Nửa nén hương sau khi chật vật trốn thoát khỏi địa bàn của yêu thú tứ
giai,Lý Kỳ Phong cũng không dừng lại mà vận dụng chút thần thức cuối
cùng tìm được một nơi trú ẩn an toàn trong hốc núi,hắn ngụy trang và đặt bẫy báo hiệu cẩn thận xong xuôi rồi mới bắt đầu ngồi xuống điều tức trị thương.
Lý Kỳ Phong bỏ một viên thuốc trị thương thông thường vào trong miệng rồi nhắm mắt lại điều tức.
Hơn một tháng qua,cùng với việc tìm kiếm thảo dược thì hắn cũng đã thành
công luyện chế được đan dược trị thương cao phẩm,tuy là so với đan dược
trị thương tứ phẩm thì đúng là không đáng nhắc tới nhưng hiện tại với tu vi của hắn đã là đủ dùng.
Nửa canh giờ sau,những vết bầm tím
trên da hắn dần dần biến mất,một chút nội thương trong cơ thể cũng được
chữa trị rất tốt,chỉ cần điều tức thêm một thời gian là có thể khỏi
hẳn,ngày hôm nay đối với hắn có thể nói là hữu kinh vô hiểm.
Tên thiếu niên kia quả thật rất đáng căm hận nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận là y mạnh mẽ hơn hắn nhiều.
Từ kinh nghiệm,kỹ năng,tư chất hay tri thức,tất cả đều bỏ cách xa hắn cả
một đoạn xa,thiếu niên kia áp chế mạnh đến nỗi hắn không thể thở nổi,mỗi một đòn đánh trả của hắn đối với tên kia dường như chỉ là trò trẻ con,y bắt bài và né tránh vô cùng đơn giản,nhưng ngược lại những đòn của
thiếu niên đối với hắn lại vô cùng hiệu quả,luôn nhằm chỗ yếu hại và sơ
hở của hắn mà đánh.
Nhưng có hai điểm mà hắn tự tin là mạnh hơn
tên kia,đó là thể chất và thần thức,thể chất thì hắn đã biết qua cuộc
giao chiến,còn thần thức là do hắn đoán ra,tên kia né được đòn của hắn
nhanh như vậy không phải do thần thức mà do kinh nghiệm,là do tri thức
và kinh nghiệm quan sát người khác đánh nhau nhiều lần mà ngộ ra.
Ví như hắn biết những cao thủ võ học có thể nhìn bả vai,cánh tay,khớp
hông,eo,...của đối thủ để dự đoán đối phương sẽ tung ra đòn gì,thiếu
niên kia chắc hẳn cũng nhờ vào điều này để tránh đòn của hắn,kinh nghiệm và kỹ năng này không phải ngày một,ngày hai là có thể học được,chứng tỏ tên kia ngộ tính võ học không hề đơn giản.
Hơn thế thiếu niên kia còn tinh thông trận pháp,mặc dù hắn không biết y đang ở cấp bậc nào nhưng chắc chắn không hề đơn giản.
Trận pháp sư là một nghề đặc biệt không phải ai cũng có thể dễ dàng học
được,cần tư chất và ngộ tính vô cùng cao,mặc dù hắn chưa từng thấy trận
pháp sư khác chiến đấu nhưng thiếu niên này chắc hẳn là một kẻ nổi bật
trong số đó.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa tấn công mà y lại
có thể đặt trận pháp vây khốn hắn mà hắn không biết,điều này chứng tỏ
tên này đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.
Nghĩ đến đây mà mồ hôi hắn đã vã ra,không ngờ hắn lại trêu chọc phải một đối thủ nhằn.
- Mặc kệ đi,đến đâu thì đến,dù sao ta cũng không sợ.
Lý Kỳ Phong lẩm bẩm thốt lên,đối với những chuyện hắn đã làm thì tuyệt
không hối hận,dù sao cũng là tên kia gây sự với hắn trước,dù y có mạnh
nữa thì cũng phải đánh,không đánh được thì chạy,có cơ hội thì ngầm trả
thù,nguyên tắc sống của hắn là vậy.
Chân khí và thần thức của hắn hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên hắn cũng không dám ra ngoài.
Lý Kỳ Phong lấy trong người ra tấm bản đồ mà hắn vừa lấy được ra xem,dù sao trước đó hắn căn bản cũng không xem kỹ.
Tấm bản đồ được làm bằng da yêu thú,phần giữa trung tâm là vị trí của một
động mộ,là nơi tọa hóa của cường giả cũng là tiêu điểm của bản đồ,đại
khái là không biết vị cường giả này là ai,cảnh giới thế nào,chỉ biết
người này là một tán tu sau khi chết liền để lại cơ duyên cho hậu bối.
Động mộ này nằm ở bên trong khu rừng Mục Sâm Lâm gần với thành Phong Kiều
nhất,bên dưới có ghi chú trong động còn có cạm bẫy để ngăn chặn yêu thú
đi vào,hoặc là cũng muốn thử thách người hữu duyên nếu như không có tấm
bản đồ.
Lý Kỳ Phong nhìn vào tấm bản đồ,nếu như không có thứ này
dẫn đường thì với tu vi của hắn muốn đi vào bên trong quả thực là đi tìm chết,mò kim đáy bể.
Bên trong di tàng của vị cường giả này để
lại bao gồm linh thạch,vũ khí,công pháp,võ kỹ,...mỗi một thứ lại để ở
một nơi khác nhau,đặc biệt thứ khiến hắn chú ý đó là trong động phủ của
lão tiền bối có một cây thanh ngân lam thảo,trước lúc vị cường giả này
tọa hóa nó đã được khoảng một trăm năm,chính vì nơi đây có cây linh thảo nên vị tu sĩ này mới tạo động phủ luôn.
Lý Kỳ Phong đọc đến đây
hô hấp như gấp gáp lên mấy lần,khóe mắt sáng lên vô cùng kích động,hắn
nhận biết cây thảo dược này,trong cuốn sách mà lão giả ở Dược Vân Các
đưa cho hắn có nhắc đến tên và tác dụng của nó.
Thanh ngân lam
thảo là một loại linh thảo ngũ giai vô cùng quý giá,có thể nói nó là
chân bảo cũng không sai,bởi vì khi sử dụng nó thần thức của võ giả và tu sĩ sẽ được tăng mạnh,hơn nữa tác dụng cho bất kỳ một võ giả nào từ
nguyên anh cảnh trở xuống hiệu quả đều như vậy.
Phải biết rằng tu sĩ muốn tăng lên thần thức vô cùng khó khăn,linh thảo tăng cường thần
thức gần như là quý giá nhất trong các loại thảo dược rồi,hơn nữa tác
dụng của thanh ngân lam thảo quá mức khủng bố.
Đây chẳng khác nào đang buồn ngủ mà gặp chiếu manh,đúng lúc hắn rất cần cây thảo dược
này,nếu có được nó thần thức của hắn sẽ lột xác thêm một bước,khả năng
cao sẽ thấu thị được những huyệt đạo còn lại,đến lúc đó hắn sẽ có thêm
cơ hội thử đột phá tụ khí cảnh hoàn mỹ.
Lý Kỳ Phong vừa kích động lại vừa mừng rỡ,hắn miết tấm bản đồ không nỡ rời tay.
Chỉ là sau chà lên tấm bản đồ,hắn nhận ra chất liệu của nó cũng phải có
niên đại cách đây gần một trăm năm,trong thời gian này sợ rằng chắc chắn đã có tu sĩ từng đi vào,hắn không biết bọn họ có tìm thấy và ngắt lấy
cây thảo dược hay chưa,nếu tính gộp lại thì cây thảo dược này chắc cũng
phải ngót hai trăm năm,thảo dược cũng đến lúc thành thục,xác suất nó tồn tại e rằng vô cùng nhỏ bé.
Lý Kỳ Phong nghĩ đến đây hơi cảm thấy hụt hẵng,nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải thử đến đó một lần xem
sao,miễn là có cơ hội thì hắn không muốn bỏ qua.
Sau khi chân khí của hắn đã hồi phục hoàn toàn,Lý Kỳ Phong mới đi ra khỏi hang động đã
thúc dục thân pháp và mở rộng thần thức nhanh chóng rời đi,dù sao ở khu
vực hoạt động của yêu thú tam giai,tứ giai quá nguy hiểm.
Khi bắt đầu đến phần ranh giới ở rìa và giữa khu rừng,hắn thận trọng kiểm tra
bằng thần thức một lượt,sau khi không thấy có gì nguy hiểm mới thở phào
đi ra.
Lý Kỳ Phong cúi xuống lấy bùn đất trát đầy lên mặt và
người,sau đó mới nhảy sang địa bàn khu rừng của trấn Cao Dương ngay bên
cạnh,bởi vì hắn biết nếu bây giờ ra ngoài sợ rằng đã có mai phục,tu vi
của hắn quá yếu nếu bị vây công sẽ trốn không thoát.
Thế nhưng
nếu bị tu sĩ của trấn Cao Dương phát hiện ra hắn không phải người trong
trấn của bọn họ thì hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng,sợ rằng hắn sẽ bị
hội đồng đuổi giết,dù sao nơi đó cũng là địa bàn và là miếng cơm của bọn họ.
Vậy nên hắn mới lấy bùn làm bẩn hết y phục và mặt mũi để bọn họ không thể nhận ra,dù sao võ giả đi săn yêu thú bị lấm lem bẩn thỉu
cũng là bình thường.
Lý Kỳ Phong thúc dục thân pháp lao “vù vù”
mà chạy ra ngoài,thỉnh thoảng hắn cũng bắt gặp tu sĩ của trấn Cao Dương
và đương nhiên bọn họ cũng không để ý.
Chỉ trong khoảng một nén nhang hắn đã thấy lối ra ở ngay trước mắt.
Lý Kỳ Phong dừng lại điều chỉnh lại hô hấp rồi bắt đầu bình tĩnh đi ra ngoài.
Bên ngoài chẳng khác nào trấn Đông Miễu,cũng có một cái cổng ra vào,hai bên có hai võ giả tụ khí cửu cấp đứng canh gác,tu sĩ,võ giả thậm chí là cả
phàm nhân ra vào nườm nượp,tất cả đều thu phí bình thường.
Chỉ khác mỗi là trên đầu cổng khắc ba chữ to:Trấn Cao Dương.
- Đứng lại,hai linh thạch.
Hai gã cảnh vệ giơ ra vũ khí cản đường của hắn,liếc nhìn hắn với vẻ kỳ quái nhưng vẫn cao giọng quát lên.
Lý Kỳ Phong lấy ra hai cây thảo dược đã chuẩn bị sẵn thấp giọng nói:
- Hai vị đại ca,hôm nay ta quả thực quá đen đủi,chẳng may gặp phải một
đàn phần thực lang nhị cấp bao vây truy đuổi bán sống bán chết,túi cẩm
nang linh thạch cũng vì thế mà rơi mất,ta chỉ tìm được hai cây linh
thạch nhất phẩm này,hai vị nhận lấy rồi thương tình mà cho ta vào.
Hắn vừa kể lể lại vừa sụt sùi vô cùng thương tâm,tâm trạng giống hệt như vừa mới trải qua việc này vậy.
Hai tên cẩm vệ nghe xong rồi lại nhìn bộ dáng bết bát của hắn ánh mắt vô cùng thương hại,một tên mềm lòng nói:
- Thôi được rồi,tụ khí cảnh đỉnh cấp như ngươi mà còn gặp chuyện này quá
thực quá đen,ta tha cho ngươi lần này,lần sau là phải nộp linh thạch đó
biết chưa.
Lý Kỳ Phong liên tục gật đầu vâng dạ rồi đưa hai cây thảo dược cho bọn họ.
- Được rồi,đi đi.
Tên cảnh vệ phất tay giống như xua đuổi ruồi,bởi vì cái mùi hôi nồng trên người hắn thật sự rất kinh tởm.
Sau khi thoát khỏi hai gã cảnh vệ,hắn liền nhảy xuống một cái hồ gần đó rửa sạch hết bùn đất,thay bộ y phục mới rồi mới đi vào trấn,trên người hắn
bây giờ vẫn đeo cái ba lô cũ bên trong còn hai bộ y phục và cái lò luyện đan.
Lý Kỳ Phong vào một trạm quán gọi thức ăn rồi nhanh chóng cắm đầu vào ăn.
- Này các ngươi biết gì không,mấy hôm trước phủ của Tần hộ pháp lại bị kẻ gian đột nhập vào vơ vét hết linh thạch và bảo bối,nghe nói ngay cả
vàng bạc cũng không buông tha.
Một võ giả thanh niên mặc y phục xanh lam hào hứng nói.
Trong nhóm người có một võ giả thanh niên mặc y phục màu nâu cười nhạt khinh khỉnh đáp:
- Hừ,tưởng chuyện gì mới mẻ,hóa ra là chuyện của Tần Quỳnh lão già,ta còn nghe nói tên kẻ trộm kia sau khi vét sạch kim ngân bảo còn để lại mảnh
giấy cảm ơn gia chủ,hôm sau chỗ vàng bạc đó bị y ném cho đám phàm nhân
trong trấn.
Võ giả mặc y phục màu xanh lam vỗ tay đánh “đụp” một cái hí hửng nói:
- Lợi hại thật,ta nghe nói tên kia bị Tần lão cho người truy sát một hồi nhưng lại bị mất dấu vết.
- Suỵt,coi chừng cái miệng của ngươi,nếu để người của Tần lão biết được thì lại to chuyện.
Nam tử mặc y phục màu nâu vội vã che miệng tên kia lại thấp giọng nói.
Những người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý,lão giả Tần Quỳnh kia là người thế nào bọn họ đều biết rõ,bây giờ lão ta lại bị kẻ gian trộm hết tài bảo
cơn tức đã lên đỉnh điểm,nếu lúc này bọn họ chọc vào nỗi đau của lão sợ
rằng hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nam tử mặc y phục màu nâu trầm giọng nói:
- Các ngươi biết không,ta nghe nói Tần Quỳnh lão hộ vệ hơn một tháng
trước đem theo rất nhiều tu sĩ giúp lão già Trương Sơn ở trấn bên cạnh
lên chức trưởng trấn là có lý do đặc biệt.
Những người khác nghe xong hào hứng vồn vã hỏi:
- Gì thế??lý do gì??
Nam tử khẽ nhấp một ngụm trà thần bí nói tiếp:
- Một vị lão huynh dưới trướng của lão già Tần Quỳnh nói cho ta biết,sở
dĩ lão ta giúp Trương Sơn là theo lệnh của Vũ trưởng trấn,nghe nói nếu
giúp lão già Trương Sơn thành công leo lên vị trí trưởng trấn Đông
Miễu,lão ta sẽ cùng chia sẻ một tấm địa đồ.
- Cái gì,địa đồ??
Đám người xuýt chút nữa không kìm được mà hô lên,Lý Kỳ Phong đang ngồi gần
đó vẫn cắm đầu ăn liên tục nhưng lại lẳng lặng nghe lén.
- Đúng,một tấm địa đồ kho báu cường giả...chậc chậc..giá trị e là liên thành a..
Nam tử thở dài một hơi đầy cảm khái nói.
Tâm trạng một hồi xong nam tử mới nói tiếp:
- Nhưng còn có chuyện khủng bố hơn vừa mới xảy ra sáng nay không biết các ngươi có biết không??
- Chuyện gì vậy,Trần huynh??
Một võ giả khác ngơ ngác nói,hiển nhiên thông tin này quá mức mới mẻ nên bọn họ không biết.
Nam tử họ Trần kia thần sắc vô cùng đắc ý nói:
- Hắc hắc...ta nghe nói rạng sáng hôm nay tấm bản đồ vừa định mở ra cho
Vũ trưởng trấn xem thì bị tên trộm kia dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà lấy mất.
Nghe xong đám người này hít lên một ngụm khí lạnh,thần sắc vô cùng kinh hãi,một nam tử võ giả giơ lên một ngón tay nói:
- Ngưu bức,vị nhân huynh này quả thật quá ngưu bức,thảo nào sáng sớm hôm
nay ta đã thấy tất cả tu sĩ của trấn bị điều đi,chắc hẳn là truy sát vị
nhân huynh kia.
Những người khác nghe xong gật gù vẫn còn hoảng hồn chưa tỉnh lại.
Khóe miệng Lý Kỳ Phong khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý,hắn liếc ngang
liếc dọc rồi bật ra ngoài,thân pháp nhanh chóng triển khai chạy đi mất
hút.
- Tên kia,đứng lại,ngươi còn chưa trả tiền.
Nam tử
chủ quán hoảng hốt chạy vụt ra hét to,y định đuổi theo kẻ ăn quỵt thì
bỗng sựng người lại,chỉ trong tích tắc gã đã không thấy tăm hơi hắn đâu
nữa.
Đám người võ giả há hốc miệng ngơ ngác,gương mặt co quắp,một võ giả chậc miệng nói:
- Lợi hại,lại thêm một vị nhân huynh ngưu bức,trấn Cao Dương chúng ta lâu lắm mới gặp cảnh này a..