“Sát hại gia tộc ta, giết chết phụ thân ta, thù này sớm muộn ta cũng sẽ khiến Thí Thần Điện các ngươi, từng người từng người trả giá. Còn muốn ta nói ra chổ cất giấu Thiên Thiềm Ti, ngươi nằm mơ đi”
Huyền Vũ lại mềm mỏng
“Trương tiểu thư, bọn ta là sát thủ, cũng chỉ là được người thuê, cũng chỉ là người làm, tiểu thư cũng đừng nên gây khó dễ”
Trương tiểu thư cả giận
“Ai? Là ai thuê các ngươi?”
“Bọn ta trước giờ không tiết lộ danh tính người thuê, đó là luật. Trương tiểu thư chỉ cần biết, việc này bọn ta chỉ là trung gian. Chỉ cần giao ra Thiên Thiềm Ti, mọi chuyện coi như kết thúc. Bản tọa cũng đảm bảo an toàn tính mạng cho Trương tiểu thư”
Nàng hừ lạnh một tiếng
“Muốn ta giao ra Thiên Thiềm Ti, nằm mơ!”
Huyền Vũ chợt âm trầm, sắc mặt trở nên nghiêm nghị
“Rượu mời không uống liền muốn uống rượu phạt. Để bản tọa xem ngươi chịu đựng được bao lâu. Đem ả đi. Nhốt vào Ma Nhai Động”
Tên đệ tử tuân lệnh. Lôi Trương tiểu thư đi.
“Phó điện chủ. Ta nghĩ ả sẽ không nói” một tên Kim bài lên tiếng.
“Không vội. Nhốt ả vào Ma Nhai Động. Không cho ăn uống. Ta muốn xem xem, ả cứng rắn được bao lâu” Huyền Vũ nói.
Hôm sau.
Một mình Vương Nhất Tự đi đến Tô gia Dược điếm.
Nhìn thấy rất nhiều Võ giả tập trung trước cửa, hắn tỏ vẻ hài lòng.
“Hôm qua hẳn là tin tức về Trị thương đan đã được lan truyền a”
Đứng ở Sảnh lớn, Tô Cấn Thành nhìn thấy Vương Nhất Tự, như là nhìn thấy thần tiên, liền mừng mừng rỡ rỡ đi đến.
“Vương chưởng môn đã đến”
“Tô gia chủ, hôm nay Dược điếm như là náo nhiệt hẳn ra?” Vương Nhất Tự cười nói.
“Vương chưởng môn, mời vào trong nói chuyện.”
“Mời”
Ngồi ở bên trong Đại điện. Vương Nhất Tự ung dung nhấp một ngụm trà.
Tô Cấn Thành lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Vương Nhất Tự, nói
“Vương chưởng môn. Năm viên Đan dược hôm qua, cả thảy thu được 250 vạn kim tệ, đây là 150 vạn, xin nhận lấy”
“Nhiều như vậy?” Vương Nhất Tự ngạc nhiên
“Không phải là chia bốn sáu hay sao?”
Tố Cấn Thành cười nói
“Vương chưởng môn xin đừng ngại, xem như là quà chúc mừng cuộc làm ăn của chúng ta”
“Nếu vậy, bản tọa đành nhận vậy” sau đó hắn lấy ra 10 lọ Trị thương đan
“Bản tọa ở đây có 100 viên Trị thương đan, nhờ Tô gia chủ bán giúp”
Tô Cấn Thành mừng rỡ nhận lấy
“Được được. Vương chưởng môn xin cứ an tâm”
“À. Bản tọa hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ Tô gia chủ giúp đỡ”
“Việc gì xin cứ nói”
“Bản tọa luyện chế Đan dược, cần nhất là mấy loại thảo mộc, nguyên liệu. Nhưng ở Hàn Vân thành lại khá ít, muốn nhờ Tô gia chủ tìm mua giúp”
Vương Nhất Tự lấy ra một tờ giấy đưa cho Tô gia chủ.
“Những loại nguyên liệu này Tô gia có rất nhiều. Không biết Vương chưởng môn là cần bao nhiêu?”
“Có bao nhiêu bản tọa lấy bấy nhiêu”
“Vương chưởng môn xin đợi một lát”
Tô gia chủ liền sau đó phân phối cho gia đinh thu gom nguyên liệu, thảo mộc.
Thập phút sau, tên gia đinh đi vào
“Gia chủ, tất cả nguyên liệu đã gom đầy đủ”
Liền sau đó đưa cho Tô gia chủ một không gian giới chỉ.
“Được rồi. Ngươi lui ra đi”
“Vương chưởng môn. Đây là nguyên liệu mà ngươi cần”
“Vương Nhất Tự cầm lấy không gian giới chỉ, sau đó nói
“Cả thảy hết bao nhiêu?”
“Không. Không. Những nguyên liệu này là ta tặng Vương chưởng môn, tuyệt không lấy một đồng nào”
“Như vậy làm sao được?”
“Vương chưởng môn xin đừng khách sáo”
“Vậy bản tọa đành phải nhận vậy”
Hắn liền cất không gian giới chỉ vào
“Môn phái còn nhiều việc phải làm, bản tọa xin phép cáo từ”
“Vương chưởng môn đi thong thả”
Đúng lúc này, Thiên Cầm truyền âm đến.
“Chưởng môn. Đã có tin tức của Thí Thần Điện”
“Bản tọa trở về ngay”.
Vương Nhất Tự vừa bước vào Đại điện, Thiên Cầm liền đi đến thông báo
“Chưởng môn. Ta vừa nhận được tin tức từ Phùng đà chủ. Trương tiểu thư bị nhốt ở Ma Nhai Động”
“Ngươi thông tri cho Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt, cùng bọn hắn đến Ma Nhai cốc. Bản tọa sẽ đi trước”
“Đệ tử tuân lệnh”
Vương Nhất Tự nói xong liền hướng Ma Nhai cốc mà phóng đi.
Trông theo bóng lưng, Thiên Cầm có vẻ ngạc nhiên
“Chưởng môn là vì vị Trương tiểu thư kia mà gấp gáp a”
“Hệ thống. Ngươi chắc chắn chứ?” Vương Nhất Tự vừa thi triển thân pháp lướt đi, vừa hỏi.
“Chắc chắn! Lúc ở Trác Hồng lâu, khi Trương tiểu thư đến gần chủ nhân. Vật đó liền như bị đánh thức” hệ thống đáp.
“Tại sao lúc đó không cho ta biết?”
“Lúc đó ta chỉ là nghi hoặc một chút. Nhưng hiện tại, phong ấn xung quanh vật đó đang dần nứt ra, đây chính là dấu hiệu, chủ nhân của nó đã xuất hiện. Chỉ cần biết thêm một chi tiết nữa là có thể khẳng định”
“Là gì?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Chủ nhân quên là phong ấn được kết nối với gì à?”
“Ý ngươi là chiếc vòng tay đó”
“Chính xác. Nếu như Trương tiểu thư đeo chiếc vòng tay đó vào. Phải hay không sẽ được sáng tỏ”
“Ta hiểu rồi”
Vương Nhất Tự bằng nhanh nhất hướng về Ma Nhai cốc, trong lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc.