“Ta không hề muốn đối đầu với ngươi, nhưng đã nhận lệnh từ Thiên giới, không thể không làm. Có điều...ngăn cản ngươi không phải ta, mà là bọn chúng”
Cuồng Chiến Đế chỉ tay về đám Thiên tướng.
“Dựa vào bọn chúng?”
Vương Nhất Tự nhíu mày
“Liệu có thể ngăn cản bản tọa?”
“Không. Bọn chúng không thể. Nhưng bọn chúng có thể kéo được một chút thời gian...”
Vừa dứt lời, Cuồng Chiến Đế nhảy lên cao, vòng ra sau lưng đám người Trương Tố Tố.
“Ngươi có thể giải quyết đám Thiên tướng, sau đó cứu nữ nhân ấy. Nhưng còn những người này?”
Cuồng Chiến Đế kiêu ngạo nói
“Ngươi sẽ chọn cứu một người hay cứu tám người?”
Vương Nhất Tự nhăn mặt.
Ba đệ tử liền rút vũ khí, đứng đối diện Cuồng Chiến Đế, che chắn cho bốn phu nhân.
“Thật bỉ ổi” Vương Nhất Tự gằn giọng.
“Phu quân, không cần lo cho bọn thiếp, mau cứu Minh Anh tỷ...” Tố Tố lấy ra Thiên Ma Cầm, nói lớn.
Hoa Vi Nghi cùng Tiểu Doanh cũng triệu gọi ra Thanh Thanh và tiểu Mãng.
Thanh Thanh vừa xuất hiện, liền thì triển một kỹ năng.
Mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, các tầng đất đá bỗng chốc trồi lên, tạo thành một khu vực rộng lớn.
Hoa Vi Nghi lo sợ mọi người sẽ bị đánh rơi xuống vực nên đã ra lệnh cho Thanh Thanh tạo nên một khoảng sân rất rộng, đường kính lên đến gần trăm thước.
“Cũng có chút khả năng a”
Cuồng Chiến Đế tặc lưỡi
“Nhưng liệu tám người các ngươi cùng hai con thú có thể chống lại ta?”
Đúng là không có cơ hội chống lại.
Đứng trước mặt bọn hắn hàng thật giá thật một trong Thập Đại Đế.
Đừng nói là tám người, cho dù tám trăm người cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhưng là, phải kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, cho đến khi phu quân (chưởng môn) cứu được Minh Anh.
Cho đến lúc đó, nhất quyết phải cầm cự.
“Sai rồi. Không phải là tám người, mà là mười người” Chung Quỳ cùng Serbes xuất hiện trong vòng tròn trận pháp.
Chung Quỳ tiểu yêu cầm trên tay một cây roi dài phảng phất lửa.
Serbes cũng biến thành dạng Thú nhân, nhìn chằm chằm Cuồng chiến đế
“Cuồng chiến đế? Một đối thủ rất đáng để giao đấu”
“Giao cho các ngươi”
Vương Nhất Tự nói lớn, sau đó nhảy lên đối đầu với năm ngàn Thiên tướng.
Cuồng chiến đế cụng hai găng tay vào nhau
“Đến đây!”
Trương Tố Tố liền vận thân pháp nhảy lùi ra phía sau, lập tức khởi động màn chắn hộ giáp cho cả nhóm, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh, tiểu Mãng, Chung Quỳ, Trương Tấn cùng lui về sau, bảo vệ cho Tố Tố.
Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di, Serbes cùng Thanh Thanh lao đến đối mặt với Cuồng chiến đế.
Hoa Vi Nghi liền thi triển một loại Trận pháp.
Phía dưới chân Cuồng chiến đế xuất hiện một vòng tròn, trọng lượng đè nén xuống hắn liền gia tăng gấp 20 lần.
Cuống chiến đế hừ lạnh một tiếng, lao đến.
“Băng Hoa Bạo Vũ”
Lục Thiên Cầm liền thi triển ra kiếm thuật.
Hàng trăm đạo kiếm khí hàn băng vun vút lao đến Cuống chiến đế.
Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cũng vác RPG lên vai, khóa mục tiêu.
Đùng!
Viên đạn lao đến.
Cuồng chiến đế đưa hai tay lên đón đỡ.
Bành!
Hắn bị đánh văng ba bốn bước, nhưng không hề bị một vết xước nào.
Keng! Keng!
Trăm đạo kiếm khí chém tới người Cuồng chiến đế, nhưng không hề gây ra một vết xước nào trên bộ giáp của hắn.
Bành!
Serbes, Hân Di đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, vận toàn lực tung ra quyền, đem hắn đánh văng ra bảy tám thước.
Lợi dụng thời cơ đó, Thanh Thanh liền thi triển thuật.
Mặt đất rung chuyển, tạo thành từng lớp đất, bám lấy thân thể Cuồng chiến đế giữ hắn nằm yên đó.
Bành!
Một viên đạn lại lao đến chổ Cuồng chiến đế nổ tung.
Nhưng là, Cuồng chiến đế đã biến mất, chổ đó chỉ còn lại một hố đất mà thôi.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Thanh, một quyền đánh bay Thanh Thanh ra xa mấy mươi thước.
Thanh Thanh ăn trọn một quyền, văng ra xa, toàn thân không cử động, bất tỉnh tại chổ.
“Thanh Thanh” Vi Nghi lo lắng gọi to.
Nàng sau đó liền vận sức gia cố cho trận pháp trọng lực.
Đã lên đến 25 lần trọng lực mà hắn vẫn có thể tự do di chuyển thế sao?
Liễu Doanh liền lập tức thi triển thuật trị thương lên Thanh Thanh.