Một lớp 50 người thì tới 4 người là đồng loã, không hiểu cả trường
còn bao nhiêu người và bao nhiêu nạn nhân nữa? Đối đầu với càng nhiều
người càng tốn nhiều chất xám mà hắn thì muốn rửa tay gác kiếm, cứ để
cảnh sát và nhà trường giải quyết có phải nhanh hơn không?
4
người này không phải họ hàng, không cùng chung hoàn cảnh, không có tiền
sử gây án gì, lực học tầm trung, gia cảnh khác biệt, chẳng có vẻ gì là
cùng một bọn.
Tên con trai sáng sủa nhất mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã sống với gia tài được thừa kế nhưng vì sĩ diện, ăn chơi quá độ nên tiền tài dễ thất thoát. Cô gái kia thì có mẹ là gái bán hoa, bố không rõ là
ai. Sai khi sinh xong, mẹ cô vẫn tiếp tục theo cái ngành nghề dơ bẩn ấy, trở thành tấm gương xấu cho cô ả. Nhà bọn họ thiếu tiền, cô sẽ thường
hay oán giận mẹ vì không chu cấp cho bản thân đầy đủ như các bạn khác.
Hai cậu nam sinh còn lại không có gì mấy, bố mẹ ít quan tâm tới con cái,
đều học xong cấp 2 rồi nghỉ ở nhà bán hàng, lớn lên thì làm công nhân,
gia đình không sung sướng là bao.
Nhưng cũng vì vậy mà hắn loại bỏ được trường hợp có thù oán riêng và lắp máy quay để tự thủ, trên mạng
đầy rẫy phim heo, đâu cần mất công lẻn vào nhà người khác.
Cũng
có thể một trong 4 người có thù oán riêng rồi cả nhóm cùng làm nhục cô
gái đó. Tuy nhiên, quan hệ này không bền vững. Thứ vững vàng nhất là lợi ích, không phải tình cảm, cùng một hành động có thể mang tới nhiều lợi
ích và tăng thêm tình cảm chính là điều chúng nhắm tới.
Thẩm Quyền không tiếp tục suy đoán lung tung nữa, ném điện thoại sang một bên rồi lên giường đi ngủ.
Chiều hôm sau, một nhóm đàn anh lôi nhau đến trước cửa lớp hắn, nói là muốn
gặp Thẩm Quyền để chuẩn bị cho hoạt động của câu lạc bộ. Lúc này hắn
biết, gã biến thái tìm đến cửa nhà hắn rồi.
Thẩm Quyền mỉm cười, vui vẻ ra tiếp họ.
"Tên cậu là Thẩm Quyền đúng không?"
Người vừa nói là một anh khối 12 cao xấp xỉ hắn, tóc húi cua, lông mày nhạt
tới mức chẳng thấy rõ, mặc một chiếc áo khoác đen trắng. Gã không đẹp
trai nhưng tổng thể lại hài hoà, vừa nhìn vào đã có thiện cảm. Đi cùng
gã là một nam sinh nữa và một cô gái, không có gì khác biệt so với đám
bạn thông thường.
"Vâng ạ."
"Anh muốn bàn về lần tổ chức bế giảng năm nay một tí, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện đi."
"Đâu cần xa lạ như thế." Thẩm Quyền cười: "Nói oắt đây là được rồi."
"Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt."
"Đâu phải lần đầu đâu? Chẳng phải tối qua chúng ta đã gặp nhau rồi không phải sao?"
Nghe đến đây, vẻ hoà đồng trên mặt cậu con trai biến mất không dấu vết, thay vào đó là đôi mắt như đang uy hiếp người ta.
Hắn không rảnh ngồi đây diễn kịch thương tình rồi nghe thằng cha này lảm
nhảm về lợi ích khi giữ bí mật, tối nay bà ngoại hắn làm bánh bao, hắn
không muốn phí thời gian. Lộ tẩy là chuyện không sớm thì muộn, thằng cha này không tầm thường, nói dối thêm thì hắn cũng chẳng được lợi.
Lần này, bọn họ không tiếp tục giả vờ giả vịt nữa mà cưỡng ép Thẩm Quyền
lôi tới một con hẻm trống nằm ngay trong trường học, chuyên dùng để cất
xe rác. Có 4-5 thằng đã đứng sẵn ở đó, mặt ai cũng nghiêm nghị, trông
gầy yếu như mấy thằng nghiện. Hắn không phản kháng, chờ xem điều kiện
bọn nó đưa ra là gì.
"Mày là người đầu tiên dám đập nát camera của bọn tao."
"Anh sẽ bắt tôi đền sao?"
Thẩm Quyền cười.
Như thế thì trơ trẽn quá.
"Tất nhiên là không. Mày có vẻ là người thông minh vậy thì mày phải biết tao lôi mày đến đây để làm gì và này phải làm thế nào."
"Anh nói tiếp đi."
Cậu con trai ném cho hắn một bọc giấy. Thẩm Quyền mở ra, bên trong có một
bọc tiền và một xấp ảnh chụp rõ nét, lông mày hắn hơi nhướng lên nhưng
sắc mặt thì tệ hại, kinh tởm ra mặt.
Bên trong bọc là xấp ảnh bộ
phận nhạy cảm của nữ sinh trong trường, chủ yếu là chụp từ dưới lên, có
rất ít bức là chụp ngang người hoặc chụp từ trên xuống, thậm chí còn
đánh tên từng người một. Nhờ vạt áo đồng phục trắng lấp ló mà hắn mới
biết tuổi tác của những cô gái trong bức ảnh.Cũng nhờ chúng này mà Thẩm
Quyền biết được camera ẩn không chỉ đặt trong nhà đối tượng bị nhắm tới
mà còn đặt trong nhà vệ sinh nữ.
"Mày có thấy hứng thú không?"
Đừng nghĩ tôi cũng rác rưởi giống các anh.
Thẩm Quyền đặt lại xấp ảnh vào trong bọc, mỉm cười không nói gì.
Tên đến gặp hắn là thủ lĩnh của đám này cũng là người thông minh nhất, cả
nhóm 8-9 người chỉ có 1 cô gái, chắc hẳn cô này là bạn gái của gã ta.
Thuận tiện ra vào nhà vệ sinh nữ thì cần có một cô gái, chắc hẳn cô ả
chính là người đó.
"Bọn tao kiếm tiền từ việc chụp ảnh nóng của
đám nữ sinh trong trường rồi bán cho những người có nhu cầu trên mạng để đổi lấy tiền, camera, tất cả những gì chúng tao muốn. Mày không cần
phải làm việc gì nhiều, chỉ cần mạo hiểm một lần rồi mày sẽ được sung
sướng cả đời, mày muốn mua gì cũng được. Mày có ghét đứa nào cũng không
phải lo, nó sẽ không sống yên ổn."
Tên nọ thừa nhận thẳng thắn.
Quả là một lời đề nghị đầy hấp dẫn với một đám bệnh.
Thẩm Quyền cẩn thận hỏi:
"Anh không sợ tôi báo với nhà TSo?"
"Bọn tao không chỉ có 9 người đâu, mày nghĩ mày lành lặn được sau khi bước ra khỏi đây?"
"Anh ép tôi rồi."
"Nếu mày không lo chuyện bao đồng thì đã không có ngày hôm nay."
Gã đàn ông làm vẻ tiếc nuối, nhìn hắn đầy cảm thông.
"Tôi sẽ giữ đống ảnh này thật cẩn thận, còn về lời đề nghị gia nhập, gia
đình tôi tuy không giàu nhưng cũng không thiếu tiền, để khi khác chúng
ta bàn sau nhé."
"Được, cứ thoải mái đi."
Gã bật cười, phất tay cho Thẩm Quyền đi.
Đợi tới lúc hắn khuất dạng, cô gái đứng bên cạnh hắn mới nhíu mày, sốt sắng hỏi:
"Mày để nó đi thế có sao không? Nó mang xấp ảnh báo công an thì sao?"
"Nó sẽ không báo công an đâu. Thằng đó rất thông minh, nó chưa thấy những
kẻ đứng phía sau chúng ta là ai nên nó sẽ không hành động tuỳ tiện. Tuy
nhiên điều đó không có nghĩa là nó sẽ về phe chúng ta." Gã hằn giọng:
"An ninh khu này đang tăng lên, sau này chúng ta cần làm việc cẩn thận
hơn."
Bên kia, Thẩm Quyền cũng đang âm thầm tính toán. Gã nói
đúng, Thẩm Quyền sẽ không báo cảnh sát, nếu hắn làm trái với suy tính
của gã thì gã sẽ nhận ra hắn có mưu đồ khác. Sự tự tin của gã có thể chỉ là đòn tâm lý vừa đánh vừa xoa Thẩm Quyền nhưng những bức ảnh đó rất có giá, nó có thể được bán tới cả triệu bạc trên mạng xã hội. Gã nọ không
nhất thiết phải kì công mua một chiếc camera thật xịn xò để mạo hiểm đến thế và những tấm ảnh đó rất dễ lộ nếu bán cho học sinh trong trường.
Vậy hắn phải làm gì bây giờ?
Kẻ đứng sau lưng là có thật, sự tự do đến hống hách của gã trong trường
học rất có thể đã được ai đó bao che. Cảnh sát, nhà trường, giáo viên,
phụ huynh, bạn bè đều không đáng tin.
9 kẻ đó chỉ có cô gái và
tên thủ lĩnh là hoàn toàn khỏe mạnh, 7 người còn lại đều có dấu hiệu của nghiện ma tuý. Nguồn hàng của gã chắc hẳn là thứ gã nhận được khi trao
đổi những bức ảnh nhạy cảm của nữ sinh trong trường. Hắn có quá ít thông tin, thậm chí tới việc chúng đặt camera trong nhà vệ sinh nữ ở đây hắn
cũng không biết, chẳng rõ ai đứng sau màn, chẳng rõ ai đang bảo vệ bọn
súc sinh này.
Hắn không được tỏ ra quá ngu dốt, tên này không
giống Trương Bình An và Tố Anh Đức, gã sẽ nhận ra đồng thời hắn cũng
không được tỏ ra quá thông minh, khi đó gã sẽ dựng lên một tấm rào chắn
giữa hai người và tìm cách trừ khử Thẩm Quyền càng sớm càng tốt.
Phải làm một kẻ đủ khôn ngoan để biết thu mình dưới trướng người khác, phải
làm một kẻ đủ dại dột để nhử chúng chui đầu vào rọ. Hắn sẽ không để lộ
bộ mặt thật của mình cho tới thời khắc cuối cùng, khi kẻ thù đã ngã
xuống.
Hắn tìm thấy điểm chung duy nhất giữa hắn và gã mà hắn chưa từng tìm được ở hai đứa trẻ trước kia. Năng lực cảm thông của bọn họ
quá kém, đó là lí do vid sao họ không có cảm giác tội lỗi.
Thẩm Quyền trở về nhà, nhắn tin với Phương Hằng rồi tắt điện thoại, xoay người đi tắm.