Đám người trên khán đài kém chút phun ra ngụm máu.
Đây là trận chung kết chán nhất lịch sử Môn phái Luận Võ a.
“Quán quân Môn phái Luận võ kỳ này: Âu Dương Kiệt, Thương Sơn phái đệ tử” Tạ thành chủ bước lên Lôi đài to giọng thông báo.
Cả khán đài im lặng.
“Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành Nhiệm vụ Tinh anh: Tại Môn phái Luận võ, phái đệ tử đoạt ba vị trí cao nhất.
Phần thưởng: Bàn Long Kích yếu quyết, phần thưởng tự động chuyển vào Không gian giới chỉ” hệ thống thông báo.
Âu Dương Kiệt hai tay chắp phía sau, thẳng lưng, ưỡn ngực, phong thái ngời ngời.
Vương Nhất Tự nhảy xuống Lôi đài, đi tới, vỗ vỗ vai Âu Dương Kiệt
“A Kiệt. Ngươi làm tốt lắm!”
Hắn sau đó quay người lại, chỉ tay vào đám người Âu Dương gia tộc, chỉ tay vào tất cả đám trưởng lão, cao tầng các môn phái, to giọng nói.
“Từ lúc Luận võ bắt đầu, bọn người các ngươi đối với tên đệ tử này của bản tọa, mở miệng một từ ‘phế vật’ hai từ cũng là ‘phế vật’. Bây giờ hắn đoạt quán quân, đứng đầu Môn phái Luận võ, các ngươi nói sao?”
Ngừng một chút Vương Nhất Tự lại nói tiếp
“Ta nói, tất cả các ngươi còn không bằng phế vật!”
Lời này nói ra làm cả người Âu Dương Kiệt run lên.
Khí nóng trong người bốc lên ngùn ngụt.
Đúng! Ta là phế vật, nhưng phế vật ta đây sẽ mạnh lên, sẽ đạp hết tất cả những người từng khinh dễ ta dưới chân.
Ta sẽ lấy lại hết tất cả những gì đã mất!
Lời này của Vương Nhất Tự nói ra, làm đám người trên khán đài đứng cả lên, gương mặt đỏ lên giận dữ.
“Ngươi nói ai không bằng phế vật?” Hà trưởng lão ánh mắt tóe lửa đứng dậy, bộc lộ khí tức, mang Vương Nhất Tự dự đè ép xuống.
Các Võ giả xung quanh sợ hãi.
“Là... Võ Vương Lục phẩm”
“Đúng là trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông a”
“Tên họ Vương kia dám chọc giận Hà trưởng lão, xem ra là muốn bị ngược chết a”
Nhưng là....
Mộc Phiến La liền nói lớn, giọng nói vang vọng khắp cả khán đài.
“Ồn ào! Ngồi xuống hết cho ta! Phu quân ta nói các ngươi không bằng phế vật, có ý kiến gì?”
Lời nàng nói ra, mang theo bàng bạc khí tức, đem tất cả đám người trên khán đài đè ép xuống.
Tất cả mọi người trên khán đài, trừ Trương Tố Tố đều cứng người, thân thể bị trói buộc, lập tức ngồi xuống. Cả người run lên bần bật, sống lưng chạy dọc một luồng khí lành lạnh.
Phiến La quay người nhìn lên Hà trưởng lão lạnh lùng nói
“Một cái Võ Vương cũng dám ở đây lên tiếng? Ngươi có tin chỉ cần ngươi chớp mắt một cái, ta liền đem ngươi hồn xiu phách tán hay là không?”
Áp lực tới tấp đè lên người Hà trưởng lão.
Ả toàn thân cứng đơ, mồ hôi nhễ nhại, đến thở cũng không thở nỗi.
Nhưng là không dám chớp mắt một cái nào.
‘Nữ nhân này là ai? Khí tức này quá kinh khủng. Rõ ràng phải là Võ Hoàng. Làm sao một cái Thập lưu môn phái lại có Võ Hoàng? Làm sao?” Ả sợ hãi nghĩ.
Mộng Khắc Tuệ ở bên cạnh cũng gặp chung tình huống.
“Phu nhân! Nên là dịu dàng, dịu dàng chút a” Vương Nhất Tự nhắc nhở.
Mộc Phiến La liền lập tức thay đổi thái độ
“A! Là lỗi của ta. Các ngươi bỏ qua cho”
Sau đó nàng thu hồi khí tức, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô nãi nãi của ta ơi, bọn hắn gây chuyện, đâu liên quan gì đến bọn ta, sao bọn ta cũng bị vạ lây vậy?
Đám Võ giả trên khán đài trong lòng gào thét lên.
Sau khi Mộc Phiến La thu hồi khí tức, mọi người trên khán đài không còn bị đè ép, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vương Nhất Tự ôm quyền “Xin các vị bỏ qua cho. Phu nhân ta tính tình hơi nóng a”
Đám người trên khán đài kém chút phun ra ngụm máu.
“Còn về Hà trưởng lão. Nếu như ngươi không phục, có thể cùng bản tọa đánh cược một phen”
Hà trưởng lão sắc mặt ngưng trọng
“Vương chưởng môn muốn đánh cược gì?”
Ả là vẫn còn sợ Phiến La nên không dám ra vẻ ta đây.
Vương Nhất Tự thản nhiên, đặt tay lên vai Âu Dương Kiệt.
“Hai năm sau. Bản tọa sẽ đem tên đệ tử phế vật này đến Thái Huyền Thánh tông, một trận luận bàn với nhất cái đệ tử thân truyền của Hà trưởng lão” hắn chỉ tay về phía Mộng Khắc Tuệ.
Hà trưởng lão nhíu mày
“Chỉ đơn giản là luận bàn?”
Vương Nhất Tự lắc đầu.
“Nếu chỉ là luận bàn thì chán lắm. Thế này đi, nếu như đệ tử ta thua, hắn sẽ tự vẫn tại chổ, Thương Sơn phái bọn ta cũng sẽ giải tán, vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Còn nếu như hắn may mắn thắng được, ta chỉ cần một chuyện nho nhỏ thôi”
“Là chuyện gì?”
Vương Nhất Tự tay chắp phía sau, ung dung nói.
“Ta chỉ cần Hà trưởng lão cùng tên đệ tử thân truyền này của ngươi quỳ xuống trước mặt đệ tử phế vật của ta nói một câu ‘Bọn ta còn không bằng phế vật’”
“Ngươi....” Hà trưởng lão nghiến răng.
“Đương nhiên Hà trưởng lão cũng có thể từ chối cái ước hẹn này tại đây. Nhưng mà điều đó cũng có nghĩa là Hà trưởng lão sợ thua, sợ mình không bằng phế vật a” hắn bĩu môi.
“Hà trưởng lão, ngươi chấp nhận hay là không?”
Hà trưởng lão tay nắm chặt nấm đấm.
“Được! Ta chấp nhận. Hai năm sau ta sẽ ở Thái Huyền Thánh tông chờ người!”
Âu Dương Kiệt cả người run lên, khí nóng lại bốc lên, hai tay nắm chặt.
Hắn quăng ánh mắt nghiêm nghị tới Mộng Khắc Tuệ thầm nghĩ ‘Hai năm sau, ta nhất định sẽ buộc ngươi hối hận về cái ngày hôm đó đã đem ta nhục nhã một phen. Hai năm sau, ta sẽ đứng tại Thái Huyền Thánh tông nói cho cả thế giới biết, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo...’
Mộng Khắc Tuệ nhíu mày nhìn hắn, không tỏ ra chút thái độ gì.
“Ting! Phát động nhiệm vụ Sử thi.
Nội dung nhiệm vụ: Hai năm sau, dẫn đệ tử đến Thái Huyền Thánh tông khiêu chiến.
Tiến trình: chiến thắng đệ tử Thái Huyền Thánh tông: 0/1.
Phần thưởng: ???” hệ thống thông báo.
“Tạ thành chủ, cũng nên là trao giải đi thôi” Vương Nhất Tự hai tay xoa xoa nhìn về Tạ thành chủ.