Địa Lang Viêm xem như rác rưỡi, mình còn không đánh được, há lại chẳng bằng rác rưỡi.
Âu Dương Kiệt liền ôm quyền
“Chưởng môn. Giao nó cho đệ tử”
“Đi thôi” Vương Nhất Tự phất tay.
Âu Dương Kiệt nhảy xuống, lặng lẻ tiếp cận Địa Viêm Lang.
Phốc!
Bỗng một viên đá bay trúng đầu Lang thú.
Con thú từ từ mở mắt ra.
Âu Dương Kiệt khỏe miệng co giật ngoáy lại nhìn Vương Nhất Tự.
“Là nha đầu này ném, không liên quan tới bản tọa”
Vương Nhất Tự tay chỉ chỉ Thiên Tuyết chối nhăng chối cuội.
Địa Lang Viêm tỉnh giấc, nhìn thấy một nhân loại đang tiến lại gần, chợt gầm lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, vồ tới.
Ngao ô!
Âu Dương Kiệt liền nhảy ra bên cạnh né tránh, sau đó lấy đà lao đến dự định ôm vào thân Lang thú mà quật nó xuống.
Nhưng Địa Lang Viêm nhanh hơn.
Bành!
Âu Dương Kiệt bị Lang thú dùng chân trước quật vào bên hông, văng ra ba bốn thước, miệng phun ra ngụm máu.
Âu Dương Kiệt loạng choạng đứng dậy.
Quan sát phía trên, Thiên Tuyết cùng Mẫn Nhi biểu lộ ra lo lắng.
“Chưởng môn. Sư đệ hắn không hề có tu vi, lại vừa mới nhập môn. E là không phải đối thủ của Địa Viêm Lang”
“Đây xem như thử thách đầu tiên sau khi gia nhập môn phái.” Vương Nhất Tự thản nhiên.
Quả thật, đối mặt với Địa Viêm Lang, một hung thú có thể so sánh với Nhất, Nhị đẳng Võ Đồ, Âu Dương Kiệt lúc này không hề có cơ hội chống lại.
“Nghiệt súc! Phóng ngựa tới đây!” Âu Dương Kiệt giận dữ thét lớn, hai tay nắm chặt nấm đấm.
Lang thú hung dữ lao tới, chân trước quạt ngang nhắm vào mặt nhân loại.
Âu Dương Kiệt cúi thấp người né tránh, dồn hết sức vào hai chân, lấy đà bật tới húc vai vào trước ngực con thú, làm nó mất thăng bằng.
Liền sau đó vận tất cả sức lực đấm thẳng vô mặt con thú.
Bành!
Địa Viêm Lang bị cả người Âu Dương Kiệt húc vào, liền bị đấm cho một quyền, mất thăng bằng, ngã ngang ra.
Nhưng nó liền rất nhanh đứng dậy, lắc lắc đầu một cái, ánh mắt giận dữ quăng tới Âu Dương Kiệt.
Lang thú nhảy tới, cắn vào chân trái của Âu Dương Kiệt, nhấc lên sau đó quăng người ra xa.
Rầm!
Âu Dương Kiệt bị quăng ra, đập vào tảng đá, rớt xuống, miệng hốc máu.
Lại nói, Âu Dương Kiệt vừa hoàn thành huấn luyện tại Tố Tạo phòng xong, liền đến đây, một quyền khi nãy, hắn đã vận hết tất cả sức lực còn lại của bản thân.
“A....a..”
Âu Dương Kiệt cố gắng từ từ đứng dậy một lần nữa.
Hai chân run rẫy kịch liệt. Cả người chao đảo.
Phịch!
Hắn đã hết sức.
Ngồi bệt xuống, dựa lưng vào tảng đá.
Ánh mắt vẫn dán vào con thú.
“Tới...tới đây”
Âu Dương Kiệt ngón tay ngoắc ngoắc Địa Viêm Lang.
Đứng cách đó mươi thước, Địa Viêm Lang gầm lên, miệng mở rộng ra, một luồng khí tức tập trung bên trong miệng, trực chờ phát ra.
Nó là muốn dùng hỏa cầu để kết liễu Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt cười đắng chát
“Ta...ta đến đây...là...là kết thúc sao...?”
“Mẫn Nhi, mau tới giúp hắn”
Đứng phía trên, Vương Nhất Tự ra lệnh.
“Vâng” Mẫn Nhi gật đầu.
Liền sau đó thì triển thân pháp nhảy xuống.
“Lăng Ba Vi Bộ”
Đang bất lực ngồi chờ chết. Chợt Âu Dương Kiệt nhìn thấy mờ mờ một bòng người nhỏ nhắn từ trên lao xuống.
“Tu La chưởng ấn”
Rầm!
Bụi đất bay mù mịt.
Chốc lát sau, bụi đất tan biến.
Địa Viêm Lang nằm sấp trên mặt đất, hai con mắt trắng bệch.
Âu Dương Kiệt gương mặt ngốc trệ nhìn Mẫn Nhi “Tiểu...tiểu cô nương...ngươi vừa rồi...”
Hắn không tin vào mắt mình.
Một Địa Viêm Lang cấp Võ Đồ lại bị hài nữ này một chưởng giết chết.
Đây là tình huống gì?
Mẫn Nhi hai tay chống nạnh, quăng ánh mặt sắc bén về phía hắn
“Gì mà tiểu cô nương? Gọi ta Đại sư tỷ”
Đại sư tỷ? Đại sư tỷ gì chứ? Rõ ràng là một hài nữ mười hai, mười ba tuổi.
Âu Dương Kiệt chua chát
“Ngươi là... Đại sư tỷ?”
Lúc này, đám người Vương Nhất Tự cũng nhảy xuống tới.
Thiên Tuyết đi lại, nói “
Đúng vậy. Đây là Đại sư tỷ của chúng ta, Lục Mẫn Nhi”
Âu Dương Kiệt khóe miệng giật giật.
“Nha đầu ngươi mạnh lên rồi”
Vương Nhất Tự đi tới xoa xoa đầu Mẫn Nhi.
Sau đó quay về phía Âu Dương Kiệt
“Ngươi cũng là không tệ, cầm lấy” quăng cho hắn một viên Đan dược.
“Chưởng môn. Đây là?” Âu Dương Kiệt hỏi.
“Trị thương Đan, giúp ngươi trị thương”
Âu Dương Kiệt phục dùng.
Liền sau đó, những vết thương trên cơ thể liền phục hồi, đồng thời cũng tràn đầy sức lực.
Âu Dương Kiệt ngốc trệ, từ từ đứng lên.
“Đa tạ chưởng môn” sau đó quay về phía Mẫn Nhi ôm quyền nói
“Sư đệ gặp qua Đại sư tỷ”
“Ting! Đã hoàn thành nhiệm vụ môn phái. Nhận được 3 điểm Thành tựu.
Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt mỗi người nhận được 3 điểm cống hiến” hệ thống thông báo.
Vương Nhất Tự hài lòng, lấy ra từ không gian giới chỉ một con dao găm, ném cho Âu Dương Kiệt.
“Ngươi giúp bản tọa, tới lấy Tinh Hạch”
Âu Dương Kiệt nhận lấy dao, đi về phía xác Địa Viêm Lang, sau đó rạch ngực con thú, lấy ra một viên Tinh hạch.
Sau đó đưa cho Vương Nhất Tự.
“Chỉ là Sơ cấp Tinh hạch?” Vương Nhất Tự lắc đầu.
“Địa Viêm Lang là hung thú cấp thấp nên Tinh hạch cũng chỉ Sơ cấp” Thiên Cầm giải thích.
Ngao ô!
Chợt có tiếng gầm vang lên, đám người quay đầu nhìn lại.
Đứng trên tảng đá to, cách đám người tầm hơn mười thước, một thân hung thú đứng đó, ánh mắt giận dữ quăng tới.
Con thú to gấp đôi Địa Viêm Lang, màu sắc lông tựa như một đám lửa đang rực cháy, bộc lộ ra một uy áp đáng sợ.
Âu Dương Kiệt lui lại một bước
“Là... là Địa Viêm Lang Vương. Khí tức kia chỉ sợ là đạt đến Võ Sư”