(Đây là một thế giới tưởng tượng, nên sẽ có nhiều khác biệt so với Nhật Bản ngoài đời thực. Đọc giả xin hãy chú ý)
Xoẹt...
Một cột sáng chợt xuất hiện sau đó lập tức vụt tắt tại một khu trọ tồi tàn.
Trong căn phòng củ kĩ, Minh Anh dáo dác nhìn xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm với nàng.
“Đây...đây là...” Minh Anh hỏi.
“Là chổ trước đây ta sống...” Vương Nhất Tự đầu rĩ nói.
Căn phòng củ kỷ, đơn sơ.
Hầu như không có nhiều vật dụng.
Chỉ có mỗi một cái tủ quần áo, một tấm nệm và một cái chăn, cùng vài thứ lặt vặt khác.
“Ngươi...ngươi là....?” Minh Anh nhìn chàng trai trước mặt ngạc nhiên hỏi.
“Là ta...Vương Nhất Tự, phu quân của nàng đây"
“Sao...sao lại...”
“Đây là hình dáng thật của ta... một tên nhóc mười bảy tuổi" Vương Nhất Tự giọng nói thất vọng.
“....” Minh Anh.
Nếu tính theo tuổi thật thì Minh Anh hiện tại mươi chín tuổi, và nàng sau khi dịch chuyển vẫn giữ nguyên hình dáng ở thế giới củ.
Minh Anh tay che miệng, mỉm cười.
“Gặp qua phu quân"
“Nàng đừng trêu chọc ta nữa... chúng ta liền đi tìm mảnh ký ức kia thôi”
“Vâng" Minh Anh gật đầu.
“Khoan đã" hệ thống ngăn lại.
“Có chuyện gì?” Vương Nhất Tự hỏi.
“Hai người không thể đi ra ngoài như thế này được.
Phu nhân hiểu biết về thế giới này là không có, rất dễ vướng vào phiền toái.
Hai người bây giờ chỉ là người bình thường, nếu như gặp rắc rối sẽ không thể tự giải quyết được.
Hơn nữa, đây là Nhật Bản, hai người cũng không thể ăn mặc và xưng hô như thế được, sẽ rất gây chú ý” hệ thống giải thích.
Nếu hệ thống không nhắc nhở Vương Nhất Tự phút chốc quên mất.
“Đúng là vậy. Nhưng mà nếu giờ giải thích về thế giới này cho nàng sẽ tốn rất nhiều thời gian...”
“Chủ nhân không cần lo. Chỉ cần chủ nhân chạm ngón tay vào trán phu nhân, ta sẽ truyền tải trực tiếp tất cả dữ liệu về thế giới này cho phu nhân, sẽ chỉ mất vài phút thôi"
Vương Nhất Tự liền làm theo.
Ngón tay vừa chạm vào trán Minh Anh, một vòng sáng hiện ra trên đầu nàng.
Minh Anh bất động trong phút chốc.
Khoảng năm phút sau, Minh Anh chợt bừng tỉnh, gương mặt ngây ngô.
“Đây...đây là thế giới của chàng sao?”
Vương Nhất Tự gật đầu.
“Từ giờ chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô đi. Ta ở thế giới này tên là Seichi Yamato"
“Ừm... Seichi-kun... nhỉ?” Minh Anh ngập ngừng.
“Đúng rồi"
Seichi gật đầu
“Nàng cũng nên chọn cho mình một cái tên”
Minh Anh ngón tay chống cằm suy nghĩ
“Yuri Yamato...chàng thấy thế nào?”
“Tên đấy được đấy" Seichi mỉm cười.
“Đây là trang phục của thế giới này. Phu nhân, người hãy thay đổi”
Hệ thống nói, liền một vòng sáng xuất hiện dưới chân, một vài bộ đồ liền xuất hiện.
“Vậy ta ra ngoài đợi" Seichi nói.
Đứng bên ngoài hành lang, Seichi quan sát cảnh vật xung quanh.
Rất rất lâu rồi, không thể biết là đã qua bao nhiêu lâu, hắn mới có thể nhìn thấy quan cảnh này.
“Thật là lâu rồi mới quay lại chổ này...”
“Hiện tại là hai ngày trước khi vụ tai nạn đó xảy ra. Chủ nhân có thể thay đổi lại quá khứ của mình"
“Nên không...?” Seichi trầm ngâm.
“Bắt buộc. Nếu không thì chủ nhân sẽ chết và cơ hội cứu Liễu phu nhân cũng sẽ không còn" hệ thống giải thích.
“Ta hiểu rồi"
“Vẫn còn một chuyện"
“Nói đi"
“Vì chủ nhân đã dịch chuyển qua thế giới khác, nên hệ thống cũng sẽ khởi động lại để phù hợp với thế giới này"
“Vậy à? Mở bảng hệ thống ta xem xem"
“Bảng trạng thái:
- Tên: Seichi Yamato.
- Nghề nghiệp: học sinh trung hoc.
- Danh hiệu: chưa có.
- Sức mạnh: 40
- Trí lực: 37
- Nhanh nhẹn: 35
- Thể lực: 33
- Kỹ năng: chưa mở.”
Seichi nhíu mày.
“Đây là cái quái gì trạng thái đây?”
“Là bảng trạng thái của một người bình thường. Chủ nhân còn đòi hỏi gì nữa?” hệ thống nói.
Seichi khóe miệng co giật. Hắn quên mất bản thân bây giờ không khác gì một người bình thường.
Toàn bộ tu vi cảnh giới đều không còn.
“Mấy cái chỉ số kia liệu có thể gia tăng?”
“Có thể. Chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, có thể nâng cấp chỉ số, mở ra kỹ năng"
“Vậy còn không mau thông báo nhiệm vụ đi"
“Rất tiếc, hiện tại chưa có nhiệm vụ được cập nhật” hệ thống lắc đầu.
“....” Seichi.
“Được rồi. Bỏ qua cái vấn đề đó đi. Ta phải đến đâu thì mới tìm được mảnh ký ức kia?”
“.....” hệ thống.
.....
“Ngươi đang đùa ta đấy à?” Seichi gào thét.
“Thật sự thì trong dữ liệu của ta có nói về mảnh ký ức kia và chổ để tìm nó. Nhưng mà...”
“Nhưng mà gì?”
“Trong dữ liệu lưu lại có đề cập rằng, mảnh ký ức đang ở một ngồi đền gần trường trung học Takamida, được một vị thần canh giữ.
Muốn lấy được nó, phải hoàn thành thử thách do vị thần ấy đặt ra" hệ thống giải thích.
“Thần linh? Ở thế giới này ư?”
“Đúng vậy. Dữ liệu của ta không bao giờ sai”
“Mà khoan, trường trung học Takamida chẳng phải là ngôi trường mà ta sẽ nhập học hay sao?”
“Chính xác là vậy"
“Hình như ngôi đền gần trường là...” gương mặt Seichi liền trở nên đặc sắc.
“Là đền tình duyên" hệ thống nói.
“.....” Seichi.
“Seichi kun...anh thấy thế nào?”
Yuri bước ra gọi Seichi.
Gương mặt nàng đỏ ửng lên.
“Thần...thần tiên tỷ tỷ...À Không... đẹp đẹp lắm...”
Seichi ngất ngây khi nhìn thấy Yuri mặc trên người quần áo của thế giới hiện đại.
“Em cảm thấy bộ đồ này hơi ngắn thì phải...” Yuri ngượng ngùng.
Nàng trước giờ đều quen thuộc với y phục cổ trang, ăn mặc như thế này nàng có chút không quen.
Nàng hiện tại đang mặc một áo sơ mi ngắn tay, khoác ngoài áo khoác jean, quần soóc, và đi một đôi bốt cao.
“Không...không...rất hợp với em...” Seichi liền trở nên vội vã.
“Thế giờ chúng ta đi đâu?” Yuri hỏi.
“Đền tình duyên Takamida”
Seichi cùng Yuri rảo bước trên đường phố, hướng về ngôi đền.
Đường phố Tokyo buổi tối cũng thật là nhộn nhịp, kẻ qua người lại.