Thế giới này dường như vẫn luôn bất công như vậy, người nghèo luôn phải
sống rất vất vả, mấy người giàu có lại thường xuyên gặp may. Với Mao
Tiểu Vũ mà nói, khoảng cách với Vương Tử Văn càng lúc càng xa vời, mỗi
ngày cậu đều đếm ngược tới khai giảng, hy vọng được gặp lại người kia
một lần, thế nhưng hiện thực lại tàn khốc vô tình hơn xa những gì cậu
tưởng tượng.
Suốt một năm lẻ ba tháng, cậu không có cơ hội nào
được tiếp xúc với người mình ngày nhớ đêm mong kia, mà một người khác
lại cứ dây dưa mãi không bỏ khiến cậu thấp thỏm, lo âu. Mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong thất vọng cùng sợ hãi như thế, thời gian lâu dần
cũng khiến cậu nhiều thêm một tia mỏi mệt, mờ mịt.
Vào đầu học kỳ hai, một tin tức truyền đến, bộ phim ngắn mà Vương Tử Văn dẫn dắt câu
lạc bộ điện ảnh thực hiện cuối cùng nhận được giải đặc biệt cuộc thi
dành cho sinh viên các ngành nghệ thuật, mà bản thân Vương Tử Văn, cũng
nhận được giải thưởng cao quý nhất trong nước dành cho sinh viên chuyên
ngành đạo diễn, nhưng khiến người ta hâm mộ hơn cả là vào ngày trao
giải, Vương Tử Văn được chủ tịch ban giám khảo, đạo diễn Phùng Đại Cương nhìn trúng. Hai người trò chuyện với nhau rất lâu, hôm sau đạo diễn
Phùng thế mà lại gọi điện cho giáo viên hướng dẫn của Vương Tử Văn,
tuyên bố muốn để hắn gia nhập đoàn phim 'Thanh y', trở thành trợ lý cho
mình, đích thân bồi dưỡng hắn. Đạo diễn Phùng là đạo diễn số một số hai
trong nước, 'Thanh y' lại là bộ phim chủ đạo của ông năm nay, có thể
được đạo diễn Phùng đích thân dạy dỗ, lại còn được làm việc trong đoàn
phim 'Thanh y', giáo viên hướng dẫn của Vương Tử Văn không nói hai lời,
dứt khoát cho hắn nghỉ dài hạn, còn để hắn tự do sắp xếp thời gian lên
lớp, cũng không giới hạn giờ ra vào trường.
Vì thế suốt cả học
kỳ, ngoại trừ mười ngày thi cuối kỳ, Vương Tử Văn gần như đều không ở
trường, Mao Tiểu Vũ không dám quấy rầy hắn phấn đấu vì sự nghiệp, thế
nên chỉ có thể đè nén tình cảm trong lòng, thi thoảng gửi cho hắn mấy
lời động viên, yên lặng ngóng trông hắn sớm ngày trở về thôi. Nhưng cậu
không ngờ Vương Tử Văn từ đây một bước lên trời, lúc ở đoàn phim 'Thanh
y' hắn mới chỉ là một trợ lý đạo diễn nhỏ nhoi thôi, đến bộ phim đề tài
công sở tiếp theo của đạo diễn Phùng đã vươn lên trở thành một trong ba
vị đạo diễn hình ảnh, mà sang bộ phim thứ ba đề tài điệp viên, hắn thế
nhưng đã được gánh vác cương vị phó đạo diễn, trở thành trợ thủ đắc lực
danh xứng với thực của đạo diễn Phùng, cũng dần có được danh tiếng cho
riêng mình trong giới điện ảnh rồi.
Vương Tử Văn dùng thời gian
một năm lẻ ba tháng, lấy tốc độ hỏa tiễn nhanh chóng bước chân vào vòng
đua của giới đạo diễn, đoạt được vô số giải thưởng, danh hiệu, trở thành niềm tự hào, truyền kỳ trong miệng giáo sư, sinh viên toàn trường.
Mà hắn giành được bao nhiêu ca ngợi, liền có một người mất ngủ bấy nhiêu đêm vì hắn.
Thấy Vương Tử Văn danh lợi song thu, tiền đồ vô lượng, Mao Tiểu Vũ đương
nhiên rất vui, nhưng bên cạnh vui mừng, cậu không thể không thừa nhận,
khủng hoảng cùng chua xót trong lòng cũng theo đó tăng lên nhanh chóng.
Cậu dần dần cảm thấy người đàn ông ôn tồn lễ độ, được bao người vây
quanh dưới ánh đèn kia đã không còn là cậu thiếu niên trong sáng mỗi tối đứng dưới giá bóng rổ chờ cậu, gọi cậu một tiếng 'Mao Mao', mỗi lần vui vẻ sẽ nhào tới ôm lấy cậu nữa rồi. Người nọ càng ngày càng hoàn hảo,
cũng trở nên càng ngày càng xa lạ, xa lạ đến mức một ngày nào đó, cậu
cắt bốn năm mẩu tin xuống lưu giữ, đột nhiên có trong nháy mắt cảm thấy
hành động này thật đáng xấu hổ.
Cái người cậu tâm tâm niệm niệm
mong nhớ suốt năm năm trời đến cùng là ai? Bóng dáng càng lúc càng xa,
càng lúc càng mơ hồ ấy rốt cuộc có từng tồn tại không?
Nhưng
không có ai trả lời cho cậu, cho dù hoảng hốt, sợ hãi thế nào cũng không có được đáp án. Mà khiến cậu càng bất lực chính là, người đàn ông mỗi
ngày một thêm tốt đẹp kia, dù có trở nên xa lạ thế nào đi nữa, cũng vẫn
khiến tim cậu đập thình thịch như trước, hắn càng ngày càng hoàn hảo
không chỉ không làm cậu buông bỏ, ngược lại càng hãm sâu hơn vào trong
vũng lầy, khó có thể thoát ra.
Cậu ngơ ngác nghĩ, đời này rốt
cuộc cậu thiếu nợ người kia cái gì, mà lại một lòng để hắn nắm trong
lòng bàn tay như thế, chỉ cần lơ đãng nắn bóp cũng đủ khiến cậu chịu
biết bao giày vò. Nhưng bao nhiêu chua xót cũng chỉ là uổng phí, người
kia thậm chí còn chưa từng bước chân vào cuộc sống của cậu, mặc cho cậu
mỗi ngày reo hò vì thành tựu hắn đạt được, đau lòng vì những khó khăn
hắn gặp phải, đều chỉ là một vở độc diễn mà thôi, không có chút xíu quan hệ, thậm chí chẳng có lấy một chút nghĩa lý gì với người kia.
Mao Tiểu Vũ gặp lại Vương Tử Văn đã là chuyện của hơn một năm sau, lúc này
danh tiếng của Vương Tử Văn đã nổi như cồn, người muốn gặp hắn có thể
xếp thành mười vòng sân thể dục, nhưng một người Vương Tử Văn cũng không gặp, đến cả số điện thoại cũng thay đổi, duy nhất đồng ý tham dự chỉ có bữa tiệc đưa tiễn mà chủ tịch câu lạc bộ điện ảnh đương nhiệm, đồng
thời cũng là người anh em thân thiết nhất của hắn ở trường – Thẩm Lăng – tổ chức vì hắn mà thôi. Lần này Vương Tử Văn về trường là để hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp và tham gia bảo vệ luận văn tốt nghiệp, có điều
cũng chỉ là thủ tục mà thôi, thành tựu của hắn bên ngoài trường quá kinh người, mấy thứ này với hắn mà nói đã sớm không đáng nhắc tới.
Câu lạc bộ điện ảnh của Đại học truyền thông Trung Quốc nhờ có Vương Tử Văn mà đã trở thành tấm gương cho câu lạc bộ điện ảnh các trường đại học
trên toàn Bắc Kinh, thậm chí cả nước, về tình về lý hắn đều xứng đáng là đại công thần, vì thế nên khi Thẩm Lăng nói muốn tổ chức một bữa tiệc
long trọng để tiễn đưa hắn, đương nhiên không có ai phản đối, huống chi
bọn họ đều ước gì được thấy mặt nhân vật truyền kỳ này một lần, đều đồng ý cả hai tay hai chân, công tác chuẩn bị cũng làm đến khí thế hừng hực.
Chỉ mình Mao Tiểu Vũ cảm thấy chuyện này hết sức buồn cười, trong 5 năm
này, hết 4 năm cậu giành để tưởng niệm, số lần gặp được người nọ chẳng
có bao nhiêu, thế nhưng bây giờ lại phải vui vẻ tiễn hắn đi.
Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu, vào ngày diễn ra bữa
tiệc vẫn sửa soạn cho mình rực rỡ hẳn lên, sau đó ôm tâm tình phức tạp
không thể nói rõ, một đường trầm mặc đi đến nơi tổ chức tiệc.
Cậu tới xem như khá sớm, hội trường vẫn đang được trang hoàng, không có bao nhiêu người, cậu thuận tay giúp đỡ nhân viên phục vụ bày biện mấy món
đồ trang trí, bận bịu một hồi liền chạy vào toilet. Hành lang khách sạn
rất dài, tiếng nói chuyện cũng rất vang, Mao Tiểu Vũ đi đến cuối đường,
đang muốn rẽ, đột nhiên nghe được một giọng nam quen thuộc mơ hồ truyền
tới.
"Thế rốt cuộc cậu có thích cô ấy không? Ngày nào cô ấy cũng hỏi thăm tôi về cậu, tôi cũng khó xử lắm chứ."
Vừa nghe thấy tiếng Thẩm Lăng, tim Mao Tiểu Vũ đột nhiên run lên, theo bản
năng dừng bước, vẻ mặt khẩn trương tiến đến gần chân tường.
"Ba mẹ tôi muốn gán ghép tôi với cô ấy, nhưng mà tôi thật sự không có cảm giác gì với cổ, cậu chặn giúp tôi đi."
Có trong nháy mắt Mao Tiểu Vũ cảm thấy tay chân phát lạnh, lồng ngực lại
nóng bừng, cậu không khỏi dán càng chặt lên vách tường, dùng sức ấn chặt trái tim đang đập điên cuồng đến gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Giọng nói kia nghe mỏi mệt, lại bất đắc dĩ, dường như người kia thở dài một
cái, mới nói tiếp, "Tôi chỉ xem cô ấy như em gái thôi, ba tôi với ba cô
ấy là bạn lâu năm, mỗi ngày đều hy vọng hai nhà có thể thân càng thêm
thân, cứ nhắc suốt với tôi."
"Cậu cũng thật là, ra vẻ gì chứ, Diêu Lam xinh đẹp như thế, cậu cứ thử quen cô ấy đi, cũng có hại gì đâu."
Vương Tử Văn chậc một tiếng, không đồng ý nói, "Không thích chính là không
thích, tùy tiện ứng phó như vậy chẳng phải sẽ làm trễ nải con gái nhà
người ta à? Sao có thể thiếu đạo đức như vậy được?"
Thẩm Lăng
khinh bỉ nói, "Cậu nói xem bốn năm đại học này, ngày nào cậu cũng bận
như chó, cuối cùng thành chó (F.A) thật luôn, một người bạn gái cũng
không có, tiêu chuẩn cao vậy à? Tôi cũng sắp cho rằng cậu là cong rồi
đấy."
Vương Tử Văn cười mắng, "Cút đi, tôi không phải là bận đến
không có thời gian à? Cậu cho rằng ai cũng như cậu không hẹn hò thì
không chịu được chắc?"
Thẩm Lăng hình như đạp hắn một cái, hai
người đùa giỡn mấy câu, Thẩm Lăng lại đột nhiên không đầu không đuôi
nói, "Nè, tôi hỏi cậu cái này."
"Hở?"
"Mao Mao là ai?"
Mao Tiểu Vũ đột nhiên run lên, hai mắt mở thật to.
Vương Tử Văn lại đột nhiên trầm mặc, nửa ngày sau mới nói, "Là một người bạn."
"Bạn cái beep ấy, tôi thấy hẳn là tình đầu của cậu chứ gì?" Thẩm Lăng ghé
sát lại gần, hừ một tiếng, "Năm nhất năm hai đều đánh dấu sinh nhật
người ta trên lịch để bàn, còn cố tình gọi tới đài phát thanh yêu cầu
bài hát tặng người ta nữa, nói là bạn có ma mới tin ấy. Sao không thấy
cậu yêu cầu bài hát tặng tôi hả?"
Vương Tử Văn lầu bầu, "Đừng có nói hươu nói vượn, là bạn thật đấy, cậu ấy là nam."
Thẩm Lăng đang muốn phản bác chợt khựng lại, kinh ngạc nói, "Ôi đệt, cậu cong thật à?"
"......Cút con mẹ cậu đi." Vương Tử Văn mắng một câu, im lặng chốc lát mới nói
tiếp, "Năm ngoái bận quá, quên sinh nhật cậu ấy mất tiêu, năm nay tôi cố tình cài báo thức, nhưng mấy hôm trước mới biết chương trình phát thanh ấy đã bị hủy bỏ rồi, muốn yêu cầu bài hát cũng chẳng biết yêu cầu ở
đâu, chỉ có thể bỏ qua."
Thẩm Lăng nói, "Thế mà còn không phải là cong à? Cậu cũng đừng giấu nữa, tôi với cậu còn gì mà không thể nói
chứ? Có chuyện này tôi muốn nói thật với cậu, hai ngày trước tôi không
cẩn thận mở một file trong máy tính của cậu lên, là kịch bản cậu mới
viết đúng không? Tôi thấy vai chính trong đó tên là Mao Mao nên mới nhịn không được muốn hỏi cậu." Thẩm Lăng hạ thấp giọng, nhưng lại dùng ngữ
khí trêu đùa, "Thích thì thích thôi, điều kiện như cậu thì dù có là nam
cũng cua được thôi mà, có gì phải ngượng chứ."
Vương Tử Văn không lập tức phản bác, một lúc sau mới nói, "Được rồi, thế nào cũng được, dù sao cũng mất liên hệ rồi, thật sự chỉ là một người bạn thôi. Hơn
nữa......chương trình phát thanh kia không còn nữa, âu cũng là ý trời,
để tôi sớm một chút quên đi cậu ấy, không làm những chuyện vô ích nữa."
Thẩm Lăng hỏi, "Cậu không nghĩ tới chuyện đi tìm cậu ấy à?"
Vương Tử Văn bật cười, lại thở dài một tiếng, "Tìm không thấy, thôi bỏ đi."
Tiếng bước chân vang lên, hai người dường như đang tiến tới gần, nhưng Mao
Tiểu Vũ đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Thẩm Lăng đột
nhiên hô lên một tiếng "Ai đó?", thấy là cậu thì nói, "Mao Tiểu Vũ à?
Cậu đứng ở đây làm gì? Làm tôi giật cả mình."
Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vương Tử Văn, môi mấp máy, lại không nói nên lời.
Vương Tử Văn cảm thấy người này trông hơi quen, lại nhất thời không nghĩ ra
là ai, chỉ theo bản năng gật đầu cười với đối phương, xem như chào hỏi.
Thế nhưng cậu thanh niên đối diện lại đột nhiên đỏ mắt, nhìn chằm chằm
hắn, nhìn đến đầu hắn đầy dấu chấm hỏi, không biết bây giờ mình nên rời
đi hay nên mở miệng nói gì đó.
Thẩm Lăng lại luôn không có kiên
nhẫn với cậu, thấy cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích như bức tượng liền
muốn kéo Vương Tử Văn rời đi. Nhưng bỗng nhiên lại bị người chặn lại,
cánh tay chắn ngang đường bọn họ run rẩy, như là cực kỳ hoảng loạn, sợ
hãi, thế nhưng trong mắt Mao Tiểu Vũ ngoại trừ một mớ hỗn độn, dường như còn lập lòe thứ ánh sáng kỳ dị nào đó, từ ánh mắt đến ngôn ngữ cơ thể
của cậu đều quá mức phức tạp, tuy hai người đối diện đều thông minh hơn
người nhưng cũng không đọc ra được. Thẩm Lăng mất kiên nhẫn nói, "Cậu
làm gì thế? Có việc thì nói mau đi."
Mao Tiểu Vũ tiến một bước về phía Vương Tử Văn, há miệng thở dốc, rốt cuộc run giọng nói, "Học trưởng, em là Mao......"
Nhưng còn chưa nói dứt câu, đã nghe xa xa có tiếng người gọi, "Vương học
trưởng, Thẩm học trưởng, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, hai người mau tới đây đi!"
Thẩm Lăng đáp lại một tiếng, không quan tâm tới Mao Tiểu Vũ nữa, kéo Vương Tử Văn, nói, "Đi thôi, sắp bảy giờ rồi, vừa nãy giáo sư
Từ có nhắn tin cho tôi, nói là thầy ấy sẽ đến đấy."
Vương Tử Văn à một tiếng, vẫn liếc Mao Tiểu Vũ một cái, dịu dàng nói, "Bọn tôi phải đi rồi, cậu cũng tới tham gia bữa tiệc đúng không? Cùng qua đó đi."
Mao Tiểu Vũ có hơi không khống chế được cảm xúc, cỗ kích động vừa rồi đã bị dập tắt, cậu chỉ nghèn nghẹn nói câu 'các anh đi trước đi', sau đó
không có động tác gì nữa. Thẩm Lăng không hiểu ra sao liếc cậu một cái,
không nói gì, kéo Vương Tử Văn vội vã rời đi. Chờ hai người kia đi xa,
Mao Tiểu Vũ nhìn theo bóng dáng Vương Tử Văn, sóng cuộn biểm gầm trong
lòng làm sao cũng không bình ổn được, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò,
như muốn nhấn chìm cậu trong làn nước lạnh băng.
Kỳ thực có một
khoảng thời gian rất dài, cậu từng nhiều lần xúc động muốn chạy tới
trước mặt Vương Tử Văn, nói cho hắn biết cậu chính là Mao Mao, chính là
Tiểu Mao Mao mà hắn không thể quên, luôn muốn tìm về kia. Nhưng mỗi lần
lời nói tới bên miệng, cậu đều nuốt xuống, không nói nên lời, không phải cậu ngốc, mà là vì cậu không dám, mà là vì quá đau.
Cậu sợ Vương Tử Văn hỏi vì sao năm đó không tìm được mình, sợ Vương Tử Văn truy căn
nguyên sẽ biết được chuyện cũ, sợ hắn cũng giống như những người đó,
chán ghét cậu hay nảy sinh hứng thú quỷ dị với cơ thể cậu, tuy đây đều
chỉ là khả năng mà thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cũng đã khiến cậu vạn
phần sợ hãi. Cậu chính là muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ, không
muốn chạm vào những ký ức không khác gì ác mộng ấy thêm lần nào nữa.
Nhưng nghĩ đến những lời Vương Tử Văn vừa nói với Thẩm Lăng, bức tường trong
lòng cậu đột nhiên như bị xe tăng hạng nặng nghiền qua, bắt đầu rạn nứt
rồi đổ sụp xuống.
Cậu không biết do dự cùng trầm mặc của Vương Tử Văn đại biểu cho cái gì, cậu lớn mật, không biết tự lượng sức mình mà nghĩ: Lẽ nào học trưởng......từng thích mình hồi cấp ba?
Nhưng mà......sao có thể chứ?
Đó là thời điểm mình tệ hại, chật vật, xấu xí nhất mà, học trưởng......sao có thể thích mình được? Khi đó quanh anh ấy có biết bao cô gái xinh
đẹp, cậu chàng đẹp trai, mình vừa béo lại vừa thấp hèn, từ ngoài vào
trong không có lấy một điểm tốt nào, sao anh ấy có thể thích được cơ
chứ?
Mao Tiểu Vũ nghĩ không ra, cảm thấy không thể tưởng
tượng nổi, rồi lại cảm thấy phỏng đoán không hợp logic chút nào này có
khi lại chính là sự thật. Có điều cậu không dám thừa nhận, cậu vốn chỉ
muốn một lần nữa xuất hiện trước mặt Vương Tử Văn, được làm bạn với hắn, được hắn nhớ đến thôi đã mỹ mãn lắm rồi. Nhưng hai năm đã sắp trôi qua, cậu không chỉ không thể lại gần hắn, thậm chí đến cả tên cũng chưa thể
khiến hắn ghi nhớ, cậu quả thật có chút sốt ruột, cũng không còn thời
gian để mà chờ đợi nữa rồi. Vương Tử Văn chỉ còn ở lại trường thêm mấy
ngày nữa thôi là sẽ đi, mà lần này đi, bọn họ có lẽ không còn cách nào
gặp lại được nữa.
Mao Tiểu Vũ hít thở dồn dập nhìn hành lang người nọ vừa đi qua, nhìn thật lâu, đột nhiên cắn răng, nắm chặt tay.
Nếu như......làm vậy có thể giữ lại được anh.
Nếu như thẳng thắn có thể khiến anh nhìn em nhiều thêm một lần, có thể khiến anh nhìn thẳng vào em......
Trong lòng cậu vẫn rất sợ hãi, sợ đến cả người run rẩy, nhưng giây phút này đột nhiên dũng cảm hơn bao giờ hết.
Nếu là anh, em chấp nhận đánh cuộc thêm một lần. Chấp nhận xé rách miệng
vết thương máu chảy đầm đìa phô bày trước mắt anh, nếu như làm vậy có
thể khiến anh quay đầu nhìn lại một lần, nếu như làm vậy có thể giữ chân anh ở lại......
Lúc cậu về tới hội trường, bữa tiệc đã sắp
sửa bắt đầu. Vương Tử Văn ngồi trên ghế chủ vị, đang nói chuyện với mấy
giáo sư trong khoa được mời đến. Các giáo sư rõ ràng đều rất thưởng thức hắn, Vương Tử Văn cũng đối đáp trôi chảy. Mao Tiểu Vũ đứng từ xa nhìn
bộ dạng anh tuấn dưới ánh đèn của hắn, đau đớn, quyết tuyệt trong lòng
đột nhiên dần suy yếu. Cậu ngơ ngác nghĩ: Người này tốt đến như vậy, mình dùng hết toàn lực cố gắng một lần, có đáng là gì đâu?
Bỗng nhiên không còn khẩn trương như vậy nữa, bỗng nhiên lại có được dũng
khí thật lớn, Mao Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm tình nhẹ
nhõm hơn không ít, nhìn Vương Tử Văn tươi cười, nhịn không được cũng
muốn học theo bộ dáng hắn, khóe miệng khẽ cong lên, chầm chậm lộ ra nụ
cười.