Liền nhanh nhất không cho con quái vật kịp phản ứng, cậu nhảy lên, cắm kiếm xuyên qua đầu nó.
“Ri....ri...ri...” con quái thét lên đau đớn.
Nó vũng vẫy hòng hất Seichi ra.
Seichi cắm sâu thanh kiếm vào đầu nó, dùng sức cắt đôi đầu nó ra.
Phịch!
Seichi đáp xuống bậc thang.
Cơ thể con quái đổ ập xuống, giật giật vài cái rồi im hẳn.
“Nhận được 1000 exp”
Ông Tanza, Lee MinYing và Himiko nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi một mặt hiện lên ngốc trệ.
“Cậu ấy hạ nó dễ dàng thế sao?” Himiko khóe miệng run run nói.
“....” Lee MinYing.
“Làm sao lại thế được chứ?” ông Tanza cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đổi lại là ông, dù ông là Đệ nhị đẳng Taekwondo, nhưng đối đầu với một con quái vật như thế mà chỉ cầm một cây kiếm, e là ông không thể nào thắng một cách nhanh chóng và dễ dàng như thế được.
Cậu thanh niên kia có thể.
Cậu ta có phải con người không vậy?
Làm sao mà một người bình thường lại mạnh như thế chứ?
“Seichi kun, anh có sao không?” Kazari đi đến hỏi.
“Anh không sao. Chúng ta đi tiếp thôi”
Năm người tiếp tục đi.
Nhưng khi ra tới hành lang tầng dưới, ánh mắt cả đám hiện lên kinh hãi.
Cảnh tượng trước mặt làm cho Kazari và Himiko cảm thấy buồn nôn.
Xác của khoảng bảy, tám người la liệt từng mảnh khắp hành lang. Máu lênh láng khắp nơi.
“Có lẽ là do con quái khi nãy gây ra...” Lee MinYing nói.
“Những người còn lại có lẽ là đã bỏ chạy xuống tầng dưới” ông Tanza đoán.
“Bọn họ không hề có khả năng chống trả...” Kazari trầm ngâm nói.
“Chúng ta đi nhanh thôi. Có lẽ sẽ kịp cứu họ” Seichi nói.
“Ừm...”
Rầm!
Năm người còn chưa di chuyển thì cánh cửa ở căn phòng phía trước nổ tung ra.
Một thân thể to lớn từ từ bước ra.
Seichi nhíu mày.
Con quái to lớn, cả gương mặt quấn băng, kéo xệch phía sau một sợi xích lớn.
Con quái đứng đối diện với đám người Seichi.
Lee MinYing liền lập tức rút súng, bắn vài con quái vật.
Bang! Bang!...
Từng phát đạn bay đến, cắm vào người con quái vật.
Con quái hét lên đau đớn, liền lao nhanh đến đám người.
Nó vung tay, đập mạnh sợi xích về phía trước.
Rầm!
Ông Tanza ôm Himiko nhảy sang bên. Ba người kia cũng nhảy theo né tránh đòn của con quái.
Sợi xích khồng lồ đập xuống sàn, gạch đá vỡ nát.
Con quái vung tay sang ngang, quật sợi xích đến.
Đám người vừa nhảy ra, còn chưa kịp lấy lại tư thế, liền bị sợi xích quật tới.
‘Xong rồi. Không thể né kịp rồi’ ông Tanza nghĩ, liền nhắm mắt, toàn thân che cho Himiko.
Bặc!
Seichi một tay chộp lấy sợi xích đang hung hăng lao đến kia, miệng hô lớn.
“Thư ký Lee, nhắm vào đầu nó”
Lee MinYing hiểu ý, liền nhào người đến, mũi súng hướng thẳng phía trước.
Bang! Bang!
Những viên đạn bay ra, xuyên thẳng vào đầu của con quái.
“Gràoooooooo....”
Con quái giận dữ gầm lên.
Nó dùng hết sức kéo sợi xích.
“Muốn đọ sức sao? Ta đọ với ngươi”
Seichi nắm chặt sợi xích, kéo mạnh.
Con quái loạng choạng bị kéo về trước hai ba bước.
Kazari chớp lấy thời cơ lao đến.
Nàng nhảy lên cao, một cước quét ngang đầu con quái.
Bành!
Con quái bị một cước toàn lực của Kazari hất ngã ngang vào lan can.
Seichi dung lực kéo mạnh.
Con quái đổ ập về phía trước.
Cậu liền lao nhanh đến, một kiếm chặt đầu con quái vật ấy.
Viuuuuu....
Keng!
Một thanh sắt bay đến chổ Seichi.
Seichi lập tức quét ngang thanh kiếm làm chệch hướng thanh sắt.
Rầm!
Thanh sắt cắm thẳng vào bức tường.
Seichi đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới
“Rắc rối!”
Viuuu...
Viuuuu....
Một loạt ba thanh sắt lại lao đến.
Keng! Keng! Keng!
Seichi dùng kiếm làm chệch hết hướng bay của những thanh sắt kia, sau đó cúi người xuống.
“Con quái này thật rắc rối”
“Nếu như quái vật xuất hiện, chúng ta phải vừa chiến đấu vừa cảnh giác những thanh sắt này...” Lee MinYing nói.
“Hiện tại chúng ta phải nhanh xuống phía dưới sân. Nếu cứ ở mãi trên này sẽ rất nguy hiểm” Seichi nói.
“Nhưng mà nếu như xuống phía dưới sẽ không có chổ nấp?” Himiko nói.
“Chúng ta không cần cũng không thể nấp” Seichi nói.
“Tại sao chứ?”
“Himiko, chị nghĩ đi. Quái vật cứ sau 15 phút sẽ xuất hiện, và số lượng sẽ nhân lên so với lần trước. Thời gian càng trôi qua, sẽ càng bất lợi cho chúng ta”
Seichi ngưng một nhịp
“Ở trên này tuy là có rất nhiều chổ trốn. Nhưng nếu như ta chỉ trốn mà không làm gì thì sớm muộn cũng chết. Chổ này và cả dãy nhà bên kia, sớm muộn sẽ đầy ắp quái vật. Không có chổ để mà trốn nữa đâu”
“.....” Himiko, Lee MingYing.
“Vậy ý cậu là....?” ông Tanza hỏi.
“Chúng ta sẽ xuống phía dưới kia. Chổ đó rộng rãi. Nếu quái vật xuất hiện, chúng ta sẽ biết ngay, và có thể tiêu diệt nó”
“Nhưng liệu như vậy có ổn không? Cứ cho là cậu có thể đánh nhau với chúng, nhưng còn người khác? Quái vật thì sẽ càng ngày càng đông. Cậu có đảm bảo là sẽ bảo vệ được mọi người không?”
“Bố!” Kazari chen ngang.
“Hửm?”
“Có lẽ là bố chưa biết chuyện xảy ra ở công viên Sunny Land”
“Công viên Sunny Land có chuyện gì xảy ra?” Tanza ngốc trệ hỏi con gái.
“Lúc đó, Seichi một mình chiến đấu với mấy ngàn con quái, và đều quét sạch bọn chúng...” Kazari nói.