."
Trước kia bởi vì quan hệ của trưởng bối hai nhà, nên Vương Tử Văn mới còn
chút khách khí với cô ta, cho dù cô ta dùng mấy thứ thủ đoạn hạ đẳng đó
lừa gạt hắn, hắn cũng nhịn. Nhưng bây giờ đã khác, sau khi biết những
chuyện dơ bẩn cô ta làm sau lưng mình, hắn chỉ cảm thấy người này hèn hạ không chịu được, căn bản không muốn nói thêm câu nào với cô ta nữa, gặp mặt lại càng không muốn, vì thế không chút khách khí nói, "Mẹ tôi sinh
nhật thì liên quan gì đến cô? Gia đình tôi tụ họp, cũng không tới lượt
cô tham gia."
Người ở đầu dây bên kia hình như hơi sửng sốt, có
vẻ không ngờ đến thái độ xấc xược này của hắn, nửa ngày sau mới lên
tiếng, "Nói gì thì......em cũng suýt trở thành con dâu của dì mà, trước
kia mỗi năm đều cùng......"
Vương Tử Văn dứt khoát đỗ xe vào vệ
đường, nói, "Con dâu? Cái danh xưng này từ đâu ra, chắc cô rõ hơn tôi
nhỉ, cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến à?"
Bên kia tức khắc im miệng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vương Tử Văn lạnh lùng nói tiếp, "Diêu Lam, tôi đã không còn quan hệ gì với
cô từ lâu rồi. Ba tôi với ba cô là bạn tốt của nhau, tôi cũng không muốn xé rách mặt làm gì, về sau nước sông không phạm nước giếng, cô đừng tới làm phiền tôi nữa."
Người ở đầu dây bên kia hình như nghiến
răng, rốt cuộc không giả vờ nữa, cũng cười lạnh nói, "Không còn quan hệ
gì? Vương Tử Văn, anh cũng vô tình quá rồi đấy, cho dù lúc trước tôi
không mang thai đi nữa, thì anh cũng ngủ với tôi rồi mà. Chỉ không mang
thai thôi, nhưng lên giường rồi anh cũng không cần chịu trách nhiệm hả?"
Vương Tử Văn tức quá bật cười, trào phúng, "Lên giường? Hai chúng ta lên giường với nhau khi nào?"
Người ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại, như là chưa kịp phản ứng, lát sau mới nói, "Không phải anh quên rồi chứ?"
Vương Tử Văn siết chặt vô lăng, cố gắng đè ép lửa giận nói, "Đêm đó rốt cuộc
có đúng là cô không, trong lòng cô tự biết. Diêu Lam, tôi đã nhẫn nhịn
cô lắm rồi đấy, đừng ép tôi phải trở mặt với cô."
Diêu Lam rốt
cuộc trầm mặc, Vương Tử Văn cũng không có tâm tình dây dưa thêm nữa, bỏ
lại một câu 'bảo trọng' liền muốn cúp máy, Diêu Lam lại đột nhiên nở nụ
cười cay nghiệt, nói, "Anh biết hết rồi à?"
Vương Tử Văn hừ lạnh
một tiếng, không định để ý tới cô ta. Diêu Lam lại lập tức nói, "Tôi làm như vậy là để bảo vệ anh thôi, anh tỉnh dậy mà trông thấy mình ngủ cùng một yêu quái nam không ra nam nữ không ra nữ, không bị hù chết mới lạ
đó."
Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiến răng nói, "Cô bảo ai là yêu quái! Miệng mồm sạch sẽ một chút cho tôi!"
Diêu Lam sửng sốt, nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nói, "Anh như thế này......
Chẳng lẽ đã gặp lại tên nhân yêu kia rồi? Thế nào? Chỉ mới nghe từ một
phía đã quay ra chửi bới tôi rồi à? Một tên đê tiện nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà anh cũng dám tin ấy hả......"
Vương Tử Văn không nhịn được, giận dữ mắng, "Cậu ấy chẳng nói gì hết, là tài xế của cô nói cho
tôi biết đấy! Tôi đã biết hết những chuyện xấu xa năm đó cô làm rồi,
đừng vờ vịt trước mặt tôi nữa, chừa lại cho mình chút mặt mũi đi!"
Diêu Lam ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên nói, "Tài xế nào...... Anh đừng
có gán tội danh linh tinh cho tôi, mang cái người anh nói tới đối chất
với tôi xem nào, một tên tài xế chẳng biết từ đâu nhảy ra mà nói cái gì
anh cũng tin à......"
"Thế nào? Cô còn định hối lộ người kia để
nói tốt cho cô nữa à? Tôi cho cô biết, đã muộn rồi." Vương Tử Văn không
muốn nói thêm nữa, chốt lại một câu, "Những chuyện cô đã làm tôi sẽ
không truy cứu nữa, cũng không cách nào truy cứu, để lại chút thể diện
cho hai người ba của chúng ta đi, cô tự giải quyết cho tốt."
Vương Tử Văn đang muốn cúp máy, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng kêu gào, "Có phải anh ở bên cái tên nhân yêu kia rồi không?! Mẹ kiếp, anh không
thấy tởm à, Vương Tử Văn, tôi đúng là đã nhìn nhầm anh rồi!"
Vương Tử Văn quát vào điện thoại, "Tôi ở bên cô mới thấy tởm ấy! Mẹ nó chứ cô thử nói linh tinh nữa xem, đừng trách tôi không khách khí với cô!"
"Không khách khí với tôi?" Diêu Lam hoàn toàn bại lộ bản tính, không còn giả
vờ giả vịt nữa, chanh chua nói, "Anh thích biến thái chứ gì? Được, tôi
cho anh thích đủ!"
Dứt lời, không đợi Vương Tử Văn nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Vương Tử Văn giận không chịu được nắm chặt điện thoại, hung hăng nghiến răng
bình ổn lửa giận, thật lâu sau mới bình tĩnh hơn được một chút, rồi lại
cảm thấy lo lắng, trong lòng loạn thành một đoàn.
Quan hệ của hai nhà rất thân, Diêu Lam sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện mình ở bên Mao
Tiểu Vũ, trừ phi hắn định giấu diếm tình cảm của mình và Mao Tiểu Vũ cả
đời, vĩnh viễn không dẫn cậu về gặp người nhà, vĩnh viễn không công
khai. Nhưng mà sao có thể như vậy được chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không để
Mao Tiểu Vũ phải chịu chút xíu ấm ức nào.
Đối với Diêu Lam, ngoại trừ phiền chán, Vương Tử Văn còn cảm thấy cô ta thật đáng sợ, cảm giác
này, trong nửa năm hai người ở bên nhau sau khi đính hôn, càng lúc càng
rõ ràng. Khi đó Diêu Lam là bạn gái chính thức của hắn, danh chính ngôn
thuận bảo vệ địa vị của mình, hung hăng thu thập hết thảy những người
yêu thầm Vương Tử Văn hay những người le ve bên cạnh hắn. Bởi vì Vương
Tử Văn lăn lộn trong giới giải trí, xung quanh toàn là các cô nàng xinh
đẹp, bất kể trợ lý, ngôi sao nữ, diễn viên đóng thế hay người mẫu, chỉ
cần có chút dấu hiệu muốn trở thành Vương phu nhân thôi, đều sẽ bị Diêu
Lam trừng trị vô cùng thê thảm. Vương Tử Văn cũng cảm thấy sợ cô ta, nửa năm đó gần như không hề ra ngoài xã giao, sợ mình không cẩn thận làm
liên lụy đến cô gái nào, tận đến khi phát hiện cô ta giả vờ mang thai
lừa mình, hắn mới như trút được gánh nặng đề nghị chia tay, sau đó tránh cô ta như tránh rắn rết khắp nơi.
Chỉ có khi ba mẹ sinh nhật hai người mới gặp một lần. Diêu Lam lại vẫn không chết tâm, cho dù Vương Tử Văn có định độc thân cả đời, cũng không dám chọc đến cô ta.
Ba
của Diêu Lam rất có bản lĩnh, không tiếc đập tiền lên người cô ta, thế
nên bây giờ cô ta cũng đã là một ngôi sao nữ rất có danh tiếng, năm
ngoái cô ta đóng vai nữ chính trong một bộ phim cung đấu nữ chủ tên
'Cung nghiệt'. Bộ phim này kể về cuộc đời một tiểu cung nữ từng bước đi
lên ngôi vị Hoàng thái hậu, Vương Tử Văn cảm thấy ở phần sau, khi nữ
chính hắc hóa, Diêu Lam hoàn toàn diễn đúng bản chất của mình, hắn không chút nghi ngờ, người phụ nữ này nếu thật sinh ở hậu cung, nhất định sẽ
là nhân vật tàn độc có thể tồn tại đến cuối cùng.
Thế nên chọc phải một kẻ điên như thế, Vương Tử Văn không khỏi lo lắng.
Nhưng có lo cũng không có cách nào, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng
hết sức bảo vệ những tháng ngày bên nhau khó lắm mới có được của mình
với Mao Tiểu Vũ thôi.
Nghĩ nghĩ, hắn hạ quyết định, quay đầu xe, lần nữa trở lại trước tòa nhà Đằng Lăng.
"Đoàn tổng," Hắn vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đầu kia rất nhanh đã bắt máy, "Có chuyện này muốn thương lượng với ngài, ngài có đang ở công ty
không? Tiện nói chuyện chứ?"
Bên phía Đoàn Lăng khá yên tĩnh, anh nói, "Bây giờ thì không bận gì, có điều ba giờ có một cuộc họp."
Vương Tử Văn nói, "Không sao, nửa tiếng là đủ rồi."
Đoàn Lăng à một tiếng, đồng ý, sau khi cúp máy liền dặn dò lễ tân, chưa đến
mười lăm phút sau, Vương Tử Văn đã xuất hiện trước cửa văn phòng.
Đoàn Lăng nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn, mời hắn ngồi xuống, rót
trà, nghi hoặc hỏi, "Đạo diễn Vương sao thế này? Có tâm sự gì à?"
Vương Tử Văn cố làm mình bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ tìm từ, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề nói, "Có chuyện muốn nhờ ngài giúp một chút."
Đoàn Lăng nhướn mày, "Anh nói thử xem đã."
Vương Tử Văn nói, "Hợp đồng quản lý của Mao Tiểu Vũ, tôi nghe cậu ấy nói thời hạn là mười năm, còn năm sáu năm nữa mới đến hạn nhỉ."
Hai mắt
Đoàn Lăng chợt lóe, hiểu rõ cái gì, buồn cười nói, "Đạo diễn lớn như
ngài Vương đây, vậy mà lại nắm rõ tình hình của một người đại diện nhỏ
trong công ty tôi như vậy à."
Vương Tử Văn biết thái độ làm người của Đoàn Lăng, cũng không giấu diếm, nói, "Không vòng vo với ngài nữa,
tôi và Mao Tiểu Vũ đang quen nhau, thế nên mới muốn thương lượng với
ngài, sau khi 'Thiết hải' kết thúc, có thể để cậu ấy đi không, tôi muốn
tự mình chăm sóc cậu ấy."
Đoàn Lăng bị một câu này dọa ngốc,
nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, cười nói, "Ánh mắt đạo diễn Vương không tệ, Mao Tiểu Vũ là đứa nhỏ tốt, tôi chúc mừng hai vị trước."
Vương Tử Văn cười cười, hai người lại khách sáo thêm hai câu, Đoàn Lăng cuối
cùng cũng mở miệng, "Kỳ thực Mao Tiểu Vũ rất có năng lực, tôi còn đang
định trọng điểm bồi dưỡng cậu ấy...... Nếu anh đã thẳng thắn muốn nẫng
tay trên như thế, tôi cũng không có cách nào từ chối."
Vương Tử
Văn bĩu môi, biết anh đang muốn hắn nhượng bộ đây mà. Quả nhiên, đối
phương cười tủm tỉm nói, "Làm người phải có qua có lại, nghe nói đạo
diễn Vương cùng thầy Lý hợp tác viết một kịch bản, chuẩn bị lấy thưởng,
anh xem thử xem, chắc là cũng có vai diễn phù hợp với Tô Chu chứ hả?"
Kịch bản kia của Vương Tử Văn là chế tác quan trọng, diễn viên mời đến đều
là cấp bậc ảnh đế, ảnh hậu trong nước, một người mới như Tô Chu muốn
nhét vào đoàn thì cùng lắm cũng chỉ có thể đóng mấy vai như gã sai vặt
linh tinh thôi, có điều đã có chuyện cầu cạnh người ta, đương nhiên
không thể để cho cậu đóng gã sai vặt được, vì vậy nói, "Không thành vấn
đề, có một vai nam số ba khá dễ lấy tình cảm khán giả, cốt truyện có thể sửa lại đôi chút, để Tô Chu phát huy thuận lợi hơn."
Đoàn Lăng vẫn cười tủm tỉm, một bộ cáo già, "Vậy đa tạ đạo diễn Vương."
Vương Tử Văn, "Ha hả, không cần khách sáo."
Vì thế sau khi nhìn chằm chằm Đoàn Lăng ký tên, Vương Tử Văn chộp bản hợp đồng mới vào tay, như trút được gánh nặng rời đi.
'Thiết hải' quay ngay dưới mi mắt mình, Mao Tiểu Vũ nhất định sẽ theo Tô Chu
vào đoàn, đợi quay xong hắn sẽ để cậu ký với công ty dưới trướng ba
mình, để cậu trở thành trợ lý đạo diễn của mình, mỗi ngày dẫn theo như
vật trang sức, để xem Diêu Lam còn có thể tác oai tác quái thế nào được
nữa.
Nghĩ vậy, Vương Tử Văn rốt cuộc yên tâm, ôm hợp đồng huýt sáo, hết sức vui vẻ gọi điện thoại cho mẹ mình.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nữ khỏe mạnh sang sảng, "Ui chao cục cưng của mẹ, đã nhớ đến ai gia rồi à ~"
Vương Tử Văn giật giật lông mày, cạn lời nói, "Ba con còn chưa chết đâu, mẹ xưng ai gia là sao chứ......"
Đối phương bật cười ha ha, nói, "Hôm nay vừa khéo, anh cả của con khó lắm
mới được một lần gọi điện thoại hỏi thăm mẹ, chưa qua bao lâu con cũng
gọi đến rồi, vận cẩm chướng của mẹ hôm nay cũng vượng thật đó ~"
Vận cẩm chướng là cái quỷ gì......
Vương Tử Văn đỡ trán thở dài, thuận miệng hỏi, "Anh cả nói gì thế ạ? Mai ảnh có việc không tới được ạ?"
"Sao có thể chứ, anh cả con hiếu thuận như vậy, có năm nào sinh nhật mẹ mà
không tới đâu? Vừa rồi nó hỏi mẹ bị sốt thì uống thuốc gì nhanh hạ, chắc là cảm lạnh rồi, nhưng mà nghe giọng thì có vẻ không nghiêm trọng lắm,
con không cần lo lắng đâu."
Vương Tử Văn, "......"
Con không lo cho anh ấy, mà lo cho một người khác kìa......phỏng chừng phải chịu tội không ít đó.
Vương Tử Văn cũng chẳng làm được gì, đành nói sang chuyện khác, "Con gọi để
nói một tiếng với mẹ, mai con sẽ qua cùng Mao Mao, mẹ nói trước với mọi
người trong nhà, để mọi người chuẩn bị tâm lý nhé."
Vương mama cả kinh, woa một tiếng thật to, mừng rỡ nói, "Nhanh như vậy đã thu phục được rồi à!"
"Đương nhiên, mẹ cũng không nhìn xem là con của ai."
Vương mama vô cùng tự hào nói, "Có phải là nhờ mấy bộ tiểu thuyết mẹ share cho con không? Học theo đó không sai nhỉ!"
Vương Tử Văn trầm mặc giây lát, vô cùng đau đớn nói, "Mẹ...... Mẹ đã một đống tuổi rồi, bớt xem mấy loại khẩu vị nặng đó đi......"
Vương mama
sửng sốt, chớp chớp mắt, vô tội nói, "Khẩu vị nặng là thế nào? Mấy bộ mẹ share cho con đều là thanh thủy văn mà, tiểu công trêu chọc tiểu thụ
đến vui...... Ôi vãi, gửi nhầm file nén rồi! Thôi xong thôi xong, mẹ gửi cái bộ Long Mã kia cho con rồi......"
Vương Tử Văn rốt cuộc
không nhịn được bật cười, nói, "Có điều mẹ yên tâm, mấy cái đó cũng
không thừa đâu, rất có giá trị thực tiễn đó, hiệu quả vô cùng đáng
khen!"
Vương mama thoáng trầm mặc, đột nhiên sinh lòng nghi ngờ,
nghiêm túc nói, "Khen cái rắm ấy, đó toàn là song tính văn, giả tưởng
hết mà, áp dụng thực tiễn cái gì chứ hả."
Không cẩn thận lỡ miệng Vương Nhị Ngốc, "......"
Vương mama thấp thỏm nói, "Con mau mau xóa đi, đừng để ba con thấy, không thôi ổng lại phạt mẹ bây giờ......"
Da đầu Vương Tử Văn run lên, đột nhiên sợ hãi nói, "Tiêu rồi mẹ! Trước khi sang Mỹ con có mở máy tính đọc, sau đó hình như...... quên không tắt
máy rồi......"
Vương mama so với hắn còn sợ hơn, "Con trai! Mẹ
nuôi con vất vả biết bao! Nhớ cõng nồi hộ mẹ nhé! Hãy nhấc lên lá cờ đỏ
anh dũng nào!"
Vương Tử Văn, "......Con...con sẽ cố gắng."
Vì thế đại hiệp cõng nồi Vương nơm nớp lo sợ đẩy cửa văn phòng ra, chủ
tịch đại nhân nhận được tin hắn về nước, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bàn
làm việc của hắn mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình máy tính đang
phát sáng, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Đã về rồi đấy à?"
Vương Tử Văn khóc không ra nước mắt, nhìn những hàng chữ quen thuộc tràn đầy
màn hình kia, khuôn mặt lập tức nhăn nhúm như quả cà tím ngấm sương.
Chủ tịch Vương rốt cuộc cũng nghiêng đầu qua, trên mặt không chút biểu cảm, máy móc nói từng chữ, "Con với anh con đều cong, ba chấp nhận, nhưng mà bảo bảo, tư tưởng này của con rất nguy hiểm đó."