Có thứ gì đó đã thay đổi giữa hai người họ, dẫu cho sinh hoạt vẫn
diễn ra như thường lệ. Thẩm Quyền và cậu cùng tới trường, cùng dạy học ở hai lớp khác dựng, cùng ăn trưa và cuối cùng là trở về nhà nhưng Thẩm
Quyền cảm giác đi đâu cũng phải đề phòng. Nếu là trước kia, hắn sẽ chẳng ngần ngại mà vui đùa với cậu trước mặt các vị đồng nghiệp khác, bây giờ lại thấy ngại, như sợ bọn họ nhìn ra điểm khác biệt trên khuôn mặt tươi tỉnh của hắn và phát hiện ra cả người bạn trai đang yêu đương vụng trộm với hắn trong trường học.
Thời gian hai người họ gặp nhau ở
trường ít dần nhưng thời gian ở nhà lại tăng đều đều, có tuần Tạ Hưng
còn ở nhà hắn không về một hôm. Thỉnh thoảng, khi hai người họ đi ngang
qua, Tạ Hưng sẽ nhìn hắn một cái đầy ẩn ý rồi nhanh chóng đi mất như một đứa học sinh sợ bị thầy cô phát hiện.
Sắp tới, toàn bộ học sinh
và giáo viên trên toàn quốc sẽ nghỉ lễ, Thẩm Quyền nói với cậu hắn vừa
tìm được một địa điểm du lịch vẫn nằm trong địa bàn thành phố Hà Nội, rủ cậu lên núi ở. Ban đầu, hai người họ định tới biệt thự Phan Thị nghỉ
ngơi nhưng hắn lại bảo chỗ này không có wifi còn gần hồ, đâu đâu cũng
thấy muỗi bèn lôi cậu lên một khoảng sân trống trên sườn núi, cũng là
nơi khu nghỉ dưỡng toạ lạc.
"Anh đặt được lịch rồi."
Tạ Hưng đứng trong phòng bếp thoáng ngạc nhiên, hỏi:
"Nhanh thế sao?"
"Vừa đúng lúc, phải thương lượng lâu lắm mới thừa một ngày trống đó." Thầm
Quyển dẩu môi, tiến lại gần cậu, vươn tay ôm eo người kia. "Em nấu gì
thế?"
Hắn cảm giác cậu con trai trong ngực mình thoáng run lên rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười:
"Thịt bò xào, anh sắp mâm bát ra đi, xong ngay đây."
Từ lúc xác định quan hệ tới giờ, hai người họ chỉ mới tới ngưỡng nắm tay,
nếu không tính cái thơm chúc ngủ ngon hồi hai đứa cháu hắn tới chơi thì
Thẩm Quyền chưa từng hôn cậu. Hắn biết Tạ Hưng vẫn còn chướng ngại tiếp
xúc thân thể, tuy không nặng nhưng hắn không muốn ép. Tạ Hưng không phải người thích tình yêu thuần tuý, trong tình yêu còn có tình dục, chính
vì vậy cậu rất bội phục hắn vì không động vào cậu hơn nửa năm nay.
Thực ra, ham muốn của Thẩm Quyền rất thấp, hắn cũng không dễ bị kích thích, thành ra mọi người đều nghĩ là hắn đang nhịn.
Sáng chủ nhật, ánh mặt trời cao tận đỉnh đầu. Sang mùa hè, thời gian mặt
trời lên thiên đỉnh sớm hơn thường ngày. Tiếng ve kêu râm ran từ công
viên gần đó vang vọng cả khu tập thể, là tiếng động hiếm hoi hắn nghe
được trong ngôi nhà im ắng này. Nhóm sinh viên sống dưới tầng tranh thủ
trở về nhà, các ông bà già đi dã ngoại với con cháu, để lại cả khu tập
thể trống hơ trống hoắc.
Thấy người kia sắp mâm bát xong vẫn không chịu ngồi xuống, Tạ Hưng gọi:
"Anh đi đâu thế?"
"Ra ban công rửa rau sống, em xới cơm trước đi."
Tạ Hưng không để ý lắm, gật gật đầu làm theo. Ngay khi cậu bưng bát lên,
bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Gần đây, Thẩm Quyền nói với cậu hắn vừa đặt mua thêm mấy cái này quần bơi nữa, còn nhờ Tạ Hưng chọn. Mặt
cậu thoáng cái đỏ ửng lên nhưng vẫn giúp hắn chọn rất thành thực. Nghĩ
vậy, Tạ Hưng gọi với ra, hỏi hắn cắt ví ở đâu. Nghe thấy tiếng người kia nói vọng lại, cậu mới lôi ra mấy tờ tiền trong túi, chạy ra mở cửa.
Người đứng trước mặt cậu không phải anh chàng shipper thông thường mà là một đôi vợ chồng già.
Trong nháy mắt, cả người Tạ Hưng cứng đờ như tượng.
Người đàn ông già với khuôn mặt nhăn nhó, vừa nhìn đã biết là người khó tính
lại giống Thẩm Quyền tới 7-8 phần. Ông gầy hơn, nếp nhăn trên khuôn mặt
cũng nhiều, khoé miệng chẳng nhếch lên bao giờ. Thẩm Quyền có đôi mắt
rất giống người phụ nữ đứng bên cạnh ông, vẻ hoà đồng dễ gần của hắn
cũng là học từ mẹ, nhìn kĩ lại thấy hắn với người phụ nữ này có rất
nhiều điểm giống nhau. Tạ Hưng vừa nhìn đã biết hai người này là bố mẹ
Thẩm Quyền lên thăm đột xuất.
Nhìn thấy người mở cửa không phải con trai mình, hai người họ cũng ngỡ ngàng không kém.
"Bố. Mẹ, ít nhất trước khi lên cũng phải báo với con một tiếng để con cắm thêm cơm chứ."
Một câu của Thẩm Quyền đánh tan bầu không khí lúng túng trong chốc lát, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người họ.
"Mẹ có mang xôi, thịt xiên, gà luộc với rau muống từ quê lên, không lo chết đói."
"Gần đây quanh nhà mình có đám giỗ ai sao?"
"Đúng rồi, có đám giỗ ông Bảy vừa diễn ra chiều qua, còn thừa bao nhiêu đồ ăn."
Trước đây hắn cũng có nghe qua về ông hàng xóm này, tuy nhiên hai chân ông đã bị cắt bỏ sau chiến tranh, cả ngày chỉ ngồi lì trong nhà, hắn không
thân lắm.
"Mẹ để con đi xào lại thịt."
Thẩm Quyền đỡ túi đồ từ tay hai ông bà, lại mời họ vào nhà mình. Tay chân cậu cuống hết cả lên, cũng lúng túng nói:
"Hai bác vào nhà ăn trưa ạ."
Người phụ nữ bật cười, đáp thoải mái:
"Con ngại ngùng cái gì, nếu biết con đến thì bác đã gọi điện trước một tiếng."
Tạ Hưng càng ngạc nhiên. Nhìn biểu cảm của mẹ Quyền, hình như bà đã biết
tất cả, còn chấp nhận rất thoải mái. Ngay cả người chồng khó tính của bà cũng chẳng nói gì, đưa ánh mắt dò xét nhìn cậu.
Màn ra mắt bố mẹ vợ này diễn ra hơi sớm...cậu còn chưa chuẩn bị gì hết.
Trước đây Thẩm Quyền từng nói bố mẹ hắn không quan tâm hắn thích nam hay nữ,
chỉ cần hắn đừng nổi hứng cưới gia súc gia cầm, xem ra là đúng là vậy.
Tạ Hưng không biết nên nói gì với hai người họ, muốn vào bếp giúp Thẩm
Quyền xào lại thịt thì nghe thấy bố Quyền bỗng dài miệng nói:
"Lớn đầu rồi còn bắt đàn em nấu ăn cho, không biết nhường nhịn, chẳng ra thể thống gì hết."
"Ngoại trừ nấu ăn ra thì con vẫn làm hết mà." Thẩm Quyền nói bằng giọng đầy
oan ức, lại quay sang bảo cậu: "Em ra ăn trước đi, anh xong ngay đây."
Nghe vậy, Tạ Hưng lại ngượng ngùng ra ngoài ngồi. Trước khi đi, Thẩm Quyền
còn trấn an cậu, bảo cậu không cần căng thẳng, bố mẹ hắn rất thoáng, hai người họ đã biết cả rồi, bây giờ cậu chỉ cần tự giới thiệu rồi cư xử
như thường ngày là được. Tuy được dặn nhưng Tạ Hưng vẫn thấy hồi hộp.
Đôi vợ chồng cũng nhìn cậu, không ghét bỏ cũng không hề nghiêm nghị.
"Vất vả cho con quá, mấy tháng nay chắc hẳn là con phải lo từng bữa cho nó."
"Không sao đâu ạ, anh ấy cũng giặt quần áo, mua đồ ăn trưa cho con nữa."
Tạ Hưng xua tay lúng túng.
"Giặt quần áo chỉ cần tống hết vào máy là xong. Đồ ăn trưa chỉ cần nhấc điện
thoại lên gọi là về liền, làm sao khổ bằng con được." Người phụ nữ thở
dài: "Cả ngày chỉ biết ăn bánh bao, ngày 3 bữa bánh bao, chục năm rồi mà nó không biến thành cái bánh bao."
"Con nghe thấy hết đấy."
Tạ Hưng bật cười, căng thẳng cũng giảm đi một nửa.
Người phụ nữ đánh giá cậu trong thầm lặng. Đứa nhóc trước mặt vừa dễ nhìn lại hiền lành tốt tính, ít nhất là chấp nhận thằng con lười chảy nước của
mình là tốt lắm rồi. Tuy người con trai mình yêu cũng là đàn ông thì có
hơi khó chấp nhận nhưng phần còn lại thì rất ổn, yêu được cái tính cách
quái gở của con trai mình là điều kiện tiên quyết. Bà chỉ sợ người khác
nghe thấy thằng con mình có bệnh là bỏ chạy mất dép, may sao cuối cùng
cũng có người tình nguyện.
Thẩm Quyền chưa bao giờ lên tiếng xác
nhận quan hệ với bất cứ ai, Tạ Hưng là người đầu tiên vậy thì chắc hẳn
là thằng con trai họ có ý định đi đến cuối đời với người này, bọn họ
không thích cũng phải tập chấp nhận.
"Bố mẹ con đã biết chuyện này chưa?"
Tạ Hưng hiểu bà muốn ám chỉ cái gì, cười khổ một tiếng:
"Bố mẹ nuôi của con biết con thích đàn ông nhưng không biết anh ấy, bố mẹ ruột thì chưa chắc."
"Bố mẹ nuôi?"
"Có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra trước đây, hiện tại con đã tìm lại bố mẹ ruột của mình."
"Vậy sao." Người phụ nữ không hỏi gì thêm, khẽ lẩm bẩm: "Vậy thì khó rồi
đây, không những chỉ có 1 anh chị thông gia mà có tới 2 anh chị thông
gia, anh nghĩ em có chống chọi được không?"
"Chuyện của trẻ con, để bọn nó tự giải quyết xong trước đã rồi mình tính sau."
Tạ Hưng xấu hổ, xoa xoa gáy mình.
Người đàn ông lại hỏi cậu thêm vài câu nữa, về bản thân cậu, dự định tương
lai. Qua vài phút, cuối cùng Tạ Hưng cũng thả lỏng hoàn toàn mà hình
tượng thằng con rể tốt trong mắt người đàn ông cũng được nâng lên. Ai
lại từ chối một đứa nhóc vừa lễ phép vừa giỏi giang tháo vát chứ?
Thẩm Quyền bưng đĩa thịt thơm phức cùng bát xôi nóng hổi đặt lên bàn, kéo
ghế ngồi cạnh cậu. Thỉnh thoảng Tạ Hưng sẽ gắp thức ăn cho hai vị phụ
huynh và Thẩm Quyền, cứ mỗi lần như thế, bố hắn lại ngẩng đầu lên liếc
hắn một cái, Thẩm Quyền bèn ngậm ngùi học theo. Cứ thế, trong bát hai
người họ đã đầy ắp thức ăn mà chưa ăn được miếng nào, chuyên tâm phục vụ đôi vợ chồng già.
Người phụ nữ coi cậu như con rể mà nói chuyện,
không hề khách sáo mà cười đùa. Sự thoải mái của và khiến Tạ Hưng thả
lỏng hơn, đôi lúc cậu sẽ nói đỡ hắn vài câu.
Giá mà gia đình cậu cũng thoải mái được như thế.
"Mẹ tìm gì thế?"
Thẩm Quyền đang ăn bỗng ngẩng đầu hỏi.
"Thuốc dị ứng."
"Mẹ có dị ứng gì đâu?"
"Gần đây mẹ mới bị dị ứng thịt gà, chắc lại không mang theo rồi." Người phụ
nữ thở dài, liếc mắt nhìn Thẩm Quyền: "con chạy đi mua hộ mẹ đi."
Tạ Hưng đứng dậy, muốn đi giúp hắn.
"Để cháu đi cho ạ."
"Đàn anh mà không biết làm gương cho đàn em, không ra thể thống gì cả."
Thẩm Quyền bỗng cảm thấy nhức hết cả đầu. Hắn chưa từng bạc đãi người kia
một lần nào nha, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, bạn trai hắn trông
thì yếu đuối nhưng hắn búng trán một cái cũng không dám. Thẩm Quyền định nói trong phòng hắn còn thuốc dị ứng, hai vị phụ huynh lại trừng mắt
nhìn.
Thẩm Quyền híp mắt, chào ba người họ rồi đi ra ngoài.
Đợi tới khi tiếng bước chân trên cầu thang sắt xa dần, người phụ nữ mới
thầm thở phào, đôi môi không còn cong lên như ban nãy mà mím lại, cụp
mắt nhìn cậu.
"Con có biết thằng con cô mắc bệnh tâm lý không?"
"Con biết ạ." Tạ Hưng gật đầu.
Mẹ Quyền sửng sốt.
"Nó kể cho con nghe rồi sao?"
"Không ạ, con tự đoán ra được."
Người đàn ông bên cạnh "xì" một tiếng, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi.
"Con có thích nó không?"
"Con yêu anh ấy."
Tạ Hưng khẳng định. Nghe vậy, sắc mặt bà mới đỡ hơn một chút nhưng không
được bao lâu, bà hỏi lại, trong giọng nói còn mang theo sự hoảng hốt:
"Con sẽ không chia tay với nó chứ?"
"Không ạ."
"Vậy con có cơ hội nghĩ lại rồi, sau con biết người con yêu không giống như vẻ bề ngoài vô hại của nó."