Trình Diệp vốn đang hồn ở trên mây, cả người như đứng hình mất 5s, bừng
tỉnh lấy lại tinh thần mới nhớ tới hôm nay cậu đã xác định quan hệ với
Tần Túc, len lén liếc nhìn Tần Túc, liền đối diện với biểu tình tự tiếu
phi tiếu của hắn, xấu hổ mặt đỏ rần.
Cậu vội vã cúi đầu ăn cơm,
bên tai còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tần Túc, dừng đũa một
chút, không dám ngẩng đầu, chỉ sợ đối diện với ánh mắt ôn nhu sủng nịch
của Tần Túc.
Mà Tần Túc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Diệp
sắp chôn hết vào trong chén, chỉ có thể nhìn thấy cái tai nho nhỏ nhích
lại gần mình, mềm mại, đỏ như sắp nhỏ máu, đáng yêu đến cực điểm.
Càng quan trọng hơn là, bởi vì câu nói này của Tần Phong, tâm tình Tiểu Diệp Tử hình như đã khá hơn rất nhiều.
Tần Túc nghĩ, Tiểu Diệp Tử quả nhiên rất thích mình, trong nội tâm cũng
đặc biệt muốn công khai mối quan hệ của hai người, chỉ là ——
Hắn nhìn Tô Bạch Duệ như là cái gai trong mắt, hận không thể chọc thủng lớp vỏ bọc ngụy trang đó, chỉ là ——
Tô Bạch Duệ này có thói quen giả bộ đáng thương, hắn sợ chọc Tô Bạch Duệ,
cậu ta sẽ dùng vốn tích lũy tâm cơ của mình để hại Tiểu Diệp Tử, chưa kể còn phá hoại tình cảm thân mật giữa hai người bọn họ.
Trình
Diệp: "..." Luôn cảm thấy Tần Túc là kiểu người thích nghề diễn nhưng ba mẹ bắt làm tổng tài, nhưng —— cũng cảm ơn hắn vì luôn não bổ, đỡ cho
cậu không ít phiền phức.
Sầm Hạ nhìn hai người hỗ động, miệng
cười không ngậm mồm vào được: "Xem ra là không rồi, Tiểu Diệp Tử nên
sớm tới nhà chơi mới phải." Nói xong còn oán trách nhìn Tần Túc một cái, cũng không biết nhìn vì cái gì.
Trình Diệp cương trực ngồi tại chỗ, chỉ ăn cơm trong chén.
Sầm Hạ thấy thế cười càng thêm tươi, lại nói: "Ai nha nha, Diệp Tử da mặt
mỏng, xem ra A Túc nhà chúng ta còn phải cố gắng hơn nữa rồi."
Tần Túc không sợ sóng lớn mở miệng nói: "Mẹ, để em ấy ăn cơm thật ngon đi."
Sầm Hạ cười ý tứ sâu xa: "Ồ."
Tô Bạch Duệ nhìn một nhà bọn họ vui vẻ hạnh phúc, cơ hồ muốn đem chén cơm
kéo gần vào trong bụng, cậu ta ở Tần gia mười mấy năm, chưa từng có bầu
không khí hài hòa như thế.
Tại sao, Trình Diệp dựa vào cái gì!
Lẽ nào bởi vì cậu ta là tiểu thiếu gia Trình gia! Không thể, Túc ca là của mình!
Tô Bạch Duệ cắn trứng ốp la vang lên tiếng ken két, bàn cơm này là của cả nhà bọn họ.
Mình, mình chỉ là người ngoài mà thôi, còn là một người ngoài dễ dàng bị quên lãng.
Móng tay siết chặt, đâm khăn trải bàn, tưởng chừng như sắp đâm lủng một lỗ, xem đó như trái tim Trình Diệp mà đâm thẳng vào.
Tần Túc mẫn cảm, Tô Bạch Duệ vừa làm ra hành động hắn đã cảm nhận được ác
ý, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ một cái liền đối diện với
biểu tình âm u còn chưa kịp thu hồi, rồi lập tức chuyển hóa thành nụ
cười vặn vẹo, thu tầm mắt lại cúi đầu không lên tiếng.
Mà Tô Bạch Duệ kiêng kỵ Trình Diệp.
Trước đây chỉ coi Trình Diệp là một tên ngốc, không nghĩ tới đối phương lại
là người có tâm kế như vậy, thế mà lại biết lấy lòng dì Sầm, nhưng mà ——
A, thế thì sao chứ! Vô dụng thôi! Túc ca sẽ không thích Trình Diệp!
Nghe 666 báo cáo tiếng lòng của Tô Bạch Duệ, Trình Diệp lườm một cái, xem thường đến cực điểm.
Trừ Tô Bạch Duệ ra, sợ là cũng không ai hiếm lạ Tần Túc, nhưng mà, Trình Diệp thiếu chút nữa không thể khống chế cười ra tiếng.
Yêu Tần Túc càng sâu, lúc không chiếm được mới càng thống khổ, không phải sao.
Chỉ là nhìn mình và cả nhà Tần Túc vui vẻ nói chuyện cũng đã không nhịn
được, vậy nếu như Tần Túc yêu mình tới không muốn liếc mắt nhìn người
khác lấy một cái, yêu mình tới chết cũng không nguyện ý yêu người khác
——
Tô Bạch Duệ, cậu sẽ làm gì đây?
Hay vốn dĩ là có cơ hội chiếm được Tần Túc, hoặc là đã chiếm được Tần Túc, nhưng lại mất đi,
cảm giác này sẽ càng thêm đau thấu tim gan đúng chứ.
Ý nghĩ khốc liệt này, so với Tô Bạch Duệ loại bạch liên hoa yêu thích giả bộ đáng thương giả bộ vô tội này còn xứng hơn đó!
666: "..." Đại Diệp Tử sợ là đang muốn gây chuyện, mong chờ a! (▽)
Trình Diệp thực sự ăn không vô, sớm rời khỏi chỗ, mà Tần Túc không chờ Sầm Hạ mở miệng, lập tức thả xuống bát đũa đuổi theo.
"Buồn sao?" Mới vừa lên lầu hai, Trình Diệp liền bị kéo tay đẩy vào chỗ ngoặt trên tường, cằm bị nắm, vạn bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện với Tần Túc.
Tần Túc nhìn viền mắt sưng tấy và mắt to hiện ra ánh nước của cậu, một trận đau lòng, hắn chà chóp mũi Trình Diệp, "Cần thiết phải vậy hay không?"
Chuyện bị đâm sau lưng hắn đã thấy nhiều, thậm chí bản thân còn từng
trải qua.
Nhưng Diệp Tử còn nhỏ, tâm địa thiện lương, thấy không quen lòng người hiểm ác cũng là chuyện thường tình.
Chính là hắn cũng không nghĩ tới Tô Bạch Duệ nhìn bề ngoài hồn nhiên như vậy
nội tâm lại che giấu một mặt u tối nham hiểm, chỉ sơ sẩy một chút sẽ bị
lừa.
"Sơ trung, tụi em từ sơ trung đã quen biết." Trình Diệp mang giọng mũi thì thầm, né tránh tay hắn đầu chôn thật sâu cũng thấy không rõ lắm rốt cuộc là có khóc hay không, chỉ là vai khẽ run đã bán đứng
cậu.
"Em chưa từng có bạn bè thật lòng, có lẽ là bởi vì Trình
gia, có lẽ là bởi vì em có tiền, chính vì thế mà bọn họ tiếp cận em vì
đủ loại lý do." Trình Diệp nắm áo Tần Túc, vùi đầu vào ngực hắn, "Tiểu
Bạch, cậu ấy, cậu ấy chính là người đầu tiên tình nguyện làm bạn với em
mà không yêu cầu báo đáp."
"Là mắt em bị mù." Hai giọt nước mắt
rơi xuống làm ướt áo sơ mi đơn bạc, Trình Diệp vùi đầu thấp hơn, giấu
khóe miệng như đang xem cuộc vui, nói "Tần đại ca, Tiểu Bạch cậu ấy rốt
cuộc là từ lúc nào đã thích anh, từ lúc sơ trung cậu ấy đã bắt đầu tính
kế em sao, nhiều năm như vậy cậu ấy thật sự một chút áy náy cũng không
có à?"
"Không thể, tại sao có thể như vậy." Trình Diệp tự giễu
cười cười, "Cậu ấy ngay cả việc em bị dị ứng xoài cũng không biết, em
vừa nãy chưa nói, kỳ thực có một lần em còn ở trước mặt cậu ấy bị dị ứng đến mức nhập viện, nhưng, nhưng cậu ấy cũng không nhớ rõ."
Tần
Túc sẽ không đi tìm Tô Bạch Duệ để xác nhận, Trình Diệp nói lung tung
một mạch, lúc đó dù có bị 'đâm thủng', cậu cũng có thể giải thích là do Tô Bạch Duệ không thèm để ý đến cậu cho nên quên mất.
Tần Túc —— nhất định tin tưởng mình.
Dù sao, trong dữ liệu thế giới, Tần Túc bất kể Tô Bạch Duệ nói cái gì, hắn đều tin.
Khi đó Tô Bạch Duệ hất không biết bao nhiêu nước bẩn lên người nguyên chủ, cậu muốn trả lại từng cái từng cái một!
Trình Diệp toàn thân trọng lượng đều đặt ở trên người Tần Túc, dùng sức đè
nén khóc nức nở: "Tần đại ca, có lẽ, anh em nói đúng, em không thể có
bạn."
"Nói hưu nói vượn, anh của em đó là do dục vọng chiếm hữu
quá mạnh mẽ, không muốn nhìn thấy em và người khác có mối quan hệ quá
thân mật, chỉ là trước đây em giao thiệp với quá ít người, chờ em lớn
lên, em sẽ phát hiện Tô Bạch Duệ thì tính là gì, cậu ta căn bản không có tư cách làm bạn với em, bạn của em hẳn là phải ưu tú giống như em."
Tô Bạch Duệ thì tính là gì? Không có tư cách làm bạn với cậu?!
Xem ra Tần Túc cũng thừa nhận bản thân mắt nhìn người quá kém, mà người
như vậy còn phát thệ là đời này chỉ yêu duy nhất một người đó.
Trình Diệp liếc nhìn thân ảnh đứng dưới lầu chính nhìn bọn họ, cậu mím môi
hỏi: "Là em không tốt, cho nên Tiểu Bạch mới không muốn làm bạn với em
đi."
Tần Túc cười lạnh nói: "Em có cái gì không tốt, so với cậu
ta quả thật là một là mây trên trời, một lại là ngọn cỏ dưới đất, là cậu ta không biết phân biệt, em không cần phải nghĩ nhiều."
Trình Diệp không yên tâm lại hỏi một lần nữa: "Tần đại ca, vậy anh thích cậu ấy không?"
Tần Túc híp mắt, nặn nặn cái mũi nhỏ của cậu, khẽ cười thành tiếng: "Bình
dấm nhỏ, còn để ý cái này sao, anh làm sao lại thích cậu ta, đời này anh chỉ yêu một người, đó chính là em, Trình Diệp." Hắn ôm eo Trình Diệp,
mơ ước nói, "Chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ thương em cả đời, Diệp Tử."
Hắn cúi người, lưu lại một nụ hôn trên chóp mũi Trình Diệp: "Chớ suy nghĩ lung tung, anh đau lòng."
Trình Diệp chợt nở nụ cười, kéo lại áo của hắn cảnh cáo nói: "Đây là tự anh
nói, cũng không cho phép đổi ý, đến lúc đó nếu như anh nói anh phát hiện ra cậu ấy mới là chân ái của anh, em sẽ tìm anh em giúp em báo thù!"
"Sẽ không, anh trước đây chỉ coi Bạch Duệ là em trai, bây giờ..." Tần Túc
chậm rãi nheo mắt lại con ngươi, "Có lẽ, anh thực sự nhận không nổi đứa
em trai này."
"Nếu em thấy không thoải mái, anh sẽ để cậu ta dọn
khỏi đây." Tần Túc đề nghị, "Nhiều năm như vậy, Tần gia cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cậu ta cũng đã trưởng thành, bản thân đã qua
tuổi cần người giám hộ, nếu ở Tần gia đợi tiếp nữa lại không biết sẽ
xuất hiện tiếng bóng tiếng gió gì nữa."
Dưới lầu, Tô Bạch Duệ đứt quãng nghe hai người nghị luận về mình, hai tay cậu ta nắm chặt, móng
tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà không tự biết!
Đầy đầu đều là thù hận!
Trình Diệp, là mày hại tao!
Cậu ta nhiều năm như vậy, trăm phương ngàn kế xây dựng hình tượng ở nơi
này, ngắn ngủi trong vòng hai ngày đã bị hủy hoại, Tô Bạch Duệ viền mắt
đỏ lên, nhưng lại không thể lập tức đi lên lý luận. Cơ thể cậu ta mạnh
mẽ run rẩy vì tức, nhưng không thể không nghe tiếp.
"Thật sao?"
Trình Diệp hơi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt thỏ sưng tấy, Tần Túc nhìn
thấy mà đầu quả tim đều run rẩy, sờ sờ tai thỏ nhỏ, "Em là vị hôn phu
của anh, anh sẽ không lừa em."
Phi, anh xác thực không lừa gạt nguyên chủ, anh chỉ trực tiếp giết chết nguyên chủ mà thôi.
Trình Diệp bình tĩnh không ít, tuy rằng vẫn còn có chút không vui, nhưng được Tần Túc an ủi một trận, khuôn mặt trắng bệch vì tươi cười mà hơi ửng
hồng, "Vẫn là thôi đi, Tiểu Bạch sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không tìm
việc làm, hiện tại dọn ra ngoài không có tiền không có nhà, anh bắt cậu
ấy ăn cái gì, ở đâu?"
Tiểu Diệp Tử sao lại thiện lương như vậy, Tần Túc bất đắc dĩ, đoán không thể làm gì khác hơn là sau này sẽ để ý kỹ hơn.
Hắn vội vàng che miệng Trình Diệp: "Được rồi, cái này cũng không phải là
chuyện của em, không cho nghĩ bậy nghĩ bạ, đi tắm rồi đến phòng anh."
Trình Diệp: "!"
Tần Túc xoa xoa lỗ tai cậu: "Đã nói không cho nghĩ bậy nghĩ bạ, giúp anh phiên dịch văn kiện mà đối tác gửi tới."
"Vậy tại sao lại phải vào phòng anh, thư phòng không được sao?" Trình Diệp nhỏ giọng lầm bầm.
"Lạnh, cánh tay nhỏ cẳng chân cũng nhỏ, bị đông lạnh thì phải làm sao bây
giờ?" Tần Túc nặn nặn da thịt mềm nhũn của cậu, cảm giác rất tốt, tay
cũng không muốn bỏ xuống.
"Nào có yêu kiều (yếu đuối) như vậy." Trình Diệp giải thích.
"Anh nói em yêu kiều chính là yêu kiều, không có gì ăn cũng không sao, không có chỗ ngủ cũng không vấn đề, ngược lại anh có tiền, nuôi em là được
rồi." Mặt Tần Túc hiện ra vẻ lạnh lùng, mà lời nói ra lại tâm tình đến
lạ, không có chút lười biếng nào, làm lòng người mềm yếu.
Trình
Diệp run run người, nổi da gà, dư quang liếc về phía thân ảnh bên dưới
rốt cục cũng đã rời đi, nhếch miệng lên một nụ cười gằn.
Cái này
nghe không nổi nữa, lỡ sau đó Tần Túc còn ở đây làm ra những hành động
quá phận, vậy chẳng phải là muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ?!
Bất quá, Tô Bạch Duệ theo chủ nghĩa ích kỷ nhưng lại khôn khéo như vậy, dù
thế nào cũng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, cậu ta sẽ
không tự sát, chỉ có thể kéo dài hơi tàn tùy thời tìm kiếm cơ hội có thể lợi dụng người khác!
Trình Diệp sửa sang lại quần áo của bản thân, cậu xem thường nhất chính là loại Thố Ti hoa (*) này!
Sau đó, vứt bỏ.
(*) Thố Ti hoa: còn có thể hiểu là cây (hoa) tầm gửi. Loại cây thân leo chuyên bám vào những thân cây chủ để kí sinh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Diệp Tử: Cảm ơn Tần tổng vì sự não bổ của anh! Khom lưng nghiêng mình!
Tần Túc: Diệp Tử thương tâm, Diệp Tử chính là quá thuần khiết, tacũng tốt bụng nên đau lòng!
Tần Túc: Ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng ta nghĩ rất tốt đẹp nha. Ta nghĩ, Diệp Tử yêu thích ta, thầm mến nhiều năm như vậy, đều sắp điên rồi...
666: "..." Không có gì để nói nhiều, Đại Diệp Tử vui vẻ là được rồi... nhưng mình cũng thật sự có chút vui lây!