"Gia Hàng, em thật sự rất yêu anh! Đừng rời xa em mà, bảo bối!"
"Ha ha ha ha, giả quá rồi đấy." Đào Y Na cầm Ipad xem bộ phim chiếu mạng
đang hot gần đây, cười đến không tài nào khép miệng được, "Anh Tiểu Vũ,
anh nói xem biên kịch nghĩ thế nào mà lời thoại nhị* thế này cũng viết
ra được nhỉ."
*nhị = ngu ngốc
Mao Tiểu Vũ thở dài
một tiếng, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, nhỏ giọng nói, "Na
Na, em phải luôn nhớ kỹ, bây giờ em đã ra mắt rồi, không còn giống như
trước kia nữa đâu." Thấy Đào Y Na vẫn mờ mịt, Mao Tiểu Vũ chỉ có thể nói thẳng ra, "Biên kịch cũng là người trong giới, còn có quyền lên tiếng
trong đoàn làm phim nữa, mấy lời thế này về sau có thể không nói thì
đừng nói, biết chưa? Nhỡ may bị người có tâm truyền ra, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của em đấy."
Đào Y Na sợ hãi, vội vàng che miệng lại, chớp chớp mắt, đáng thương hề hề nói, "Em sai rồi, sau này nhất định sẽ chú ý."
Mao Tiểu Vũ cười cười, ghé bên tai cô nói nhỏ, "Thật ra anh cũng cảm thấy lời thoại phim này rất vớ vẩn, ha ha."
Đào Y Na bật cười, phụ họa, "Lại nói, nữ chính quả thật không khác gì cái
radar, không biết có phát điện được không nữa? Cũng chỉ có trên phim mới có thể diễn như vậy thôi, chứ ngoài đời thực ai lại treo chữ yêu bên
miệng như thế chứ? Còn cái gì mà 'rất yêu', 'rất yêu anh' nữa, nói nhiều ngượng chết."
Nụ cười của Mao Tiểu Vũ thoáng khựng lại, nửa ngày mới nói, "Kỳ thực...... nếu thật sự rất thích, cũng sẽ nói đấy."
"Hả?"
"Nếu như thật sự rất thích, sẽ muốn nói cho người đó nghe." Mao Tiểu Vũ khẽ
hít vào một hơi, lại lắc đầu nói sang chuyện khác, "Không nói cái này
nữa, em chuẩn bị thế nào rồi? Còn khẩn trương không?"
Đào Y Na
nuốt hai ngụm nước miếng, mở to mắt bán thảm, "Vẫn còn khẩn trương lắm,
em còn tưởng xem một tập phim rác có thể khiến mình bình tĩnh hơn một
chút cơ......"
Mao Tiểu Vũ an ủi, "Không sao, mấy lần diễn tập
gần đây em đều làm rất tốt, lên sân khấu hát một bài, hát xong là có thể xuống được rồi, không có vấn đề gì hết!"
Trải qua một tháng huấn luyện, Đào Y Na cơ bản đã thoát thai hoán cốt, Mao Tiểu Vũ liên hệ giúp cô một cơ hội xuất hiện rất tốt, đó là làm khách quý trong liveshow của một vị thiên hậu, cống hiến một bài hát. Cô vừa mới đoạt quán quân
'Giọng hát hay Trung Quốc' xong, để cô tới làm khách quý, thiên hậu kia
cũng không thiệt thòi gì. Tuy là chuyện đôi bên cùng có lợi, nhưng làm
khách quý của một buổi biểu diễn tầm cỡ như vậy, cũng có không ít người
nhắm tới, Mao Tiểu Vũ cũng phải vận động mãi, chạy đôn chạy đáo suốt một tuần mới bắt được cơ hội này cho Đào Y Na. Đào Y Na đương nhiên cảm
kích vạn phần, gần đây vẫn luôn khổ luyện, hôm nay sẽ lên sân khấu, khó
tránh khỏi khẩn trương, dẫu sao đây cũng là lần biểu diễn đầu tiên sau
khi cô đoạt giải quán quân mà, không khẩn trương mới lạ ấy.
Mao
Tiểu Vũ lại an ủi nửa ngày, Đào Y Na mới bình tĩnh hơn một chút, ôm Mao
Tiểu Vũ một cái thật chặt, sau đó thẳng lưng bước lên sân khấu.
Kỳ thật Mao Tiểu Vũ ở dưới sân khấu còn khẩn trương hơn cô, nhưng mà cậu
có lòng tin, Đào Y Na không chỉ có chất giọng thiên phú, hát còn rất
tình cảm nữa, cậu tin vào thực lực của cô.
Quả nhiên hát xong một bài, nhận được hưởng ứng rất tốt, khán giả vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt,
Đào Y Na ở trên sân khấu gần mười phút, vừa vào đến hậu trường liền hưng phấn kêu to, "A a a a! Đã quá đi! Nhiều khán giả thật đấy! Còn nhiều
hơn cả đêm chung kết tranh giải quán quân lần trước nữa! Có phải mọi
người đều rất hài lòng không? Phải không anh? Em thấy có mấy người ngồi
hàng đầu còn khóc nữa đó!"
Mao Tiểu Vũ cũng khó được cười đến
thoải mái, dùng sức gật đầu, nói, "Vừa lòng, cực kỳ vừa lòng! Na Na giỏi quá đi mất, không đúng, em vốn đã rất giỏi rồi! Ngày mai top tìm kiếm
nhất định sẽ có tên em!"
Đào Y Na bỗng nhiên khựng lại một chút,
không biết nghĩ đến cái gì, nở nụ cười đầy ẩn ý, "Anh Tiểu Vũ, anh phải
cười nhiều vào, lúc anh cười rộ lên đẹp lắm đó, khiến tim người ta xuyến xao rồi này."
Mao Tiểu Vũ nghe vậy ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu nói, "Em đừng trêu anh nữa đi."
Đào Y Na cười nói, "Đúng rồi, gần đây vẫn luôn vội vàng vì chuyện này, quên mất không hỏi anh."
"Ồ? Sao thế?"
"Sắp tới có buổi biểu diễn của Fly, em là fan lâu năm của nhóm, đương nhiên
phải đi xem rồi, có điều em mua hai vé, tính đi xem cùng bạn, mà cô ấy
đột nhiên lại có việc không đi được, anh đi cùng em được không?"
Fly là nhóm nhạc nam thần tượng ra mắt được 5 năm, hoàn toàn mô phỏng theo
nhóm nhạc Kpop, mỗi thành viên trong nhóm đều trẻ trung, cao ráo, đẹp
trai, được một đám nữ sinh sùng bái gọi là oppa, độ nổi tiếng rất cao.
Mao Tiểu Vũ mỗi ngày đều chú ý động thái trong giới giải trí, đương nhiên
cũng biết đến buổi biểu diễn của Fly, liền nói, "Tối thứ bảy anh không
có việc gì, có thể đi cùng em được. Mà anh đi cũng tốt, nếu có bị chụp
được thì em đi cùng người đại diện cũng không có gì để mà đồn thổi."
Đào Y Na ngoan ngoãn ôm cánh tay Mao Tiểu Vũ, làm nũng, "Anh Tiểu Vũ, anh
tốt thật đấy, cái gì cũng thay em suy nghĩ chu toàn, em đỡ lo hơn bao
nhiêu."
Mao Tiểu Vũ xoa xoa đầu cô, mơ hồ như thấy được bộ dạng
con gái lúc lớn, cũng dịu dàng cười, nói, "Anh là người đại diện của em
mà, làm những chuyện đó cũng phải thôi."
Đào Y Na bật cười hắc hắc, hai người lại đùa giỡn thêm một lát, đợi buổi biểu diễn kết thúc mới rời đi.
Vì thế đến ngày Fly biểu diễn, Mao Tiểu Vũ sửa soạn lại bản thân một chút, nghĩ chẳng may bị paparazzi chụp phải, mình thân là người đại diện của
Đào Y Na, cũng không thể quá luộm thuộm được.
Fly không hổ là
nhóm nhạc đang hot, bên ngoài hội trường là cả một biển người, Mao Tiểu
Vũ bị đâm trái đâm phải, đẩy ra tới tận mép đường, gian nan gõ chữ nhắn
tin cho Đào Y Na, "Na Na, còn bao lâu nữa em mới tới? Đến nhanh đi, em
sắp bị tông ra khỏi trái đất rồi nè _(:3" ∠)_"
Mười phút sau Đào Y Na mới nhắn lại, "Vâng vâng! Đến ngay đây!"
Mao Tiểu Vũ đợi hơn nửa ngày, lúc sắp bị đẩy ra tới giữa đường cái, một đôi tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, che hai mắt cậu, người nào đó bóp
giọng, tiện hề hề nói, "Gào gào, đoán xem tui là ai?"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Mao Tiểu Vũ cuống quýt đẩy đôi tay kia ra, khiếp sợ quay đầu lại nhìn, "Anh......"
Vương Tử Văn nhún vai, cười tủm tỉm nói, "Na Na bỗng nhiên có việc, không đến được nha ~"
Mao Tiểu Vũ tin hắn mới lạ, lui về sau một bước, buồn bực nói, "Sao anh với Na Na lại hùa nhau lừa gạt người khác như vậy chứ......"
Vương Tử Văn nói rất đương nhiên, "Không lừa thì em sẽ ra đây chắc? Trốn tôi như trốn ôn dịch vậy, thấy tôi là chạy."
Mao Tiểu Vũ mím môi, nhỏ giọng nói, "Nếu Na Na đã không xem, thì tôi cũng về đây."
Vương Tử Văn đã sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy, tranh thủ xung quanh đông
người dứt khoát chơi trò lưu manh, duỗi tay ôm lấy bả vai Mao Tiểu Vũ,
cười nói, "Bao nhiêu vòng tường người thế này, trên đường cũng đông muốn chết, đợi em về được tới nhà chắc buổi biểu diễn cũng kết thúc rồi,
không bằng cùng tôi vào xem một chút đi."
Mao Tiểu Vũ thật sự mâu thuẫn, cậu đương nhiên muốn vào trong xem, có thể ở cùng một chỗ với
Vương Tử Văn dĩ nhiên câu rất vui rồi, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy có chút
sợ hãi, khó chịu trong lòng, cậu cũng nghĩ không ra mình đang sợ hãi, lo lắng cái gì, chỉ là theo bản năng muốn chạy trốn thôi.
Vương Tử
Văn lại không cho cậu thời gian để do dự, ôm cậu huých trái huých phải,
chen ra một con đường giữa biển người đông nghịt. Vòng tay người đàn ông rất chặt, ôm rất dùng sức, nhưng cũng rất ấm áp, Mao Tiểu Vũ nép trong
lồng ngực hắn thất thần nửa ngày, trong đầu nhất thời hiện lên vô số
hình ảnh, tâm tình phức tạp, do dự một hồi những vẫn không đẩy ra.
Mao Tiểu Vũ khó được lúc nào ngoan như vậy, Vương Tử Văn một đường đều cười ngây ngô, nhân lúc nhân viên công tác soát vé, hắn cúi đầu nhìn người
trong ngực, giữa tiếng ồn ào cười nói, "Tiểu Vũ, hôm nay em đẹp thật
đấy, bộ quần áo này rất hợp với em."
Tim Mao Tiểu Vũ nhảy loạn, rũ đầu không lên tiếng.
Vương Tử Văn càng được nước lấn tới, miệng gần như dán trên trán cậu, lại nói thêm một câu, "Nếu như có thể ôm em mãi như thế này thì tốt biết mấy."
Mao Tiểu Vũ bị hô hấp nóng rực của hắn phả vào người, lông tơ đều dựng hết
cả lên, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đẩy hắn ra chạy vội vào trong hội
trường. Vương Tử Văn bật cười ha ha, chạy hai bước đuổi kịp, nhưng không bức bách cậu thêm nữa, chi vươn tay túm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nhéo
nhéo, "Sao lại dễ ngượng như con gái vậy chứ."
Mao Tiểu Vũ muốn
hất ra nhưng lại không nỡ, rối rắm một đường, ngược lại bị Vương Tử Văn
đùa giỡn hơn nửa ngày, cả mặt đều đỏ bừng.
Buổi biểu diễn của Fly giống như lời đồn đại, có thể dùng từ 'kinh diễm' để hình dung. Bởi vì
là nhóm nhạc, nên những bài hát được chọn biểu diễn đa phần đều là những bài sôi động, mấy cậu thanh niên ở trên sân khấu ra sức hát, nhảy, bên
dưới khán đài là một đám nữ sinh điên cuồng hò hét, không một ai thành
thật ngồi tại chỗ, đều không ngừng bật nhảy, kích động quơ quơ gậy huỳnh quang trong tay. Mao Tiểu Vũ vẫn luôn là một người an tĩnh, tối nay thế mà cũng bị ngọn lửa nhiệt tình lan đến, dưới ảnh hưởng từ cảm xúc của
những người xung quanh, cũng đứng lên hô hào. Có điều người thật sự quá
đông, cậu lại không nhảy cao bằng người ta, tầm mắt bị chắn sạch, vừa
sốt ruột vừa buồn bực, hô to giữa tiếng người ồn ã, "Nè nè! Để tôi xem
với! Xem một chút thôi!"
Vương Tử Văn bên cạnh cười đến sắp ngất
rồi, nhóc con này vóc dáng vốn không cao, phấn khích lên một cái là y
chang con khỉ nhỏ, bộ dạng vò đầu bứt tai đúng là quá sức đáng yêu mà.
Có điều đáng yêu thì đáng yêu, Vương Tử Văn thấy cậu nhảy đến vất vả vẫn có chút đau lòng, dứt khoát vươn tay ôm lấy cậu, nhân lúc cậu run bắn
mình vì sợ sáp tới hôn một cái lên tai cậu, sau đó hai tay đột nhiên
dùng sức, ôm cả người cậu lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình.
Mao Tiểu Vũ sợ đến la lên một tiếng, cúi đầu trông thấy ánh mắt trêu đùa
của Vương Tử Văn lại quẫn bách, nói, "Anh...anh thả tôi xuống đi......"
Vương Tử Văn xốc xốc cậu lên, trong tiếng ồn ào náo động nở nụ cười quyến rũ
chết người với cậu, "Thế nào, như vậy đã xem được chưa?"
Mao Tiểu Vũ cuối cùng cũng hiểu ý hắn, nhất thời không biết nên囧hay nên cảm động nữa, chỉ cảm thấy nhiệt độ cánh tay kia từ đùi cấp tốc lan ra toàn
thân, nháy mắt chạm tới tim cậu, khiến trái tim đập mạnh đến độ gần như
che lấp cả tiếng hò hét điên cuồng xung quanh.
Cậu ngơ ngác nhìn
khuôn mặt tươi cười của Vương Tử Văn, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt, cậu vội vàng ngẩng đầu, ép mình một lần nữa nhìn về phía sân khấu lấp lánh ánh
đèn, có điều lần này rõ ràng trông thấy rất rõ, con ngươi lại như bị cái gì bao phủ, chỉ thấy được một mảnh trắng xóa, cảm xúc toàn thân đều tập trung trên đôi chân đang bị ôm chặt cùng trái tim đập mạnh như muốn
văng ra khỏi lồng ngực kia.
Nếu có người thứ ba nhìn về phía họ,
nhất định sẽ cảm thấy hình ảnh này hết sức cảm động, thâm tình, đáng
tiếc......đều là giả hết đó ╮(╯▽╰)╭
Vương Tử Văn nghẹn một hơi ôm hơn nửa ngày, kỳ thực tay đã tê đến sắp phế bỏ rồi, nhưng trong lòng
vẫn không ngừng tự thôi miên bản thân, mình đây là đang phấn đấu trên
con đường trở thành cường công, lực cánh tay là rất cần thiết, thế nên
hắn vẫn cố chống đỡ, dù mặt đã nghẹn thành màu gan heo.
Còn may
xung quanh tối thui không thấy rõ sắc mặt, tuy hắn vẫn có thể khống chế
biểu cảm, làm bộ ung dung bình thản, nhưng sắc mặt thì đã chẳng khác gì
xác chết biết đi rồi.
Lãng mạn thật không phải là thứ dành cho
con người, điều 233 trong trải nghiệm từ chính thân thể đạo diễn Vương
viết: Phim truyền hình đều mẹ nó nói nhăng nói cuội!
Tuy hắn rất
hưởng thụ cảm giác ôm Mao Tiểu Vũ, nhưng giờ phút này hắn lại cực kỳ hy
vọng cậu có thể giống như lúc bình thường, xấu hổ đẩy mình ra, như vậy
thì hắn có thể danh chính ngôn thuận buông cậu xuống. Nhưng mà không
biết Mao Tiểu Vũ nghĩ cái gì, mà vẫn ngoan ngoãn để hắn ôm, động cũng
không động lấy một chút, như là xem biểu diễn đến nhập thần vậy, hoàn
toàn không chú ý gì tới hắn. Vương Tử Văn quả thực muốn điên rồi, liều
mạng vì hình tượng cường công, trong lòng nước mắt lại tuôn như suối,
nhưng cuối cùng cái eo già vẫn không chịu nổi, phải buông lỏng cánh tay, điều chỉnh vị trí một chút mới có thể tiếp tục nghẹn chống đỡ.
Toàn bộ tâm trí hắn đều tập trung suy nghĩ làm thế nào để duy trì thêm một
chút, căn bản không chú ý móng vuốt của mình không biết xui xẻo thế nào
mà lại vừa vặn chạm phải chỗ mềm mại nào đó bên trong đùi Mao Tiểu
Vũ......
Mao Tiểu Vũ vốn đã vì bị hắn ôm mà sợ hãi, cơ thể đáng
thương trời sinh mẫn cảm cũng không ngừng phát run, chỗ nào đó càng khó
kiềm nén mà vừa ngứa vừa nóng, giờ lại bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm
vào, như là đập nước bị tháo van vậy, thế mà lại tuôn ra một dòng nước
ấm.
Cậu sợ tới mức cứng đờ cả người, động cũng không dám động lấy một chút, cơ thể lại càng run rẩy dữ hơn. Vương Tử Văn ở bên dưới lại
hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu, "Em làm sao thế? Lạnh à?"
Nhưng không đợi Mao Tiểu Vũ trả lời, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình ươn ướt, buồn bực ngẩng đầu nhìn chỗ tay mình đang nắm, nhất thời cả kinh, cũng
ngơ ngác theo.
Mao Tiểu Vũ cứng người nhảy xuống, mặt đỏ tai hồng nói năng lộn xộn, "Chỗ tôi vừa...vừa ngồi có nước, bị dính...dính phải
nước......"
Vương Tử Văn lại không ngốc, sao mà tin cho được,
trong lòng sóng to gió lớn mất vài giây, trong đầu đột nhiên hiện lên
23333 chữ truyện người lớn không thể nói, cuối cùng chớp chớp mắt, kinh
ngạc cảm thán, "Tiểu Vũ Mao, em đúng là thiên phú dị bẩm, không dùng thì thật đúng là lãng phí!"