Có được câu đảm bảo của Tần Túc, Trình Diệp cũng không quá xoắn xuýt
nữa, cậu rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện khiến người ta không đành lòng lừa dối cậu, nhưng vẫn muốn bắt nạt cậu.
Tần Túc chỉ than thở tính cách cậu quá mềm mại, không biết yêu sâu hơn có biết cách so đo hay không.
Mà Trình Diệp, cậu căn bản không quan tâm Tần Túc có thích mình hay không, dù Tần Túc không thích cậu, mà thích Tô Bạch Duệ, vậy thì để Tô Bạch
Duệ cảm thấy người yêu chần chừ và không trung thành đi, cũng đủ khiến
cho Bạch Liên hoa khó chịu một trận.
Quay qua quay lại đều thấy cậu sắc bén.
Cho nên Tần Túc không tới hai câu đã động viên được Trình Diệp, chỉ là tránh né cái tên Tô Bạch Duệ này, không muốn nhắc lại.
Bị bạn tốt phản bội là cảm giác gì, quá thương tâm, vết thương như bị rạch trăm ngàn vết dao, trong thời gian ngắn không thể khép lại được.
666: "..." Đại Diệp Tử hình như có chút hưng phấn!
"Muốn ăn cái gì?" Tần Túc lấy âu phục trên ghế dựa, vốn đã đi ở phía trước,
quay đầu lại nhìn thấy Trình Diệp, lại đưa tay ra "Lại đây."
Không phải nắm tay, mà đơn giản là đưa tay ra, như là lời mời khiêu vũ.
Trình Diệp ngơ ngác nhìn tay hắn, thật lâu mới phản ứng lại, lòng bàn tay vội vã chùi chùi vào quần nửa ngày rồi mới đưa tay nắm lấy tay Tần Túc, đôi mắt còn không dám nhìn đối phương.
Tần Túc nhìn bộ dáng cậu vạn phần căng thẳng, cười ra tiếng, nặn nặn tai đỏ chót của cậu, tay trong tay nóng bỏng: "Thẹn thùng?"
"..." Tai Trình Diệp giật giật, lại không tránh thoát được ma trảo của Tần
Túc, Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói "Bên ngoài nhiều người như vậy."
"Em không phải là sợ công ty không ai biết em sao, bắt đầu từ hôm nay, anh
suy nghĩ có nên in một bức ảnh tuyên truyền treo ở cửa công ty hay
không, sau này gặp bà chủ cũng giống như gặp ông chủ." Tần Túc cũng
không phải người lập dị, hai người cũng đã tâm ý tương thông, hắn yên
lặng gần tới ba mươi năm, trái tim lúc này mới chính thức vui tươi sống
dậy.
Hắn muốn có người này, không chỉ là trái tim, mà còn là thể xác, đương nhiên sẽ thích cùng đối phương tiếp xúc.
"Không được!" Trình Diệp bị hắn dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay nhỏ đẩy vai hắn một cái "Thật là mất mặt."
Bạn trai bạch liên hoa biểu thị yêu thương đều đặc biệt như thế sao, bạch
liên hoa cũng thật sự chịu nổi, Trình Diệp có chút sợ sệt Tần Túc não
nhất thời manh động thật sự làm một tấm áp phích quảng cáo treo trước
cửa.
Cũng không phải là siêu sao, còn không bằng mua một bức
tranh Bạch Liên to đùng treo ở cửa công ty! Ghi thêm Tần Túc thích bạch
liên hoa!
"Đi cùng với anh rất mất mặt sao?" Tần Túc hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phun lên mặt Trình Diệp, ngứa, cậu tránh một chút, bị Tần Túc nắm cằm.
Trình Diệp ngẩng đầu, va vào một đôi con ngươi ôn nhuận như nước, tình ý kéo dài như muốn nhấn chìm cậu.
Đi cùng với anh không mất mặt, nhưng dễ mất mạng!
"Lái xe làm cái gì?" Trình Diệp kéo lại Tần Túc đang muốn lấy xe, một mặt mờ mịt, "Anh có hẹn?"
Tần Túc nói: "Anh biết một nhà hàng Tây, gan ngỗng thơm ngọt là hàng nhập
khẩu nhẵn mịn, em hẳn sẽ thích." Khó giải thích được, hắn chính là cảm
thấy Tiểu Diệp Tử sẽ thích ăn ngọt, dù sao —— tối hôm qua hắn nhìn thấy
miệng đứa nhỏ cắn bánh quy bơ rất đáng yêu, đối với hắn là một kích trí
mạng.
Như con mèo nhỏ liếm sữa bò, đầu lưỡi phấn nộn duỗi một cái co rụt lại, làm người ta máu huyết sôi trào.
"... Buổi trưa chỉ có hai giờ nghỉ trưa, ăn trưa xong liền phải đi làm, lão
tổng các anh đều xa xỉ như vậy sao, nhân viên gọi thức ăn ngoài, lão
tổng ăn cơm tây?" Trình Diệp nhỏ giọng lầm bầm "Nếu như bị mọi người
biết, khẳng định sẽ nghĩ các anh ngược đãi nhân viên."
Tần Túc cười ra tiếng, quay đầu lại nhìn cậu: "Thức ăn ngoài? Em ăn quen?"
"Tại sao lại ăn không quen, nếu trong nhà có chuyện Lý thẩm cũng cho em ăn
thức ăn ngoài." Trình Diệp một mặt không phục, giải thích, "Nhưng mà em
cũng chưa nói muốn ăn thức ăn ngoài, mà chạy xa như thế làm gì, lúc em
đến đây nhìn thấy phía dưới có rất nhiều quán cơm, đúng rồi, bình thường anh hay ăn cái gì?"
"Nhà ăn của công ty hoặc là thức ăn ngoài."
Tần Túc nhún vai, "Anh còn tưởng các em được nuông chiều từ bé, ăn không quen những thứ này."
"... Anh đối với những người được nuông
chiều từ bé có phải là có hiểu lầm gì không?" Trình Diệp lườm một cái,
"Tuy rằng tụi em không khác gì những người ăn no chờ chết, khác xa với
kiểu người phú nhị đại như anh và anh trai em, nhưng sẽ không giống như
mô tả trong tiểu thuyết đâu, Tần tổng, ít xem mấy thứ linh tinh đó lại,
cũng không phải phượng hoàng, không phải là đồ 5 sao thì không ăn."
"Còn rất có văn hóa." Nhưng thật ra Tô Bạch Duệ đã từng đề cập với hắn một
việc, hiện tại tiểu thiếu gia nhà giàu ăn uống đều rất có đẳng cấp, cho
nên Tần Túc mới có cái nhìn ác cảm về những 'sinh vật' tiểu thiếu gia
này, bây giờ suy nghĩ một chút, vào lúc ấy Tô Bạch Duệ sợ là đã có âm
mưu từ trước đi.
Cậu ta biết Tiểu Diệp Tử đáng yêu, sợ mình và Tiểu Diệp Tử vừa tiếp xúc liền thích Tiểu Diệp Tử, cho nên phòng ngừa chu đáo.
Nhưng mà cậu ta vẫn là quá xem thường mị lực của Tiểu Diệp Tử, mặc dù bị chửi bới, mình vẫn thấy được Diệp Tử một cách chân thật nhất, yêu trúng Diệp Tử.
Mà Tô Bạch Duệ, người này, thật là đáng sợ.
Tần Túc
không muốn lãng phí thời gian cho những người không liên quan, suy nghĩ
một chút liền đem Tô Bạch Duệ quăng ở sau gáy, giương tay một cái, chuẩn xác mặc âu phục, tiêu sái suất khí phả vào mặt.
Còn không đợi
Trình Diệp hoa si, đối phương khoát tay ôm cổ của cậu thả nhẹ người đè
ép cậu: "Được rồi, vậy em nói xem, ăn cái gì, cơm hay là mì, có mì sốt
Zha Jiang Mian [1] mùi vị cũng không tệ lắm."
"Được nha, thịt hay là vị khác?" Trình Diệp hai mắt phát sáng, rất tự nhiên nhấc tay hắn
lên, "Lý thẩm là người vùng phía nam, rất ít làm mì sợi, em nghe nói
Thiển Tây ăn mì—" Cậu ngượng ngùng nuốt ngụm nước miếng, nói, "Đều phải
kéo tay mà ra, gọi là cái gì mà...."
Cậu dùng sức đập đầu, phi thường ảo não: "Đã nghĩ tới đó lại không nhớ ra được."
Tần Túc kéo tay hắn: "Mì Biang Biang [2]."
"Đúng đúng đúng!" Trình Diệp vui vẻ khua tay múa chân, "Chữ kia rất khó viết, em ở trên mạng có tìm một lần, nhưng không có viết lại nên không nhớ."
"... Chữ phức tạp như thế đúng là có một không hai." Tần Túc lôi kéo cậu,
chỉ lo không chú ý một chụt liền đụng vào người khác hoặc là đâm vào cột nhà.
Haizz, vẫn còn là đứa trẻ choai choai.
Tần Túc nhìn khuôn mặt tươi cười thuần khiết của cậu, hoảng hốt nghĩ tới giấc mơ buổi tối ngày hôm ấy.
Giống như một ánh sáng bùng lên trong màn đêm đen tối một màu, sáng chói khiến con người ta không thể mở mắt.
Hắn từ nhỏ sống trong vũng bùn, chưa từng gặp qua khuôn mặt tươi cười chân thành như vậy, không tự chủ được liền đưa tay ra.
"Tần đại ca." Trình Diệp không né tránh, mà khuôn mặt đỏ chót cùng hành động tay nắm chặt góc áo đã bán đứng cậu, cho thấy lúc này cậu đang rất căng thẳng, "... Anh, còn có người ở đây, anh muốn làm gì?"
Tần Túc
bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được hai người đứng rất gần, trong mắt đều là miệng nhỏ nộn nộn phấn hồng, tim 'đông' một cái, hắn cười ra tiếng,
điểm điểm nhìn qua bờ môi mềm mại đến cực điểm: "Nghĩ gì thế?"
Tần Túc nhỏ giọng: "Nghĩ anh sẽ hôn em?"
"Tần đại ca!" Trình Diệp cắn cắn môi, hô hấp đều bị hắn làm cho ồ ồ, oán trách nhìn hắn chằm chằm.
Nhưng ánh mắt này, tinh khiết lại xen lẫn mê hoặc, thanh thuần lại mang theo yêu mị.
Tần Túc cười cười, nắm tay cậu tiếp tục đi về phía trước, còn ở trên tay cậu cọ cọ: "Anh biết chữ này, dạy em."
"Thật sao?" Trình Diệp nhìn hắn nhất bút nhất hoạ, ngón tay thô ráp viết ở
lòng bàn tay tê ngứa, nâng mặt đối diện với ánh mắt của Tần Túc cũng
đang nhìn mình, không rút tay ra.
Hai người cười đùa, quay người
liền nhìn thấy thư ký tay trái cầm hamburger, tay phải cầm điện thoại di động, trợn tròn cặp mắt nhìn họ.
Tần Túc sắc mặt không hề thay
đổi: "Thời gian còn sớm, sao lại sốt ruột như vậy, bữa trưa mà ăn có
vậy, buổi chiều lấy sức đâu làm việc?" Tâm tình của hắn tốt, tự nhiên so với bình thường nói nhiều hơn mấy phần cũng nhu hòa hơn mấy phần "Đúng
rồi, tiện thể trước hết nói cho cậu, đây là Trình Diệp, sau này nhìn
thấy thì trực tiếp dẫn lên gặp tôi."
Trời nắng lại thêm 'sét
đánh', đợi đến khi Tần Túc đã đi khá xa, thư ký mới hoảng hốt nhớ tới
những lời nói vừa nãy là nói với mình, vội vàng quay đầu.
Bùm bùm, tiếng sấm rất lớn!
Đây là Tần tổng?! Đây là Tần tổng khiết phích đến mức có người đến gần liền hận không thể tiêu độc mấy trăm lần? Người mang theo nụ cười ôn nhu,
lời nói nhỏ nhẹ cúi đầu nói với người bên cạnh rốt cuộc là ai?
Đoạt xác hả?
Người bên cạnh Tần tổng là tiểu thần tiên nào? Trình Diệp? Họ Trình? Tại sao không phải họ Tô?
Họ Trình? Cái chữ này quay quay trong đầu thư ký, bỗng nhiên sắc mặt biến
đổi lớn, vội vàng quay đầu lại, nhưng lại không tìm được hai người như
đôi tình nhân nhỏ bình thường vừa nãy nữa.
Không phải là người
kia họ Trình sao, không phải là hôn nhân thương mại sao, lẽ nào —— xem
ra Tần Trình muốn hợp tác sâu hơn rồi.
Trình Diệp bị thư ký nhớ
nhung đang núp trong lồng ngực Tần Túc: "Anh sao lại như vậy —— sốt
ruột, em còn chưa nói cho anh của em biết mà."
"Vẫn là đừng nói." Vừa nghĩ tới bạn học cũ thường xuyên cùng mình đối nghịch kia, Tần Túc
liền cảm thấy gien đột biến thật sự là một thứ gì đó rất thần kì.
"... Anh không muốn, không muốn nói cho người trong nhà biết sao?" ngữ khí
Trình Diệp khó nén thất lạc, nhưng rất nhanh cậu liền điều chỉnh tốt tâm tình, giả vờ nhẹ nhàng mà nói "Cũng đúng, chúng ta tiến triển quá
nhanh." Dù sao mới biết nhau ngày thứ hai, đa phần mọi người sẽ cảm thấy có mưu đồ gây rối, bất quá vừa vặn tương phản, Trình Diệp mới thật sự
là người có mưu đồ gây rối kia.
"Diệp Tử, anh đã sắp 30, nếu em
là phụ nữ mẹ anh có khi đã bắt anh với em nhanh chóng 'động phòng kết
hôn' để sinh em bé rồi, anh là tạm thời không muốn nói cho anh của em
biết chuyện, cậu ấy ——" trình độ đệ khống biến thái đến mức cả giới
thương trường đều biết, huống chi hắn và Trình Cẩm Nhiên trong âm thầm
cũng không phải rất đồng quan điểm!
Hắn xoa xoa đầu Trình Diệp.
Tiểu Diệp Tử bây giờ đối với hắn vẫn còn đững giữa tình cảm sùng bái và yêu
thích, nếu quả thật bị anh Diệp Tử biết, giữa hai người cũng không biết
chừng sẽ có một mảnh rừng mưa nhiệt đới chen ngang.
"Nói cái gì đó!" Trình Diệp phẫn nộ nguýt hắn một cái, chà xát tai, ăn vài miếng mì, ăn đến miệng đen thui.
Tần Túc lấy một tờ giấy giúp cậu lau nước tương lem nhem: "Nghĩ gì thế, ăn bằng mặt sao?"
Trình Diệp do do dự dự: "Cũng khoan nói cho mẹ Sầm đi."
Tần Túc cười cười: "Sao vậy, thật sự sợ bà bắt em nhốt lại sinh con?."
Hắn đùa giỡn nhiều, mặt cũng rút đi mấy phần đỏ ửng, Trình Diệp trừng mắt
nhìn, làm khó dễ mà nói: "Em là sợ —— Tiểu Bạch cậu ấy —— "
"Sợ
Bạch Duệ làm cái gì?" Tần Túc nói xong mới nhớ tới lúc trước Tô Bạch Duệ vô tình nói một câu nói —— "Đám tiểu thiếu gia này đó thức ăn bình
thường đều không ăn, em mỗi lần đi ra ngoài với bọn họ đều sợ trên người không mang đủ tiền, không thì có khi phải đặt cọc bản thân cho quán
cơm, bọn họ đều là mời đầu bếp hàng đầu."
Sách, hồi trước mỗi khi Tô Bạch Duệ nói ra những lời này, hắn sẽ luôn cho Tô Bạch Duệ thêm một
ít tiền, dù sao chút tiền này đối với hắn mà nói chỉ là như muối bỏ bể,
khi đó làm sao có thể nghĩ đến, mục đích Tô Bạch Duệ nói ra những lời
này căn bản không phải muốn tiền, mà là muốn hắn hiểu lầm loại phú nhị
đại như Trình Diệp đi.
Nếu cho cậu ta biết Tiểu Diệp Tử cùng hắn đến quán ăn bình dân, sắc mặt nhất định sẽ 'rất dễ nhìn'.
Tần Túc không thể tránh khỏi lại nghĩ tới tiểu tâm cơ Tô Bạch Duệ, vừa nghĩ tới Tô Bạch Duệ chạy đi cùng Tiểu Diệp Tử nói cậu ta và hắn lưỡng tình
tương duyệt.
Tâm tình Tần Túc cực kỳ phiền muộn, làm sao gì cũng
có mặt Tô Bạch Duệ, hắn nói chuyện yêu đương tại sao còn phải kiêng kỵ
đối phương!
666: "... Tiểu bạch liên cũng không có nói câu hai
người lưỡng tình tương duyệt." Nguyên lai Tần Túc mới là tra nam đỉnh
nhất, lúc yêu tiểu bạch liên mỗi một câu cậu ta nói đều xem là thánh
chỉ, lúc không yêu dù không làm gì cũng đem tội danh thẩy lên đầu tiểu
bạch liên.
Chắc chắn, trước đây hắn cũng đối xử như thế với nguyên chủ đi, bằng không cũng sẽ không khiến nguyên chủ ra tay ác như vậy!
Chẳng trách Đại Diệp Tử không thích hắn, không đáng giá!